Biên tập: Bột
Hạ Kính nói: Hướng Quỳ, như vậy thì sao?
Hướng Quỳ hiểu ý trong lời nói của anh, nhưng cô không muốn hiểu, cũng không chịu hiểu. Cô chỉ ngửa đầu, quật cường nói: “Tôi mặc kệ.”
Cô mặc kệ, mặc kệ tất cả, từ rất lâu trước đó, cô đã không quan tâm được chuyện gì nữa rồi.
Ánh mắt Hạ Kính nhìn cô như đang nhìn một đứa trẻ cáu kỉnh: “Đừng làm loạn.”
Hướng Quỳ bực mình vô cùng, anh luôn coi cô là trẻ con, nhưng chẳng lẽ mắt của anh mù sao? Anh không nhìn ra cô đã trưởng thành từ sớm rồi sao?
Cô hừ một tiếng, không muốn nhìn thấy anh nữa nên quay đầu đi về phía lớp học.
Hạ Kính thở ra một hơi rồi đứng tại chỗ nhìn bóng dáng cô biến mất trong tầm mắt, lúc này anh mới nâng bước chân nặng nề đi từng bước về phía thư viện.
Bọn họ đang cùng đứng trên một khoảng sân trường, cô là học sinh trẻ trung đầy sức sống, mà anh lại là công nhân tay đầy mạt gỗ.
Cô mê muội tới mù quáng, cô không thấy được khoảng chênh lệch đó, nhưng anh thấy được, thấy một cách rõ ràng.
Vì là cuối tuần nên trong lớp không có ai, Hướng Quỳ vốn định lấy đồ rồi đi luôn, nhưng khi nghĩ đến người đàn ông kia, lồng ngực cô lại nhói lên, sau đó cũng ngồi lại.
Không biết có phải vì tức giận hay không, mà cô càng đau bụng hơn. Cô ghé vào bàn nghỉ ngơi một lúc, cơn đau kia lại không hề dịu đi mà ngày càng nghiêm trọng hơn.
Khi bà dì mới tới thăm cô sẽ bị như vậy, nhưng Hướng Bội Bội cũng không thèm quan tâm tới cô. Bà ta chưa từng nói với cô mỗi lần bà dì đến không được ăn lạnh, nhiều ngày tháng tích lại như vậy rồi mỗi tháng sẽ lại đau hơn lúc trước.
Bình thường khi bị đau như vậy, cô đều cuộn tròn không nhúc nhích trong chăn, nằm nghiêng mà ôm lấy bản thân mình, ngủ một giấc rồi mọi thứ cũng ổn hơn. Dù phòng không có điều hòa nhưng gió lạnh vẫn thổi tới qua khe cửa sổ, cô mặc không ít nhưng cả người vẫn run lên.
Cô hơi hối hận vì hôm nay chạy ra ngoài theo Hạ Kính, đã đau bụng còn bị anh chọc giận.
Vữa nghĩ đến mũi đã cay cay, trước giờ cô không đa sầu đa cảm bao giờ, cô đổ tất cả những cảm xúc khó hiểu này là vì bà dì tới.
Cơn đau ngày một rõ rệt, phòng học lại quá lạnh, cô khom lưng như con tôm bị luộc chín đỏ, sau đó cũng không cầm ba lô mà chỉ móc điện thoại bên trong rồi đi ra ngoài.
Ánh nắng không gắt, hắt lên người cũng không có cảm giác ấm áp. Gió âm u mà lạnh lẽo thổi qua cành cây trụi lủi ven đường, còn một hai chiếc lá khô trên cành rụng xuống và rơi vào chân cô, cô giẫm lên khiến chúng phát ra tiếng kêu giòn rụm.
Khi tới tầng một của thư viện, Hướng Quỳ đã nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền đến từ tầng hai. Trước kia cô không hề thấy êm ai, nhưng sau khi quen anh, thì ngay cả âm thanh chói tai ấy cũng như trở thành nốt nhạc tuyệt diệu nhất trên thế giới.
