Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại

Chương 43




Đừng nói là Thạch Hạo, ngay cả Vô Úy sư tử, truyền nhân Cô tộc cũng run sợ kinh hãi đến biến sắc, làm sao lại như vậy?

Du Đà, An Lan, hai đại cường giả vô thượng đã đến? Nhưng mà, làm sao có khả năng!

Đó là vương Bất Hủ chí cao, hai người muốn tiến vào Biên Hoang thì rất là khó khăn, bị Thiên Uyên cản trở!

Hễ là Bất Hủ thì đều không thể đi thông Thiên Uyên, thực lực càng mạnh mẽ thì càng khó khăn, bởi vì sẽ bị quy tắc đại đạo ở nơi đó loại trừ, không thể tương dung.

"Hả?" Thạch Hạo lộ ra sắc mặt khác thường.

Bởi vì, khi tên đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc hô lên những câu kia thì nơi này cũng không có gì đặc biệt xảy ra, không thấy Du Đà, An Lan hiện ra chân thân.

Phía trước, đại dương năng lượng màu đen chập trùng không còn sôi trào nữa, không có sóng to gió lớn nữa, thế nhưng càng lúc càng khiến người ta cảm thấy khiếp đảm, không thể làm nó tức giận.

Nơi này dù sao cũng đã bình tĩnh lại, không có Bất Hủ xuất hiện.

"Đạo huynh, đây là?" Hoàng Kim sư tử cũng sinh nghi, dò hỏi.

"Ngươi chắc chắn có thể hô hoán hai vị vương giả Bất Hủ chí cao tới ư?" Truyền nhân Cô tộc hỏi, hắn rất cao ngạo, chưa bao giờ cảm thấy tộc của mình yếu hơn Đế tộc.

Trên thực tế, tộc bọn họ quả thực mạnh mẽ đến quá đáng, năm đó có thể tranh đấu cùng Chân Long, muốn đoạt danh hiệu đệ nhất tộc trên thế gian.

Chân Long, bộ tộc được thừa nhận là tộc Tiên vương, sau khi trưởng thành sẽ lột xác thành tồn tại vô địch Tiên đạo.

"Chờ!" Tên đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc nói và ngước nhìn hư không, dáng vẻ của hắn từ từ trở nên trang nghiêm, sau đó bắt đầu ngâm tụng một đoạn tên rất dài đồng thời rất cổ xưa.

Bên trong có cả các tên quan trọng như Du Đà, An Lan!

Thạch Hạo rùng mình, hắn biết tên này đang làm gì, là đang tụng niệm tên thật, ngâm tụng ra tên họ của hai đại tồn tại vô thượng, bắt đầu kêu gọi.

An Lan, Du Đà, chỉ là tên giản lược của hai vị vương Bất Hủ, họ tên chức vị của bọn họ rất là dài, nếu như thêm vào các loại tiền tố cùng hậu tố này thì có tới mấy trăm chữ.

Nơi này có Thiên Uyên ngăn cách nên chân thân của bọn họ không thể qua được, khi hô hoán tên thật trong tình huống bình thường đương nhiên sẽ không hiện ra chân thân.

Rất rõ ràng, lo lắng trước đó của Thạch Hạo là thừa, khi hắn và nữ Táng sĩ nhắc tới An Lan, Du Đà thì đều đọc tách rời từng chữ.

Kỳ thực, có Thiên Uyên tồn tại thì khi nhắc tới bọn họ ở chính khu vực này thì sẽ không thể nào khiến bọn họ hiện ra được.

"Hại ta lo lắng không đâu. Ở đây, hai lão già khốn kiếp An Lan, Du Đà bị các loại hạn chế, vẫn không có nghịch thiên như vậy!" Thạch Hạo lẩm bẩm.

Nếu để cho Hoàng Kim sư tử, truyền nhân Cô tộc nghe được phỏng chừng phải sững sờ, bọn họ sinh sống ở dị vực vẫn còn chưa từng nghe có người dám bất kính với vương Bất Hủ như thế!

Ầm!

Đột nhiên, trong hư không ánh sáng lóe lên, một cái bóng mơ hồ hiện ra!

