Làm Sao Yêu Em

Chương 6




Tô Quý Phi tỏ vẻ hài lòng song đe dọa : " Nô tỳ to gan ! Chuyện này là chuyện lớn liên quan đến Hoàng Hậu, ngươi không được nói bậy !"

" Nô tỳ không dám ! Tiểu An tử có thể làm chứng cho nô tỳ, những gì nô tỳ nói đều là sự thật." Tô Tâm quay sang tiểu thái giám bên cạnh kêu oan.

Tiểu An tử run rẩy nói : " Hôm đó Tố Tâm đưa gói thuốc bột đó cho nô tài kêu nô tài nhân lúc ngự trù không để ý bỏ vào canh. Tố Tâm còn mang theo cây trâm của mẫu thân nô tài, uy hiếp nô tài..."

Mắt sắc Tô Quý Phi lóe lóe, gằn giọng nói : " Bản cung đã ứng theo lời hai kẻ này mời Thạch Ngự y, chính ông ta nói trong canh Hoàng Hậu ngày đó có cho thêm Hồng Đỉnh dược gây tắc nghẽn mạch máu, khó thở cộng với bệnh Hoàng Hậu sẽ khiến Hoàng Hậu vô phương cứu vãn. Nhân chứng, vật chứng đều đủ kính xin Thái Hậu suy xét."

Tư Nguyệt cười nhạt : " Không biết bổn cung có thể hỏi bọn họ vài câu ?" Hoàng Hậu chết như thế nào Thái Hậu hẳn là rõ nhất, nay dựng chuyện đổ hết lên đầu nàng như vậy cũng không hỏi nàng có đồng ý không.

Tô Quý Phi liếc Tư Nguyệt mấp máy môi : " Nguyệt Phi ! Ngươi còn gì muốn nói ?"

Mấy cung phi khác thấy thái độ Tô Quý Phi như vậy chỉ bĩu môi. Huệ Phi cười một tiếng : " Dựa vào mấy nô tài thấp kém này mà định tội Nguyệt Phi, tỷ tỷ quá vội vàng đi ?"

Tư Nguyệt bước tới trước mặt Tố Tâm, cười lạnh : " Ngươi nói là bổn cung sai ngươi hạ độc Hoàng Hậu ? Trong Ỷ Lan Cung ta người dùng không hết, hà tất gì lại sai phái tiểu cung nữ quét tước hạ đẳng như ngươi ?"

Sát khí tỏa ra khiến Tố Tâm run lẩy bẩy, ấp úng nói : " Nương nương là biết ta quen Tiểu An Tử nên uy hiếp ta với hắn. Nương nương, người không thể qua cầu rút ván bỏ mặc ta."

Tư Nguyệt khẽ cười, liếc Tô Quý Phi một cái rồi nói : " Vậy ngươi nói xem, tẩm điện ta có chậu hồng san hô với tử san hô, ngươi thấy cái nào đẹp hơn ?" Phải nói trong Ỷ Lan Cung trên dưới đều là người của Tề Duyệt Phong, bọn họ muốn thu mua chỉ có thể thu mua cung nữ hạ đẳng mà thôi.

Tô Quý Phi vội lên tiếng : " Nguyệt Phi không chịu nhận tội còn muốn giảo biện hòng làm mọi người hồ đồ theo ngươi ?"

Tư Nguyệt không đáp trả nàng ta, chăm chú nhìn Tố Tâm. Dưới áp lực nặng nề từ Tư Nguyệt, Tố Tâm cắn cắn môi : " Nô...nô tỳ thấy hồng san hô đẹp hơn."

" Cẩu nô tài !!! Trong tẩm điện nương nương nhà ta nào có chậu san hô nào, ngươi rõ ràng tẩm điện Ỷ Lan Cung còn chưa vào nói chi được nương nương sai phái !" Xuân Hỉ lớn giọng áp.

Tố Tâm tiếp tục rớp nước mắt, khóc lóc hô : " Ta...ta lúc đó sợ hãi làm sao còn ngắm được tẩm điện như thế nào...Thái Hậu, ngài phải làm chủ cho nô tỳ ! Quý phi nương nương, ngài phải làm chủ cho nô tỳ !"

" Hoàng thượng giá đáo !!!"

Thanh âm vang lên khiến một lượt mỹ nhân trong điện thay đổi sắc mặt mấy lần, chỉnh trang y phục, tư thế cần phơi đều phơi rõ, đồng loạt hô : " Thỉnh an Hoàng thượng ! Hoàng thượng vạn tuế !"

" Bình thân !" Tề Duyệt Phong bước vào cấp Thái Hậu hành lễ rồi quay sang Tư Nguyệt : " Nguyệt Nhi, sao nàng không ngồi ?"

Tư Nguyệt không nhìn hắn, lạnh lùng "hừ" một tiếng.

