Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại

Chương 42




Nơi sâu trong đại dương màu đen, luồng ánh sáng kia rất nhu hòa và cũng rất thần bí, mang theo hào quang màu vàng kim nhàn nhạt dường như một vầng thần nguyệt từ trong biển bay lên.

Thạch Hạo nhìn chằm chằm không chớp mắt nơi đó, rốt cuộc là thứ gì sẽ xuất thế đây?

Quả thật có một thứ, điều này làm cho mấy người ở đây đều chấn động không ngớt trong lòng.

Đặc biệt là tên đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc, hắn là người ra tay chủ yếu trong lần này, chính là vì để mang đi đồ vật thần bí ở nơi đây, bây giờ đã nhìn thấy được hi vọng rồi.

"Thật khó mà tin nổi, năm tháng dài đằng đẵng tới nay đã chết nhiều người như vậy, ngay cả Chí Tôn cũng bỏ mạng, mà chúng ta lại thành công rồi!" Cường giả thanh niên Cô tộc nói.

"Đã xuất hiện rồi, cứ nghĩ đó chỉ là truyền thuyết, vĩnh viễn không thể xuất thế, vậy mà nó lại sắp đi ra rồi!" Khung xương Hoàng Kim sư tử run run, ánh mắt óng ánh.

Tên đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc cũng rất kích động nắm chặt nắm đấm, bởi vì không có ai rõ ràng hơn hắn cái giá phải bỏ ra cho lần này lớn đến bao nhiêu.

Truyền nhân của Đế tộc, ta hi vọng ngươi có thể nhìn thấy được hi vọng chứ không phải vì sai lầm mà thấy được, là do đã bố trí từ rất lâu, đã chuẩn bị vô số hậu chiêu.

Vì một lần thành công này mà mấy vị như Du Đà từng ban tặng binh khí bí ẩn, hòng báo cho vị đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc này biết phương pháp phá giải, chuẩn bị cho hắn rất nhiều thủ đoạn.

Ngay trước đây không lâu, cũng không biết có bao nhiêu trận kỳ bị hủy diệt, đó cũng là những thứ được mang tới từ dị vực, không thiếu những cán cờ được chế tạo các loại như tiên kim.

"Xuất hiện rồi!" Ánh mắt của tên đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc càng lúc càng nóng bỏng.

Bọn họ đều không có máu thịt thế nhưng lúc này lại có một luồng tinh khí thần mạnh mẽ, từng người tỏa ra khí tức kinh khủng nhìn chằm chằm nơi đó, chỉ sợ bỏ qua chuyện gì.

Ngay cả Thạch Hạo cũng đã đình chỉ mọi hành động, đồng thời nhìn chăm chú vào nơi sâu trong đại dương màu đen.

"Bên trong ách thổ này có cái gì mà đáng giá để mấy tồn tại như An Lan, Du Đà tiêu tốn tâm huyết, không ngừng phái người tới nơi này tìm kiếm?" Thạch Hạo rất muốn biết.

Sâu trong thần hải màu đen là sóng biển ngập trời, mà luồng ánh sáng kia lại càng lúc càng sáng rực lên chứ không bị ảnh hưởng gì cả.

Cuối cùng, nó hoàn toàn bay ra khỏi mặt nước, từ phía dưới hiện lên.

"Đó là..." Trong hốc mắt nơi xương sọ của tên đại nhân trẻ tuổi Đế tộc tăng vọt thần quang, nhìn đại dương màu đen.

Những người khác cũng đều thất kinh, bởi vì những gì bản thân nhìn thấy không giống như trong tưởng tượng.

Ở nơi đó có một ngôi mộ lớn màu đỏ sậm, đang từ từ bay lên khỏi biển năng lượng màu đen, đã lên tới trên mặt nước.

Ngôi mộ này rất lớn, dù cách xa như vậy cũng có thể cảm giác được sự mênh mông của nó, khí thế ép người, màu đỏ sậm giống như đã từng được dòng máu nhuộm đỏ vậy.

