Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại

Chương 37: Nhâm Tý, Ninh An 1912, Dân quốc năm thứ nhất




Không thấy nữa, biến mất rồi, khu mai táng này lại quay về yên tĩnh, không còn tiếng động gì nữa.

Thạch Hạo lẳng lặng đứng đó, không thốt một lời mà cứ nhìn chăm chăm về phía cuối chân trời, thời gian rất lâu cũng không nhúc nhích chút nào.

Nữ Táng sĩ không quấy rầy hắn mà đứng ở một bên, trong mắt nàng lấp lóe thần quang, đến lúc này, sâu trong nội tâm nàng vẫn còn đang nổi sóng chập trùng, những gì nhìn thấy lúc nãy thật hết sức chấn động.

Mãi đến tận bây giờ nữ Táng sĩ cũng không thể bình tĩnh lại được, những chuyện vừa trải qua không thể nào tưởng tượng nổi, thiên biến lại phát sinh ngay trước mắt nàng!

Lại qua một quãng thời gian Thạch Hạo mới lặng lẽ xoay người rời khỏi nơi này, tiến bước hướng về phía sâu trong khu mai táng cổ, năm đó nơi này được mệnh danh là thánh địa và ẩn chứa bí mật lớn.

Hào quang lóng lánh, mưa ánh sáng bay tung tóe, thân thể Thạch Hạo lập tức run lên, hắn bất chợt kinh ngạc.

Phía sau, nữ Táng sĩ cũng sững sờ.

Máu thịt trên người Thạch Hạo biến mất không còn tăm hơi, lúc này đã lại trở thành khung xương trắng, điều này làm cho hắn đau cả đầu, vừa nãy không phải huyết nhục đã tái sinh lại sao?

Làm sao lại như vậy?

"Ngươi có thể nói rõ chuyện này đến cùng là như thế nào không?" Thạch Hạo hỏi cô gái bên cạnh.

Nữ Táng sĩ, váy dài phấp phới, nhã khiết xuất trần, đôi cánh trắng nhẹ nhàng vỗ, tựa như một tinh linh xuất trần, nàng nhíu mày cũng không hiểu nổi.

Nếu như là chấp niệm của tồn tại vô thượng, sau khi hóa thành bướm thảnh thơi ngao du các giới rồi về tới đây hẳn thần thức phải phân tán, hiểu ra bản thân là ai, bụi trở về bụi, đất trở về đất mới đúng.

Nghĩa là huyết nhục không thể tái sinh nữa!

Nhưng mà trên thân thể của Thạch Hạo, huyết nhục biến mất rồi lại tái sinh nhiều lần, hoàn toàn khác với trong truyền thuyết!

Căn cứ những gì nữ Táng sĩ hiểu, sau khi hóa bướm trở về, chấp niệm tan hết, bất cứ thứ gì cũng đều sẽ không còn tồn tại nữa, nhưng là người này lại vẫn ở ngay trước mắt.

"Chấp niệm quá sâu!" Nàng đánh giá về Thạch Hạo như vậy, cho rằng hắn có quá nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành nên không muốn chết đi, vẫn còn muốn đi lại trong nhân thế.

"Chấp niệm cái đầu ngươi!" Vẻ mặt Thạch Hạo khó chịu, nếu không phải không đánh lại của nàng thì hắn đã sớm gõ vào cái trán trơn bóng kia rồi.

Từ đầu đến cuối hắn không tin rằng mình đã chết, là sinh linh đang chờ huyết nhục cũng như chấp niệm của đại nhân vật vô thượng để dung hợp. Hắn chính là hắn.

Bên trong khu mai táng, có những địa phương trọc lóc không một ngọn cỏ, có những địa phương thực vật um tùm bừng bừng sức sống, hoàn toàn khác nhau.

Đặc biệt là khu vực phía trước, bởi vì thánh địa không rõ này thức tỉnh nên từ lòng đất có rất nhiều bia đá to lớn trồi lên, chọc thẳng vào trong mây mù, vô cùng lớn lao.

Cách rất xa Thạch Hạo nhìn thấy được, ở giữa những bia đá to lớn kia có một vài kiến trúc, tuy rằng đã tàn tạ nhưng vẫn còn thần thánh, hùng hồn như cũ.

Chỉ là có chút không hài hòa, có một vài ngôi mộ lớn nằm ở giữa những kiến trúc ấy.

"Ồ, tổ địa tế tự xuất hiện rồi sao? !" Nữ Táng sĩ kinh ngạc thốt lên.

Một trong ba thánh địa tế tự lớn, thánh địa ở nơi trung tâm nhất hiện lên!

