Làm Streamer Chuyên Nghiệp Ở Thời Đại Tương Lai

Chương 69




Biên tập: Bột
Dù người hơi không thoải mái nhưng Hướng Quỳ vẫn rời giường, đánh răng rửa mặt. Cô bôi toner và thoa kem dưỡng da, sau đó cầm lấy kem nền nhưng tay chợt khựng lại rồi để trở về, sau chỉ tìm một thỏi son bóng không màu, đánh nhẹ lên môi một lớp.

Đúng là cô không cần dùng đồ trang điểm, tuổi của cô chính là món đồ trang điểm tốt nhất.

Nước da trắng nõn bóng loáng, mặt mày như vẽ, sống mũi cao thẳng, cả đôi môi đánh son bóng không màu vẫn có màu hồng phấn nữa, cô làm động tác hôn với gương rồi không nhịn được mà cười lên.

Về đến phòng mở tủ quần áo ra, quần áo của cô cũng không ít, đều là tông trắng xám đen, còn cả hai bộ đồng phục nữa.

Lần đầu tiên Hướng Quỳ không biết phải mặc gì mới ổn, cô thử từng bộ từng bộ một, rồi ghét bộ này trầm quá, ghét bộ kia xuề xòa quá, ghét bộ này quá già dặn, ghét bộ kia quá ngây thơ, cuối cùng không tìm nổi được một bộ quần áo.

Cô ngồi trên giường rồi hít vào một hơi, cuối cùng vẫn chọn bộ áo sơ mi trắng phối với quần bó màu đen khá già dặn kia, bên ngoài khoác áo khoác màu ghi rộng rãi, đi bốt ngắn có gót 3 – 4 phân khiến tỉ lệ cơ thể càng đẹp hơn.

Lúc Hướng Quỳ chuẩn bị xong đã là bảy rưỡi, cô đứng lên và cũng không để ý đến bụng đau âm ỉ, sau đó xuống lầu, chuẩn bị ra cửa nhà anh để chờ.

Cửa nhà anh khép hờ, cô đi vào xem thử, không ngờ vừa lúc thấy anh đang đứng đưa lưng về phía mình trong sân.

Trời lạnh như vậy mà anh để trần nửa người trên, chỉ mặc một chiếc quần thể thao rộng, sau lưng được phủ lên một tầng ẩm ướt sáng loáng mơ hồ, dường như đó là mồ hôi đang chảy xuống. Anh xoay người múc một gáo nước trong thùng, sau đó dội từ bả vai xuống, dòng nước chảy dọc xuống theo tấm lưng màu lúa mạch của anh, chảy xuống xương bả vai mạnh mẽ, chảy xuống vòng eo căng chặt, cuối cùng trượt vào nơi không thấy rõ được kia.

Anh lại dội một gáo nước nữa, quần cũng ướt đẫm mà dán vào chân, hiện ra cơ bắp rắn rỏi và cả bờ mông vểnh cao.

Hướng Quỳ thấy miệng khô lưỡi đắng, cô nuốt một ngụm nước bọt, tay vịn ở cửa không cẩn thận đẩy lên khiến cửa gỗ phát ra âm thanh kẽo kẹt. Người đàn ông nghe được thì dừng động tác, sau đó quay lại nhìn qua.

Cô bị phát hiện nên cả người thẳng tắp, giống như vừa rồi không làm gì cả, thậm chí còn thản nhiên: “Chú đang tắm à?”

Anh thấy là cô nên quay đầu lại lần nữa, sau đó bỏ gáo nước xuống và đi vào nhà. Mỗi nơi anh đi qua đều để lại những vệt ẩm ướt, uốn lượn cả một đường.

Vừa rồi cô không thấy xấu hổ, nhưng bây giờ lại thấy có đôi chút. Cô không nhịn được mà sờ mũi rồi quay lại đóng cửa, sau đó nghĩ ngợi một lúc và cài luôn then cửa vào.

Cô đi qua chỗ thùng nước kia, trong đó vẫn còn một chút, cô bất giác xoay người thử nhiệt độ, nước ấy lạnh buốt thấu xương. Cô hơi run lên rồi kinh ngạc vô cùng, anh không lạnh sao?

