Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nguyên Chiến không nhìn thấy, chân tay hắn đang hóa thành một thể với nham thạch xung quanh.”
Hình thể con Cốt Điểu không tính là nhỏ, so với các loại chim hình thể lớn bình thường còn lớn hơn một vòng, tuy chỉ còn lại một bộ xương trắng, nhưng việc nó đã mất đi sự sống mà còn có thể giương cánh bay lượn càng làm nó quỷ dị và đáng sợ hơn bảy phần.
Hai người lập tức tiến vào trạng thái phòng ngự, nhưng con Cốt Điểu kia bay vòng qua đỉnh đầu bọn họ, lao thẳng vào cái góc tối nào đó phía sau bậc thang.
Trong chốc lát, nó lại bay trở về, lúc bay qua đầu Nghiêm Mặc, móng vuốt nó buông lỏng, ném một thứ gì đấy vào ngực hắn.
Nghiêm Mặc theo bản năng chụp lấy.
Cốt Điểu bay trở về cái đài xương, xếp cánh lại đứng yên, không nhúc nhích nữa
Nguyên Chiến nhìn chằm chằm con Cốt Điểu, trong mắt là cảnh giác, là một chút khó hiểu và ba phần kiêng kị. Nhưng ba phần kiêng kị này hắn che giấu rất khá, hắn không sợ xương, dù có nhiều tử thi và hài cốt hơn nữa hắn cũng không sợ, nhưng bộ xương có thể cử động thì khác, dù hắn có lớn mật tới cỡ nào, cũng hơi sởn tóc gáy rồi.
Trước khi vào đại sảnh này, hắn chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe nói xương mà còn có thể cử động và tấn công người khác.
Hắn xem những bộ xương biết cử động này là vu thuật của một vu giả trong bộ tộc cường đại nào đó, lúc nghe Mặc nói không thể gỡ cái đầu lâu xuống, hắn càng nhận định chắc chắn hơn nữa.
Mà đó chính là điều các chiến sĩ kiêng kị nhất. Nếu như không cần thiết, hắn không muốn phá hủy toàn bộ nơi này, cũng không muốn đối đầu với loại sức mạnh mà mình không biết và không nhìn thấy.
Nếu không phải hắn đã thức tỉnh năng lực thần huyết, nếu không phải hắn đã là chiến sĩ cấp sáu, nếu không phải Nghiêm Mặc ở chỗ này, hắn vừa phát hiện điểm bất thường, tám chín phần mười sẽ rời đi ngay, với hắn mà nói, nơi này là lĩnh vực của vu giả, hắn không e ngại, nhưng hắn kiêng kị.
Xương cốt, người chết, đàn tế, cho dù giá trị vũ lực có cường đại đi chăng nữa, thì cũng không đánh lại sự nguyền rủa của vu giả.
Nguyên Chiến thấy Cốt Điểu không nhúc nhích nữa, liền quay đầu nhìn về phía Nghiêm Mặc. Nghĩ thầm cũng may có Mặc ở đây, cũng may Mặc là một tư tế cực kỳ cường đại, chẳng những có thể chống chọi lại với nguyền rủa chết chóc ở nơi này, mà còn có thể thoát khỏi nguyền rủa.
Hắn không cách nào hiểu được cái sọ màu đen kia là gì, Mặc nói không thể gỡ xuống, hắn liền cho rằng đó là nguyền rủa của vu giả trong một bộ tộc cường đại nào đó để lại.
Còn về phần những gì mà Mặc làm, đương nhiên là quá trình loại trừ nguyền rủa rồi.
Có điều quá trình loại bỏ nguyền rủa có một lợi ích đi kèm, đó là có thể có được truyền thừa của vu giả tộc này.
Đối với việc đó, Nguyên Chiến rất là kiêu ngạo, có thể có được truyền thừa của một Đại Vu nào đó, còn là truyền thừa của Đại Vu tộc khác, Mặc nhà hắn lợi hại như vậy đấy.
