Làm Sao Cùng Nhân Vật Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 72




Tiểu Bất Điểm ghét bỏ phất phất tay, “Ai muốn thấy cậu chứ, tôi muốn nói chuyện với Bánh Bao Đậu.”

Bánh Bao Đậu nghe thấy tên của mình liền a một tiếng thò đầu qua

Bánh Bao Rau không chút khách khí nhấc tay lên, ấn Bánh Bao Đậu qua một bên.

“Đúng như tôi đoán, mới một ngày không gặp, mặt đã bè ra rồi.” Bánh Bao Rau khinh bỉ nói.

Tiểu Bất Điểm nổi giận quay đầu lại nhìn Tiểu Bảo Bối đang đứng bên cạnh, “Anh Bảo Bối, em có béo không?”

Tiểu Bảo Bối: “...”

Hệch, ông đây đã trốn đến tận chỗ này rồi vì sao vẫn còn dính đạn vậy hả?

Cớ là vì sao chứ?

Nhưng Tiểu Bảo Bối vẫn cười nhã nhặn, vươn tay xoa đầu Tiểu Bất Điểm: “Không béo.”

“Hứ, nghe thấy chưa? Nói tôi béo đều là mắt mù hết, anh Bảo Bối nói tôi không béo.” Tiểu Bất Điểm đắc ý nói.

“Anh, anh bị mù à?” Bánh Bao Rau lạnh lùng nói.

Tiểu Bảo Bối: “...”

Cậu đã dính đạn thành cái sàng rồi, mù không phải quá bình thường hay sao?

“Ông ngoại đang gọi anh, anh lên lầu đây, ba mẹ chơi vui vẻ nhé, tối bọn con sẽ gọi video call cho ba mẹ.” Tiểu Bảo Bối dứt khoát chọn cách chạy thoát thân.

Thủy An Lạc nghe thấy giọng con trai, chép miệng hai tiếng: “Cái này gọi là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không thoát đây mà.”

“Mẹ ơi, nghĩa là gì ạ?” Bánh Bao Đậu bị anh trai đẩy ra, giờ vẫn đang trong thời gian ghét bỏ anh mình, không muốn nói chuyên với cậu bé.

Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn cô con gái định tụt từ trên ghế trẻ con xuống “Ngoan ngoãn ngồi đi, có nghĩa là, phúc hay họa đều do trời định, là phúc thì rất tốt, nhưng nếu là họa thì cũng giống như phúc khí vậy, không thể tránh khỏi, kiểu gì cũng ập xuống.” Thủy An Lạc giải thích cho con gái nghe, “Cũng giống như anh Bảo Bối không muốn bị chuyện của Tiểu Bất Điểm và Bánh Bao Rau kẹp ở giữa cho nên anh Bảo Bối mới đến nhà ông ngoại, nhưng không ngờ hôm nay vẫn bị kẹp ở giữa.”

“Oh, cái này gọi là họa thì tránh không thoát.” Bánh Bao Đậu kích động nói.

“Không sai.” Thủy An Lạc vươn tay xoa đầu con gái.

Về chuyện giáo dục con cái, cô và Sở Ninh Dực đều có chung một quan điểm.

Có những chuyện, bọn trẻ còn nhỏ, nhưng khi chúng hỏi, bọn họ nhất định sẽ nói cho các con những lời giải thích chân thật, cho dù chúng nghe không hiểu thì có thể hỏi lại lần nữa, sớm muộn gì cũng sẽ hiểu được, tốt hơn nhiều so với việc nói “Con còn nhỏ, chưa hiểu được“.

Tiểu Bất Điểm thấy Tiểu Bảo Bối lên lầu liền bĩu môi, “Đều tại cậu cả, khiến anh Bảo Bối tức giận bỏ đi rồi.”

“Cậu ở bên cạnh anh ấy, lại không cho anh ấy nói đúng lương tâm, anh ấy có thể không đi được hay sao?” Bánh Bao Rau chép miệng.

Tiểu Bất Điểm hung hăng trừng mắt nhìn cậu bé, “Cậu đang ghen tị vì tôi chơi với anh Bảo Bối chứ gì.”

“Ai da, cậu thì có cái gì đáng để tôi phải ghen tỵ?” Bánh Bao Rau cười khẩy một tiếng, “Cái mặt to như bánh bao à?”

“Ha ha...” Thủy An Lạc ngồi trên ghế phụ, cười sấp ngửa hận không thể đập vỡ tấm kính trước mặt, ai da mẹ của tôi, con trai, con làm vậy có được không?

Thủy An Lạc nghĩ, anh Sở đối xử với cô thật sự là quá tốt, ít nhất anh ấy chưa từng mắng cô là mặt bánh bao.

Tiểu Bất Điểm tức đến nỗi liên tục đi tới đi lui ở bên kia, bàn tay nhỏ xíu cầm lấy cái di động chỉ hận không thể quăng đi.

“Cho dù tôi có mặt bánh bao cũng tốt hơn cái đồ Bánh Bao Rau từ đầu đến chân đều là bánh bao như cậu!” Tiểu Bất Điểm giơ chân nói.

Bánh Bao Rau nheo mắt nhìn màn hình, không hề tức giận: “Bỏ di động ra xa một tí đi, cả màn hình toàn là mặt của cậu.”

Thủy An Lạc: “...”

Thật là... vô cùng độc miệng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.