Làm Nũng Với Anh Trai Rất Có Tác Dụng

Chương 17: Xin tha cũng vô ích




Sáng, ánh nắng heo hắt báo hiệu 1 ngày mới yếu ớt rọi vào căn phòng khá rộng cuả Tử Di, ám vài vệt loang lỗ trên khuôn mặt diễm lệ vương chút thơ dại, khiến cô nàng phải nhăn mặt nheo mắt rất đỗi khó chịu rồi lăn qua lăn lại trên giường như bánh tráng cuộn hòng tránh thứ đang làm chói mình

-Hàn tiểu thư, mặt trời đã đứng bóng rồi đấy!_Một giọng nói ôn tồn cuả người đàn ông chừng ngoài 50 tuội dịu nhẹ lọt vào tai cô, nhưng nó chẳng hề có tác dụng mà hoàn toàn ngược lại, nó khiến con người âm mưu nướng nguyên ngày kia quyết tâm vùi chăn ngủ tiếp ngon lành

-Hàn tiểu thư, bữa sáng hôm nay có sôcôla đá và đùi gà KFC_Bất lực vì mức độ lì lợm đẳng cấp cuả người đang thoả thích ngủ dù đã nằm lăn quay xuống sàn, người đàn ông ban nãy đành dùng đến thủ đoạn mà chủ nhân mình đã bày ra để đối phó với ai kia, miệng tuôn 1 tràng về những món nằm trong thực đơn sáng mà cậu chủ mình đã cất công chuẩn bị và tất nhiên ko quên thêm vào mấy muỗng mắm, vài bát muối để tâng bốc độ ngon cuả chúng

-Tôi xuống!_Như robot vừa nạp xong năng lượng, Tử Di phi như bay vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân kỉ lục trong 1 phút rồi nhanh nhẹn phi về phía phòng ăn với tốc độ ánh sáng còn phải ngã mũ "tôi thua rồi"

-Chị đúng là..._Nhìn thấy bộ dạng ko kém cạnh gì mấy tên ăn xin sống chết tranh nhau 1 miếng bánh, Gia Minh uống vội tách cà phê sáng, lắc đầu như thể ko biết nói gì hơn trước hành động thái quá của cô chị rồi quay lưng đi ra ngoài

-Ko ăn sao?_Tử Di quan tâm hỏi han thằng em quý báu rất biết cách chọc giận người khác, tự phóng đại chuyện nó bỏ bữa sáng là 1 chuyện còn khủng khiếp hơn gà biết nhẩm số pi

-Cho chị ăn cho đã đó_Nhếch mép cười khẩy, Gia Minh đưa tay tạm biệt cô chị, sải bước dài tiến đến chiếc ô tô đang chờ ở ngoài

-Hàn tiểu thư, mời cô_Đã đuổi theo sau Tử Di từ lúc nào, người đàn ông ko chút mệt mỏi đưa tay mời người trước mặt ngồi vào chiếc ghế mình đã kéo sẵn, khuôn mặt đức hậu nhìn cô với vẻ ưu ái

-Ông là ai?_Giờ mới chịu lục lọi bộ nhớ tìm danh tính của người đàn ông, Tử Di tròn mắt nhìn vào bộ vest chỉnh tề trên người ông ta, cơ người dần chuyển sang tư thế phòng bị nhưng ko lộ liễu để kẻ kia phát giác được

-Tôi là cựu quản gia của Lăng gia, được cậu chủ giao trách nhiệm chăm sóc tiểu thư trong quãng thời gian cậu ấy vắng mặt_Người đàn ông cười mỉm ẩn ý_Đảm bảo tiểu thư được béo tốt là phi vụ lần này của tôi cũng như tập cho cô những hành trang thiết yếu trước khi trở thành người của Lăng gia

-Vậy Lăng Tử Thần đâu?_Ngó nghiêng tìm kiếm bóng hình đêm hôm qua cùng mình nằm chung giường nhưng ko làm chuyện gì trái phép, Tử Di lẩm bẩm, mắt lần lượt ngự trên những cô gái xinh xẻo y chang người mẫu đang chăm chú dọn dẹp căn nhà vốn sạch boong

-Ngài ấy đã đi từ đêm hôm qua rồi_Đẩy gọng kính lên cao, người đàn ông đưa ánh mắt dò xét soi lên từng biểu hiện trên mặt cô, chằm chằm hồi lâu ko dứt