“Đó là… Cốt Chuột?” Nguyên Chiến thấy vật nhỏ trong lòng bàn tay Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc ra sức giữ con Cốt Chuột đang giãy giụa kia, không cho nó chạy. Ai ngờ Cốt Chuột lại há mồm ngoạm ngón tay hắn một cái, răng nanh nhọn đâm vào thịt hắn.
Mà khi tay hắn đụng vào con Cốt Chuột này, trong đầu đồng thời vang lên tiếng cười, âm thanh già nua kia nói: “Nhóc, mang nó đi cùng đi, nó sẽ trợ giúp cậu. Có điều, đây là một vật nhỏ nghịch ngợm, cẩn thận một chút, đừng để nó trộm mất cốt thừa của cậu. Mặt khác, khi cậu không trở lại nơi truyền thừa theo thời gian đã định, nó sẽ phụ trách mang cốt thừa về.”
Đệt! Nghiêm Mặc muốn chửi thề. Cái tộc Luyện Cốt này chắc chắn rất bất mãn việc một tên ngoại tộc như hắn có được truyền thừa của bọn họ, thấy khảo nghiệm không khiến hắn chết, liền phái gián điệp kiêm thích khách kề cận bên người hắn.
Mang nó ra ngoài cùng? Trợ giúp hắn? Chỉ sợ là muốn lợi dụng hắn giúp con Cốt Chuột này tìm kiếm huyết mạch của tộc Luyện Cốt còn sót lại ở bên ngoài.
Nghiêm Mặc cực kỳ hoài nghi con Cốt Chuột này có công năng thử máu và kiểm chứng gien di truyền.
Nhìn thử cái bộ dáng say mê của con chuột chết dẫm khi hút máu hắn kìa!
Một con bàn tay to duỗi sang, túm con Cốt Chuột lên.
Con Cốt Chuột run một cái, muốn cắn Nguyên Chiến, nhưng bị hắn nắm chặt hàm dưới.
“Đây là chuột hút máu, cậu xem răng nó này.”
Chuột hút máu? Dơi? Nhưng không thấy cánh. Nghiêm Mặc trực tiếp vươn tay tách cái miệng con Cốt Chuột ra, cái xương đuôi thon dài của nó không ngừng lắc lắc, hai cặp móng vuốt nho nhỏ cũng không ngừng đạp đạp, nhưng Nguyên Chiến giữ nó chặt quá, nó không giãy ra được.
Vừa rồi không chú ý đến, vừa bẻ miệng nó ra liền phát hiện, trong miệng con Cốt Chuột này có giấu một khúc xương rỗng như cái ống hút, phía trước thì sắc nhọn, dài chừng một tấc. Phía sau xương ống hút có một khúc xương sụn nối liền với xương hàm, Nghiêm Mặc lập tức cảm thấy hứng thú.
Theo lý thuyết, phía sau hẳn không phải nối liền với xương sụn, có lẽ người tộc Luyện Cốt muốn giữ lại cái ‘ống hút’ này, nên mới luyện chế ra một miếng xương sụn, để đảm bảo xương ống hút có thể gắn liền với thân chuột.
Lúc Cốt Chuột hút máu không làm rơi giọt nào, mà máu chạy dọc theo xương đến vị trí trái tim, nơi đó có một viên tinh thạch màu đen to cỡ ngón tay cái. Viên tinh thạch kề sát xương ức giống như được khảm trên đó vậy. Máu chảy tới tinh thạch thì biến mất, giống như bị tinh thạch hấp thu.
Nghiêm Mặc đột nhiên choáng đầu, ngay khi máu chảy đến chỗ viên tinh thạch, hắn tựa hồ như cảm giác được cái gì đó.
Nhưng âm thanh già nua trong đầu lại không có chút phản ứng, không giải thích gì đối với tình huống này.
Nguyên Chiến vội đỡ lấy hắn, trong mắt hiện lên quang mang hung ác, tay muốn bóp nát con Cốt Chuột kia.
Nghiêm Mặc vội bắt lấy cánh tay hắn, ôm đầu nói: “Tôi không sao, thứ này hữu dụng với tôi.”
Có trời mới biết con Cốt Chuột này mà vỡ, thì cái cốt thừa kia sẽ làm gì hắn, nên tạm thời giữ lại đi, vừa lúc hắn có hứng thú đối với cấu tạo và phương pháp luyện chế ra con chuột hút máu này, giữ lại để dễ bề nghiên cứu.
