Làm Nũng Với Anh Trai Rất Có Tác Dụng

Chương 32: Kịch bản đẹp bằng anh à?




***

Sát sao theo dõi từng nhất cử nhất động của 2 chiếc mô tô đời mới phân định 2 màu sắc khác biệt trên đường đua ko chỉ có thiếu gia họ Lăng-người trong hoàn cảnh này được xem như người nhà của Tử Di mà còn có 1 người khác, một ông già. Ông ta thư thái ngồi dựa người lên 1 chiếc ghế đệm bằng da sói trắng, bệ vệ đưa hai con ngươi khinh miệt nhìn vào màn hình ipad trước mặt, khoé môi dày cong lên gian mãnh.Một tâm trạng hoàn toàn trái ngược với tâm trạng của Tử Thần. Ko có lấy chút lo lắng, ko có lấy chút vồ vập nóng lòng chờ đợi kết quả, cử như thể, ông ta đã đoán được kẻ cuối cùng sẽ ngã xuống đường đua sau cú bật mạnh của yên xe là ai.

Ngáp dài chán nản khi trên đường đua, hai con người ấy một người vẫn đang câu giờ còn một người lại thong dong lượn qua chỗ nãy, dừng lại chỗ kia ngắm cảnh đồng lúa bạt ngàn trong ánh vàng tươi, người đàn ông xem chừng ngoài 50 cầm cái điều khiển từ xa nhỏ thó, chĩa về phía cánh cửa trắng sau lưng, mắt vẫn lơ đãng nhìn vào màn hình, để mặc cho người ngoài kia tự động đóng cửa, tiến lại gần, cúi đầu:

-Ngài Mize.

-Ồ, Job, ngọn gió nào đưa một người thư kí luôn bận rộn với cậu chủ quái chiêu đến đây vậy?_Tròn mắt lên một chút, Mize tỏ rõ thái độ kinh ngạc đến kịch, bởi vốn dĩ, ông đã biết trước kẻ dám gõ cửa phòng mình là ai và đó chính là lí do ông ngồi yên để chờ đợi_Ngồi đi

-Ngài Mize, nói ra điều này e rằng ko phải, nhưng tôi muốn nhờ ngài giúp..._Ngồi xuống chiếc ghế cạnh Mize, Job khẽ đảo mắt liếc nhìn video to tướng chiếm cả màn hình ipad cách anh chỉ 5cm, ánh mắt nghiêm túc, nghiêm nghị thoáng nét vui mừng.

-Cứ nói đi, ta là một người phóng khoáng, nếu giúp được, ta sẽ giúp hết mình_Mize ko ngần ngại cười to, trước mắt con người như Job, dường như ông ta cởi bỏ hết sự u ám, chết chóc trên người mà bất kì ai cũng phải khiếp sợ, thay vào đó, ông ta xây đắp cho mình một hình tượng dễ gần và nụ cười, luôn chực chờ nhưng ko đểu giả như lúc trước_Mà với tình cảnh chỉ có 2 chúng ta, con nên xưng hồ một cách thân mật chút, ta gọi con là Jobby nhé, nghe dễ thương hơn nhiều

-Vâng, gì cũng được ạ_Chảy một vệt mồ hôi trên trán, Job thở dài sầu não, ánh mắt chuyển dần sang cầu xin chăm chăm nhìn vào người bên cạnh ko thôi_Cha, Con đã làm một việc trái với chủ nhân và con nghĩ, sau vụ này, ngài ấy sẽ rất giận con...

-Ý con là...?_Mize nheo mắt hồ nghi

-Hai chiếc xe đó..._Hít một hơi thật sâu lấy dũng khí để có thể nói một cách trôi chảy điều anh cần nói, Job liếc nhìn màn hình Ipad lần nữa, hai tay anh đan chặt vào nhau, bấn loạn_...con đã thay đổi cơ cấu hoạt động của nút đỏ.

