Làm Nữ Phụ Thật Khó

Chương 151




Xung quanh chìm vào yên tĩnh, thỉng thoảng có vài tiếng côn trùng kêu, ánh đèn đường màu vàng mờ ảo hắt xuống, khiến đêm đầu thu này có chút ấm áp hơn.

Mượn ánh sáng yếu ớt trong xe, ánh mắt Cố Tử Thần lướt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Niên Niên, cô ngủ rất ngon, đôi lông mi dài cụp xuống, hình thành một bóng màu đen như chiếc quạt rất xinh đẹp trên khuôn mặt. Hai má ửng hồng, nước da mềm mại, khiến người ta không nhịn được chỉ muốn chạm vào một cái.

Cố Tử Thần đưa tay ra, chầm chậm vuốt lên má của Tô Niên Niên.

Vuốt hai cái, cảm giác ở tay thật dễ chịu.

Cố Tử Thần bật cười khanh khách, từ khi nào cũng cũng trở nên ấu trĩ thế này.

Tô Niên Niên cảm giác có gì đó buồn buồn, chầm chậm lật người, nhưng lại đập vào cửa kính trên xe.

“ Uỵch.”

“ ui ya, đau quá.”

Tô Niên Niên ôm đầu mở trừng mắt, lúc này mới phát hiện mình không phải đang nằm trên chiếc giường mềm mại ở nhà, mà là ở trong xe của Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần không kịp kéo cô lại, lúc này nhìn thấy bộ dạng nhăn nhó kêu đau của cô, chỉ cảm thấy trong lòng có gì đó mềm mại, có chút buồn cười.

“ Đúng là đồ ngốc.” Cậu bật ra một câu, giọng nói cũng dịu dàng hơn, “ Đến nhà rồi.”

Tô Niên Niên định thần lại, “ Ồ, cảm ơn nhé.”

Đặt áo khoác của Cố Tử Thần xuống, cô đẩy cửa xuống xe.

Cố Tử Thần kéo cửa kính xe xuống, hỏi: “ Tô Niên Niên, nam sinh vừa nãy, là người cô thích à?”

Ánh sao lấp lánh trên bầu trời, đôi mắt Tô Niên Niên còn sáng hơn vì sao, cô chớp chớp mắt, “ Cố Tử Thần, hôm nay anh đúng là hóng hớt. Có điều hôm nay tâm trạng tôi tốt, không tính toán so đo với anh.”

Cố Tử Thần nhếch nhếch khóe miệng.

“ Dù sao tôi thích ai cũng sẽ không thích anh, anh cũng đừng bận tâm nữa, bye bye.” Vẫy tay với cậu, Tô Niên Niên bước nhanh về nhà mình.

Cố Tử Thần cau mày, chỉ cảm thấy tâm trạng của mình từng chút từng chút trĩu nặng xuống.

Cậu đột nhiên hiểu ra, đáp án này, cậu chẳng muốn nghe chút nào.

Cuối tuần cũng nhanh chóng qua đi, Tô Niên Niên bị Sở Tố Tâm lôi từ trong chăn ra, mắt nhắm mắt mở thay quần áo đi học.

Có lẽ là chưa tỉnh ngủ, cô thuận tay chọn chiếc váy đồng phục trường mặc lên, xuống lầu khiến Trần Nguyên ngạc nhiên.

Tô Niên Niên ăn hai ba miếng xong bữa sáng, phát hiện Trần Nguyên đang nhìn mình, khó hiểu vuốt vuốt mặt, Mặt em chưa rửa sạch à?”

Trần Nguyên lắc lắc đầu, cười nói: “ Không có gì, đi thôi, đi đến trường.”

Cao trung năm hai lớp f.

Tô Niên Niên vừa xuất hiện, đã thu hút không ít ánh nhìn ngoài ý muốn.

Trở về chỗ ngồi, nét mặt Tống Dư Hi cũng đầy vẻ ngạc nhiên, “ Niên Niên, tại sao hôm nay cậu mặc váy?”

“ Mọi người không phải đều mặc váy sao?” Tô Niên Niên hỏi lại.

“ Uh không có gì, mình cảm thấy cậu mặc váy rất đẹp.” Tống Dư Hi nói lời khen ngợi từ đáy lòng, tuần trước nữ sinh trong lớp đều mặc váy trừ Tô Niên Niên ra, không ít nữ sinh thầm thì bàn luận nói Tô Niên Niên là chân xấu nên không dám mặc.

Cô liếc mắt nhìn trộm Tô Niên Niên, bắp chân phía dưới đầu gối thẳng lại mảnh mai, thân hình tiêu chuẩn.

Nghi lễ chào cờ kết thúc, Tô Niên Niên và Tống Dư Hi cùng nhau về lớp, ở góc sân tập có mấy nam sinh mắt không dời theo.

Nam sinh đứng đầu vỗ vỗ vào vai người bên cạnh, “ Hừ, con gái ở lớp nào đấy, xinh quá.”

Tên con trai đeo kính bị vỗ vai nói, “ Đại ca, cô ta cũng là học sinh năm hai, vừa vào học là chuyển đến rồi, hình như tên là Tô Niên Niên lớp f.”

“ Tô Niên Niên à, tên hay quá, đi, Hạo Hạo, hỏi xem cô ấy có bạn trai chưa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.