Làm Nũng - Thời Tinh Thảo

Chương 38: Đập Nó Đi (2)




Buổi tối, Trần Hạc cho hắc báo ăn no thịt xong, sau đó tắm nước suối cho nó, để nó ngủ bên chân. Đại khái bởi vì tinh huyết của nó tương liên với nguyên thần của Trần Hạc, hiện tại lại càng ỷ lại y, thậm chí đuôi đều phải cuốn lấy y ngủ, chui đầu xuống phía dưới chân y, tình nguyện bị đè vành tai, cũng không sợ bị thương. Trần Hạc ngược lại có thể lý giải, vuốt ve lông mềm nơi cần cổ nó rồi thu tay. Hắc báo là động vật cô độc mà bất tuân, hai kiếp cộng lại cũng không cảm nhận được một chút quan ái, mà một khi đã nhận được thì sẽ chết không buông tay, yêu cầu có được rất nhiều thậm chí nhiều hơn nữa.

Mà loại cảm giác này sau khi nguyên thần và tinh huyết của một người một báo dung hợp, khiến nó cảm nhận được rõ ràng từ trên người Trần Hạc, loại tâm tình quan ái mang theo nhiệt độ ấm áp tuyệt không thương tổn đó, khiến một người một báo không còn sự ngăn cách nào nữa, phỏng đoán lúc này nếu Trần Hạc quăng nó qua một bên, nó cũng sẽ không tức giận, thậm chí cuốn lấy còn chặt hơn.

Thấy nó đã ngủ, Trần Hạc tiến vào không gian Giới Tử xem Linh Mục Hầu, trên thực tế vật nhỏ vẫn dễ nuôi hơn so với ghi chép trong ngọc giản, vì nó chỉ ăn một số linh quả linh diệp, cũng không cần mỗi ngày ăn thịt như hắc báo, bản thân lại có thể uống nước linh tuyền, thường thường còn có thể vào trong cốc chơi đùa với một số yêu thú ôn thuần, cho dù Trần Hạc mười ngày nửa tháng không đến một lần, nó cũng có thể tự mình chiếu cố rất tốt, thật sự là một con sủng vật không còn gì dễ nuôi hơn.

Nhưng điều Trần Hạc không nghĩ tới chính là, tu tiên giới lại có mấy ai có vật phẩm trữ vật an toàn mà ổn định như không gian Giới Tử, lại càng không cần đề cập tới lượng lớn linh thảo linh mộc phẩm bậc cao được tưới nhũ cây trồng trong từng mảnh linh điền, đem bất kỳ một gốc cây nào lên phố đều là lượng lớn linh thạch, những thứ này không phải là thứ mà những tu sĩ khác có thể lấy ra được lượng lớn, hơn nữa nước linh tuyền chính là linh tuyền thượng phẩm, yêu thú uống cũng cực bổ. Toàn bộ không gian có thể nói là vừa tràn đầy linh khí lại an ổn, chỉ có một số yêu thú ôn thuần, với vài con chim nhỏ, muốn ăn có ăn muốn uống có uống, địa phương tốt như vậy, cho dù Linh Mục Hầu khó nuôi thế nào đi nữa cũng có thể sinh sống rất tốt.

Thấy nó đang nấp trong động cây dùng móng vuốt ôm một trái Thiên Châu Quả ngủ, Trần Hạc liền trực tiếp tiến vào nhà gỗ. Mấy ngày nay y đều đã phân loại xong hết đồ trong túi trữ vật, còn lại chính là hạt châu của Thiên Nhất thần mộc. Đại khái do niên đại quá lâu, Trần Hạc liên tục dùng nhũ cây ngâm hơn mười ngày vẫn không có động tĩnh, chẳng qua toàn bộ hạt châu từ màu sẫm không bắt mắt bắt đầu chậm rãi trở nên ánh tím.

Hiện tại nhìn lại, Trần Hạc nhất thời lộ ra nét vui mừng, vậy mà đã thực sự mọc ra một nhánh mầm tím, không khỏi cầm trong tay quan sát, nhìn nửa ngày xong mới chọn một chỗ sơn cốc u tĩnh linh khí cũng không tệ, chôn mộc châu xuống, cũng tưới nhũ cây tưới nước suối. Thiên Nhất thần mộc này trời sinh đã có đặc tính phòng ngự, sau khi thành mộc nói không chừng có thể luyện chế ra được pháp khí phòng ngự bậc cao nhất, loại pháp khí phòng ngự thiên nhiên này đương nhiên mạnh hơn gấp mấy lần loại luyện chế sau này, đương nhiên không thể qua loa.

