Làm Nữ Phụ? Xin Lỗi Đây Không Rảnh!

Chương 8




Đứng ở cửa, Văn Đình Tâm giải thích với ông chủ kế hoạch của mình: “Phía trước hãy mở một cửa lớn, đến lúc đó tôi còn muốn trang bị camera nữa”.

“Cô gái, cháu thật muốn mở siêu thị?” Khi nghe được hai câu này, lông mày ông nhíu lại.

Ở thời đại này, siêu thị hầu như không có, một số siêu thị nhỏ bố trí cũng chỉ giống như cửa hàng tạp hóa, ông vẫn nghĩ rằng Văn Đình Tâm yêu cầu là loại sắp xếp giống thế này…

“Đúng vậy” Cầm trong tay bản vẽ nhà xưởng, nhìn qua khu đất, Văn Đình Tâm khoa chân múa tay giải thích: “Góc này là cửa vào sẽ đặt một máy lạnh, nhất định phải thiết kế ổ điện”.

“Mặt đất dùng gạch men sứ nên tuyệt đối phải giấu dây điện bên trong tường, cố gắng không để ra ngoài, nếu không sẽ không an toàn”.

Yêu cầu vô cùng khó khăn, làm ông chủ thấy khó chịu.

Ông tưởng rằng, chỉ sửa sang qua loa một chút là được, không nghĩ đến cô lại yêu cầu tinh tế như vậy, chỉ riêng mạch điện, đoán chừng đã rất khó khăn rồi.

“Ông chủ tới đây, tôi sẽ trình bày đại khái một chút về bố cục của siêu thị”. Quay về phía ông chủ vẫy tay, Văn Đình Tâm cầm lấy bản vẽ, tiếp tục giải thích.

“Bản vẽ bây giờ chỉ là một tầng, như vậy chúng ta hãy giả thiết có hai tầng. Trên tầng thứ hai chúng ta sẽ bày biện đồ ăn vặt, đồ dùng hàng ngày, đồ dùng học tập, đồ tập thể hình, đồ dùng trong bếp, các túi dùng để bọc thức ăn trong tủ lạnh, và cả chăn mền, ra giường các loại. Điều ông phải làm chính là phải phân chia khu vực ra, cố gắng phân chia nhiều khu một chút”.

“Còn muốn cả đồ dùng học tập và dụng cụ tập thể hình sao?” Ngẩng đầu lên, ông vô cùng giật mình, “Để nhiều đồ như vậy?”

“Cho nên mới cần ông sắp xếp” Vỗ vỗ vai ông, Văn Đình Tâm tiếp tục chỉ vào bản vẽ: “Tầng này, tôi muốn bố trí ở bên trong là các loại thực phẩm, điện gia dụng, quần áo, cần không gian tương đối lớn, các khu vực cũng phải phân chia cho tốt”.

“Thật là, các loại thực phẩm cũng muốn sao? Cháu muốn bán gà vịt thịt cá trong siêu thị? Thoáng cái ông bị ý tưởng của cô dọa cho sợ ngây người, “Ngay cả tivi, tủ lạnh cũng bán? Đây chính là siêu thị cháu muốn sao?”

“Đương nhiên rồi, ở siêu thị này, ăn mặc ở đi lại đều phải có cả, như vậy khách hàng mới không thể rời bỏ”. Tiếp tục nói, Văn Đình Tâm thậm chí còn không liếc nhìn ông: “Như vậy, ngày hôm nay ông hãy bắt đầu cho xây tầng thứ hai, tôi sẽ liệt kê những nhóm, khu vực cần dùng, đến lúc đó giao cho ông, hãy giúp tôi suy nghĩ, thiết kế một chút”.

“Nhưng phí tổn, phải chi khoảng bao nhiêu tiền?” Trong phút chốc ông chủ đau lòng.

