Làm Nữ Phụ Thật Khó

Chương 185




Editor: Táo đỏ phố núi

“Bảo Bối, con vẫn còn ở nhà à!” Sau khi tam tầm Tiếu Đằng về nhà, lúc đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy một bóng dáng ở trên ghế sofa, đột nhiên sững sờ.

“Cha à, con không thể ở nhà được sao?” Tiếu Bảo Bối đang ôm một đống đồ ăn vặt, vừa nhai nhồm nhoàm, vừa dùng giọng nói không rõ ràng hỏi lại.

“Không phải là không thể ở nhà được, ba chỉ nghĩ con đó, dù sao thì cũng đã kết hôn với đứa nhỏ Kiều Trác Phàm kia rồi. Mà con cứ suốt ngày về nhà mẹ đẻ, không có vấn đề gì chứ?” Dđienn damn leie quyýdon.

Thấy cô ở nhà, đương nhiên là Tiếu Đằng vui vẻ rồi.

Cũng chính vì mong muốn cô ở nhà, để có thể làm cả một đống đồ ăn cho cô, nên Tiếu Đằng mới có thể tan làm đúng giờ.

Nhưng mà sau khi nhìn Tiếu Bảo Bối, ông lại cảm thấy là lạ.

Đúng vậy, mặc dù hai ngày nay Tiếu Bảo Bối cũng giống như trước đây, thích ở trước mặt ông luôn giả vờ ngoan ngoãn, nhưng mà lúc có một mình, lúc nào cô cũng ngây người rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng mà bộ dạng này, Tiếu Đằng cũng đã bắt gặp nhiều lần rồi.

Trực giác nói cho ông biết, lần này Tiếu Bảo Bối trở về có khả năng có liên quan tới Kiều Trác Phàm.

Lại nói vài ngay nay lúc Tiếu Bảo Bối ở nhà, ngay cả đến một lần Kiều Trác Phàm cũng không có. Đừng nói là nhìn thấy Kiều Trác Phàm, tên tiểu tử kia ngay cả một cuộc điện thoại cũng không hề gọi.

Tình hình như vậy, một đôi vợ chồng mới cưới nên có sao?

Chính vì lo lắng, cho nên Tiếu Đằng mới mượn cơ hội để hỏi như vậy.

Nhưng Tiếu Bảo Bối lại nói: “Không thành vấn đề, ngài cứ yên tâm đi lo cho cái dạ dày đi ạ. Dù có chuyện lớn hơn nữa, đã có Tiếu Bảo Bối của ngài lo rồi!”

Nói thật ra, quả đầu tròn tròn của Tiếu Bảo Bối, lại thêm bộ dạng vô ngực, thật sự rất đáng yêu.

Chọc cho Tiếu Đằng cũng bật cười lên.

“Con nhóc con này, cũng chỉ biết dỗ cha vui vẻ! Được rồi, cha đi làm cơm, con mau thu dọn mấy thứ này lại, hôm nay ăn nhiều đồ ăn vặt như thế đủ rồi!”

Tiếu Đằng cưng chiều Tiếu Bảo Bối. Nhưng mà có một điểm, đó là các loại đồ ăn vặt gì đó, ông sẽ không cho cô ăn nhiều.

Bởi vì ông cảm thấy, những món đồ ăn vặt này không có lợi mà chỉ có hại cho thân thể! Dđienn damn leie quyýdon.

Thấy Tiếu Bảo Bối ngoan ngoãn thu dọn đồ ăn vặt sang một bên, lúc này Tiếu Đằng mới xoay người đi vào phòng bếp.

“Bảo Bối, con nói xem đêm nay chúng ta ăn miến xào và canh cá thái lát, thấy được không?”

Tiếu Đằng ở trong bếp bận rộn nấu ăn.

Vội vàng như vậy, chính là vì muốn con gái của mình được ăn uống đầy đủ đúng giờ.

Lại một lần nữa nhìn bóng dáng cha mình bận rộn ở trong bếp, Tiếu Bảo Bối cố gắng ngẩng đầu lên, đem nước mắt nuốt vào trong bụng mình.

Cha à, tất cả rồi sẽ qua đi có đúng không?

Lúc mẹ rời đi, cha cũng luôn nói với con như vậy. Cho dù đau lòng như thế nào đi nữa, thì cũng sẽ biến mất theo thời gian thôi.

Nhưng mà cha à, vì sao con vẫn cảm thấy nhói đau như vậy?

Chỉ cần có người nhắc tới tên của anh, thì tim của con đau đớn như bị kim châm vậy! Kiều Trác Phàm...

Cái tên này, giống như là đã in dấu lên trên đầu tim của cô rồi.

Bây giờ muốn xóa bỏ cái tên này ra khỏi quỹ đạo cuộc sống của cô, triệt để loại bỏ nó ra khỏi nội tâm của cô khiến cho cô sắp không chịu nổi...

Cảm giác này, so với lúc trước khi Tiếu Huyên mang giấy hôn thú của cô ta và Quý Xuyên tới trước mặt cô còn khó chịu hơn hàng ngàn hàng vạn lần.

Tiếu Bảo Bối cũng không hiểu vì sao lại như vậy! Rõ ràng, Quý Xuyên và cô đã quen biết nhiều năm. Nhưng Kiều Trác Phàm và cô thì chỉ mới quen biết nhau hơn hai tháng.

Thời gian ngắn ngủi như thế, tình cảm của cô đối với anh sao lại sâu như thế?

Có lẽ là do mỗi đêm khi chìm vào giấc ngủ, anh đều dịu dàng hôn một nụ hôn lên trán của cô...

