Làm Sao Cùng Nhân Vật Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 54




Sắc mặt của Mặc Lộ Túc đen như nắm than.

Tân Nhạc che mũi của mình lại rồi chỉ chỉ bên ngoài, dùng ánh mắt nói với anh: Tôi đi ra ngoài xem trước một chút.

Mặc Lộ Túc khẽ nhích người để nhường đường cho cô.

Căn phòng vệ sinh này khá nhỏ, vậy nên bây giờ Tân Nhạc muốn đi ra thì khó tránh khỏi việc phải đụng chạm thân thể với Mặc Lộ Túc. Mặc Lộ Túc cúi đầu, ánh mắt vừa vặn rơi vào ngực của Tân Nhạc.

Làn da trắng nõn đến mức hơi gai mắt.

Đột nhiên, Mặc Lộ Túc dùng tay giữ eo của cô lại. Tân Nhạc giật mình ngẩng đầu lên thì bất ngờ bị nụ hôn Mặc Lộ Túc tấn công.

Tân Nhạc: “...”

Má nó chứ!

Bác sĩ Mặc! Anh có cần phải có khẩu vị nặng như vậy không, lẽ nào anh không cảm thấy cái địa điểm có cái mùi khủng khiếp này rất quái dị sao?

Lẽ nào, anh không cảm thấy những âm thanh vang lên bên tai vô cùng... thốn?

Hiển nhiên là, người đàn ông nào đó hoàn toàn không cảm thấy những điều này.

Tân Nhạc không dám giãy giụa, sợ làm những người bên ngoài nghi ngờ, vậy nên cô chỉ có thể hung hăng véo mạnh vào eo anh.

Mặc Lộ Túc ăn đau rốt cuộc cũng ngừng lại, chỉ là cái trán của anh kề sát vào trán cô.

Hình như, đây là lần đầu tiên anh chủ động hôn môi Tân Nhạc mà không phải làm cái việc đó. Mà, hương vị của cô vẫn tốt lành như những gì mà anh ta tưởng tượng.

Tân Nhạc hung hăng nhìn Mặc Lộ Túc rồi khẽ đẩy anh, ý bảo anh chờ một lát. Sau đó cô chỉnh lại quần áo của mình rồi mới cẩn thận mở cửa đi ra ngoài.

Bây giờ đang là thời gian dùng bữa trưa, cho nên phòng vệ sinh nữ của nhà hàng vẫn giữ vững nhịp điệu của một nhà vệ sinh. Ví dụ như rạp chiếu phim, nhà hàng, nhà vệ sinh công cộng, phòng vệ sinh nữ cũng giống như bệnh viện, không bao giờ thiếu người.

Sau khi Tân Nhạc ra ngoài thì thấy có người đi qua, cô vội vàng đóng cửa lại rồi mỉm cười nói: “Hình như cái buồng này bị hư rồi, không thể nào xả nước được. Tôi vừa mới bị tiêu chảy xong... nên có lẽ tạm thời không dùng được đâu!”

Tân Nhạc nói đến đây thì cô gái kia lập tức tỏ vẻ ghét bỏ lui về sau hai bước, chờ những người ở phòng khác đi ra.

Tân Nhạc vỗ vỗ lồng ngực của mình rồi lễ phép mượn một tờ giấy, viết chữ “đã hỏng” dán lên cánh cửa. Sau đó, nói là đi ra ngoài tìm nhân viên quản lý.

Tân Nhạc đang vừa đi vừa nghĩ nếu như nhà hàng này là sản nghiệp của Mặc Lộ Túc thì bảo nhân viên giải tán đám người trong nhà vệ sinh cũng không quá đáng, thì đột nhiên lớp trưởng tìm tới.

Anh ta kéo cổ tay của Tân Nhạc nói: “Tôi đi tìm cậu lâu lắm rồi đấy, câu đi đâu thế?”

Tân Nhạc sửng sốt quay đầu chỉ vào toilet, thế nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì đã bị lớp trưởng kéo sang một bên.

“Từ từ đã! Lớp trưởng! Tôi còn có...”

“Tân Nhạc! Rốt cuộc cậu với Thương Huy là có chuyện gì?” Lớp trưởng hấp tấp hỏi.

Tân Nhạc sửng sốt: “Không có gì, trước đây tôi đi xem mắt, không khéo người mà dượng tôi chọn lại là cậu ta! Như vậy đấy, bọn tôi không có gì cả, muốn có cái gì thì cũng là hai đường thẳng song song!” Tân Nhạc và lớp trưởng dừng lại ở một đoạn hành lang nói chuyện.

“Tôi đã nói rồi mà, hai người các cậu làm sao mà có thể chứ!” Lớp trưởng dường như có chút yên tâm.

Tân Nhạc nhíu mày nhìn lớp trưởng: “Chuyện gì đây? Sao cậu lại kết hôn với Lý Tử? Cậu không biết cô ấy là ai sao?”

Lúc này Tân Nhạc có vẻ đã hoàn toàn quên mất trong toilet còn có một người nào đó đang cố chịu mùi hương kinh khủng kia, chỉ một lòng muốn hỏi rõ chuyện của lớp trưởng nhà mình.

Mà về phần Mặc Lộ Túc, vẫn đang chờ người trong nhà vệ sinh, hai người ở hai phòng bên cạnh vẫn chưa xong chuyện.

Mặc Lộ Túc tức giận chửi thầm, sao cái chỗ này lại lắm con gái đi vệ sinh như vậy. Anh chưa bao giờ gặp tình trạng như vậy ở phòng vệ sinh nam cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.