“Ôi trời, tiền bao nhiêu cũng phải chi” Ngược lại Văn Đình Tâm chẳng thèm để ý, cầm bản vẽ trên tay đưa cho ông, sau đó cười nói: “Tôi muốn thành công, bước đầu phải làm nền móng vững chắc. Nếu không sau này sẽ phát triển thế nào, ông nói xem?”

Bây giờ còn có thể nói không sao! Trên hợp đồng đã ký rõ, phí sửa chữa tất cả ông đều phải chi!

“À, đúng rồi, căn phòng nhỏ phía sau kia, hãy giúp tôi phá thông với chỗ hành lang, cũng phải xây hai tầng, bố trí vài phòng, để dùng làm ký túc xá cho nhân viên ở”. Thêm vào một câu, Văn Đình Tâm tiếp tục sờ cằm suy nghĩ, cô có bỏ sót điều gì hay không.

Ở sau lưng, Nam Thế Dương chăm chú ngẩng đầu nghe kế hoạch của Văn Đình Tâm.

Phản ứng của hắn cùng với ông chủ kia cũng không khác nhau lắm, ngoại trừ kinh ngạc cũng chỉ là kinh ngạc.

Dường như không thể hiểu được tại sao Văn Đình Tâm phải trưng bày nhiều đồ như vậy trong siêu thị. Trong ấn tượng của hắn siêu thị chỉ là nơi bán đồ ăn…

“Được không? Ông chủ? Nếu không có vấn đề gì, tôi hy vọng ông sẽ nhanh chóng bắt đầu”.

Nhíu chặt lông mày, ông rất khó khăn mới gật đầu đồng ý, “Vậy đưa tôi kế hoạch, xem thử ngày mai có thể bắt đầu không”.

“Được, vậy tôi giao cái này cho ông”.

Dặn dò rõ ràng, hai người an tâm rời khỏi nhà xưởng.

Gọi một chiếc xe ngồi lên.

Xe bắt đầu chạy, Văn Đình Tâm để Nam Thế Dương tùy ý mang cô vào thành phố, đầu óc nhanh chóng nghĩ tới một việc.

Mở một cái siêu thị cần tiền không phải là ít, Văn Đình Tâm muốn tuyển nhân viên, muốn kịp thời nhập hàng, còn quảng cáo, còn phải khuyến mãi, trừ đi khoản phí ông chủ kia chịu ra, lúc này nếu không có ba bốn mươi vạn đúng là không thể làm được gì.

Lợi nhuận sau này không tính, nếu như đưa vào hoạt động vốn chi cũng phải là một khoản lớn, tiền lương, rồi tiền vốn nhập thêm hàng, rồi các loại hàng hóa linh tinh đoán chừng cũng có thể tốn gần một vạn.

Tiền khi đã đem ra ngoài dùng, sẽ không an toàn giống như để trong ngân hàng, bất cứ lúc nào cũng có khả năng thua lỗ, nhưng cũng có khả năng sẽ tăng thêm tỷ đồng, bảo đảm giá trị tiền gửi.

Mở một siêu thị lớn tạm thời như vậy là đủ, đây chính là suy nghĩ của Văn Đình Tâm lúc này.

Trong tay cô còn một ngàn hơn bốn trăm vạn, nhưng mà nhất định phải giữ lại năm trăm vạn để đảm bảo siêu thị có thể hoạt động.

Mà bây giờ trong đầu cô ý muốn nhiều nhất còn có chuyện mua nhà.

Mua nhà, mua nhà, nhất định phải mua nhà!

Để tăng giá trị tiền thì phải mua nhiều, tiền cũng phải lưu động. Suy nghĩ một chút, Văn Đình Tâm cảm thấy một ngàn hơn bốn trăm vạn đúng là không đủ dùng!