Khí thế của nó bao la tựa như một toà Tiên thành bất hủ từ bên trong khe hở thời không to lớn kia hạ xuống, xuất hiện ở nhân gian.

Sao lại là một ngôi mộ? Đây chính là thứ mà dám người Du Đà muốn tìm?

"Ánh sáng thần thánh được phát ra từ bên trong nó!" Vô Úy sư tử mở miệng, nó tuy rằng chấn động thế nhưng vẫn duy trì được sự bình tĩnh.

Tiếp đó, vết nứt kia càng lúc càng lớn, ngôi mộ cổ cao như ngọn núi nứt ra và lan tỏa một luồng ánh sáng màu vàng kim dìu dịu, dường như một vầng mặt trời đang từ trong bóng tối bay lên.

Đó là thứ gì?

Lại được giấu ở bên trong ngôi mộ lớn!

Mấy đại cao thủ ở đây đều rất hồi hộp và cũng rất kích động, đồ vật trong truyền thuyết rốt cục muốn xuất thế rồi, khiến cho những vị vương Bất Hủ nhớ mong, đến cùng có chỗ đặc biệt nào.

"Lẽ nào là đồ vật thuộc về Táng sĩ?" Thạch Hạo nói thầm.

Lại chôn cất bên trong mộ lớn, đây là phong cách của Mai Táng vực.

Nhưng mà, nơi đó lại là ách thổ, không phải khu mai táng, là nơi mà Táng sĩ rất căm ghét, không muốn tiếp cận cũng như không thể xông vào.

Chẳng lẽ nói, chính bởi vì thứ đồ vật này nên mới dẫn đến Táng sĩ đi xa, chán ghét vùng đất cổ kia?

Thạch Hạo muốn tìm nữ Táng sĩ kia, kết quả không có phát hiện đâu cả, không biết nàng bây giờ ở chỗ nào trong thánh địa.

Theo lý mà nói, động tĩnh lớn như vậy thì nàng hẳn phải nghe được mới đúng.

Ầm!

Sóng biển màu đen ngập trời, đinh tai nhức óc, càng lúc càng điên cuồng hơn, có thể nhìn thấy những ngọn sóng cao tới vạn trượng lao về khu Thánh địa này, khí thế hùng vĩ đến cực điểm.

Chỉ là, khu thánh địa này thật sự rất đặc biệt, dường như có một vách tường trong suốt thẳng tắp, nó kiên quyết ngăn cản sóng biển màu đen xông tới, không thể vượt qua nửa bước.

"Mộ lớn sụp đổ rồi!" Hoàng Kim sư tử kêu to.

Vào lúc này, ngôi mộ cổ to lớn sâu trong khu cấm địa kia sụp đổ rạn nứt, hào quang vàng nhạt chiếu rọi, hiển nhiên là đồ vật bên trong muốn xông ra rồi.

"Bỏ ra nhiều bảo vật như vậy, đều là những thứ được vương Bất Hủ luyện chế, cuối cùng cũng nhận được kết quả, nó muốn xuất thế rồi!" Tên đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc cảm thán.

Xa xa, Thạch Hạo chấn động, vì để vật ấy xuất thế mà dị vực đã tiêu tốn một cái giá rất lớn, mấy người Du Đà, An Lan gián tiếp ra tay.

Ầm ầm!

Cuối cùng một tiếng động thật lớn vang lên, sóng biển màu đen phóng thẳng lên trời nhấn chìm tất cả, trời đất mờ mịt không nhìn thấy bất cứ cái gì, chỉ có một vài ánh sáng yếu ớt truyền ra từ nơi sâu nhất trong đại dương.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều nín thở lẳng lặng chờ đợi, căng thẳng quan sát.

Sau cùng, khi gió êm sóng lặng trở lại thì ngôi mộ lớn trong đại dương màu đen đã rạn nứt, bên trong có một cái rương xuất hiện, nó bị ánh sáng màu vàng mông lung bao phủ và bập bềnh ở đó.

