Làm Nữ Phụ Thật Khó

Chương 143




- Mình không hoa mắt chứ? Đó là Lăng Lạc Tuyết sao? Lăng gia Lăng Lạc Tuyết?

- Lần đầu tiên nhìn thấy cô ta không giả trai, không ngờ lại xinh đẹp như vậy, ánh mắt của Tống gia thật tốt nha…

- Ha ha, vậy thì thú vị rồi, hình như đêm nay Tống Kiệt cũng tới, Lăng Lạc Tuyết này chạy tới Tần gia cũng khó mà tránh thoát rồi…

Có một số người bắt đầu xì xào bán tán, chỉ có điều tai Tần Xuyên và Lăng Lạc Tuyết đều rất thính, có thể nghe thấy rõ ràng.

Lăng Lạc Tuyết nhíu lông mày đen, chỉ có điều với tính tình tùy tiện của cô, thời điểm này không những không thẹn thùng mà ánh mắt còn trừng ngược trở về, khiến đám người kia đều phải câm miệng lại.

Tần Xuyên tò mò quay đầu lại:

- Tiêu Tuyết, Tống Kiệt là ai? Người theo đuổi cô sao?

Lăng Lạc Tuyết nghe thấy cái tên này, trên mặt tràn ngập sự phiền muộn và bất đắc gĩ, căn bản không muốn trả lời.

- Anh đừng đề cập tới người này nha.

Tần Cầm vội vàng kéo tay Tần Xuyên, ra hiệu cho hắn đừng nói.

Tần Xuyên càng thêm nghi hoặc:

- Người này làm sao? Chẳng lẽ là bạn trai trước?

- Xí, tôi nhổ vào! Cái gì mà bạn trai trước?! Tôi không có quan hệ gì với gã!

Lăng Lạc Tuyết chán ghét nói.

Tần Xuyên lau nước miếng trên mặt:

- Tôi nói nha… Dù gì hiện giờ cô cũng mang dáng vẻ mỹ nữ, có thể đừng phun nước miếng được không, văn nhã một chút.

Đúng lúc này, hai anh em Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt cách đó không xa chạy tới nơi này.

Hai anh em khi nhìn thấy Lăng Lạc Tuyết lập tức ngẩn ra, nhưng cũng không dám nhìn nhiều, chuyển sự chú ý tới sức khỏe của Tần Cầm.

- Cầm nhi, em sao rồi? Có khỏe không?

- Có thấy chỗ nào không thoải mái không?

Hai anh em ân cần hỏi han, đều rất quan tâm tới em gái.

Tần Cầm cười lắc đầu:

- Em rất tốt, không hề cảm thấy khó chịu.

Kỳ thực trong lòng nha đầu này cũng rất kinh ngạc, chân khí của Tần Xuyên lại không hề có cảm giác khó chịu gì, khiến cho cô có thể giữ được trạng thái tinh lực dồi dào lâu như vậy.

Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt dò xét hồi lâu, phát hiện Tần Cầm đúng là không có chuyện gì, cảm giác cao hứng xen lẫn kỳ quái.

- Sớm biết em có thể chịu được, bọn anh đã mang em đi chơi rồi.

Tần Tử Hằng nói.

Tần Cầm thoải mái nói:

- Không sao đâu, chẳng phải giờ em đã tới sao?

Cô đã đáp ứng Tần Xuyên sẽ không nói ra chuyện liên quan tới chân khí của Tần Xuyên.

- Này, hai người gọi em gái, không gọi anh sao?

Tần Xuyên cười hì hì chỉ vào mình.

Hai anh em này câm lặng trong thời gian ngắn, thằng này quá không biết xấu hổ rồi, lại chủ động mở miệng yêu cầu chào hỏi…

Chỉ có điều lúc ở nhà vừa bị cha dạy dỗ, bọn họ chỉ có thể không tình nguyện mà chào:

- Đại ca!

Tần Xuyên thoải mái đưa tay vỗ bả vai hai anh em này:

- Không tệ không tệ, rất nghe lời. Lần trước anh không kịp tặng quà cho hai đứa mang về… Hai đứa tôn kính anh như vậy, anh phải tặng hai đứa chút đồ…

Tần Xuyên nói xong, móc bao thuốc từ trong túi áo ra. Bao thuốc này trị giá ba tệ, hắn cũng không tặng cả bao thuốc, mà bóc ra lấy hai điếu, đưa tới.

Anh em Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt đều trợn tròn mắt, nhìn điếu thuốc trước mặt, xúc động muốn phát khóc…

Tuy rằng hai người họ không hút thuốc lá nhưng cũng biết đây là loại thuốc Đại tiền môn rẻ nhất, trên thị trường chỉ bán giá từ ba tới năm tệ. Loại thuốc này cho dù quỳ xuống cầu xin thì họ cũng không hút, huống chi bọn họ còn không có thói quen hút thuốc.

- Đại ca, anh giữ lấy mà dùng, bọn em không hút thuốc lá.

Tần Tử Hằng lau mồ hôi lạnh trên trán, cười gượng.

- Hả… Không hút sao, vậy không còn cách nào cả. Chỉ có điều hút thuốc ảnh hưởng tới sức khỏe, hai đứa rất hiểu chuyện, khá lắm…

Kỳ thực Tần Xuyên có chút tiếc nuối, đây là lần đầu tiên hắn mời thuốc, nhưng lại không thành công, đành phải nhét điếu thuốc về bao…

Cho dù là vậy, Tần Xuyên lấy ra một bao thuốc trị giá ba tệ, còn cả cảnh mời thuốc hai đứa em đã bị không ít những con cháu thế gia ở đây thấy được.