Đợi quay đầu lại kiểm kê các loại pháp khí với mấy chục tấm phù phòng ngự cấp thấp mà y vẽ ra trong túi trữ vật, sau đó lại kiểm tra linh tửu với đan dược, sau khi tất cả được chuẩn bị đầy đủ, lúc này mới nuốt viên Hỗn Nguyên Đan bắt đầu đả tọa, chờ đợi hành trình Thất Sát Chi Địa ngày mai.

Thất Sát Chi Địa không ở trong Võ Quốc, bất quá cửa truyền tống thượng cổ của nó lại ở một dãy núi, cũng do người của năm phái và tu sĩ các phái trông giữ. Vào ngày hôm sau khi Thất Sát Chi Địa mở ra, hơn năm trăm người đồng thời tụ tập nơi đây, trong đó lấy nhân số của Lưu Vân nhiều nhất, Ngọc Đan Môn Khí Linh Sơn kế tiếp, nhân số của Thần Thú Các với Vọng Nguyệt Tông không khác bao nhiêu.

Nhân mã năm phái đứng vây quanh nơi nhà gỗ che giấu trận pháp thượng cổ, trong đó được tụ tập nhiều ánh mắt nhất chính là chúng nữ tử của Vọng Nguyệt Tông, mỗi người đều thiên kiều bá mị nhan sắc cực đẹp. Đệ tử của bốn phái còn lại không ai mà không lưu luyến ánh mắt, thậm chí cách gần còn có người chủ động tiến lên bắt chuyện, khiến nữ tu của Vọng Nguyệt Tông liên tục cười lẫn mắng. Mà lúc này chưởng giáo năm phái với liên minh tán tu lại tụ tập với nhau, đỏ mặt tía tai thương nghị trình tự đi vào Thất Sát Chi Địa.

Cãi nửa ngày, kết quả vẫn dựa theo phương pháp trước đây. Trận pháp thượng cổ bởi vì mấy trăm năm gần đây đều không ngừng được tu sửa, vốn có thể một lần tiến vào được năm người, hiện tại chỉ có thể một lần ba người tiến vào, nhưng lại có nhân mã sáu phái. Mọi người đều biết, nơi thượng cổ này không chỉ có tài nguyên phong phú, hơn nữa còn sót lại rất nhiều di hài động phủ của tu sĩ thượng cổ, đương nhiên người đi vào trước sẽ chiếm tiện nghi nhiều hơn.

Đồng thời mọi người cũng không phải kẻ ngu, năm phái một minh tuy rằng bề ngoài hòa khí, nhưng thực tế mấy năm nay vì tài nguyên mà tranh đấu không ngừng, không tới mức quyết liệt, nhưng đệ tử các phái bình thường đều ngầm xung đột vũ trang. Lần này tiến vào nơi di lưu thượng cổ, đệ tử các phái không chỉ phải đối mặt các loại nguy hiểm của Thất Sát Chi Địa, đồng thời còn phải phòng bị tu sĩ môn phái khác giết người đoạt bảo. Bao năm qua đệ tử mỗi một môn phái chết trong Thất Sát Chi Địa quá nhiều, chết vì tranh đấu cũng không phải số ít, tuy rằng các môn phái đều không đề cập tới một chữ nào, nhưng loại tư oán này lại càng kết càng sâu, bất quá vì sự phát triển ngày sau của năm phái mà vẫn cưỡng chế ép xuống.

Cho dù tranh luận không ngớt, nhưng chỉ có thể lấy phương thức bốc thăm tiến hành. Lúc này Trần Hạc đang trong đoàn người của đan môn, đi ở cuối cùng, y ngược lại thấy được người quen, người này chính là Vu Liệt, tên nhóc này còn truyền âm với y, tiến vào Thất Sát Chi Địa tìm một cơ hội đi chung. Lẽ ra hai người một người là đệ tử Ngọc Đan Môn, một người là đệ tử Thần Thú Các, mặc dù hai phái không đến mức thủy hỏa bất dung, nhưng kết bạn mà không tìm đồng bọn của mình thì vẫn có vẻ có chút kỳ quái.