"Đồ vật muốn tìm, chính là nó? !" Chí tôn trẻ tuổi của Cô tộc kinh dị.

Dù cho cách nhau rất xa thế nhưng sau khi trợn mở thiên nhãn cũng có thể thấy rõ, đó là một cái rương gỗ vô cùng cổ xưa và rách nát, xa xưa không thể tả.

Nó đã tồn tại từ những năm tháng cực kỳ xa xưa, xem ra lúc nào cũng có thể sẽ vỡ vụn, thế nhưng lại phát ra hào quang vàng óng nhu hòa, thần thánh mà an lành.

Đại dương màu đen đã ổn định lại, không còn rung chuyển nữa!

Kỳ thực, cái gọi là đại dương kỳ thực là một loại năng lượng mênh mông, hiện nay đã yên tĩnh lại nhưng không rút đi mà là bảo vệ cái rương gỗ ấy.

Xa xa, Thạch Hạo thấy rất rõ ràng, trong lòng nổi sóng chập trùng, làm sao mới có thể lấy được cái rương này? Nếu phải tiến tới đó thì không hiện thực chút nào!

Đến hiện tại hắn cũng đã rõ ràng, bên trong đại dương màu đen tồn tại nguy hiểm lớn lao, từ xưa đến nay, vì cái rương kia cũng không biết đã chết bao nhiêu người rồi.

Toàn bộ Chí Tôn chạy tới nơi này đều chết cả, không một người nào thành công.

Lần này, đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc cùng truyền nhân Cô tộc liên thủ, mặc dù có thể thành công nhưngchủ yếu là nhờ mang đến những vũ khí bí ẩn mà đám người Du Đà, An Lan tự tay luyện chế.

Riêng về tiên kim cũng không biết đã tiêu tốn hết bao nhiêu trong chiến dịch này!

Mở ra nơi đây còn tiêu hao hơn cả một trận đại chiến khoáng thế thật sự.

"Chúng ta đã vượt qua rất nhiều tiền nhân, quan trọng là làm thế nào để mang ra cái rương gỗ mục kia tới mà thôi." Tên đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc cau mày lẩm bẩm.

"Vận dụng những tôi tớ mạnh mẽ kia đi!"

"Không sai, nên để bọn họ lên sân khấu rồi." Truyền nhân trẻ tuổi của Cô tộc cũng lạnh lùng nói.

Vào lúc này, hai người bọn họ lần lượt lấy ra một cái túi bằng da thú, miệng túi mở ra thì có thần hà xán lạn phóng xuất.

Tiếp theo, trước sau có hai mươi tên cường giả xuất hiện, tất cả đều phóng thích ra hơi thở đáng sợ.

Xa xa, Thạch Hạo thất kinh không thôi, những người vừa xuất hiện kia trông rất quen mắt, rất không bình thường!

"Lão binh!" Một lát sau, Thạch Hạo đã rõ vì sao lại thấy quen mắt, những người này rất giống mấy vị lão binh vô danh xuất hiện bên trong tiên phủ dưới Thư viện Thiên Thần, trang phục cũng như thế, khí thế cũng quen thuộc.

Đây là những lão binh ngày xưa thuộc về cửu Thiên thập Địa, bọn họ đều mặc giáp trụ thời cổ, khí tức năm tháng loang lổ mang theo hơi thở hồng hoang cực kỳ xa xưa.

Không sai, chính là những lão binh bình thường kia.

"Đây là những người mà trong trận chiến năm đó tổ tiên ta tự mình luyện hóa thành con rối để làm tôi tớ, mỗi một người đều vô cùng mạnh mẽ, tựa như những con chó trung thành mà người thường nuôi dưỡng." Hoàng Kim sư tử nói.

Lời nói này để Thạch Hạo ở nơi xa giận tím mặt, ước ao có thể lập tức chạy tới giết chết tên này.

Đây có thể đều là cường giả của cửu Thiên thập Địa, đã từng đại chiến đẫm máu cùng dị vực, cuối cùng lại rơi vào một kết cục như vậy.

