Làm Nữ Phụ Thật Khó

Chương 149




Tiếu Vũ trợn mắt đứng sững ở đó, nghĩ hai năm cậu ta tung hoành ở Thánh Âm, chưa từng gặp nữ sinh nào không biết điều thế này.

“ Này, tôi đang nói với cô đấy, chết tiệt, cô xem thường tôi phải không?”

Tô Niên Niên chẳng buồn để ý cậu ta, từ nhỏ đến lớn người bày tỏ tình cảm với cô không ít, lẽ nào mỗi người cô đều phải đáp trả sao?

Tiếu Vũ nhìn Tô Niên Niên không để ý cậu ta, bước trên trước giữ lấy vai của Tô Niên Niên, giọng hất hàm hỏi: “ Cô biết tôi là ai không? Không có ai dám nói với tôi như thế đâu.”

Tô Niên Niên biểu cảm nhìn cậu ta như nhìn kẻ thần kinh, “ Tôi làm sao biết được anh là ai, trên mặt anh viết tên à, bỏ cái anh của anh ra.” Tô Niên Niên gạt tay cậu ta ra, trong ánh mắt đầy vẻ chán ghét.

Mọi người xung quanh hít một hơi thật sâu, rùng mình một cái.

Tiếu Vũ không tức giận, cười hì hì hai tiếng, “ Không sao, anh thích em như thế, em xem, anh thích em, em thích anh, em làm bạn gái của anh nhé.”

Tô Niên Niên nhìn cậu ta cười đùa cợt nhả trước mặt, không nói gì, Tiếu Vũ càng thêm hài lòng, cho rằng Tô Niên Niên là sợ cậu ta.

“ Bạn học, anh có phải bị ngốc không?”

“ Cô mới ngốc ấy.” Tiếu Vũ không vui nói.

Tô Niên Niên lườm cậu ta nói, “ Đã không ngốc, thế thì anh nên biết tôi không thích anh, bóp méo sự thật không biết trắng đen, không phải ngốc thì là gì?”

Tiếu Vũ cứng họng, mãi một lúc mới bật ra được một câu, “ Thế tại sao cô không thích tôi.”

Tô Niên Niên nghĩ rồi nói, “ Xấu trai.”

Tiếu Vũ sa sầm mặt lại, rõ ràng cậu ta đẹp trai khô ngô tuấn tú, tại sao đến miệng của Tô Niên Niên lại trở thành xấu trai.

“ Không sao, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, em không thích bề ngoài của anh, có thể thích nội tâm của anh là được.” Tiếu Vũ tự tìm cho mình một bậc thềm, cười tít mắt định giơ tay ôm Tô Niên Niên.

Tô Niên Niên giơ vợt cầu lông trong tay mình lên đập vào tay của cậu ta, Tiếu Vũ đau đớn rụt tay lại, nhưng lại bị Tô Niên Niên chọc tức, cướp lấy vợt cầu lông của Tô Niên Niên.

“ Hừ” Tô Niên Niên lực không bằng cậu ta, vợt cậu lông ngay tức khắc đã bị cướp đi, tay Tiêu Vũ đã đặt lên vai của Tô Niên Niên, cô nghiến nghiến răng, nhấc chân đạp vào chân Tiếu Vũ một cái.

“ Ui ya.” Tiếu Vũ kêu lên thảm thiết.

Tô Niên Niên hừm một tiếng, may cho hắn là hôm nay mình mặc váy, nếu không cú đạp vừa nãy đã trúng vào chỗ hiểm của hắn rồi.

Tiếu Vũ trừng mắt nhìn Tô Niên Niên, hôm nay hắn phải xử lý con ranh này mới được.

Bây giờ nếu như cưỡng hôn trước mặt mọi người, ngày mai toàn trường đều biết, đến lúc đó cô ta sẽ chịu không nổi trước áp lực bàn luận, sẽ phải ngoan ngoãn mà bổ nhào vào lòng cậu ta.

Tiếu Vũ suy nghĩ như thế, cười hềnh hệch sán lại gần Tô Niên Niên.

Tống Dư Hi ở bên cạnh sắp lo lắng đến chảy nước mắt rồi, người của cao trung Thánh Âm ai mà không biết Tiếu Vũ là nhân vật nổi tiếng của trường, cậy là cháu trai của hiệu trưởng và cậy mình học hai năm taewondo, tung hoành dọc ngang vênh váo khắp trường. Tô Niên Niên dù sao cũng chỉ là một đứa con gái, chắc chắn không đánh lại được cậu ta.

“ bụp ”

“ A”

“ Đại ca”

Ba âm thanh cùng vang lên một lúc.

Tiếng như nhất là bóng mà Đường Dư ném đến.

Tiếng thứ hai là tiếng kêu của Tiếu Vũ. Uhm, Đường Dư không nể nang gì ném thẳng quả bóng vào mặt Tiếu Vũ.

“ Đứa nào làm chuyện này.” Tiếu Vũ lẩm bẩm, Đường Dư chầm chậm bước đến, đám đông tự động tách ra nhường cho cậu một lối.

Tiêu Vũ thân hình cao, nhưng đứng trước mặt Đường Dư, vẫn thấp hơn nửa cái đầu so với cậu, khí thế lập tức yếu hơn hẳn.

“ Sức mạnh của đàn ông, không phải dùng để đánh con gái.” Đường Dư bình tĩnh nói hết, “ Có việc gì tìm tôi này, đừng có chạm vào Tô Niên Niên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.