-Vậy sao?Tiếc thật_Ngồi xuống bàn ăn, Tử Di chán chường, khuôn mặt dường có chút buồn bã làm người đang chăm chú quan sát vui mừng khôn tả, hiện rõ trên khuôn miệng rộng 1 nét cười. Cô nàng đăm chiêu nhìn vào những món ăn được trang trí sặc sỡ quá tay trên bàn, vô tình buông ra 1 câu đủ khiến sự vui sướng ban nãy bị dập tắt phũ phàng_Mình định cho tên đó 1 trận nhớ đời vì tội dám vào phòng thiếu nữ làm chuyện xằng bậy nữa chứ, mà hắn đi cũng tốt, đỡ cho Hàn Tử Di mình 1 oan gia

-Tiểu thư nhanh ăn sáng đi, đến giờ cao điểm thì khó đến trường kịp lắm_Người đàn ông nhìn vào chiếu đồng hồ to tướng treo ngay ngắn trên tường, ôn tồn thúc giục

-Vâng!_Mỉm cười đáp trả, Tử Di cho phép mình ngốn bát cháo trắng trước khi xử tử cái đùi gà vàng rượu hấp dẫm, cô nàng múc 1 muỗng to bỏ vào miệng, từ từ cảm nhận mùi vị mặn chát vỡ oà trong những hạt cơm cứng ngắc.

-Sao ạ? Rất ngon phải ko?_Người đàn ông cười tít mắt, hiền từ hỏi han ý kiến của con chuột bạch ngây thơ, vô hình như đặt thêm 1 gánh nặng lên vai nó

-À..._Cười trừ trong đau đớn, Tử Di tự dặn lòng ko được nói những gì mình đang nghĩ trong đầu nếu ko, cô sẽ gặp 1 thảm hoạ nào đó mà chỉ có người gây ra sức ép đang ướm lên cô mới biết. Chính vì sự nghiệp bảo toàn mạng sống chờ 2 đấng sinh thành trở về, Tử Di đành phải tự dối mình, miệng ra sức khen ngợi nhưng trong lòng lại thầm nguyền rủa kẻ dám to gan ném đá vào nền ẩm thực nước nhà_Tuyệt hơn con cú mèo nữa ạ, quả đúng là đệ nhất thiên hạ, đáng nhẽ nó phải được người đời ca tụng mới đúng

-Tiểu thư nói chí phải, cậu chủ nhà tôi nấu gì chả ngon_Ông quản gia tự hào ca ngợi, mặt vênh lên trời thoả chí cười lớn như thể đang ca tụng chính bản thân mình vậy

-Ý ông..._Mặt Tử Di tối sầm lại, y hệt bầu trời dằng dặc mây đen trước cơn bão_...cái món kinh khủng này là của cậu chủ Lăng Tử Thần nhà ông?

-Tất nhiên rồi, cậu chủ đã thức suốt đêm để làm món đặc biệt này cho tiểu thư đấy.

-Vậy sao?_Mỉm cười chế nhạo bản thân mình quá dại dột, Tử Di rời khỏi bàn ăn cùng bộ mặt oán hận xâm chiếm, tay bẻ rắc rắc đầy khí thế_Lăng Tử Thần, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, ngươi đã bất nhân thì ta đây cũng bất nghĩa. Có giỏi thì vác xác về đây, xem xem mèo nào hơn mỉu nào

Vùng vằng ra khỏi nhà tên oan gia dù đi đâu vẫn ko quên làm cho cô thảm bại, Tử Di toan bước ra đường cái bắt xe buýt đến trường thì như 1 quả bóng lăn lóc trên sân cỏ mặc cho người ta sút bên nào thì lăn bên đó, 1 nhóm kí giả từ bụi cây gần đó như taczan phi ra chắn ngay lối cô đi, trên tay cầm đủ dụng cụ cần thiết để săn tin

-Cô Tử Di, có phải cô là người sẽ trở thành phu nhân cuả người có khả năng thừa kế tập đoàn Lăng Gia ko?_Một tên kí giả với bộ ria mép cong vuốt đưa thẳng máy ghi âm vào miệng cô, ko chào hỏi lấy 1 tiếng mà đi nhanh vào vấn đề cũng chính là mục đích hôm nay cuả hắn

-Nhiều tin đồn gần đây cho rằng cô đã lợi dụng mối quan hệ bạn học với cậu Lăng để tiến thân, tiếm đi vị trí vốn thuộc về con gái rượu của tập đoàn Liệt Minh, cô nghĩ sao về tin đồn này?