Cốt Chuột màu đen sau khi hút máu cậu thiếu niên xong, liền ngoan ngoãn hơn không ít, cũng không giãy giụa nữa. Nghiêm Mặc không dám bỏ nó vào túi không gian của mình, nên dùng dây thừng cột đuôi chuột rồi treo lên thắt lưng—— hắn lo con này khi cho vào túi vẫn có thể nhúc nhích, đến lúc đó gặm bậy gặm bạ thì biết làm sao?
Nguyên Chiến không yên tâm Nghiêm Mặc, lần này hắn không chịu đi trước, nhất quyết phải đưa Nghiêm Mặc đến cửa ra vào mới thôi.
Nghiêm Mặc cũng không cưỡng ép, anh thích thì cùng đi.
Dựa theo vị trí sáng lên của bức tranh đại sảnh trong đầu, cửa ra vào chính xác hẳn là nằm ở phía sau bậc thang.
Khi Nghiêm Mặc đi đến vách tường phía sau bậc thang, những cốt thủ cũng cử động, chúng nó đi theo.
Hai người quay đầu lại nhìn, rồi dời lực chú ý sang vách tường.
Nguyên Chiến vừa đi vừa thu đuốc về, hai người chỉ để lại một cây chiếu sáng, những cây khác thì tắt lửa rồi giao cho Nghiêm Mặc cất vào.
Nghiêm Mặc lần mò theo vách tường, sờ soạng nửa ngày cũng không tìm ra được cơ quan nào, càng không tìm được vị trí cắm chìa khóa.
“Lạ thật…”
Nguyên Chiến cũng thấy lạ: “Cậu đang làm gì vậy? Không phải bảo là giao chìa khóa cho cốt thủ thì cậu mới có thể ra ngoài sao?”
Nghiêm Mặc cạn lời một lúc lâu, hắn thật ngu, tộc Luyện Cốt vẫn chưa có khái niệm chìa khóa, thì hắn đi đâu tìm lỗ khóa hả?
“Tôi thấy bức tường này có gì đó đặc biệt lắm.” Nghiêm Mặc làm bộ như mình thật sự nghĩ vậy.
“Thế à?” Nghe tư tế đại nhân nói, Nguyên Chiến cũng lập tức ấn tay lên vách tường sờ soạng, còn sử dụng năng lực tìm chỗ đặc biệt.
Nghiêm Mặc nhân cơ hội này, nhanh chóng xoay người tìm một bộ hài cốt, đưa chìa khóa cho đối phương.
Bộ hài cốt kia sau khi nhận chìa khóa, thì đong đưa cái đuôi, trườn đến cạnh một bộ hài cốt khác, giao chìa khóa cho nó.
Bộ hài cốt nọ cầm chìa khóa cắm vào nơi nào đó trên cánh tay mình, thật sự là cắm vào.
Hóa ra cái chìa khóa kia là một khúc xương trên thân nó.
Cốt thủ cắm chìa khóa xong thì trườn tới bên vách tường, nó vừa cử động, những cốt thủ khác cũng cử động theo.
Đúng lúc này, Nguyên Chiến cười một tiếng: “Lúc trước tôi kiểm tra đã cảm thấy bất thường, phía sau vách tường này trống không, bởi vì không lớn, tôi tưởng là khe hở trong lòng núi nên cũng không chú ý. Hơn nữa, bức tường này và mặt phía dưới không liền với nhau…”
Còn chưa nói hết, không biết mấy bộ cốt thủ làm cái gì, mà cắm hết cánh tay vào vách tường phía dưới, trong giây lát đã nâng bức tường kia lên.
Nghiêm Mặc, Nguyên Chiến: “…”
Không gian đối diện truyền ra một âm thanh rất nhỏ.
