Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Chẳng lẽ ông muốn Vu Tượng sớm trở về với vòng tay Mẫu Thần, để ông được ngồi lên chiếc ghế đệ nhất tư tế?”
Nhị Mãnh có một đêm thỏa mãn, mà Diệu Hương thì vào sáng hôm sau lại phát hiện ra trong đầu thêm một giọng nói lạ.
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc dậy chưa được bao lâu thì Chú Vu đã tới.
“Bây đi cùng ta một chuyến đến thần điện Vu Thành.”
Nghiêm Mặc ngẩng đầu: “Sư phụ, có chuyện gì?”
“Tất cả tư tế trị liệu đều ở nơi đó, nhưng không ai có thể đánh thức con voi béo kia, cũng không ai biết vì sao y lại hôn mê. Bởi vì ngày hôm qua bây tế thần và trị liệu cho Hỏa Vân Thiên thành công, nên có người muốn bây đi qua xem thử.”
“Nhưng bây giờ tứ chi con không thể nhúc nhích…”
“Bọn họ chỉ ước gì toàn thân bây đều không thể nhúc nhích!” Chú Vu hừ lạnh: “Bọn khốn đó cho rằng ta không biết chúng nghĩ cái gì sao? Đơn giản là muốn mượn cái danh đánh thức con voi béo kia để ép bây nói ra phương pháp tế thần.”
“Ồ?” Nghiêm Mặc nhướng mày: “Vậy ý sư phụ là?”
“Nếu con voi béo kia đã nói sẽ bảo vệ bây, vậy chúng ta cũng không thể để y tiếp tục hôn mê như vậy mãi, nếu bây có biện pháp cứu y thì rất tốt, nếu không có, vậy vào thần điện chủ cũng an toàn hơn so với ở chỗ này.”
Chú Vu lại vỗ vỗ Nguyên Chiến: “Ta biết bây rất lợi hại, nhưng bây chỉ có một mình, trong thần điện đều là người của Vu Tượng, Phi Sơn và chiến sĩ bảo hộ của Vu Tượng đều ở đó, hơn nữa lại có bây, ta mới có thể yên tâm.”
Nguyên Chiến không nói hai lời liền bế Nghiêm Mặc lên: “Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi.” Từ cái đêm Mặc gặp ác mộng tới nay, hắn càng lúc càng thấy bất an, hơn nữa trên người Mặc còn có quả Vu Vận, hiện giờ tứ chi lại không thể cử động, nếu có nơi an toàn dành Mặc, thì sao lại không đi?
“Sư phụ, cuộc tụ hội thì sao? Trì hoãn hả?”
Chú Vu gật đầu: “Vu Tượng hôn mê bất tỉnh, khi chưa thể công bố ra ngoài, cuộc tụ hội phải trì hoãn thôi, nếu không, địa vị của Vu Thành chắc chắn sẽ bị dao động, các tư tế khác trong thần điện Vu Thành không muốn nhìn thấy tình huống này xuất hiện.”
“Trì hoãn bao lâu?”
“Phải xem hôm nay mọi người thảo luận thế nào.”
Thủ lĩnh và tư tế đều đến thần điện, những người khác của Cửu Nguyên đương nhiên cũng đi theo, Lạp Mạc Linh qua chỗ của Âm Thành tới giờ còn chưa về, Nguyên Chiến bảo Nhị Mãnh đi truyền tin cho cậu ta, bảo cậu ta sau khi trở về thì tới thần điện chủ của Vu Thành tìm bọn họ.
Diệu Hương sau một đêm liền trở nên vô cùng an tĩnh, cũng không tìm cơ hội sáp lại gần Nguyên Chiến nữa, thậm chí còn có ý muốn trốn tránh hắn và Nghiêm Mặc.
Nhị Mãnh an ủi cô ta hai câu, rồi giao cô ta cho Hỏa Vân Thiên, lúc này mới rời đi.