Khuôn mặt Tề Duyệt Phong lướt qua tất cả cung phi rồi âm trầm nói : " Trẫm vừa nghe nói là ai muốn ai làm chủ ? Làm chủ chuyện gì ?"

Thái Hậu nãy giờ ngồi như tượng đất bỗng lên tiếng : " Ai gia thấy có kẻ được sủng sinh kiêu, không xem quốc pháp ra gì, dám ra tay hãm hại Hoàng Hậu. Hoàng thượng người cũng đừng thiên vị." Thật ra bà không có ý định đổ lên đầu Nguyệt Phi nhưng gần đây hậu cung không yên, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, bà không thể nào để nhi tử mình vì một nữ nhân mà quên mất việc lớn.

Tô Quý Phi thấy có Thái Hậu trợ lực liền ăn nói mạnh dạn : " Thần thiếp tra ra Nguyệt Phi dùng Hồng Đỉnh dược bỏ vào canh của Hoàng Hậu, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, mong Hoàng thượng minh xét."

" Hồ đồ !!!" Tề Duyệt Phong cơ hồ như gầm lên. Thời hạn một tháng sắp hết, hắn nghĩ ngày nghĩ đêm để giữ nàng còn đám nữ nhân này lại không biết trời cao đất dày cả ngày chỉ biết gây chuyện cho hắn.

Tô Quý Phi dẫn đầu đám cung phi thất sắc, vội vã quỳ xuống : " Hoàng thượng bớt giận !"

Tề Duyệt Phong phức tạp nhìn Thái Hậu, ra lệnh : " Đem hai cẩu nô tài này trượng tễ, tru di cửu tộc ! Tô Quý Phi cấu kết làm bậy hàng vị thành mạt đẳng Canh Y, phục dịch trong Tân Giả Khố. Hiền Phi, Huệ Phi thấy Tô Quý Phi làm việc xấu mà không cản, không hiền không huệ giáng xuống thành Quý Nhân. Tất cả các phi tần giáng một vi, phạt một năm bổng lộc !!!"

Lệnh đưa ra, trên dưới Khôn Ninh Cung liền tĩnh lặng. Người lấy lại hồn phách đầu tiên là Tô Quý Phi, vừa khóc vừa hô : " Hoàng thượng ! Thần thiếp không dám ! Thần thiếp bị oan..."

Tề Duyệt Phong phất tay cho thái giám đưa bọn họ đi rồi quay sang Thái Hậu vẫn đang kinh ngạc : " Trẫm tự nhiên biết cân nhắc, mẫu hậu đừng quá bận tâm tới hậu cung của trẫm." Nói xong liền dắt tay Tư Nguyệt rời đi.

Về tới Ỷ Lan Cung, Tư Nguyệt cũng không nhìn hắn chỉ nhàn nhạt nói : " Ngày mai là hết thời hạn giao ước, ngươi mau đưa ta Thụy Hương Tuyết Liên."

Đã rất lâu rồi hắn chưa thấy nàng vận cung trang, gấm y màu trắng ngà lan theo tà váy là sáu đóa hải đường màu lam nhạt. Đai lưng bằng lụa hải đường phấn tinh tế buộc hai chuỗi ngọc châu tôn lên dáng dấp thanh thoát, yểu điệu. Nàng chỉ vấn một búi tóc rũ xuống cài thanh trâm bộ diêu có tua rua bằng bạc, mộc mạc nhưng vẫn toát thần thái phiêu diêu tựa tiên nữ. Tề Duyệt Phong nắm chặt vai nàng, chán nản nói : " Nàng đừng đi, được không ? Nàng muốn gì trẫm đều có thể cho nàng. Đợi thời cơ tới, trẫm sẽ loại trừ hết nữ nhân trong hậu cung, nơi này chi còn trẫm và nàng...Được không ?"

Nàng ngẩn lên đối đầu với ánh mắt hắn, đôi phượng mi bàn bạc như thủy tinh châu : " Ta chỉ cần Thụy Hương Tuyết Liên. Ngày mai ta sẽ rời đi."

Tề Duyệt Phong mím môi, khàn khàn ra lệnh : " Người đâu !!! Trẫm muốn một con ruồi cũng không được rời khỏi Ỷ Lan Cung nửa bước !"

Ám vệ vốn được hắn sắp đặt xung Ỷ Lan Cung nhanh chóng bao vây, không 100 cũng phải 90 người. Tư Nguyệt cười lạnh : " Ta đã muốn rời khỏi, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật."

Hành Vân bên ngoài không đợi Tư Nguyệt lên tiếng, nhanh chóng thanh lý hơn phân nửa ám vệ, vọng lại một câu : "Ngươi nên dành thời gian huấn luyện lại đám ám vệ này đi, một đám phế vật !"

Tề Duyệt Phong bi thương nhìn Tư Nguyệt. Nàng khép hờ mi, thở dài nói : " Thiên hạ của ta không phải ở nơi này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.