Nghe nói, năm xưa khu cổ địa này cực kỳ thần bí, bởi vì những chuyện xa xưa kia mà từ từ trở nên hoang vu, tộc Táng sĩ bỏ chạy.

Thạch Hạo đi về phía trước, thiếu nữ mặc áo trắng cũng rất kích động đi theo, muốn xem rõ ngọn ngành.

"Ngươi vốn âm u đầy tử khí, cánh chim thối rửa, tại sao khi đến nơi này trái lại trở nên thần thánh như thế?" Trong lúc tiến bước thì Thạch Hạo hỏi dò.

Nữ Táng sĩ lườm hắn một cái, hiển nhiên rất bất mãn với những câu nói kiểu như vầy.

Nàng thẫn thờ nói rằng: "Đây chính là thánh địa tế tự nên sẽ hiện ra cảnh tượng chân thật, như thế sẽ khiến chân thân ta lộ rõ, đã không còn mùi vị thối rửa nữa."

Trong chốc lát, khói đen khuếch tán lan tràn từ thân thể của nàng, phảng phất như muốn biến đổi thành nữ Táng sĩ hờ hững lạnh lùng, chẳng quan tâm đến việc gì như trước kia.

"Hả?" Thạch Hạo thất kinh, chỉ là đang che giấu thôi ư? Vì sao giờ phút này lại cảm nhận được loại u ám kia một lần nữa.

Nữ Táng sĩ hơi trầm mặc, sau một lát mới nói: "Ra khỏi khu mai táng này, ta quả thực sẽ mang theo tử khí, không phải thần thánh siêu nhiên như vậy."

Dựa theo nàng từng nói, nàng còn chưa thoát ly khỏi thân thể âm khí của Táng sĩ, chỉ có mỗi thực lực mạnh mẽ mà thôi, khi dương khí mạnh thì sẽ mới hiện ra dáng vẻ thánh khiết, cũng không khác biệt gì các loại tộc khác.

Mà nơi này đã từng là một thánh địa của khu mai táng cổ, ở nơi đây, tất cả Táng sĩ đều có thể được tẩm bổ, tựa như rũ bỏ sạch âm khí, huyết nhục thánh khiết.

Thạch Hạo ngạc nhiên bật thốt lên, nói: "Không phải là người chết à, về sau sẽ phát sinh thi biến rồi thông linh, sau khi rũ bỏ hết tử khí lại trở thành sinh linh bình thường!"

Hắn sởn cả tóc gáy, còn thật sự cho rằng không thể nào hiểu rõ về Táng sĩ được, hiện tại cảm giác, việc này tựa hồ chính là do thi thể tiến hóa mà thành.

"Ngươi sai rồi, chúng ta quả thực là một chủng tộc, trời sinh liền như vậy, chỉ có không ngừng tiến hóa mới có thể rũ bỏ hết sương mù tử vong." Thiếu nữ phản bác.

"Làm sao có thể?" Thạch Hạo không quá tin tưởng.

"Sự thực chính là như vậy, chúng ta không phải bị người chôn xuống, mà là bẩm sinh đã ở bên trong Mai Táng vực rồi." Thiếu nữ nói.

"Ta không tin, lẽ nào các ngươi cũng có cha mẹ, cũng là được sinh ra sao?" Thạch Hạo hỏi, bởi vì, hắn thực sự cảm thấy không đúng lắm.

Vậy mà nữ Táng sĩ lại gật đầu, lúc này khói đen đã thu lại và lần nữa trở nên thần thánh hoàn mỹ, nước da trắng mịn mang theo từng giọt mưa ánh sáng.

Đây là dáng vẻ tương lai của nàng, được sự thẩm bổ của thánh địa Táng vực nên tạm thời có được thân thể dương khí.

"Ngươi có cha mẹ, là được sinh ra thật sao?!" Thạch Hạo ngoác mồm lè lưỡi.

"Nói nhảm!" Thiếu nữ nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.

Thạch Hạo có chút rối loạn, Táng sĩ thật sự không phải thi biến mà thành?!

"Có vài Táng sĩ trời sinh chính là dương thể, giống như Nhân tộc các ngươi cùng những chủng tộc khác, lúc đi lại dưới ánh mặt trời thì cũng không khác gì các ngươi. Những Táng sĩ như vậy được gọi là Táng sĩ hoàng kim." Thiếu nữ giải thích.

Thạch Hạo ngẩn ra, hắn nhớ tới lúc ở dãy núi Thần Dược thì khi sinh linh dị vực nhìn thấy hắn liên thủ cùng một vị nữ Táng sĩ thì vẻ mặt thay đổi hẳn, có người kêu lên sợ hãi, cho rằng hắn là một vị Táng sĩ hoàng kim qua lại bên trong Đế quan, cấu kết cùng tộc nhân loại.