Chú Vu nhìn thấy Diệu Hương nhưng không thèm quan tâm, chỉ là một con nhóc mà thôi, không đến mức ông phải để vào mắt.
Dọc đường đi không có ai nói chuyện, không ít người nhìn thấy người Cửu Nguyên tiến vào thần điện chủ của Vu Thành.
Có thần thị dẫn những người Cửu Nguyên khác đi sắp xếp chỗ ở, Chú Vu thì dẫn Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc vào thẳng chủ điện.
Trong chủ điện, ngoại trừ chúng tư tế Vu Thành và các tư tế trị liệu, còn có Đại Tư Tế của tám thành khác, không thiếu một ai, tất cả đều ở đây, hơn nữa bọn họ còn dẫn theo chiến sĩ bảo hộ, này có thể coi như là một cuộc tụ hội nhỏ của các thế lực.
Có lẽ vì để công bằng? Cửu Nguyên tới, người Đỉnh Việt cũng tới, người đến là Đại Vu Triết Lê và chiến sĩ Thù Nghệ của bọn họ.
Tư tế và Đại Vu có thể đến đây trên cơ bản đều nắm trong tay một thế lực, đồng thời, bọn họ còn dẫn theo chiến sĩ xuất sắc nhất của mình.
Nghiêm Mặc đảo mắt nhìn toàn trường, rất công bằng, mỗi một tư tế đều chỉ dẫn theo một chiến sĩ bảo hộ.
Cửu Nguyên và Đỉnh Việt nối nhau đi vào, tam tư tế La Tuyệt của Vu Thành nhìn thấy bọn họ, giơ tay tỏ vẻ hoan nghênh.
Trong chủ điện không có chỗ ngồi, tất cả mọi người đều phải đứng, nên đứng thành vòng tròn, các thế lực thân nhau đứng chung một chỗ.
Vu Tượng với thân thể to lớn đồ sộ thì ở trên bậc thang cao nhất, Phi Sơn ngồi trên bậc thang nhìn xuống.
“Mặc vu, xin theo ta đến xem Vu Tượng đại nhân.” Tư tế trị liệu Ba Hách vừa thấy Nghiêm Mặc đến thì lập tức bước lên nói.
Chú Vu gật đầu.
Nguyên Chiến bế Nghiêm Mặc bước lên bậc thang.
Phi Sơn nhìn hai người, vỗ vỗ tấm da thú bên cạnh: “Lại đây, Tiểu Mặc vu, giúp tôi xem cho Vu Tượng đi.”
Nguyên Chiến đặt Nghiêm Mặc lên tấm da thú, dùng tay đỡ lưng hắn để hắn ngồi thẳng.
Phi Sơn cầm bàn tay mềm mập nhìn không thấy khớp xương của Vu Tượng lên xoa xoa: “Tiểu Mặc vu có muốn tôi làm gì không?”
Nghiêm Mặc hiện giờ có hai cách xem bệnh cho người ta khi không sử dụng công cụ, cái đầu tiên là tứ chẩn truyền thống: Nhìn, nghe, hỏi, sờ. Cái thứ hai là dùng tinh thần lực để khám.
Hắn vừa cẩn thận quan sát khí sắc và biểu hiện bên ngoài của Vu Tượng, vừa nói: “Tôi muốn an tĩnh.”
Phi Sơn cười: “Yên tâm, nhất định sẽ an tĩnh.”
Tiếng nói chuyện khe khẽ giữa đại điện bỗng chốc không còn nữa, toàn bộ đại điện không còn một chút tạp âm nào.
Nghiêm Mặc bảo Nguyên Chiến đặt ba ngón tay phải mình lên cổ tay Vu Tượng, sau đó nhắm mắt lại, đồng thời thả tinh thần lực ra.