-Cô và cậu Lăng quen nhau như thế nào?

-Cô có biết nguyên do gì khiến cậu ấy tuyên bố mối quan hệ của 2 người trong buổi công nhận danh phận của mình ko?

Hàng loạt câu hỏi của đám kí giả tranh nhau đặt ra cho Tử Di, làm cô nàng vừa mới nhận thức được sự ngột ngạt bao quanh lại bị nhấn chìm trong mớ câu hỏi ác cảm. Nó làm cô thấy sợ hãi, khó chịu và mệt mỏi. Trong giây phút mình cô đơn độc để đám nhà báo xô đẩy, bỗng tâm can Tử Di nhói lên một sự nhớ nhung lạ thường, một sự trông đợi về 1 bóng hình luôn kề kề bên cạnh cô, khiến cô phải hạ mình gọi tên người đó, ko chỉ có mỗi trái tim thổn thức, cả cơ thể, trong đám đông hỗn loạn, dường như chỉ mải tìm kiếm hắn mà thôi

-Nếu các người muốn lấy thêm thông tin thì hãy bước qua xác bọn này trước đã, còn nếu bất cứ ai gan to bước đến gần chủ nhân bọn này trong vòng bán kín 2 mét, bọn này nghĩ các người nên viết sẵn di chúc thì hơn_Một tên con trai bộ mặt y chang lũ học sinh cá biệt trường cũ cuả cô lăm le trên tay một cây đánh bóng chày, miệng phả ra khói thuốc nghi ngút sau khi hút cạn 1 điếu, ánh mắt cuồng dại cuả những con sói hoang chiếu tướng lên đám kí giả, doạ chúng phải thục mạng bỏ chạy, tệ hơn, hắn còn dẫn theo sau 1 lũ đàn em bặm trợn ko kém, áo quần đồng phục rõ ràng có gắn phù hiệu của P P

-Mấy người là ai?_Tròn mắt đăm đăm xác nhận lại phù hiệu gắn trên đồng phục cuả đám người có thực là của P P hay ko, Tử Di bước thụt lùi vài bước, lòng mường tượng đến một âm mưu thâm sâu:giả vờ làm anh hùng cứu mĩ nhân, mua chuộc lòng tin của người bị hại, đến thời điểm thích hợp đem đi bán sang Trung Quốc, gán lên cho hành động trượng nghĩa ban nãy cuả bọn họ

-Bọn họ là vệ sĩ giả dạng học sinh sẽ bảo vệ cô 24/24 giờ để tránh điều đáng tiếc xảy ra_Trả lời thay cho đám người, ông quản gia nãy giờ núp sau lưng họ mới chịu lên tiếng, ánh mắt sâu xa khó đoán nổi ông ta đang nghĩ gì_Có như vậy, cậu chủ mới an tâm làm việc của mình được

-Tôi ko nghĩ bọn họ đóng nổi vai này đâu_Nhìn bộ dạng ko làm gì cũng toát ra sát khí trừng trừng, cơ mặt nghiêm túc đến khả nghi của đám người, Tử Di ko nén nổi mà thốt ra câu chê bai

-Tiểu thư cứ an tâm_ Mỉm cười trấn an, ông quản gia như nhớ ra điều gì đó, liền móc ra trong túi 1 tấm ảnh đưa cho người trước mặt_Cậu chủ dặn tôi đưa cái này cho tiểu thư, bảo là mong cô hãy nhớ đến lời hứa

Nhận lấy tấm ảnh trong tay ông quản gia, Tử Di toàn thân bất động, môi mấp máy nói ko thành câu_Đây là...

Tấm ảnh rơi nhẹ xuống đất, phô diễn cho tất cả những người ở đó thấy được một lễ cưới thu nhỏ cuả 1 cô bé và cậu bé, đôi môi chúng tươi rói đầy hạnh phúc trước sự chứng giám của tượng đá chúa zêsuP/s:Vì Su post trên đt nên ko thể định dạng font chữ hay mí cái khác đk, mog mọi ng thông cảm cho Su nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.