-Ý con muốn nói, con đã cho người sửa lại cơ cấu hoạt động của chúng, khiến chúng trở thành công tắc phá hủy ko phải của 2 chiếc xe riêng biệt nữa mà là của một xe duy nhất, đúng ko?_Nhẹ nâng li rượu vang đỏ sóng sánh chạm lên môi, Mize uống một ngụm nhỏ, từ từ thưởng thức mùi vị nồng nàn của thớ rượu được ấp ủ lâu dưới lòng đất

-Sao...sao cha biết_Ngạc nhiên trước tài phán đoán siêu thần của cha, Job suýt nhảy dựng lên, tâm trạng dằn vặt, áy náy của anh dường như đã giảm đi phân nửa. Cái bí mật anh đang cất giấu ko còn là của riêng anh nữa, nó là của 2 người: anh và người cha già với tham vọng lớn.

-Ta còn biết, chúng là công tắc của chiếc xe màu đỏ, tức là chiếc xe của cô gái cậu chủ đem về. Bằng cách đó, dù cậu chủ có bấm hay về đất trước, người phải chịu những cơn đau đớn về thể xác, ko ai khác là cô ta và cậu chủ sẽ an toàn

-Cha..._Job run lên lẩy bẩy, đôi mắt anh ta thất thần nhìn vào người cha của mình, khóe môi mấp máy chỉ nhả ra được một từ duy nhất. Song, hơn ai hết, nó lại sưởi ấm trái tim lạnh băng của người kia một cách nhẹ nhàng.

-Cha biết, con vì cậu chủ nên mới làm thế. Trong trò chơi dễ sinh dễ tử này, ta tin chắc một điều, người sẽ nhấn vào nút đỏ ko ai khác là cậu ấy, con cũng biết điều đó thế nên mới tìm cách thay đổi cơ cấu của 2 nút đỏ, tránh nguy cơ làm xây sát chủ nhân, việc làm đó rất tối_Xoa đầu đứa con trai tài giỏi của mình, Mize tự hào giảng giải tiếp, cũng như một cách để an ủi. Job, ông hiểu tính cậu con trai mình, làm việc xuất thần nhưng liên quan đến con người cơ hồ luôn lúng túng, ân hận và để tâm trong lòng, lâu ngày sinh bệnh, cơ thể cũng vì thế mà ốm yếu, đau liên miên..._Mặt khác, theo ta được biết, cô gái đó còn được cậu Tử Thần đặt vào cái ghế Lăng thiếu phu nhân trong tương lại, mặc cho ông già ngăn cản, nay cậu chủ của mình lại bắt cóc cô ta về như thế. Tuy nhà họ Lăng và Lâm chúng ta ko chấp nhận nhưng cậu cháu tương tàn thì khó mà tránh khỏi. Mối lương giao khó khăn lắm mới nối được nhờ tình cảm của đại tiểu thư và Lăng lão gia ko thể dễ dàng bị phá hủy như thế. Con làm như vầy là rất tốt, ko có gì phải sợ cả. Ta sẽ chịu trách nhiệm về việc này.

-Cha...con sợ..._Job vẫn chưa dứt khỏi những sợi dây lo lắng căng như chảo quấn lấy mình, giọng anh trầm lại_...nếu mọi chuyện xảy ra như dự tính của chúng ta, e là, cậu Khải Phong sẽ đau đớn mất, rồi những khoảng khắc trong quá khứ ấy sẽ lại tái diễn, ko biết chừng, cậu ấy sẽ hoá thành 1 con người khác mất.-Là sao?_Hơi khựng lại trước nỗi hoang mang của cậu con trai, Mize đặt vội li rượu xuống bàn, ko còn thờ ơ mà bắt đầu dấy lên sự quan tâm, đúng hơn là tò mò với chủ đề mình đang nói.