Tứ chi tê liệt không có nghĩa là không có cảm giác, mà chỉ giống như gãy xương, huống chi xương ngón tay hắn không có vấn đề gì. Tuy xương cốt mềm nhũn, việc không thể dùng sức sẽ làm ảnh hưởng một chút, nhưng người đã tới trình độ của hắn thì chỉ cần hơi tiếp xúc với mạch đập là có thể đoán được đại khái dựa vào cảm giác truyền qua tay.
Một lát sau, Nghiêm Mặc mở mắt ra.
Phi Sơn lập tức hỏi: “Thế nào?”
Nghiêm Mặc không trả lời ngay, mà chỉ hỏi: “Các tư tế trị liệu khác nói thế nào?”
Dưới bậc thang có người cười lạnh: “Sao phải hỏi đến lời của các tư tế khác, tự mình nhìn không ra à?”
Nghiêm Mặc không thèm để ý đến đối phương.
Thập tư tế Du Gia của Vu Thành tức nghẹn họng.
Ba Hách đứng ở bậc thang bước lên một bước, nhẹ giọng nói: “Bọn ta cảm thấy đây là lời kêu gọi của Mẫu Thần.”
Mới đầu Nghiêm Mặc không hiểu, sau mới phản ứng lại, ý Ba Hách là, tất cả mọi người đều cho rằng Vu Tượng đã tới giờ chết, không phải bệnh cũng không phải thương, cho nên không có biện pháp cứu.
Kỳ thật các tư tế trị liệu không đoán sai, Nghiêm Mặc cũng đã nhìn ra, sắc mặt Vu Tượng thoạt nhìn hồng hào, tựa hồ như đang ngủ, nhưng kỳ thật tinh thần lực đã khô kiệt rồi, đổi một cách nói khác chính là nhồi máu não. Lại nói, thân thể của Vu Tượng cũng là một vấn đề lớn, với khối thân thể khổng lồ này, y có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích.
Phi Sơn còn đang chờ đợi đáp án, Nghiêm Mặc nghĩ nghĩ, cố gắng giải thích thật đơn giản: “Thân thể của Vu Tượng đại nhân đã rất tồi tệ, mạch máu trong người y có không ít nhánh đã bị suy thoái và tắc nghẽn, cả nội tạng cũng bị một lượng mỡ lớn bao phủ, phần lớn đường vận chuyển năng lượng trong cơ thể bị chèn tắc, não của y là khả quan nhất, kích thước não lớn hơn người bình thường một chút, nhưng bên trong lại có một vài khối u. Nguyên nhân khiến y hôn mê bất tỉnh rất có thể là vì trong não y có khối u bị vỡ và mạch máu bị nghẽn.”
Dù Nghiêm Mặc đã nói rất đơn giản và sử dụng năng lực của mình, nhưng đại đa số tư tế ở đây cũng chỉ có thể hiểu sơ sơ và rất mơ hồ.
Lúc này vu y trong một mức độ nào đó mà nói cũng không tồi, nhưng vu y thì vu y, vốn hiểu biết của bọn họ đối với bệnh tật vẫn rất kém, ngoại trừ những căn bệnh có thể thấy được bên ngoài, còn những căn bệnh không thấy được thì đại đa số đều áp dụng phương thức cứu chữa hên xui, trị được thì tốt, trị không hết thì hỏi thần, nếu hỏi thần cũng không có kết quả thì đó là do thần muốn anh chết.
Chứ cái gì mà u não, tắc nghẽn mạch máu, nội tạng nhiễm mỡ… những khái niệm đó đối với bọn họ mà nói vẫn là quá trừu tượng, ngược lại, những lời như ‘phần lớn đường vận chuyển năng lượng trong cơ thể bị chèn tắc’ thì bọn họ lại rất hiểu.
“Mi nói mấy cái đó rốt cuộc có ý gì?” Đại Tư Tế Khuê Chính của Thổ Thành cực kỳ căm hận và đố kỵ với Nghiêm Mặc, gã là kẻ đầu tiên không có kiên nhẫn mà kêu lên: “Mi chỉ cần nói mi có biện pháp làm Vu Tượng đại nhân tỉnh lại hay không thôi!”