Rất nhiều người lộ vẻ trào phúng, đua nhau cảm khái. Quả nhiên là kẻ bị vứt bỏ bên ngoài, ở vũ hội như này còn có thể cầm ra mấy thứ rẻ tiền như vậy, đoán chừng là lăn lộn ở ngoài dùng hàng cấp thấp đã quen.

Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt cũng thấy mất mặt, hận không thể giả bộ không quen Tần Xuyên.

Tần Xuyên thì không cảm thấy gì, người khác cười nhạo thì kệ mẹ họ, giờ hắn đang đói bụng rồi. Thấy vũ hội vẫn chưa bắt đầu, hắn kéo Tần Cầm đi ăn cơm.

Bình thường vào trường hợp như này, đám con cháu thế gia cũng không thực sự chú ý tới ăn uống, tuy rằng cũng ăn một chút bánh ngọt, hải sản tươi sống nhưng số lượng cũng chỉ rất ít. Tất cả mọi người chú ý việc trao đổi cũng những người của gia tộc khác, thổi phồng lẫn nhau và làm gần quan hệ.

Cũng chỉ có người như Tần Xuyên, không quen ai cả, cũng không có thói quen xã giao là tính toán đi ăn uống thả ga.

Kim Tiểu Khai có chút đau đầu lẫn bất đắc dĩ. Gã muốn theo chân Tần Xuyên tới đây là vì làm quen với người của gia tộc khác, nhưng lão đại dường như không có hứng thú xã giao, lại chạy đi ăn uống.

- Cầm nhi, trứng cá muối này không tệ, thứ này hình như rất đắt, ăn nhiều một chút đi… Ài, loại trai này anh chưa từng ăn qua, tiểu Khai, lấy cho anh một ít…

Tần Xuyên cầm đĩa ăn, bắt đầu đi dạo ‘phố ẩm thực’, ăn rất vui vẻ.

Nhiều đồ ngon như vậy, lại không có ai đoạt với gã, vũ hội này quả nhiên rất thú vị.

Tần Cầm không ăn được nhiều, cũng không dám ăn nhiều, chỉ đơn giản ăn một chút sau đó mỉm cười nhìn Tần Xuyên ăn.

Lăng Lạc Tuyết dường như trong lòng không yên, đang lo nghĩ gì đó, cầm ly Champagne, không ăn gì.

Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt thấy em gái rất ổn, cũng không muốn ở bên người Tần Xuyên quá lâu, chạy ra chỗ khác để giao lưu với mọi người.

Đúng lúc này, cả đám người gần đó đột nhiên mở ra một con đường, để cho mấy người khác đi tới.

Tần Xuyên đang phùng mồm trợn má nhai, ăn một miếng bánh phô mai dâu, chỉ thấy có hai gương mặt quen thuộc đang tới gần.

Một cô gái dáng người cứng nhắc, chính là Chu gia Tam tiểu thư Chu Tiểu Bình trước đây từng gặp.

Cô nàng còn lại dáng vẻ yêu mị mặc váy đỏ, chính là thiên kim tập đoàn bất động sản Thanh Hồ từng gặp trong yến hội nhà Bạch Dạ, Tần Xuyên vẫn nhớ rõ cô nàng này tên Hồ Hi Nghiên.

Chỉ có điều lúc này Hồ Hi Nghiên tươi cười đắc ý, bị một người con trai cường tráng, cao ngoài mét chín, mặc một bộ âu phục may thủ công ôm trong ngực.

Người này nhìn chừng ba mươi, khuôn mặt đứng đắn, bàn tay lớn đang xoa nắn cánh tay Hồ Hi Nghiên, thậm chí ngón tay có thể chạm tới ngực của cô ta.

Thấy dáng vẻ hưởng thụ của Hồ Hi Nghiên, Tần Xuyên kết luận con phò này đã đổi một người đàn ông khác, hơn nữa giống như là bám được vào bắp đùi lớn.

Trong đám người này, có một thanh niên mặc áo sơ mi trắng, đeo kính mắt, tràn ngập khí chất văn nho thư sinh.

Người con trai này khi nhìn thấy Lăng Lạc Tuyết liền lộ ra nụ cười hưng phấn, bước nhanh tới:

- Lạc Tuyết, anh nghe người khác nói đêm nay em cũng tới, dĩ nhiên là sự thực! Thật tốt quá, anh đang lo không có cơ hội gặp em. Đêm nay em rất đẹp! Cho tới giờ anh chưa từng thấy em mặc váy dạ hội, không ngờ em mặc vào lại xinh đẹp tới mức chim sa cá lặn như vậy!

Lăng Lạc Tuyết muốn trốn, nhưng trốn cũng không thoát. Khi nhìn thấy người con trai này, đau khổ nhắm mắt lại, lầm bầm:

- Tống Kiệt… Anh có thể đừng làm phiền tôi hay không. Là cá chết hay chim chết thì liên quan khỉ gì tới anh…

Phụt…

Tần Xuyên đang uống nước chanh nghe Lăng Lạc Tuyết nói vậy, không nhịn được cười phun ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.