“Nhanh vào đi!” Nguyên Chiến thúc giục Nghiêm Mặc. Bởi vì hắn hiểu, cho nên hắn biết bức tường kia lớn cỡ nào, dày cỡ nào, nặng cỡ nào, không biết mấy bộ cốt thủ có thể kiên trì được bao lâu. Thật ra hắn có thể điều khiển vách tường, nhưng trong nháy mắt khi cửa vừa mở ra, hắn liền cảm nhận được một cổ uy áp khủng bố bao phủ lấy mình.
“Anh cũng nhanh rời khỏi đây đi.” Nghiêm Mặc dặn một tiếng, không chút do dự nhấc chân đi vào.
“Ầm!” Vách tường rơi xuống, Nguyên Chiến liền bị cốt thủ vây quanh.
Chỗ bậc thang truyền đến âm thanh kỳ quái.
Nguyên Chiến quay đầu, con ngươi lập tức co lại, bốn con Cốt Điểu đã đồng thời bay lên, cùng nhìn thẳng về phía hắn!
Nguyên Chiến lập tức chìm vào trong đất, không cho bốn con Cốt Điểu và đám cốt thủ có cơ hội tấn công mình. Hắn không ngại đánh nhau, kẻ địch càng mạnh hắn càng hưng phấn, nhưng Mặc nói không thể phá hủy nơi truyền thừa, nên hắn chỉ có thể rời khỏi.
“A!” Đi được một nửa, thân thể hắn bỗng nhiên run rẩy kịch liệt.
Đau đầu quá! Ấn đường đau quá! Thân thể như muốn chia năm xẻ bảy!
Hắn không thể không dừng bước chân, lúc này hắn đang đi trong bụng núi, xung quanh là nham vách bao vây.
Đau đớn càng lúc càng kịch liệt, đầu ngón chân, đầu ngón tay tựa hồ như vì đau đớn quá mức mà dần trở nên chết lặng.
Trong bóng đêm, Nguyên Chiến không nhìn thấy, chân tay hắn đang hóa thành một thể với nham thạch xung quanh.
“Mặc…” Thần trí của Nguyên Chiến bắt đầu mơ hồ.
Nếu lúc này Nghiêm Mặc ở đây, hắn nhất định sẽ lên cơn điên, bởi vì… thân thể Nguyên Chiến bất thình lình đã hóa thành nham thạch hết một nửa!
Nghiêm Mặc giơ đuốc ngẩng đầu, yên lặng trợn mắt nhìn lối ra, mí mắt giật rồi giật.
Bốn tên cốt thủ vây quanh hắn, tựa hồ như đang tò mò hắn nhìn cái gì.
Hắn đang nhìn cửa ra, trông nó như một cái cửa sổ trên trần nhà xiêu xiêu vẹo vẹo, không được thẳng thóm, hai cạnh trên dưới cũng lệch nhau, độ nghiêng khoảng tám mươi đến chín mươi độ, gần như vuông góc.
Cái cửa sổ này rất cao, bởi vì ánh sáng hạn chế, nên hắn không nhìn thấy phần cuối.
Có thể người ta sẽ hỏi, một cửa sổ gần như vuông góc như vậy làm sao mà bò lên?
Không cần lo lắng, người tộc Luyện Cốt đã nghĩ đến điểm này, bọn họ cắm từng khúc xương trên vách tường.
Chỉ cần leo lên mấy khúc xương đó là bạn có thể chậm rãi leo lên trên.
Tộc Luyện Cốt bịp bợm, chẳng trách lại biến mất, ngay cả cửa ra vào bình thường cũng xây theo cái kiểu biến thái như vầy, cho dù nơi truyền thừa có cần bảo mật, thì cũng không đến mức không thể xây một con đường bình thường chứ?
Nghiêm Mặc xoa xoa mặt, hỏi cốt thủ bên cạnh: “Còn cách khác để ra ngoài không?”
Cốt thủ dùng hốc mắt tối om om nhìn hắn, hình như không hiểu hắn đang nói cái gì.
Được rồi, chỉ là leo lên vách tường vuông góc mà thôi, bây giờ năng lực vận động của hắn mạnh hơn trước kia nhiều! Chỉ là giơ đuốc thì khá phiền toái.
Nghiêm Mặc hít sâu một hơi, bắt đầu leo núi.