Khí thế ấy quá khủng khiếp, áp chế chư thiên vạn cổ, khiến chúng sinh đều phải run rẩy, lấy nơi này làm trung tâm, chỉ trong chốc lát đã chấn động khắp cả dãy núi Thần Dược, rừng rậm Thiên Thú, vả lại còn khuếch tán về phương xa.

"Lại gọi ra được luôn à!?" Thạch Hạo chấn động.

Ở phía trước nhất, truyền nhân Cô tộc, Vô Úy sư tử, tất cả đều rung bần bật, hình thể suýt nữa nổ tung, càng muốn dập đầu quỳ lạy giống như không chịu nổi uy thế như vậy.

Răng rắc!

Đáng tiếc, bóng người mơ hồ này không ổn định, đã đánh nứt trời cao nhưng chớp mắt lại biến mất rồi!

Tên đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc sững sờ, hắn vốn cho là đã thành công nhưng không hề nghĩ rằng vào thời khắc quan trong vẫn là thất bại.

Nên biết, trước khi đến đây thì hắn đã chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn, hắn từng nhận được cơ hội yết kiến hai vị vương giả vô thượng, loại vinh dự này cũng không biết đã bao nhiêu vạn năm chưa hề xuất hiện lại.

Bất kể là Du Đà hay là An Lan thì thân phận cũng quá cao quý, dù cho là những Bất Hủ khác đều rất khó gặp được, chứ đừng nói chi là những nhân vật thế hệ tuổi trẻ.

Hai người ban tặng cho cường giả Đế tộc trẻ tuổi này các loại binh khí bí ẩn, chính là vì ngày hôm nay!

"Đáng tiếc thật, chúng ta cũng không thể khai sáng kỳ tích, vốn cho là chắc chắn đạt được cái rương gỗ nát kia, sắp mở ra bí mật vạn cổ, biết ở trong có cái gì." Hoàng Kim sư tử rất tiếc nuối.

"Thực sự là không cam lòng mà, đã đi đến một bước này, kích hoạt ách thổ để mộ cổ nổi lên, cũng đã nhìn thấy một cái rương gỗ thế nhưng vẫn là thất bại." Cao thủ Cô tộc thở dài.

"Vẫn không có thất bại!" Cao thủ trẻ tuổi của Đế tộc thu hồi vẻ tiếc nuối, ánh mắt càng kiên định hơn.

Lần này hắn không nói thêm gì, nghiêm túc và chăm chú hơn lúc nãy rất nhiều, thậm chí bởi vì vẻ mặt nghiêm túc mà đầu ngón tay cũng đang khẽ run rẩy.

Hắn lấy ra một pháp đài có màu tím nhạt phát ra ánh sáng lóng lánh, nó cũng không cao, chỉ ba thước mà thôi.

Nó được làm từ xương cốt, có một loại khí tức mạnh mẽ cùng sức mạnh nội liễm không gì sánh được ở trong đó, dường như một con mãnh thú hồng hoang đang ngủ đông, lúc nào cũng có thể sẽ thức tỉnh.

"Đây là cái gì?" Hoàng Kim sư tử hỏi.

"Một loại pháp đài triệu hoán đặc biệt!" Tên đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc đáp lại.

Tiếp theo, hắn lấy ra các loại trận kỳ rất bé nhỏ đặt ở trên pháp đài bằng xương, chúng nó tự động sắp xếp.

Tiếp theo, hắn lại lấy ra từng khúc xương màu tím óng ánh, chúng nó hóa thành các ký hiệu vang vọng tiếng leng keng, nằm dày đặc ở trong hư không, dường như kinh văn đang lấp lánh, phát ra âm thanh to lớn!

Những biến hóa này khiến người ta trợn mắt ngoác mồm!

Ầm!

Một lát sau, hai người Hoàng Kim sư tử, truyền nhân Cô tộc đều không tự chủ được phải quỳ xuống.

Còn tên đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc, sau khi lấy ra một khúc xương cuối cùng thì cũng như vậy, không chịu nổi uy thế kia nên ngã nhào xuống đó.

Trong cõi u minh có một loại sức mạnh đang nối liền với tế đàn này, xuyên qua vô tận không gian và muốn đến nơi đây.

Lúc này, trong một khu man hoang cổ xưa ở dị vực, cũng không biết đã bao nhiêu vạn năm chưa từng bị quấy nhiễu qua, mà hôm nay nơi đó lại có từng luồng ánh sáng bất hủ hiện lên.