Khi nghĩ tới những thứ này thì Thạch Hạo đau cả đầu, trong lòng sinh ra rất nhiều ý nghĩ.

Táng vực, đến cùng là một nơi như thế nào? Có rất nhiều tồn tại kỳ bí, ngay cả Táng sĩ hoàng kim cũng đều có, nếu thật sự ra ngoài thì chắc chắn sẽ rất khó phân biệt được!

"Hiện tại chắc ngươi đã biết, sâu trong khu mai táng cổ chưa chắc sẽ có khói đen ngập trời, thi vụ cuồn cuộn. Là nơi nghỉ chân của một vài đại nhân vật, rất có thể sẽ là hoa thơm cỏ lạ, chim hót véo von, ngập tràn hơi thở thần thánh." Thiếu nữ nói.

Thạch Hạo sờ cằm cân nhắc hồi lâu, khu mai táng cũng thật là thần bí!

Chẳng trách có người nuôi một con Chân Hoàng thả rong xem như gia cầm, nguyên lai sâu trong khu mai táng chưa chắc có khói đen hừng hực, mà càng có thể tựa như tiên cảnh.

Chân Hoàng thánh khiết, không thể dừng chân ở những khu vực chết chóc.

"Đương nhiên, cũng có những vị đại nhân dù cho đã rũ bỏ sạch âm khí thì cũng không thích hoàn cảnh thần quang chiếu khắp nơi, vẫn sẵn lòng ở lại trong bóng tối để tìm hiểu bí mật khởi nguyên của Táng sĩ." Thiếu nữ nói.

Ở những địa phương kia, nhất định sẽ đen kịt như mực, hơi thở tử vong tràn ngập, là tuyệt địa kinh khủng xứng với tên gọi, vô số mộ lớn.

"Ồ, nơi đó có món đồ gì!"

Đột nhiên Thạch Hạo thất kinh, cảm ứng được nơi sâu trong khu tế tự có linh tính kinh người, mang theo hương thơm ngát, dù cách rất xa cũng ngửi được.

Nữ Táng sĩ cũng lộ vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ nơi đây thật sự có loại dược thảo mà sinh linh ngoại giới khát vọng nhất kia?

Thạch Hạo cùng nữ Táng sĩ đi vào đây chính là muốn thử vận may, muốn tìm tiên dược Trường Sinh, hiện tại trong lòng hắn thìch thịch nhảy lên kịch liệt, cũng càng có chút hồi hộp nữa.

Cả hai người bọn họ đều ngậm miệng không tiếp tục nói nữa, giống như hai con báo lặng lẽ nhưng động tác rất mẫn cảm, tốc độ cực nhanh lao về phía trước không hề có một tiếng động.

Rất nhanh đã tiến đến gần, đã nhìn thấy ngói vỡ tường đổ cùng với một vài cổ điện lớn lao vẫn chưa hề sụp đổ, ngoài ra còn có những ngôi mộ lớn màu đỏ sậm đứng sững ở nơi này.

Có một vài ngôi mộ lớn đến mức ngang với những ngọn núi cao!

"Trong mộ này có chí bảo hay không?" Thạch Hạo nhẹ giọng hỏi.

"Không thể chạm vào!" Nữ Táng sĩ lắc đầu.

Từng có một vị tồn tại vô thượng được chôn cất ở đây, những ngôi mộ này đều là lăng tẩm, không thể chạm đến.

Đương nhiên, khi nàng nghĩ đến người trước mắt này có thể chính là máu thịt cùng chấp niệm ngưng tụ thành của vị tồn tại vô thượng kia thì lại không biết nói cái gì cho phải nữa.

Nhưng mà, Thạch Hạo tuyệt đối không thừa nhận chính mình là chấp niệm của người khác tạo nên, hắn đương nhiên sẽ không đi mạo hiểm, không đào bới những ngôi mộ lớn này.

Huống hồ, mùi thơm ngát cũng không phải bay ra từ bên trong ngôi mộ lớn màu đỏ sậm, mà là ở phía sau.

"Phải tới mấy chục dặm tới trăm dặm đường, mùi hương kỳ dị này lại có thể bay xa đến như vậy!" Thạch Hạo kinh ngạc.

Rốt cục bọn họ cũng nhìn thấy được, phía sau tấm bia đá ở ngoài mấy chục dặm có một vài ánh sáng đang nhảy nhót, khí tức thần thánh chính là tỏa ra từ nơi đó.

Đến gần, xuyên thấu qua màn sáng thần thánh thì có thể nhìn thấy rõ ràng.