Cô nghĩ có lẽ mình không cứu nổi nữa rồi, rõ ràng phút trước còn oán trách anh quá lạnh nhạt với mình, lúc này đã lại nhung nhớ vẻ nghiêm túc khi làm việc của anh.
Cửa không khóa và còn lưu lại một khe hở nhỏ, nhưng cô cũng không vội vã đẩy cửa vào, mà chỉ tựa trên khung cửa, nhìn vào qua khe hẹp kia.
Anh nghiêng người đối với cô, chân trái giẫm trên ghế, ống quần kéo căng hiện lên hình dáng của cơ bắp, lưng hơi khom xuống. Anh nghiêm túc đo chiều dài bằng tay, cả ngón út thiếu hụt kia cũng hiện ra rõ ràng dưới ánh nắng.
Tim cô chợt siết chặt lại, rồi ánh mắt đã chuyển qua mặt của anh. Tóc đã dài hơn so với lúc cô mới quen anh rồi, có lẽ trong khoảng thời gian này anh không đi cắt tóc, mặt mày nghiêm nghị, bờ môi hơi nhếch lên. Còn cô, lại nghe được trái tim mình đập thình thịch thình thịch.
Cô quả là hết thuốc chữa.
Hạ Kính như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cô, động tác trên tay hơi dừng lại, rồi bất giác nhìn về phía cô.
Ánh mắt của anh nhàn nhạt như trước đây, tựa như đang nhìn gì đó, nhưng lại như đang không nhìn gì. Ánh mắt ấy thâm trầm mà nặng nề, khiến người ta không cách nào kháng cự được.
Hướng Quỳ không biết vì sao trong khoảnh khắc anh nhìn qua đó, nước mắt của cô bỗng rơi xuống.
Cô không biết mình khóc vì điều gì, giống như tất cả tủi thân đều òa ra vì một cái nhìn này của anh vậy.
Cô cắn môi, nước mặt lăn xuống trên khuôn mặt điềm đạm mà đáng yêu.
Cô đẩy cửa rồi bước mấy bước vào trong mà gọi anh: “Họ Hạ.” Biểu cảm yếu ớt như vậy, nhưng giọng điệu vẫn bướng bỉnh như cũ.
Anh không đáp lại mà nhìn cô bước từng bước tới gần mình. Lòng bàn chân của anh đang hơi cọ xuống mặt đất khiến mạt gỗ tung lên. Anh muốn lùi lại, nhưng anh trông thấy mắt cô, vậy là bước chân lui lại cũng cứng đờ.
Cuối cùng cô cũng bước đến trước mặt anh, sau đó không hề báo trước mà vùi vào trong lòng anh.
Khoảnh khắc Hướng Quỳ cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể anh, cô thấy mình như được sống lại, cơ thể lạnh buốt dần ấm lên, đến cả trái tim kia cũng trở nên nóng rực.
Trên người Hạ Kính đầy hương mạt gỗ, cô hít một hơi rồi suýt nữa đã bị sặc, nhưng cô không muốn buông tay.
Tay Hạ Kính nâng lên rồi lại buông xuống: “Hướng Quỳ…”
“Tôi đau bụng.” Cô nói mà giọng đượm tiếng khóc đầy tủi thân: “Đau chết đi được, chú còn chọc giận tôi…”
Tiếng thở dài của anh bắt đầu từ lồng ngực, nhưng đến cổ lại tự tiêu tan. Cô cảm nhận được lồng ngực chấn động của anh, sau đó mím môi: “Họ Hạ, tôi biết chú không tốt, nhưng tôi cũng không ra gì.”
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng chút dũng khí còn sót lại của mình để nhìn vào mặt anh mà nói: “Chú có cần tôi không?”
Cô ngay thẳng mà thản nhiên như vậy, đôi mắt vừa được tráng qua nước mắt càng thêm trong suốt khiến anh không dám nhìn thẳng vào đó.
