Làm Streamer Chuyên Nghiệp Ở Thời Đại Tương Lai

Chương 68




Biên tập: Bột
Máy hát mở ra là không dừng lại được: “Tôi tên là Hướng Quỳ, chú biết chứ? Hướng Quỳ, Hướng Quỳ trong hoa hướng dương, thiếu một chữ “dương”.” (1) Cô dừng một chút rồi bỗng che miệng cười rộ lên.

(1) Hoa hướng dương là 向日葵 – [xiàngrùkuí], tên của Hướng Quỳ là 向葵 – [xiàngkuí], thiếu chữ “nhật” hay còn là chữ “dương” trong thái dương nghĩa là thiếu mặt trời. Ai cũng biết hoa hướng dương là hoa hướng về phía mặt trời, tên Hướng Quỳ thiếu chữ “dương” có thể hiểu là loài hoa không hướng về phía mặt trời.

Dường như người đàn ông không rõ cô đang cười chuyện gì, cô cũng không muốn nói mình đang cười chuyện gì, mà chỉ nói: “Chú có thể gọi tên tôi một lần không?”

Anh vừa thu dọn xong, quay đầu lại đã thấy vẻ chân thành của cô: “Chú có thể gọi tên tôi một lần không?”

Người đàn ông há miệng thật lớn nhưng không lên tiếng.

“Hướng Quỳ.” Cô nói rồi đứng dậy đi đến trước mặt anh: “Gọi tên tôi đi.”

“Hướng, Quỳ.” Cuối cùng anh cũng lên tiếng nhưng lại mang theo do dự, bờ môi khẽ mở ra rồi khép lại. Rõ ràng là hai chữ đơn giản như vậy, anh gọi lên nghe cũng rất đỗi bình thường, nhưng cô lại nghe được một hương vị tươi đẹp khác, có lẽ là do tâm ma quấy phá rồi.

Cô đảo mắt ngọc: “Tinh Tinh.”

“Tinh Tinh?” Anh không hiểu.

Cô cười: “Ừ, Tinh Tinh, đây là nhũ danh của tôi, khi còn nhỏ Hướng Bội Bội gọi tôi như vậy, bây giờ tôi chỉ muốn cho chú gọi như vậy.”

Anh cũng không làm theo ý của cô, mà chỉ nhàn nhạt rời mắt đi, sau đó bước ra ngoài ngay trước mắt cô.

Hướng Quỳ mấp máy môi, sau đó lại nở nụ cười, chỉ là ý cười không chạm tới đáy mắt. Cô cũng xoay người đi ra ngoài theo anh.

“Chú làm việc ở trường à?” Cô hỏi anh, khi thấy anh gật đầu thì tiếp tục: “Nhưng sao tôi chưa thấy chú bao giờ, chú bảo có trùng hợp không?”

Cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Tuần này mới bắt đầu làm mộc.”

Nói cách khác là tuần này anh mới bắt đầu tới làm việc ở trường, chẳng trách nào.

“Vậy sao hôm nay chú lại đến? Đã xong việc rồi mà?”

Anh nhìn áo khoác màu đen đang khoác trên vai cô một chút: “Để quên áo.”

Cuối cùng Hướng Quỳ cũng cười rộ lên: “Có lẽ áo của chú biết tôi bị nhốt ở đó đấy. Nếu chú không đến, có lẽ tôi còn bị nhốt đến tận sáng mai.” Cô nhún nhún vai rồi nói với vẻ không để tâm: “Không biết lúc đó tôi đã bị đông cứng chết hay chưa.”

Anh không nói gì, mà chỉ liếc cô một cái thật sâu.

Không biết vì sao, cô chợt hiểu ý của anh trong nháy mắt. Cô ngậm miệng lại, một lúc lâu sau mới buồn bực nói: “Tôi chỉ đùa một chút thôi, còn lâu mới bị đông cứng chết.”

Dường như anh có hừ nhẹ một tiếng, nhưng không trả lời cô.

Cô thấy anh như vậy khá đáng yêu, khác hoàn toàn so với khuôn mặt lãnh đạm không đổi lúc bình thường. Cô vui vẻ hỏi anh: “Mai chú có đến trường không?”