Phi Sơn và Nguyên Chiến đồng thời quét mắt nhìn qua.
Khuê Chính lạnh run, lời khó nghe hơn nữa chỉ biết ngậm trong họng chứ không dám phun ra. Nhưng qua một chốc, gã lại càng phẫn nộ.
Phi Sơn quay đầu, bình thản nói với cậu tư tế thiếu niên: “Tiểu Mặc vu, cậu không cần lo lắng, Vu Tượng như vậy, tất cả mọi người đều không có biện pháp, nếu cậu có biện pháp để y tỉnh lại thì quá tốt, còn nếu thật sự không được, đó cũng là ý của thần.”
Nghiêm Mặc trầm ngâm.
Tình huống nghiêm trọng như Vu Tượng nếu đặt ở hiện đại cũng không dễ trị, dù có giải phẫu thành công, thì trên cơ bản cũng sẽ trở thành người thực vật. Nếu là khi hắn vừa mới tới, hắn chỉ có thể dùng một ít dược vật để đả thông mạch máu, nhưng có hữu hiệu hay không thì chỉ có thể xem vận may của người bệnh, mà đó là khi có thể tìm được dược vật thích hợp.
Có phòng thí nghiệm, hắn có thể giúp Vu Tượng làm phẫu thuật, nhưng kết quả chưa chắc sẽ quá tốt, dù Vu Tượng có thể tỉnh lại, chỉ sợ cũng sẽ không duy trì được bao lâu.
Nhưng hiện giờ thì sao…
Nghiêm Mặc đang định mở miệng, một vị tư tế nguyền rủa khác của Vu Thành đứng dưới bậc thang đi lên.
“Có phải cậu không thể dựa vào tế thần để cứu Vu Tượng đại nhân?” Vẻ mặt Khuê Mạt đầy kiêu căng, trực tiếp hỏi.
Nghiêm Mặc thấy Phi Sơn cũng đang nhìn mình, nhịn một chút, nghiêng người đáp: “Có thể.”
Khuê Mạt ra lệnh: “Vậy thì mau chóng bắt đầu đi, tình trạng của Vu Tượng đại nhân đã không thể kéo dài được nữa!”
Nghiêm Mặc hít một hơi, cười như không cười: “Vị tư tế đại nhân này, hai mắt anh có đui không đấy? Không thấy tôi bây giờ còn đang bị thần trừng phạt à? Tứ chi không thể nhúc nhích thì anh muốn tôi tế thần như thế nào? Lại nói, tôi muốn cứu ai thì tôi cứu, anh nghĩ anh là ai? Sư phụ tôi còn chưa mở miệng mà anh dám ra lệnh cho tôi?”
Khuê Mạt biến sắc, miệng lưỡi tên tư tế này quá lợi hại, hắn ta không hề để ngũ tư tế Vu Thành là gã vào mắt, quả nhiên cũng đáng ghét y như lão sư phụ của hắn!
Những người khác cũng không ngờ tư tế này ngày hôm qua còn ngây thơ ôn hòa hàm hậu, miệng lưỡi lại đột nhiên trở nên sắc bén.
“Không được vô lễ với Khuê Mạt đại nhân!” Du Gia quát lớn.
Chú Vu liền quay đầu mắng: “Ngậm cái họng của mi lại! Đệ tử ta muốn nói cái gì thì nói cái đó, ai bất mãn thì tới tìm ta!”
Du Gia có chút kiêng dè Chú Vu, dù hắn đã ôm đùi Đại Vu nguyền rủa, nhưng không có nghĩa là hắn không e ngại một vị Đại Vu nguyền rủa khác, huống chi người trong thần điện Vu Thành đều biết, Khuê Mạt hoặc ít hoặc nhiều vẫn yếu hơn Chú Vu.