Hướng Quỳ chưa từng che giấu tình cảm của mình, anh cũng luôn biết điều đó, nhưng cô không nói, anh sẽ vờ như không biết gì cả. Anh cho rằng cái thích của nữ sinh nhỏ đều nhanh đến nhanh đi, chỉ là lạc lối trong chốc lát mà thôi, thế nhưng cô đã đột ngột mà thẳng thắn chặt đứt mọi đường lui của họ.
Anh muốn nói, nhưng nói gì đều không nên lời, yết hầu như bị chặn lại mà không thốt ra được một chữ.
Nói gì cũng không đúng, nói gì cũng là sai.
“Hướng Quỳ…” Khó lắm anh mới tìm lại được giọng mình, sau đó gian nan mà khô khốc nói: “Em còn nhỏ, em chỉ tạm thời…”
“Tôi nhỏ chỗ nào?” Cô nói, môi đã bị cắn đến đỏ bừng: “Tôi trưởng thành rồi, chuyện gì nên hiểu đều hiểu, thậm chí còn hiểu rất rõ.”
Cô không do dự kéo tay để xuôi bên người của anh, nhân lúc anh chưa kịp nhận ra đã đặt lên ngực mình: “Nhỏ không? Họ Hạ, chú nói tôi có nhỏ không?”
Lòng bàn tay như bốc cháy vậy, anh muốn rút tay về, nhưng không biết cô lấy sức lớn như vậy từ đâu mà nắm chặt cổ tay anh, khiến anh không động đậy được.
“Hướng Quỳ!” Anh nghiêm nghị.
Hướng Quỳ vẫn không buông tay ra, sau đó lại nhào vào lòng anh lần nữa: “Tôi không tin chú không có cảm giác với tôi, chú đang sợ chuyện gì? Tôi còn không sợ…”
Anh hít sâu một hơi, bàn tay mới chạm vào nơi mềm mại trước ngực cô còn run lên một cách khó hiểu. Anh nhẫn nhịn, sau đó nắm chặt vai cô, nắm thật chặt để cô rời khỏi mình.
Anh lại nói bằng giọng ẩn nhẫn và khuyên bảo: “Hướng Quỳ, em là chiếc khăn mặt màu trắng kia, đừng vấy bẩn chính mình.”
Khăn mặt màu trắng? Hướng Quỳ hơi ngẩn ra, sau đó nghĩ thật lâu mới nhớ ra và chật vật nở nụ cười: “Bẩn rồi thì có sao? Giặt sạch lại là được mà?”
Anh lắc đầu, có một câu vẫn không nói ra miệng: Có đôi lúc, chỉ cần bẩn một chút thì có giặt cũng không sạch được. Nhưng cô không hiểu, hoặc phải nói là cô không muốn hiểu. Anh thì hiểu, mà lại không thể giả vờ như không hiểu.
“Em nói đúng, tôi không tốt, tôi còn không tốt hơn so với tưởng tượng của em. Thế nên Hướng Quỳ, đừng u mê không tỉnh nữa.” Anh giống như bậc bề trên đang dạy dỗ cô, nhưng anh lại không thể che giấu được những dao động trong mắt mình.
Hướng Quỳ kinh ngạc nhìn anh như đang không hiểu, cái gì gọi là u mê không tỉnh?
Lần đầu tiên anh nói nhiều câu với cô như vậy, nhưng từng câu từng chữ đều đâm thẳng vào lòng cô, đều đục khoét da thịt cô. Cô rất muốn cười với anh, thế nhưng cô không cười nổi.
“Tôi chỉ hỏi chú, chú có thích tôi một chút nào không, dù chỉ một chút thôi.” Môi của cô hơi run rẩy, khó lắm mới nói được hết một lời.
Anh không nhìn vào mắt cô mà rời mắt đi, hai mắt cũng không có tiêu cự.