Chỉ trách tuổi cô còn quá nhỏ, nếu không đi ra ngoài lăn lộn một thời gian, chắc chắn sẽ có địa vị cao. Thật ra mà nói, dự định mà cô điên cuồng nhất nhất chính là mua đất, cả một vùng…

Nhưng đó phải là số tiền lớn, hơn một nghìn vạn nhất định là chưa đủ! Hơn nữa, những chuyện đó nhất định phải cần quan hệ…

Để kết giao quan hệ giữa người với người cách tốt nhất chính là…

“Haiz…” Nghĩ tới, Văn Đình Tâm nhịn không được mà thở dài một hơi. Chỉ có cảm giác mình không năng lực, nhưng cô không biết rằng mục tiêu đặt ra này quá cao…

“Văn Đình Tâm, em đang nghĩ gì?” Ngồi bên cạnh Nam Thế Dương luôn đánh giá sắc mặt cô, trong lòng phỏng đoán xem cô đang suy nghĩ gì.

Văn Đình Tâm luôn cho hắn cảm giác thần bí, bất kể là thân phận, hay hành vi xử sự.

Lúc đầu, ba vé số kia đã làm hắn kinh ngạc, không nghĩ tới cô còn thích mua nhà xưởng, còn muốn sửa thành siêu thị…

Nhưng ý nghĩ này hoàn toàn không giống như tính cách mà một cô gái mười tám tuổi nên có. Ngay cả hắn, có lẽ cũng không nghĩ đến phương diện này…

Nam Thế Dương cảm thất trong lòng rất nóng vội, có đôi khi thật sự muốn biết trong đầu cô cấu tạo như thế nào.

Sao lại suy nghĩ khác với người khác đến vậy…

“Em đang nghĩ phải kiếm tiền như thế nào, làm sao để thành công” Tìm kiếm bản đồ, Văn Đình Tâm chỉ hai vòng, sau đó khoanh tròn một vòng. Giống như đang xác định mục tiêu bên trong.

“Một cô nhóc như em liều mạng như vậy làm gì, phải đọc sách thật tốt mới là điều em phải làm”, không nghĩ tới mình sẽ dùng những lời như vậy nói với cô, lúc nói ra, Nam Thế Dương có cảm giác nói cũng ngượng ngùng.

Hắn có quyền nói cô không học tập tốt, thế nhưng nhìn tập vở của cô ghi chép rất đầy đủ, còn hắn lên lớp là ngủ, không khác nào kẻ vô dụng…

“Anh đừng xem em giống như cô gái bình thường, ở xã hội này kinh nghiệm của em so với ông nội anh còn nhiều hơn đó”. Nhìn chăm chú vào mảnh đất kia trên bản đồ, Văn Đình Tâm càng nhìn càng hứng thú.

Ngoan ngoãn, hắn thật không đối xử với cô như một cô gái bình thường…

Cô gái bình thường hắn sẽ không để trong mắt đâu.

“Thế Dương, anh nhìn xem ở đây” Giơ bản đồ lên trước mặt hắn, Văn Đình Tâm làm ra một bộ mặt khôn khéo, “Anh nhìn này, bên cạnh sông có mấy quán rượu, anh xem chúng ta có thể đến đó tìm hiểu hay không?”

Vừa mới nhìn thấy, Nam Thế Dương nâng khóe mi, liếc cô một cái: “Em chuẩn bị làm cái gì? Nơi này rất loạn, quản lý cũng không tốt“.

“Đúng, đúng, đúng, em nghĩ muốn mở một nơi giải trí. Mua một loạt nhà ở đây sau đó sát nhập với quán bar, sau đó sửa sang cải biến, ý anh thế nào?” Mở to mắt nhìn về phía hắn, giống như là đang muốn tranh thủ ý kiến của hắn.

Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu Văn Đình Tâm chợt xuất hiện một ý tưởng, còn nơi nào có thể kết giao với đám người trong xã hội tốt hơn ở nơi giải trí này chứ!

Cho nên nếu cô muốn kiếm nhiều tiền, thì chuyện mở một Club như thế này là điều phải làm!

Nhưng mà, chuyện này nhất định phải tranh thủ ý kiến của hắn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.