"Cái gì, Cổ tổ đã thức tỉnh lại?"

Bên ngoài hơn mười vạn dặm gần trăm vạn dặm, tất cả những tộc nhân có liên hệ máu mủ với tồn tại vừa thức tỉnh bên trong cổ địa man hoang kia đều khiếp sợ, linh hồn đều đang run rẩy.

Một lát sau, tất cả sinh vật của bộ tộc này đều xúc động, sau đó nơm nớp lo sợ khấu đầu về hướng ấy!

Trong thánh địa khu mai táng, Vô Úy sư tử, người thừa kế Cô tộc, tên đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc càng lúc càng bất an, khung xương run rẩy vang lên tiếng kèn kẹt tựa như muốn sụp ra vậy.

"Không được, mau chóng đẩy mạnh nó vào trong đại dương năng lượng màu đen, nếu không tất cả chúng ta đều phải chết!"

Truyền nhân Cô tộc quát lên, bọn họ bị áp chế quỳ trên mặt đất, thừa nhận sức mạnh không gì sánh nổi.

"Được!"

Ba tên đại cao thủ trẻ tuổi dùng hết khả năng ra sức đẩy một cái, cái pháp đài bằng xương cao ba thước này liền thoát khỏi thánh địa của khu mai táng, tiến vào bên trong đại dương.

Trong tiếng phù phù là bọt nước tung tóe, năng lượng màu đen ngập trời!

Rất rõ ràng, cái pháp đài bằng xương này khi rơi vào đẫ khiến biển năng lượng biến động kịch liệt, lần nữa làm nơi đây sôi trào lên.

Tuy nhiên, lần này cốt đài cũng không bị hủy diệt như những lão binh trước kia, nó đang trôi nổi trong biển.

Xa xa, Thạch Hạo xem rất rõ ràng, hắn kinh sợ vô cùng, hắn biết chắc chắn sẽ có biến cố lớn diễn ra, phiền phức cực lớn, thế nhưng lại không có cách nào ngăn cản.

Khi pháp đài bằng xương rơi vào trong vùng biển năng lượng màu đen, người thừa kế của Cô tộc, Vô Úy sư tử, đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc đều thở dài một hơi rồi bò dậy từ trên mặt đất.

Thật sự rất kỳ quái, khu thánh địa mai táng này có sức mạnh thần bí bảo vệ, bất kể là năng lượng màu đen hay là cái cốt đài kia cũng không có cách nào hủy diệt nơi này.

"Răng rắc!"

Bên trong đại dương màu đen, trung tâm pháp đài bằng xương cốt kia xuất hiện một vết nứt, từng dòng vết máu bốc lên và hiện ra nhiều loại màu sắc rực rỡ đan xen vào nhau, óng ánh đến kinh người, không cách nào nhìn thẳng vào.

"Đó là... loại cổ huyết nào thế?" Vô Úy sư tử sợ hãi, khi nhìn thấy loại máu màu sắc sặc sỡ kia thì khiếp sợ trong lòng.

"Máu Du Đà!" Tên đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc đáp.

Ở giữa pháp đài bằng xương kia lại cất giấu một ít máu huyết của Du Đà, đó là chân huyết vô thượng,đại biểu cho sức mạnh không gì sánh nổi.

Ngay lúc nói những câu này thì tên đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc lần thứ hai lấy ra một vật, đó là một tấm da thú, trên bề mặt tràn ngập những chữ viết đại đạo không thể nhận ra.

Vèo, tấm da thú này bay vào trong biển năng lượng màu đen rồi rơi xuống cốt đài, sau khi bị tia máu kia nhuộm đỏ thì tự động thiêu đốt ầm ầm.

Đây là kinh văn, là văn tự kêu gọi vương Bất Hủ, lúc này nó phát ra tiếng tụng kinh đinh tai nhức óc, mấy lần nhắc tới tên đầy đủ của Du Đà!

"Chân kinh kêu gọi, đây là phần kinh văn mà vương Bất Hủ dùng để kêu gọi chính mình?" Truyền nhân Cô tộc thay đổi sắc mặt.

"Thành bại tại một lần này thôi, dù cho hai vị đại nhân chuẩn bị nhiều năm, tiêu tốn vô số thiên tài địa bảo, trả một cái giá không thể tưởng tượng cũng chỉ có thể xuyên qua Thiên Uyên trong chốc lát." Tên đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc nói.