-Từ lúc mới gặp Tử Di, nhìn cái cách cô nhóc đó thay đổi bản thân, rũ bỏ mọi sự kiêu kì của 1 cô gái sắp sửa đến tuổi trưởng thành con đã có dự cảm ko mấy tốt đẹp. Thời gian trôi qua, sự xuất hiện của cô nhóc đó nghiễm nhiên chiếm 1 vị trí nào đó trong trái tim cậu Khải Phong. Và, sự ngăn cách ập đến, cô nhóc đó nhận ra mối tình mình ấp ủ luôn là con đường 1 chiều, hai người họ rời xa nhau, cậu chủ cũng sang New Dilân học tập. Con người, khi mất đi một ai đó, họ mới biết qúy trọng, cậu chủ cũng vậy. Ko còn ai, 1 cô gái luôn lẽo đẽo theo sau, dè dặt làm theo ý mình, cậu ấy thấy trống vắng dù ở bên cạnh có bản sao y hệt Tử Di là Tịnh Nhu. Những ngày đầu, cậu ấy rất bực bội, làm gì cũng cáu bẩn và thường gọi nhầm tên, những ngày sau tính cách lại thay đổi, trầm và luôn nhìn xa xăm. Nếu lần này, lỡ Tử Di có chuyện ko ổn, e là ko chỉ cha gặp nguy mà cậu ấy cũng...

-Yên tâm đi Jobby!_Cắt ngang những câu nói ngập ngừng của cậu con trai, Mize ko vướng bận nở nụ cười mưu mô_Nếu có hề gì cũng chẳng sau, Lâm lão gia và đặc biệt là Lăng lão gia sẽ trở thành chỗ dực cho cha. Cha nghĩ, bọn họ còn mong muốn thủ tiêu cô gái đó hơn chúng ta nữa ấy.

-Nhưng...

-Giờ, việc của con là ngồi và xem thành quả của bản thân, hiểu chứ?

-Vâng!Khá vững lòng với lời nói của cha mình, Job khẽ thở dài 1 lượt, mắt hướng lên màn hình ipad nhìn 2 chiếc môtô đang chạy trên đường đua, thầm thốt lên 1 lời xin lỗi

"Đừng trách tôi nhé, Tử Di! Có trách thì em nên trách ông trời. Mong, tai nạn lần này sẽ ko nguy hiểm đến tính mạng của em như ngày xưa vậy!".

Chậm rãi với vận tốc rề rà, chiếc mô tô màu đỏ tươi với những đường viền tuyệt mĩ màu đen đậm bao quanh của vỏ xe từ từ "nhích" từng quãng một về đích trong khi chiếc xe còn lại băng băng phía đằng xa. Tuy cách điều khiển, sử dụng các chức năng của mô tô có khác nhưng tâm trạng của 2 kẻ dấn thân vào đường đua lại hoàn toàn giống nhau. Vẫn là những chuỗi thắc mắc vô tận về nút đỏ định mệnh cạnh tay nắm bên phải xe của ai sẽ vụt sáng, kết thúc ko chỉ cuộc đời của 1 chiếc môtô mà còn hướng tương lai người điều khiển nó rẽ về phía khác hay những chuỗi câu hỏi liên quan vô tận đan xen lẫn nhau làm rối óc người.

Miên mang suy nghĩ một hồi, Khải Phong chợt nhận ra phía trước mình, vạch vôi trắng được chọn làm đích cùng người dám sát đang ở rất gần, cách cậu chừng 5 mét nữa. Ko thể ngờ mình đi nhanh đến vậy, Khải Phong thắng phanh, dừng xe lại khi chỉ còn cách vạch chỉ 2 mét, đầu ngoái về phía sau tìm kiếm chiếc mô tô màu đỏ.Thật kì lạ, 3phút, 10phút rồi 20phút, chiếc mô tô ấy vẫn chưa xuất hiện...

Điều đó khiến Khải Phong lo lắng thực sự, cơ tim cậu đập mạnh. Hoặc là đã xảy ra chuyện đáng tiếc nào đó khiến bạn đua ko thể đi tiếp, hoặc là Tử Di đang cố gắng câu giờ nhiều nhất có thể, hoặc tệ hơn, cô đã nhấn nút.

Chần chừ 1 hồi, Khải Phong rút điện thoại ra, gọi đến bọn đàn em chịu trách nhiệm giám sát trò chơi, đầu óc rối dần trong tiếng đổ hồi tẻ nhạt của chuông chờ mặc định:

-Cậu chủ có gì sai bảo?_Tiếng bên kia oang oang vẳng lên, suýt hù Khải Phong đánh rơi điện thoại.