Khuê Mạt thấy Du Gia ra mặt vì gã mà bị sỉ nhục, gã không thể làm như không thấy, lập tức phản kích: “Chú Vu, Vu Tượng đại nhân đã biến thành như vậy, ông biết rõ đệ tử ông có năng lực cứu Vu Tượng mà lại không ra lệnh cho hắn lập tức cứu người, chẳng lẽ ông muốn Vu Tượng sớm trở về với vòng tay Mẫu Thần, để ông được ngồi lên chiếc ghế đệ nhất tư tế?”
Chú Vu cười âm hiểm: “Đánh rắm chó à?! Rốt cuộc là ai vội vã muốn ngồi lên chiếc ghế đệ nhất tư tế, không cần hỏi thần thì tất cả mọi người cũng biết! Lại nói, đệ tử ta còn đang bị thần phạt, cho dù nó có năng lực thì cũng không thể thi triển ngay bây giờ, mi chạy lên ép nó là có ý gì?”
Khuê Mạt hừ lạnh: “Hắn không nói, thì làm sao bọn ta biết hắn không thể tế thần dưới loại tình huống này?”
Thập tư tế Du Gia giương giọng hỏi: “Tư tế kia, có phải cậu cần chờ tới khi trừng phạt của thần kết thúc, cậu mới có thể mượn sức mạnh của thần?”
Nghiêm Mặc không để ý tới hắn.
Mặt Du Gia đỏ rần, hai tay siết chặt.
Phi Sơn nhíu mày, anh không muốn đám người Khuê Mạt chen chân vào, nếu Tiểu Mặc vu có biện pháp, khi anh và Vu Tượng đã thề sẽ bảo vệ cậu ta, cậu ta hẳn sẽ làm hết sức, nhưng nếu đám người Khuê Mạt thọt chân vào, kết quả sẽ khó nói.
Ánh mắt của Phi Sơn khi nhìn về phía Khuê Mạt đã trở nên vô cùng u tối.
Nhưng Khuê Mạt tựa như không cảm giác được, cái bóng dưới chân gã hơi nghiêng về phía trước. Nếu là người không hiểu gì về gã thì căn bản sẽ không để ý đến điểm này, nhưng Phi Sơn thì biết rất rõ.
Tầm mắt Nguyên Chiến cũng rơi xuống cái bóng dưới chân Khuê Mạt, cái bóng kia vẫn bất động.
“Tư tế Khuê Mạt, anh cứ đứng ở đó đi, không được bước lên phía trước!” Phi Sơn cảnh cáo.
Khuê Mạt cũng thật tự nhiên mà đứng lại, cứ như gã dừng bước không phải vì bị Phi Sơn cảnh cáo, mà là gã muốn đứng ở chỗ này.
Người dưới bậc thang nhìn người trên bậc thang, Phi Sơn chỉ đơn độc, nhưng sự cường đại của anh làm những kẻ có dã tâm không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mà đội hộ vệ của tư tế dưới tay Phi Sơn được tạo thành từ những chiến sĩ cấp cao, cũng là lý do khiến bọn người lòng ôm dã tâm phải giậm chân tại chỗ.
Khuê Mạt đột nhiên hy vọng nguy nan mà Vu Tượng tiên đoán có thể đến sớm một chút, như vậy gã mới có lý do đẩy Phi Sơn và đội hộ vệ dưới tay y ra ngoài. Chỉ khi Vu Tượng, Phi Sơn và Chú Vu biến mất, gã mới có thể nắm giữ được cả tòa Vu Thành!
Khuê Mạt đè lại những ảo tưởng tốt đẹp trong tương lai xuống, hỏi Chú Vu: “Vậy khi nào đệ tử ông không bị thần phạt nữa?”
Chú Vu hừ: “Cái này phải xem ý của thần.”
Khuê Mạt: “Ý ông là nếu trừng phạt của thần không kết thúc, các người cũng chỉ có thể để mặc cho Vu Tượng đại nhân tiếp tục hôn mê?”