Cô đi vào phòng, người đàn ông ở trên gác. Cô nhìn chỗ nước đọng kia rồi đi lên trên.

Hướng Quỳ đã đến nơi này nhiều lần, nhưng chưa bao giờ đi lên tầng hai. Anh không mời cô lên, mà cô cũng không gấp gáp tới vậy.

Chỉ là lúc này đường nước uốn lượn kia như đang lặng lẽ mời gọi cô, cô mê muội rồi chậm rãi bước lên từng bước một.

Cầu thang ở ngôi nhà cũ khá giống nhau, ở đây cũng giống như bước trên bậc thang của nhà cô vậy, nhưng lại hơi không giống, bởi cô còn chút căng thẳng, chút thấp thỏm và hơi kích động.

Tới chỗ rẽ, lầu hai truyền đến tiếng vang. Cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy anh xuất hiện ở đầu cầu thang tầng hai và đang cúi đầu nhìn cô.

Bọn họ chỉ cách nhau mười bậc thang, tuy gần đến vậy mà lại xa đến thế. Ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, có thể thấy được tro bụi lơ lửng trên không trung, thời gian cũng như ngưng lại trong khoảnh khắc này. Cô không bước lên tiếp, anh không bước xuống dưới, rõ ràng không xảy ra chuyện gì, nhưng ánh mắt giao nhau trong không khí lại như mang theo dòng điện 30mA, khiến toàn thân người ta run rẩy tới không cách nào mở miệng được.

Cũng không có gì để nói, bởi nói gì cũng đều không đúng.

Hướng Quỳ bỗng cười rộ lên, mặt mày cong cong như vầng trăng non, khóe miệng cong lên lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Cô còn trẻ trung như vậy, xinh đẹp như thế, tựa như thiên thần.

Môi của anh mím lại càng chặt, tấm lưng vẫn luôn thẳng tắp dường như hơi khom xuống một chút.

Cô hít sâu một hơi, nụ cười vẫn còn đọng lại trên mặt, sau đó chậm rãi mà kiên định bước lên từng bậc cầu thang. Bụi bặm trên bậc cầu thang nhảy múa xung quanh đôi bốt ngắn theo động tác của cô, cuối cùng là rơi xuống dưới.

Cô bước lên một bước rồi lại một bước, một bậc, hai bậc…

Cuối cùng cô cũng đứng trước mặt anh, vì thấp hơn một bậc thang nên mặt cô thấp hơn ngực anh. Cô vẫn ngửa đầu như cũ mới có thể thấy rõ nét mặt của anh dưới ánh mặt trời.

Cô không biết nên hình dung biểu cảm của anh vào thời khắc này như thế nào, bởi không có biểu cảm nào cả, chỉ có nhàn nhạt, chỉ có đôi lông mày rậm kia hơi nhăn lại.

Nụ cười của cô dần thu lại nhưng vẫn chưa tan hẳn, cuối cùng cô nói: “Tôi vẫn chưa ăn sáng.”

Anh thu tầm mắt từ trên mặt cô, rồi đi ngang qua người cô mà xuống nhà. Cô vội vã đuổi theo, lúc vào phòng bếp đã thấy trên bàn có bánh quẩy cải bẹ. Anh múc một bát cháo hoa trong nồi cho cô, bát cháo không nhiều mà chỉ có non nửa, có lẽ đã biết rõ sức ăn của cô rồi.

Cô bưng lên, cháo được hâm âm ấm, thích hợp để ăn ngay. Cô ăn một miếng khiến dạ dày cũng dễ chịu hơn nhiều, sau đó lúng búng hỏi: “Chú không ăn à?”

“Tôi ăn rồi.” Anh nói. Anh vốn không muốn nói chuyện, nhưng không rõ tại sao khi nhớ tới lời cô nói tối qua, thì yết hầu lại buông lỏng rồi lên tiếng đáp lại.