-Tử Di...

-Đừng! Cẩn thận nổ kià!

-BÙM! Ááááá!

-Chết thật nổ rồi!

Những âm thanh pha tạp cuộn thành cục trám chặt cửa họng Khải Phong, khiến cậu chẳng thể hỏi han được gì thêm. Đã vậy, những âm thanh ấy, nếu lồng ghép trong trường hợp của Tử Di thì...

Ngay khi dòng suy nghĩ trong đầu vừa vụt sáng, Khải Phong cua xe lại, nổ máy chạy về điểm xuất phát, ánh mắt láo liên tìm khiếm bóng hình quen thuộc, lòng cầu mong cô vẫn chưa nhấn nút.

Cậu đã bày ra trò chơi này, nhưng ko có nghĩa cậu để cho người kia muốn làm gì thì làm, dù cô có muốn nhấn nút, thì nhấn định phải nhấn nút trước mặt cậu, và...ko cho phép cô rời khỏi tầm mắt cậu như lúc này.

Đi được gần quãng đường dài, mệt mỏi đưa mắt tìm kiếm, cuối cùng công sức Khải Phong bỏ ra ko trở thành công cóc.Trước mắt Khải Phong, Tử Di đang ngồi xổm xuống phần đường bên cạnh môtô của mình, tay thư thả vuốt ve bộ lông mềm của một con mèo đang nằm co ro. 1 cách câu giờ độc nhất vô nhị

-Cậu đang làm cái quái gì thế hả?_Xuống xe thật nhanh, Khải Phong cởi bỏ mũ bảo hiểm, vội vàng tiến về Tử Di, miệng hét lên quát tháo to đến nỗi con mèo hoang trong tay Tử Di giật mình chạy biến.

-Cậu làm gì mà hét to thế hả?_Nhìn theo con mèo tội nghiệp 1 lát, Tử Di đứng dậy, ko thèm chú ý đến cơn giận ngùn ngụt của người kia, ngang bướng chóng chế_Tôi muốn làm gì đâu cần cậu phải quản.

-Lên xe đua tiếp đi_Kéo Tử Di lại gần mô tô đỏ, Khải Phong chụp lấy mũ bảo hiểm đội mạnh lên đầu cô,nghiêm nghị ra lệnh.

-Chẳng phải cậu bảo muốn làm gì cũng được mà, sao giờ lại hối thúc tôi_Tử Di vùng mạnh tỏ rõ thái độ đối đầu.

-Cậu câu giờ thì được gì, kết quả cuối cùng vẫn ko thay đổi. Nếu cậu muốn ở đây thì cứ việc nhưng cậu nên nhớ, cậu đang chọc giận tôi rồi đấy!_Nghiến răng trầm giọng đe dọa, Khải Phong tức tối bỏ đi, lòng dấy lên nỗi thất vọng đến nghẹt thở. Giờ, Tử Di ko còn bất chấp tính mạng để làm cậu vui như lúc trước nữa rồi. Trái tim cô đã bắt đầu biết do dự.

Bật cười trước câu đe doạ cổ lỗ sĩ của Khải Phong, Tử Di lên xe, nổ máy rồi lướt nhanh trên mặt đường với vận tốc lớn nhất có thể, vượt mặt Khải Phong.

Khải Phong nói đúng, trước sau như một, thôi thà kết thúc sớm trò chơi này, dù gì cô cũng đã quyết định sẵn lựa chọn cho mình.

Cũng tăng tốc vượt ngang xe Tử Di, Khải Phong nhếch môi cười, mắt thẳng hướng nhìn về vạch trắng dần hiện ra trước mặt 2 người.

2 ngón mạ khẽ chuyển động, tách rời khỏi những ngón khác rồi đặt lên 2 nút đỏ, nhấn cùng một lúc ngay khi chạm vạch đích.

Tử Di và Khải Phong đã cùng nhấn nút...

...nhưng ko có vụ nổ nào cả...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.