Trong tiếng vù vù, âm thanh nặng nề đến cực điểm phát ra, pháp đài bằng xương kia phát sáng khiến cho hư không chung quanh nó cũng phải vặn vẹo, đồng thời nhanh chóng lờ mờ, đất trời đen kịt.

Tiếp theo, nó từ trong vùng biển vọt lên tận trời, xé rách toàn bộ thương vũ và mở ra một cánh cửa, nghênh tiếp vương Bất Hủ giáng lâm!

Giờ phút này đất trời rung bần bật, thế giới như bị lật đổ!

Sức mạnh kia quá mức đáng sợ, trong mơ hồ có thể nhìn thấy một bàn tay lớn từ bên trong khe lớn đen kịt trên bầu trời chậm rãi thò ra, hoàn toàn giáng xuống.

Đây cũng không phải chân thân thế nhưng lúc này lại hơn hẳn chân thân, mạnh mẽ vô cùng, nắm giữ sức mạnh vô địch cái thế.

Vì giờ phút này nên vương Bất Hủ cũng không biết đã chuẩn bị bao nhiêu vạn năm, đây là pháp thể mạnh mẽ nhất của hắn hiện ra.

Nếu không phải đang ở trong thánh địa khu mai táng thì toàn bộ sinh linh đều phải chết trong chớp mắt khi bàn tay lớn ấy dò ra, khí thế đó sẽ làm nhật nguyệt sơn hà đứt đoạn.

Có thể nhìn thấy, khi nó từ giữa không trung chậm rãi xuất hiện và chộp về nơi sâu trong đại dương năng lượng màu đen, thì vô số ngôi sao lớn bên trên vòm trời đang rơi rụng đồng thời nổ tung trong hư không.

Đến sau đó, khi bàn tay lớn hạ xuống tiếp cận cái rương gỗ mục kia thì liên miên biển sao trút xuống tựa như là thác nước.

Đây là sức mạnh cỡ nào? Quả thực không thể tưởng tượng!

Một cái tay lại kéo biển sao rơi rụng, quả thực trong lúc giơ tay liền có thể hủy diệt tinh không.

"Đây chính là cổ tổ Du Đà sao, quá mạnh mẽ mà, bất luận người nào đối mặt thì đều phải nổ tung tại chỗ!" Vô Úy sư tử nói trong vẻ kinh sợ.

Bọn họ đứng ở bên trong khu mai táng nên được thánh địa nơi này che chở, nếu không thì cho dù bản thân mạnh mẽ gấp trăm lần nữa cũng phải hình thần đều diệt, sẽ bị luồng khí tức kia nghiền nát.

"Thành công rồi!" Tên đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc vui mừng thốt lên, bởi vì bàn tay lớn kia sắp sửa bắt được rương gỗ mục.

Hắn thật sự rất muốn biết, bên trong cái rương này có thứ gì.

Vì chuẩn bị cho giờ phút này nên Du Đà đã hao phí cái giá rất lớn, tốn thời gian dài dằng dặc, đến tột cùng là món đồ đáng giá ra làm sao mới khiến hắn làm như vậy đây?

Ầm!

Đột nhiên, một tiếng chấn động đáng sợ truyền đến, lại có một luồng hơi thở kinh khủng từ phương xa khuếch tán tới.

Như là có bá chủ của một cái thế lực nào đó đang thức tỉnh, muốn xuất thế!

"Khu Mai táng cổ!" Truyền nhân trẻ tuổi của Cô tộc kinh hãi đến biến sắc.

Bởi vì, khu Mai táng cổ mà hắn nói tới không phải là chỗ trước mắt này, mà là khu vực càng xa xôi hơn nữa, nơi đó là quốc gia của Mai Táng địa, là địa phương mà Du Đà, An Lan từng muốn khai quật.

"Bên trong khu Mai táng cổ có thứ gì đó muốn đi ra!" Tên đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc cực kỳ chấn động, trong lòng nổi sóng chập trùng.

Ngay cả khu Mai táng cổ đều đã bị kinh động và có sinh linh muốn xuất thế, đây là muốn nhằm vào Du Đà vô thượng sao? !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.