Cô cho là anh sẽ không trả lời, nhưng anh lại lên tiếng. Anh nói: “Không. Em đừng dây dưa thêm nữa.”
Hướng Quỳ thấy tim mình như rơi vào động không đáy, cô chớp mắt, rồi không biết làm thế nào để tìm lại giọng nói của mình. Cô mở miệng muốn nói chuyện, nhưng ngay cả âm thanh đơn giản như ậm ừ cũng không thốt ra được.
Cuối cùng cô nở nụ cười, nhưng lại xấu xí hơn cả khóc. Cô hoảng hốt gật đầu, quay lưng lại, chật vật lắm mới bật ra chữ “được”, sau đó khom người chậm rãi đi ra ngoài.
Môi Hạ Kính hơi hé ra như muốn nói điều gì, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào cả. Cuối cùng anh vẫn thu hồi tầm mắt, ánh mắt rơi vào chỗ mạt gỗ phía trên kia, thật hoảng hốt và không có tiêu cự.
Hướng Quỳ rúc ở hàng ghế cuối của xe buýt, rồi bất giác đã ngồi tới bến cuối, mãi đến khi người bán vé đến bảo cô, cô mới hốt hoảng ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt đỏ hồng tới khó hiểu.
Cô xuống xe, rồi lại ngồi xe trở về, cuối cùng cũng đến bên ngoài ngõ nhỏ.
Bụng dưới đã không đau như lúc trước nữa, nhưng cô vẫn không thẳng lưng được, sau đó cứ ngơ ngẩn trở về như vậy.
Đầu ngõ có hai bóng dáng quen thuộc đang ngồi xổm, cuối cùng cô cũng tìm lại được chút tinh thần mà đi qua ngồi xổm cạnh bọn họ: “Huệ Huệ, sao mày lại ở cùng Tiểu Sỏa Tử thế?” Cô giận lên nên cũng không gọi cậu là Tiểu Đạt Đạt nữa.
Vương An Huệ hơi kinh ngạc, có lẽ là không ngờ Hướng Quỳ sẽ xuất hiện ở đây: “À, bọn tao…”
Cô ấy còn chưa dứt lời, Chương Đạt đã nói trước: “Bọn tôi là bạn! Người xấu!”
Chương Đạt vẫn nhớ cô cướp hổ con của cậu, cậu trừng mắt với cô, còn Vương An Huệ vẫn dịu dàng như trước đây: “Chương Đạt, không phải là người xấu, đây là bạn tôi.”
Chương Đạt hừ một tiếng.
Một mình cậu cũng có thể chơi rất vui, Vương An Huệ nhìn vẻ mặt của cô không ổn nên giúp cô mua cốc nước ấm trong cửa hàng nhỏ ở đầu ngõ. Hai người cùng ngồi trên ghế bên ngoài cửa hàng nhỏ, nhìn Chương Đạt chơi bùn đất bên kia.
Đây là lần đầu tiên Vương An Huệ thấy Hướng Quỳ như vậy, cô ấy không nhịn được phải hỏi: “Mày không sao chứ?”
Cô lắc đầu, một lúc lâu sau mới nói: “Mày rất thân với cậu ấy à? Biết cậu ấy bị sao không?” Cô đang nói tới Chương Đạt.
“Nghe nói khi còn nhỏ gặp chuyện gì đó nên ảnh hưởng tới trí lực, bây giờ lớn như chúng ta, nhưng lại chỉ như đứa trẻ năm tuổi.” Vương An Huệ quay đầu nhìn Chương Đạt rồi cười nói tiếp: “Thật ra cậu ấy tốt hơn bất kỳ ai khác.”
Hướng Quỳ không bình luận về cách nói này: “Bố cậu ấy…”
“Bố?” Vương An Huệ hơi sửng sốt: “Mày nói chú của cậu ấy à? Người làm nghề mộc kia?”
“Chú?”
Hết chương 15.