Nhưng có một điều, trước khi hai người vào môn phái thì đã có quen biết, hơn nữa đều là xuất thân tán tu nửa đường gia nhập môn phái, hơn nữa đều là người tu tiên có thực lực tương đối ép đáy trong chúng tu sĩ, không hề có cảm giác vinh nhục nào của môn phái, đương nhiên trò chuyện hợp với nhau. Đồng thời so với những tu sĩ có ‘lòng dạ’ nhiều như lông trâu kia trong môn phái, Vu Liệt càng thích theo Trần ca, không chỉ biết gốc rễ, càng cảm nhận được một luồng cảm giác thần bí ở trên người Trần ca, khiến cậu quyết tâm đạp đất theo, đồng thời cũng nhiều lần được lợi, dù sao đối với cậu mà nói theo Trần ca là có thịt ăn.

Trần Hạc khẽ gật đầu với cậu ta, Vu Liệt này cũng xem như là một đồng bọn không tệ, chẳng qua không biết tình hình trong Thất Sát Chi Địa như thế nào, có thể gặp mặt được hay không cũng là thân bất do kỷ, hết thảy vẫn phải tiến vào rồi nói sau.

Không quá bao lâu đã thấy chưởng giáo năm phái, hoặc mặt mang nụ cười, hoặc sắc mặt đen thui trở lại vị trí của đệ tử môn phái mình, hiển nhiên kết quả bốc thăm đã ra, sắc mặt chưởng giáo đan môn hồng nhuận, xem ra lần này vận may không tệ.

Vì để công bình, và quan hệ đến sự cân đối của nhân số các phái, mỗi lần ba người tiến vào không thể là cùng một môn phái. Ngọc Đan Môn được đi vào đầu tiên là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, hai phái khác cũng phái ra tu sĩ hậu kỳ, dù sao một khi tiến vào Thất Sát Chi Địa, đó là ‘trời cao hoàng đế xa’, bất kể bên trong xảy ra chuyện gì đều không rõ, nếu tùy tiện đưa một Trúc Cơ trung kỳ qua sợ rằng không cách nào ứng đối, đồng thời cũng phải phòng bị đệ tử môn phái khác ngầm hạ sát thủ, chuyện giết người đoạt bảo không từ thủ đoạn sớm đã nhìn mãi quen mắt ở tu tiên giới, một giây trước hữu hảo giây tiếp theo biến sắc mặt cũng có rất nhiều, huống hồ là người cùng tiến vào đoạt bảo.

Vị trí của Trần Hạc hơi lệch sau, đến phiên y đi vào còn cần một lúc, mà lúc này trong tay y lại loay hoay một tấm da thú, tấm da thú này là do Lại tu sĩ dẫn dắt tiểu tổ tám người bọn họ phát ra, ghi chép trên da thú là một bộ phận bản đồ của Thất Sát Chi Địa, tiến vào Thất Sát Chi Địa, cần theo bản đồ vẽ ra đi đến tập hợp ở nơi có điểm đỏ trong bản đồ.

Tấm bản đồ này là do những tu sĩ của đan môn còn sống sót trong vô số lần tiến vào Thất Sát Chi Địa trước kia vẽ ra, mỗi một lần vẽ một chút, như vậy bố trí thành một bộ phận thế này cũng là cực không dễ dàng. Vì năm phái cộng thêm tán tu lần này tiến vào tổng cộng có khoảng năm trăm người, vì vậy thời gian chờ đợi sẽ khá lâu, rất nhiều tu sĩ đều ngừng nghị luận, đả tọa tại chỗ. Mà nữ tu Vọng Nguyệt Tông lại cực kỳ chú trọng, mỗi một nữ tu đều lấy ra một tấm vải sa vuông, hiển nhiên vải sa vuông này cũng là một món pháp khí, đặt trên mặt đất không nhiễm một hạt bụi. Nữ tu thiên tính thích đẹp, màu sắc vải sa của mỗi người đều khác nhau, đa dạng nhiều màu, hoặc tươi hoặc thuần hoặc rắc rối hoặc đơn giản, thật sự là hoa cả mắt, nhóm nữ tu đều ngồi trên đó đả tọa.