Cũng có lẽ là do mỗi lần cô gặp chuyện gì khó khăn thì anh đều ra tay giúp đỡ.

Cũng có lẽ là do vào những lúc cô buồn rầu ũ rũ thì anh lại thì thầm to nhỏ khích lệ...

Tóm lại, người đàn ông này đã lưu lại dấu ấn vào trong sinh mệnh của cô không có cách nào xóa bỏ được. Cho nên vào lúc cô không có anh ở bên cạnh làm bạn, thì mới khổ sở như thế.

Kiều Trác Phàm, nếu như cuối cùng anh muốn vứt bỏ em mà đi, vì sao lúc trước anh lại đối xử với em tốt như thế?

Chập tối ngày hôm đó ở nhà họ Tiếu, ngoại trừ tiếng lạo xạo phát ra từ trong phòng bếp lúc xào nấu đồ ăn, thì còn có tiếng khóc thút thít cố gắng đè nén lại...

- - Đường phân cách - -

“Quý Xuyên, anh nhìn giúp em xem bộ y phục này như thế nào?”

Tiếu Huyên vô cùng thích đẹp.

Cũng đúng. Taoo do leê quíy dđono.

Hai mươi lăm tuổi, đúng là thời điểm hào hoa phong nhã.

Phụ nữ lúc này, ngoại trừ việc bắt đầu thoát khỏi sự ngây thơ, thì còn có một sự thành thục, chính chắn toát ra từ trên người.

Mà Tiếu Huyên cũng nắm bắt rất tốt những điều này.

Mỗi lần ăn mặc vào, cô ta đều cố gắng thể hiện ra những điểm xinh đẹp quyến rũ nhất của mình.

Ví dụ như đêm nay, trên người mặc một chiếc váy màu đen lộ vai, khi mặc trên người cô ta, khiến cho cô ta nhìn qua bề ngoài thì đoan chính chững chạc, chỗ đầu vai lộ ra thì khéo lóe đưa đẩy lộ ra vẻ quyến rũ.

Mà mái tóc đen dài của cô ta thì tùy ý xõa ở trên đâu vai của mình, khiến cho những chỗ lộ nhiều da thịt tạm thời được che lại. Điều này tạo thành  hiệu quả ‘Giống như ôm tỳ bà che nửa mặt’.

Có thể nói, đêm nay mặc bộ váy này, thực sự Tiếu Huyên đã đem tất cả những ưu điểm của mình làm nổi bật lên.

Ngay cả Quý Xuyên nhìn bộ trang phục như vậy, trong mắt của anh ta cũng thoáng hiện lên sự kinh diễm.

Nhưng mà nhìn Tiếu Huyên như vậy, không biết Quý Xuyên lại nghĩ tới điều gì. Sự kinh diễm ở trong mắt chỉ thoáng qua, Thay vào đó lại là ánh mắt trống rỗng mà gần đây hay xuất hiện trong ánh mắt của anh ta.

Điều này khiến cho Tiếu Huyên vốn hao hết tâm tư vào cách ăn mặc này không khỏi có chút mất mát. “Khó coi lắm sao?” Cô ta quấn lấy Quý Xuyên hỏi.

“Cũng không tệ lắm!” Quý Xuyên nói. Nhân tiện ánh mắt của anh ta lại rơi vào tập tài liệu ở bên cạnh.

Trong khoảng thời gian này, Quý Xuyên thường xuyên mang công việc chưa làm xong về nhà làm tiếp. Taoo do leê quíy dđono.

Mỗi ngày bận rộn tới mức ngay cả thời gian vợ chồng thân mật cũng không có.

Nhưng Tiếu Huyên cũng làm việc ở Tiếu Thị.

Cô ta nhìn qua những thứ mà Quý Xuyên mang về, những tài liệu kia căn bản không cần phải xử lý gấp gáp.

Có lẽ, đây chỉ là thủ đoạn mà Quý Xuyên dùng để trốn tránh cô ta.

Nhưng mà cô ta không hiểu, mấy ngày hôm trước không phải đã tốt hơn một chút rồi sao?

Vì sao hai ngày nay, anh lại biến thành như vậy?

Đương nhiên, Tiếu Huyên cũng biết lúc này không phải là thời điểm dây dưa điều này.

Trước mắt, cô ta còn có chuyện quan trọng hơn phải xử lý!

“Cũng không tệ lắm là được! Đêm nay em có một buổi tiệc quan trọng phải đi tham sự, đoán chừng phải trễ một chút mới trở về!” Tiếu Huyên lại một lần nữa đứng ở trước gương, vừa soi gương vừa kéo lại mái tóc, kéo lại trang phục.

Sau khi kéo một lúc, cô ta mới lộ ra nụ cười thỏa mãn.

“Biết rồi!” Đối với chuyện này Quý Xuyên chưa từng can thiệp.

Nhưng mà phản ứng lạnh lùng này của anh, khiến cho Tiếu Huyên nhíu mày lại một cái.

Cô cũng đã nghe những người bạn đã kết hôn lâu rồi nói qua, khi kết hôn lâu rồi, thì nhiệt tình giữa hai vợ chồng sẽ giảm đi.

Điểm này, Tiếu Huyên cũng đã chuẩn bị kỹ càng.

Nhưng mà cô thật sự chưa từng nghe nói, đôi vợ chồng kết hôn chưa được một năm thì lại lạnh lùng như vậy.

Thậm chí, ngay cả tối nay cô gặp ai, muốn làm gì cũng không thèm hỏi tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.