Chú Vu trợn mắt: “Khuê Mạt, lời này mi nói rất đúng, nhưng ngoại trừ đệ tử ta, thì các tư tế và Đại Vu khác đều không cứu được Vu Tượng.”
Khuê Mạt vậy mà lại thừa nhận: “Từ chiều hôm qua đến giờ, tất cả vu giả có năng lực trị liệu hoặc có phương pháp đặc biệt nào đều đã được mời đến, quả thật không một ai có thể cứu Vu Tượng đại nhân.”
Đám người Ba Hách và Tùng Sinh bất đắc dĩ cười khổ.
“Những người khác không được, vậy đồ đệ ta thì chắc chắn cứu được à?”
“Tất cả mọi người đều biết hắn mượn sức mạnh của thần trị liệu thành công cho Hỏa Vân Thiên.”
“Hỏa Vân Thiên là Hỏa Vân Thiên, ít nhất khi đó hắn còn có thể đi lại nhảy nhót, con voi béo này sao có thể so sánh?”
“Chẳng lẽ các người ngay cả thử cũng không muốn thử?”
“Đó cũng không phải là bây giờ! Ít nhất thì phải chờ tới khi trừng phạt của thần dành cho đồ đệ ta kết thúc đã!”
Khuê Mạt cười: “Vậy rốt cuộc khi nào mới kết thúc? Nếu phải xem ý của thần, nếu thần muốn nửa năm sau hắn mới khôi phục, vậy chúng ta cũng không thể đợi hắn nửa năm đi?”
Nghiêm Mặc kêu sư phụ một tiếng, rồi cười, hỏi Khuê Mạt: “Nghe ý anh thì, hình như anh có biện pháp để tôi khôi phục lại? Vậy thật tốt quá, tôi cảm ơn anh trước ha, nếu anh có thể giúp tôi khôi phục, tôi đây cũng sẽ lập tức mượn sức mạnh của thần cứu Vu Tượng đại nhân.”
Chú Vu cười khặc khặc: “Thì ra Khuê Mạt mi có cách giúp đệ tử ta khôi phục, vậy sao không nói sớm?”
Khuê Mạt nghẹn họng, gã khẳng định một lần nữa, đôi thầy trò này thật sự cực kỳ, cực kỳ đáng ghét!
Lúc này cần đến bọn chân chó lên sàn, tư tế Du Gia lại nhảy ra: “Nếu trong một khoảng thời gian ngắn cậu không thể tế thần, nhưng Vu Tượng đại nhân lại không thể chờ đợi được nữa, vì để cứu Vu Tượng đại nhân, không bằng cậu dạy phương pháp tế thần lại cho tư tế khác, như vậy là nhanh nhất!”
Khuê Chính cũng ác ý mà nói: “Tế thần cái gì, cũng chỉ là mượn vu lực của quả Vu Vận mà thôi, chỉ cần tên tư tế đó giao quả Vu Vận cho Vu Tượng đại nhân, nói không chừng Vu Tượng đại nhân sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi.”
“Đúng rồi, bây giờ đã là lúc nào rồi, Vu Tượng đại nhân thậm chí còn không tiếc mà thề bảo vệ mi, vậy mà tên tư tế mi lại nhẫn tâm độc chiếm quả Vu Vận?”
Liên tiếp có tiếng chỉ trích vang lên.
Có người chỉ trích, cũng có người không hé răng, là những người có hảo cảm với Cửu Nguyên như Tùng Sinh, họ đều mang vẻ châm chọc trên mặt mà nhìn những người kia.
Nghiêm Mặc cười ha hả: “Thì ra các người nói tới nói lui chính là muốn quả Vu Vận? Tuy rằng tôi căn bản không có cái thứ này, nhưng các người chắc chắn không tin, được rồi, vì để cứu Vu Tượng đại nhân, tôi đây liền giao tấy cả những thứ trông giống trái cây mà mình có được cho Vu Tượng đại nhân, hy vọng ngày mai y có thể tỉnh lại.”