Anh do dự một chút rồi gật đầu.

“Tôi đi với chú!” Cô nói: “Ba lô và điện thoại của tôi vẫn còn ở lớp, phải đến lấy về.”

Anh muốn từ chối, nhưng không rõ tại sao lời từ chối lại nghẹn trong cổ, không thể bật ra được một chữ.

Nhiều năm rồi anh không nói nhiều lời như vậy, lúc đầu là vì sợ dọa đến người khác, sẽ bị chê bai, về sau anh phát hiện không nói lời nào cũng có chỗ tốt của nó, rồi cũng dần quen bị người ta âm thầm gọi là người câm.

Nếu không phải vì cô, anh nghĩ có lẽ đời này mình sẽ không nói chuyện lại. Sau đó thời gian dần trôi đi, có lẽ anh sẽ thật sự không nói chuyện nữa.

Anh không biết thế nào mới là tốt hơn cho mình, lần đầu tiên trong đời này, anh biết thế nào là hoảng hốt.

Hướng Quỳ cũng không muốn về nhà sớm như vậy, chỉ là sau khi ăn xong lại hơi buồn ngủ, cô nhìn người đàn ông làm việc một lúc thì đã gà gật.

Đầu của cô ngoẹo tới ngoẹo lui, suýt nữa đã ngã khỏi ghế.

Người đàn ông xoay người nhìn cô, đúng lúc này cô đang ngoẹo xuống, anh bất giác bước qua mấy bước rồi đưa tay đỡ đầu cô. Đầu của cô rất nhỏ, một tay của anh đã nâng lên được, tóc mềm mại của cô chạm vào cổ tay hơi ngứa một chút.

Anh cúi đầu liếc nhìn cô, dường như còn hơi bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn đưa tay đánh thức cô dậy. Cô bị buộc mở mắt nhưng vẫn buồn ngủ, nên đầu rũ xuống tựa vào bụng của anh: “Làm gì thế?”

Trán của cô tì vào bụng của anh, hơi thở phả vào vùng cấm địa phía dưới kia nóng cháy và đột ngột. Anh nắm chặt đầu vai rồi đẩy cô ra, nhìn vẻ mặt mơ màng kia mà nói: “Tôi đưa em về.”

Cô làm nũng: “Tôi không muốn về.”

Lần này cô làm nũng cũng vô dụng, anh đỡ thẳng cô dậy: “Tôi đưa em về.” Anh nhắc lại một lần.

Anh thuận theo cô, nhưng cũng có ranh giới cuối cùng của mình.

Hướng Quỳ nghĩ, thật ra cô cũng biết vậy.

Thế nên cô từ bỏ sau một lần làm nũng không có hiệu quả, rồi thuận theo lực của anh mà đứng lên, nhưng vẫn mềm mại tựa vào người anh như cũ: “Chú bế tôi về nhé?”

Vẻ mặt của anh hơi nghiêm túc: “Hướng Quỳ.” Giọng cũng nghiêm túc.

Cô đứng thẳng lên rồi bĩu môi: “Đùa chút thôi mà.”

Người đàn ông vẫn đưa cô tới cửa như cũ, cô vẫn đứng ở bậc thang ở cửa như cũ: “Ngày mai chú đến trường lúc mấy giờ?”

“8 giờ.”

“Sớm thế à?” Dường như cô hơi rầu rĩ, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng đồng ý: “Tám giờ tôi ra cửa đợi chú, nếu chú dám để tôi leo cây…” Mặt đầy vẻ uy hiếp.

Người đàn ông đáp lại một tiếng, cũng không nói có chờ hay không, nhưng Hướng Quỳ biết, anh đồng ý rồi thì sẽ tuân thủ đúng hẹn, cô cảm thấy anh chính là như vậy.

Anh không nói lời nào mà xoay người rời đi, cô bỗng nhiên gọi anh lại: “Chú Chương.”

Anh không có phản ứng gì, cô lại gọi: “Chương Kính.”

Dường như lúc này anh mới nhận ra cô đang gọi mình, khi quay lại nhìn đã thấy cô chỉ tay lên bầu trời đêm rồi hỏi: “Đó là gì?”