Thường thường sẽ có một luồng hương hoa mai theo gió bay tới, không ít tu sĩ xung quanh đều đang trộm ngắm, hơn nữa lúc này lại nào có mấy ai có tâm tình đả tọa, chẳng qua đều nhắm mắt dưỡng tinh thần mà thôi.

Nửa ngày trôi qua, người xung quanh bắt đầu ít đi, khi đến phiên Trần Hạc, các phái chỉ còn lại mấy chục người. Trần Hạc sau khi tiến vào nhà gỗ, thì thấy bên trong trống rỗng, chỉ thấy trong khuôn viên ba mét trên mặt đất chính giữa có một truyền tống trận thượng cổ, bên trên có tổng cộng chín đường văn, trong hoa văn rắc rối có khắc vô số ký hiệu, cho dù Trần Hạc có chút hiểu biết về phù pháp, nhưng xem nó vẫn như xem thiên thư, vì thế có thể thấy được đại trí tuệ của tu sĩ thượng cổ năm đó, có thể chế ra trận pháp có thể truyền tống không gian như vậy.

“Tay cầm Thất Sát lệnh, đứng lên truyền tống trận.” Tu sĩ khởi động trận pháp lạnh lùng nói. Một trận pháp truyền tống thượng cổ như vậy mỗi lần cần năm khối linh thạch cực phẩm, lần này nhân số rất nhiều, năm đại môn phái với liên minh tán tu không dễ dàng mới góp đủ được hơn nghìn khối linh thạch cực phẩm, đều là tồn trữ được trong mấy chục năm, lần mở ra này thoáng cái đã khoét rỗng vốn gốc.

Trần Hạc với hai tu sĩ khác cùng đứng vào truyền tống trận, hai tu sĩ kia một người là Thần Thú Các, người còn lại là Vọng Nguyệt Tông, chính là một nữ tu. Nữ tu theo Trần Hạc vào nhà gỗ kia cứ nhìn chằm chằm y, Trần Hạc chỉ chú ý tới trận pháp cũng không để ý cô, lúc này vừa đứng vào truyền tống trận, nữ tu kia mới đột nhiên mở miệng thấp giọng hỏi: “Huynh là Trần đại ca đúng không?”

Trần Hạc sau khi nghe xong nhất thời ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy nữ tu hơn hai mươi tuổi, trông có chút thanh thuần đáng yêu, khuôn mặt trứng ngỗng với khóe mắt cong cong ngược lại có vài phần quen thuộc, chẳng qua trong lúc nhất thời không nhận ra được. Chỉ thấy trên mặt nữ tu kia lộ ra chút kinh hỉ, nói: “Trần đại ca, quả nhiên là huynh, huynh không nhớ muội sao? Khi ở Tiên Thành huynh thường tìm muội mua hạt giống đó...”

Trần Hạc nhất thời ngẩn ra, khuôn mặt trước mắt trùng hợp với tiểu cô nương bày hàng vỉa hè bán túi trữ vật, cũng thường thường làm giao dịch linh chủng với y ở Tiên Thành mấy năm trước, chẳng qua khi đó tiểu cô nương bất quá mười ba mười bốn tuổi, gương mặt đa phần chưa nẩy nở, mà hiện tại nhiều năm trôi qua, chợt nhìn lại có chút không dám nhận, quả thật là ‘con gái lớn mười tám điều thay đổi’.

“Hóa ra là muội...” Trần Hạc đánh giá cô hai lượt, mới nói ra bốn chữ, chợt cảm thấy sát rìa toàn bộ trận pháp chợt lóe ánh sáng trắng, sau đó thân thể không được khống chế bị lực lượng khó diễn tả tới đột nhiên đè ép, trong nháy mắt đã biến mất khỏi trận pháp, tại chỗ chỉ để lại vài tàn ảnh của ba người.

Tu sĩ khởi động trận pháp kiểm tra linh thạch, một khối trong đó đã dùng hết, liền lấy xuống thay khối khác, kế đó lạnh giọng nói với ba tu sĩ đi vào: “Tay cầm Thất Sát lệnh, đứng vào trận pháp...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.