Hơn nữa, một mạch Vô Úy sư tử năm đó cũng là sinh linh của cửu Thiên, thế nhưng cuối cùng lại đi theo địch, vả lại còn sát hại rất nhiều người mình và luyện hóa một ít thành con rối, thủ đoạn ác độc.

Cô tộc cũng gần như thế, xê xích không nhiều.

Bọn họ cũng là những kẻ trốn tránh quá khứ, đồng thời vô cùng mạnh mẽ, nguy hại rất sâu.

"Chỗ ta cũng có vài tên vương binh." Tên đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc nói, hắn cũng lấy ra một pháp khí không gian, trực tiếp thả ra năm vị lão binh mặc giáp trụ.

Thiên Uyên cách trở nên Bất Hủ không có cách nào qua đây, bây giờ những con rối tôi tớ này đã trở thành lá bài tẩy cực kỳ quan trọng của ba vị cao thủ trẻ tuổi.

Xa xa, trong mắt Thạch Hạo phóng ra ánh sáng lạnh lẽo, hắn rất muốn đánh chết ba đại cao thủ, bởi vì trong lòng hắn có một ngọn lửa giận đang hừng hực thiêu đốt.

Những lão binh kia là tiên dân ngày xưa của cửu Thiên nhưng giờ lại thảm như vậy, bọn họ có người thì bị luyện hóa sau khi chết trận, có người thì bị luyện chế thành con rối lúc đang còn sống sờ sờ, kết cục thê thảm.

Bây giờ, ngàn vạn năm đã qua đi thế nhưng lại vẫn bị nô dịch ở nơi này, thực sự đáng thương.

"Đi thôi, mang cái hòm gỗ mục kia về!" Ba vị cao thủ trẻ tuổi phân biệt ra lệnh.

Hai mươi lăm vị lão binh với vẻ mặt thẫn thờ, không có tâm tình gì, cầm trong tay các lợi thiên mâu chiến mâu màu đen, từng người đi ra thánh địa của khu mai táng, xông vào bên trong đại dương màu đen.

Phụt!

Đáng tiếc, mới vừa chạm vào đại dương thì đã có vài lão binh nổ tung và hóa thành một đống thịt nát.

"Không được, loại sức mạnh này quá mạnh mẽ rồi!" Hoàng Kim sư tử sợ hãi và tiếc nuối.

Đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc hai mắt âm u, hắn biết phiền phức lần này cực lớn.

Tốc độ của những lão binh này rất nhanh nhằm vào phía sâu trong biển rộng, chỉ là khi đối mặt với đại dương năng lượng màu đen thì bọn họ đều đã gặp phải nguy hiểm to lớn.

Quả nhiên, thời gian không lâu, luồng sức mạnh kỳ bí ấy đã thanh lý toàn bộ những lão binh còn lại, hình thần đều diệt.

Đại dương màu đen kinh khủng hơn xa tưởng tượng của bọn họ, không thể chạm đến!

"Chẳng trách toàn bộ Chí Tôn từ ngày xưa tới nơi này đều chết cả, chúng ta nếu không biết tiến thối thì hơn phân nửa cũng tiêu tùng."

Hiện tại bọn hắn chẳng biết nên làm thế nào, bởi vì cái luồng sức mạnh này mạnh mẽ đến mức không cách nào đối mặt.

Đồng thời, Thạch Hạo cũng đã trải nghiệm được loại sức mạnh rung động kia, cảm thấy ở đây khó mà đạt được thứ gì.

Muốn lấy được cái hòm gỗ mục kia tựa hồ là không thể, không có biện pháp nào.

Đúng lúc này, tên đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc dáng vẻ trang nghiêm, miệng quát: "Mời Du Đà, An Lan giáng lâm, ta tay ngay nơi này!"

Điều này làm cho Thạch Hạo khiếp sợ, vương Bất Hủ đã vượt qua Thiên Uyên rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.