Một toà đạo đài cao đến trăm trượng, loang lổ vết rạn nứt, gần như đổ nát hoàn toàn, thế nhưng vẫn còn đang gắng gượng đứng vững vàng.

Từ bên trong cái vết nứt chằng chịt kia, cuồn cuộn chảy ra phía ngoài đều là chất lỏng màu tím, hơi thở an lành nhất tràn ra, khí tím tràn ngập mịt mờ bốc lên.

"Địa phương tốt quá!" Thạch Hạo than thở.

Đây là một toà đạo đài rất lớn, hiện giờ đã sắp sụp đổ nhưng lại trở thành địa phương hội tụ tinh túy của thiên địa.

Liếc mắt nhìn một cái là Thạch Hạo đã nhận ra đây là Tử Phủ dịch, là một loại chất lỏng thần thánh quý giá, ngoài ra, bên trong còn có các loại địa tủy được linh căn tổ mạch thai nghén ra!

Đạo đài cổ xưa loang lổ, bên trong những khe hở lại những chất lỏng thần thánh này chảy ra!

"Tiên dược!"

Một lát sau, Thạch Hạo hô hấp dồn dập, khi di chuyển nửa vòng thì bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy, ở một bên khác của đạo đài có một cây thực vật đang cắm rễ bên trong khe hở.

Chẳng trách sẽ có Tử Phủ dịch cùng các loại địa tủy hội tụ đến, bởi vì nơi này có một cây Trường Sinh dược đang cắm rễ!

Nó cũng không thấp, có thể cao hơn một mét, ánh sáng năm màu dâng trào, tiên vụ cuồn cuộn bao quanh nó làm tản ra tiên quang mông lung, an lành không thể tả.

Chỉ một cây thuốc mà lại biến nơi này thành tiên thổ, có nó, khu cổ địa này lập tức mờ ảo thánh khiết hẳn lên.

Thạch Hạo đã từng thấy cổ dược Bạch Quy Đà Tiên kia, nhưng đáng tiếc không thể bắt được.

Ở Cổ quáng Thái Sơ cũng từng phát hiện qua một cây dược liệu, kết quả lại càng vô duyên, không thấy rõ đến cùng nó có hình dạng như thế nào.

Bởi vì, Trường Sinh dược thông linh, có thể bay lên trời chui xuống đất, phá tan các loại cấm chế, hầu như không thể bắt giữ.

Ngoài ra, chúng nó có ý thức mạnh mẽ, không phải là thực vật thuần túy mà phải là tinh linh, có tư tưởng ý nghĩ của mình.

"Đây là... một cây!" Nữ Táng sĩ kinh ngạc.

Tiên dược ít ỏi, thân cây lại càng không cần phải nói rồi, không thể nhận ra được.

Chỉ có ở sâu trong khu mai táng mới có một hai cây như vậy, mà còn là cắm rễ ở những khu vực khác nhau, thuộc về những vị đại nhân khác nhau.

Nơi này có một cây!

"Cây này đã bị người chặt qua, ngươi xem, còn có dấu gỗ bị cắt ra, bây giờ rễ cũ tái sinh lại!" Thạch Hạo cũng rất kích động.

Tiên dược kia cao hơn một mét, là chồi non mới vừa nứt ra, óng ánh ướt át, tiên quang năm màu lóng lánh, tiên vụ thần thánh kinh người tràn ngập.

"Lá non cũng không giống nhau luôn!" Thạch Hạo lẩm bẩm.

Một cây cổ thụ mọc ra chồi non mới, những chiếc lá non bên trên hoàn toàn khác nhau, không có cái nào lặp lại.

Rất kỳ dị, những chiếc lá kia màu sắc không giống, hình dạng lại càng đáng để ý hơn, có chiếc là binh khí, có chiếc chính là lò thuốc, lại có chiếc là sinh linh.

"Lại là nó, cái cây tiên thụ lâu năm nhất kia!" Nữ Táng sĩ giật mình.

"Có điểm đặc biệt gì sao?" Thạch Hạo nghẹ giọng hỏi, sợ kinh động cây tiên thụ kia.

Nữ Táng sĩ nói: "Có một vị Táng vương vô thượng muốn lấy thân cây của nó đục thành quan tài, nhưng lại không nỡ, có người nói cây tiên thụ này rất đặc thù, có tác dụng đối với Táng sĩ chúng ta, ngồi xếp bằng tu hành phía dưới nó, rất dễ dàng ngộ đạo."

"Ai lại ăn chơi dữ vậy chứ, không ngờ chặt lìa nó!" Thạch Hạo có một loại kích động muốn chửi thề.

"Nó lại chạy ra từ sâu trong Mai Táng vực, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì!" Nữ Táng sĩ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.