Cô “à” một tiếng rồi ăn nhanh hơn, sau đó cầm chiếc bánh quẩy cuối cùng nhét vào miệng: “Đi thôi!”

Anh lại không động đậy mà dừng một chút rồi nói: “Em ăn trước đi, không vội.”

Cô mím môi lại, khóe miệng hơi cong lên, sau đó ngọt ngào nói câu “vâng” rồi lại ngồi xuống chậm rãi nhai từng miếng một, tay còn chống cằm nhìn anh rửa bát cháo cô vừa ăn xong.

Cô nghĩ nghĩ rồi nhanh chóng nhét miểng quẩy cuối cùng vào miệng, sau đó chạy tới bên cạnh anh, đưa tay tới chỗ tay anh rồi cười tủm tỉm: “Tay tôi dính dầu rồi, rửa giúp tôi đi!”

Anh nhàn nhạt liếc qua, rồi chỉ coi đó là trò trẻ con của cô mà xoay người đi.

Cô hừ một tiếng, quay đầu lườm anh rồi bất đắc dĩ mở nước rửa tay. Nước lạnh buốt khiến người cô run lên, cả bụng cũng quặn đau.

Người trong ngõ nhỏ đều đi sớm về khuya, lúc này trong ngõ nhỏ không có một bóng người, cô theo sau anh đi ra bên ngoài ngõ nhỏ. Thỉnh thoảng gặp có người thấy bọn họ đi cùng nhau sẽ hơi tò mò, nhưng cũng chỉ nhìn nhiều thêm một chút.

Cô không thích những ánh mắt kia, tuy muốn lại gần anh một chút nhưng vẫn không làm vậy, bởi cô hiểu những ánh mắt kia đều đang nhìn anh. Cô bị khinh bỉ và chế giễu quen rồi, nhưng anh thì không được. Cô không muốn anh phải nghe những lời bàn tán vớ vẩn kia.

Cô cắn môi dưới, cẩn thận tách xa khỏi anh mấy bước.

Cô ngước mắt nhìn lên, anh đi không nhanh, thật ra anh không phải như vậy. Anh luôn đi rất nhanh, cô luôn không theo kịp anh, thế nhưng bây giờ anh lại đi chậm như vậy, anh đang phối hợp với nhịp bước của cô, anh đang chờ cô.

Hốc mắt của cô hơi nóng lên, sau đó quay mặt giấu đi mọi cảm xúc của mình và dần cong môi lên.

Cửa hàng sửa xe của Lão Trư đã mở cửa, khi ông ấy thấy Hướng Quỳ đi theo sau lưng người đàn ông tới đây thì hơi kinh ngạc.

Hướng Quỳ cười nói: “Cháu ngồi xe chú Chương tới trường, để quên đồ ở lớp.”

“À đúng rồi, A Kính mới nhận làm mộc ở thư viện ở trường trung học An thành.” Lão Trư dừng một chút rồi nghĩ đến điều gì, nên không hiểu hỏi lại: “Chú Chương?”

Hướng Quỳ chỉ vào người đàn ông.

Lão Trư bỗng bật cười: “Ai bảo với cháu A Kính họ Chương?”

Hướng Quỳ há miệng thật lớn mà hơi không hiểu lắm, cô nhìn sang người đàn ông với vẻ không dám tin, rồi lại nhìn Lão Trư.

“A Kính họ Hạ, chữ Hạ ghép từ chữ gia và chữ bối.” (1) Lão Trư nói: “Hóa ra cháu không biết cả tên của cậu ấy à.”

(1) Chữ Hạ [贺– hè] trong tên của Hạ Kính được ghép từ chữ gia [加– jiā] và chữ bối [贝– bèi]

Cuối cùng Hướng Quỳ cũng khép miệng vẫn luôn hé ra lại, cô hơi oán trách lườm Chương Kính, à không, là Hạ Kính. Rõ ràng không phải họ Chương, vì sao lại không giải thích với cô, còn nghe cô gọi anh là chú Chương nhiều lần như thế!

Dường như Hạ Kính cũng hơi chột dạ nên không nhìn cô.