Anh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn thử, bên trên không có gì ngoài những ngôi sao u ám.

“Trên bầu trời đêm có gì?” Cô lại hỏi để dẫn dắt anh.

Anh bất giác nói: “Ánh sao…” (2)

(2) Nam chính trả lời là “Tinh Tinh” (nghĩa là ngôi sao/ánh sao), cũng là nhũ danh của Hướng Quỳ, đồng nghĩa với việc anh gọi tên cô.

Cô cười rộ lên, đáp lại một tiếng “vâng” trong trẻo: “Ngủ ngon!” Nói xong thì chui tọt vào trong cửa gỗ như thỏ vậy.

Anh dừng lại, đuôi mắt hơi nhướng lên, sau đó xoay người rồi bước chậm rãi về phía trước.

Bỗng nhiên anh nghĩ ngày mai có nên nói với cô rằng mình không phải họ Chương không?

Thế nhưng đi được hai bước, đuôi mắt của anh lại trở về như bình thường. Thật ra cũng không có gì để nói.

Anh nghĩ, cô không cẩn thận say đắm người kia, có lẽ là “Chương Kính” trong lòng cô, mà không phải anh.

Cô nhóc còn nhỏ như vậy.

Hướng Quỳ lên lầu cũng không ngạc nhiên khi lại nghe thấy tiếng thở dốc và rên rỉ chói tai từ phòng bên cạnh, tâm trạng tốt lại bị phá hỏng, cô vội vàng vọt vào nhà vệ sinh tắm rửa rồi về phòng và khóa chặt cửa lại.

Âm thanh kia vẫn không dừng lại, Hướng Bội Bội thậm chí còn cường điệu hóa nữa. Hướng Quỳ nghĩ có lẽ người đàn ông lần này lại thùng rỗng kêu to rồi, vì chỉ có những lúc như vậy, Hướng Bội Bội mới phát ra âm thanh dối trá thế này.

Cô nghĩ một lúc rồi không nhịn được mà cười nhạo một tiếng. Cô không biết 18 tuổi của người khác thế nào, có lẽ là đơn thuần và trong sạch, nhưng 18 tuổi của cô dính chàm như vậy đấy, đã hiểu rõ chuyện dơ bẩn giữa nam nữ từ lâu rồi.

Không phải cô chưa từng đấu tranh với mẹ mình.

Khi vừa mới lên cấp ba, cô đã trưởng thành từ sớm và hiểu rõ thế nào là xấu hổ. Cô nói cô có thể đi làm thêm, có thể được học bổng, mấy năm nữa cô có thể nuôi bà ta, không phải làm việc khiến người ta chế giễu, khiến người ta khinh bỉ này nữa.

Nhưng Hướng Bội Bội đã nói thế nào?

Hướng Bội Bội cởi sạch áo ngủ trước mặt cô, thay vào một chiếc sườn xám, sau đó nói: “Tao nuôi sống chính mình như vậy đấy.”

Cuối cùng Hướng Quỳ không nhiều lời thêm nữa, sau đó cô có rất nhiều bạn trai, người nào cũng có tiền có thế, nhưng tự đáy lòng cô đều chán ghét mỗi người họ.

Những gã đàn ông buồn nôn, mỗi người đều ghê tởm như vậy!

Hướng Quỳ hẹn giờ cho đồng hồ báo thức, cô đặt lúc 7 rưỡi, sau đó đắp chăn và nhắm mắt lại.

Tiếng rên của Hướng Bội Bội trở thành bài hát ru cô, cô dần dần chìm vào giấc ngủ.

Cho tới giờ, Hướng Quỳ chưa từng mộng xuân, dù cho quanh giấc ngủ của cô thường xuyên có những âm thanh dâm dục.

Thế nhưng lần này không giống như vậy, đây giống như tiếp tục kéo dài cảnh trong mơ trước đó. Cuối cùng Hướng Quỳ cũng thấy người đàn ông chậm rãi cởi quần áo ra, cô thấy tỉ lệ cơ thể của anh rất đẹp, có cơ bắp không quá cường điệu mà rất cân xứng.