“Loạch xoạch.” Bốn cốt thủ cũng bò lên theo, móng vuốt sắc bén của chúng nó có thể cắm vào vách núi hoặc cách khe hở nhỏ hẹp, cái đuôi xương hình như cũng có một tác dụng nào đó.
Hóa ra đây gọi là ‘bảo hộ tôi rời đi’… là sợ tôi leo được một nửa thì sẩy chân té xuống chứ gì?
“Nè, cây đuốc, cầm!” Nghiêm Mặc vươn tay, chẳng trông mong gì mấy bộ cốt thủ sẽ nghe theo lời mình, ai ngờ người ta thật sự giơ móng vuốt ra nhận lấy.
Xem ra mấy cốt thủ này trước kia cũng từng giúp người tộc Luyện Cốt châm lửa.
Không đề cập tới chuyện Nghiêm Mặc leo núi gian khổ thế nào, nói tóm lại, đây là một quá trình lao lực, khổ tâm khổ trí, người tộc Luyện Cốt vì để che giấu nơi truyền thừa kỹ hơn, cũng vì để rèn luyện huyết mạch của tộc mình, càng vì để tiện cho việc chuyển xương cốt một cách nhanh chóng, mới xây nên một lối đi sáng tạo và khác người như vậy.
Chờ khi Nghiêm Mặc vất vả bò lên đến đỉnh, cốt thủ mới giúp hắn mở cái trụ đá đã không biết bao nhiêu năm chưa từng di chuyển, sắc trời bên ngoài đã tối.
Vừa mới thò đầu ra, một bàn tay liền vươn sang, xốc dưới nách hắn, bế hắn ra khỏi đường hầm.
Một cốt thủ ra theo, hự hự đẩy trụ đá lại vị trí cũ, lúc còn một khe hở nhỏ, cốt thủ kia nhảy vào trong, chỉ chốc lát sau, khe hở liền khép lại.
Nếu không phải thấy trên mặt đất có vết ma sát thật dài màu bạc, cái trụ đá liền như chưa từng di động, vẫn sừng sững đứng ở chỗ đó.
“Anh nói liệu Cửu Phong có biết dưới sào huyệt của nó có một lối đi không?” Nghiêm Mặc mệt đến mức thở hổn hển một lúc lâu, nằm liệt trên mặt đất, hắn thật sự không muốn nhúc nhích nữa.
Nguyên Chiến cũng vừa ra tới không bao lâu, ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía hắn: “Leo lên.”
Nghiêm Mặc chống tay dậy, thở phì phò, bò lên lưng hắn.
“Tôi cảm thấy Cửu Phong chắc là không biết, có lẽ tổ tiên của nó biết? Nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy, xây tổ ngay trên lối ra vào? Chờ về sau Cửu Phong trưởng thành, nói không chừng trong ký ức truyền thừa của nó sẽ có nhắc đến… hộc hộc…”
Nguyên Chiến đỡ lấy thân thể của người đang thoát lực phía sau, để đối phương có thể nằm thoải mái một chút.
Nghiêm Mặc mệt đến mức ngủ luôn, hoàn toàn không phát hiện ra sự thay đổi của người đang cõng mình, Nguyên Chiến cũng trầm mặc, cõng cậu thiếu niên đi từ từ về phía Cửu Nguyên.
Chừng nửa đêm, hai người về tới thành Cửu Nguyên.
Mãnh vừa nghe thấy tiếng động truyền ra từ trong phòng, lập tức nhảy dựng lên, xoay người gõ cửa, nhỏ giọng kêu: “Mở cửa, là tôi! Hai người chạy đi đâu mà đến giờ mới về, tôi đã đợi hai người đến hơn nửa đêm rồi! Sự tình có biến, lũ quái vật đó…”
Cửa mở ra, Nguyên Chiến sắc mặt âm u liếc nhìn cậu ta một cái, quát: “Đi vào!”
“Ờ.” Mãnh hoảng sợ, vội vàng đi vào.
Chốc lát sau, trong phòng bỗng truyền ra tiếng cười to nửa chừng bị cắt ngang: “Mặc đại nhân, trên đầu cậu là cái quỷ gì thế?”