Cô hừ một tiếng trong lòng, chẳng trách phản ứng của anh luôn chậm chạp khi được gọi là chú Chương. Cô còn tưởng tai của anh không tốt lắm, không ngờ lại là nguyên nhân khiến người ta dở khóc dở cười thế này.

Hướng Quỳ ngấm ngầm chịu đựng để không bộc phát, sau đó hỏi Lão Trư: “Chỗ chú có mũ bảo hiểm không?”

Lão Trư gật đầu rồi đưa cô đi xem, tuy chỉ có mấy cái nhưng toàn là đồ mới. Cô chọn một cái đen tuyền, rất giống với mũ bảo hiểm của Hạ Kính, lúc đang định trả tiền thì có một bàn tay đưa tới từ sau lưng và trả tiền cho Lão Trư.

Lão Trư nhận lấy rồi bất giác nhìn hai người một chút.

Hướng Quỳ ôm mũ bảo hiểm đuổi theo: “Đây là mũ bảo hiểm của tôi, chú trả tiền hộ tôi làm gì?”

Anh không nói lời nào.

Cô cười rộ lên, sau đó mím môi nói bằng giọng oán giận: “Tối nay tính sổ với chú!”

Thế mới nói con gái đều hay thay đổi.

Lão Trư nhìn Hướng Quỳ quen thuộc ngồi sau lưng Hạ Kính và đội mũ bảo hiểm lên. Hạ Kính xoay người định đưa găng tay cho cô nhưng cô không nhận mà đẩy trở về, anh nhìn vào hai mắt cô, rồi cuối cùng cũng đeo lên.

Xe của Hạ Kính đi chưa bao xa, Lão Trư cũng chưa thu hồi tầm mắt, rồi lại luôn có cảm giác giữa hai người này có gì không đúng lắm. Ông ấy có một suy đoán, sau đó lại lắc đầu cười: Sao có thể.

Hướng Quỳ không nhận găng tay da của Hạ Kính, mà quang minh chính đại đút tay vào túi áo của anh.

Miệng túi áo cách tầng quần áo lao động mà dán vào cơ thể của anh, cũng mang theo cả hơi ấm như vậy. Tay của cô ở bên trong nắm vào rồi lại mở ra, khuôn mặt dưới lớp mũ bảo hiểm chợt cười rồi cọ sát vào sống lưng của anh.

Hạ Kính vẫn đỗ xe ở ngoài trường như trước, lúc đi vào còn cho bảo vệ xem thẻ làm việc. Hướng Quỳ đi sau mấy bước, khi bước qua cổng trường rồi mới đi lên, đuổi ở phía sau anh mà không buông tha: “Sao không cho tôi biết chú họ Hạ, không phải họ Chương?”

“Không phải em đã biết rồi à?” Anh trầm giọng nói.

Cô không bằng lòng: “Nếu Lão Trư không nói, có phải chú vẫn định không nói cho tôi biết không?”

Anh không trả lời cô, mà chỉ nhanh chân bước về phía trước.

Có lẽ đây là số mệnh, dù cho anh không nói, thì vẫn luôn có người nói rõ sự thật cho cô, vẻ do dự tối qua của anh chợt trở nên nực cười đến vậy.

Hướng Quỳ hơi tức giận, cô chạy lên mấy bước trước mặt rồi chặn đường của anh, đôi mày thanh tú hơi nhăn lại trừng anh, miệng lại gọi tên anh bằng âm thanh giòn rã: “Hạ Kính!”

Bước chân của anh khựng lại, anh lẳng lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp mà trẻ măng của cô, rồi ngay cả thở dài cũng không nổi.

“Em biết rồi, sau đó thì sao?” Anh nói: “Có khác biệt gì không?”

Hướng Quỳ cắn răng, mắt đã hơi nóng lên: “Phải, khác đấy, tôi muốn nghe chú nói với tôi hơn là nghe Lão Trư nói. Nói chú không phải họ Chương, nói tôi vẫn luôn hiểu lầm, nói tên chú là Hạ Kính!”

“Hướng Quỳ, như vậy thì sao?”

Hết chương 14.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.