Cô không nhịn được đã mở cánh tay ôm lấy anh, gương mặt tì trên ngực anh khẽ cọ nhè nhẹ, chóp mũi tràn ngập hormone nam tính nồng đậm từ cơ thể anh.

Cô thở dốc, ngẩng đầu rồi ghì cổ của anh xuống, hôn lên khóe môi của anh, dùng đầu lưỡi của mình thấm từng chút một lên cánh môi khô nứt kia. Trong cổ tràn ra tiếng rên rỉ, cô lùi lại mấy bước rồi bị anh đè xuống giường.

Một cánh tay của anh chống xuống bên cạnh mặt của cô, cô giương mắt nhìn, rồi trong lúc mông lung thấy được ánh mắt lành lạnh trước kia của anh cũng cháy lên ngọn lửa dục vọng.

Môi của anh chạm vào nhưng lại không hôn cô, khiến hô hấp giao triền, cả người đều nóng lên.

Bàn tay của anh thăm dò vào từ eo cô, lòng bàn tay thô ráp bắt đầu lần lên trên, trượt từ rốn tới ngực của cô. Anh thử thăm dò rồi nắm chặt lấy hai luồng mềm mại phía trước, vết chai trên lòng bàn tay cũng vừa lúc chạm phải hai điểm hồng mai. Cô “ưm” một tiếng rồi ưỡn lưng, đầu gối cũng nâng lên ôm lấy vòng eo như thiêu như đốt của anh mà ma sát nhè nhẹ.

Dường như bên môi của anh có ý cười, ý cười còn mê người như thế. Cô ngẩng đầu hôn lên khóe môi anh, chóp mũi của anh ở ngay trước mắt, rồi bỗng nhiên cướp đi toàn bộ hô hấp của cô. Đầu lưỡi của cô uốn lượn theo anh, cả người đều muốn dán vào cơ thể tinh tráng mà mạnh mẽ của anh.

Tay của anh lần dần xuống dưới rồi luồn vào trong quần ngủ cạp chun của cô, hướng tới vùng cấm địa của thiếu nữ chưa ai từng chạm tới. Cô cảm nhận được anh chạm nhẹ, anh thăm dò, anh phủ lên, anh tiến vào…

Cô ngóc đầu hừ nhẹ một tiếng, ngón út thiếu hụt ấy lại rõ rệt đến thế.

Tất cả giác quan toàn thân đều tụ lại nơi kia, có điều một ngón tay ấy khiến cô muốn ngừng mà không được, cũng thở dốc không thôi. Nơi sâu thẳm của bụng dưới như có nguồn nhiệt phun trào, cô hừ một tiếng, rồi chợt cảm nhận được có thứ gì đó chảy ra từ trong cơ thể, thấm ướt cả một khoảng.

Cô há miệng hít thở rồi thấy mình như sắp chết vì thiếu dưỡng khí, nhưng lại thấy có chết như vậy cũng đáng. Cô ngửa đầu muốn hôn anh rồi chợt phát hiện anh đã biến mất, giống như anh chưa từng xuất hiện.

Cô bỗng nhiên bừng tỉnh, ánh mắt mê mang nhìn chằm chằm lên trần nhà mà không nhúc nhích.

Cô hơi không phân biệt được kia là cảnh mơ hay thực, bởi tất cả đều rõ ràng như người lâm vào cảnh lạ. Cô chớp mắt mấy lần, rồi cũng không thấy xấu hổ chút nào, ngược lại còn hơi mất mát.

Có tia sáng xuyên thấu từ cửa sổ, đã hừng đông rồi. Hướng Quỳ nghiêng đầu nhìn đồng hồ báo thức, mới 7 giờ thôi, nhưng cô đã không còn buồn ngủ nữa, nhịp tim vẫn còn đọng lại dư vị khi nhớ tới những kích tình trong mơ kia.

Cô vén chăn ngồi dậy, rồi vừa cúi đầu nhìn đã phát hiện trên giường có một khoảng máu loang đỏ sậm. Bà dì lại đến, cô cảm nhận được bụng dưới đau âm ỉ thì không nhịn được mà cười khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.