Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại

Chương 34: Canh Tuất, Ninh An 1910, Tuyên Thống năm thứ hai




Gặp quỷ rồi!

Cả người Thạch Hạo chẳng chút dễ chịu, từ đầu tới chân đều toát ra một luồng khí lạnh, bởi vì hôm nay hắn gặp phải toàn những điều quỷ dị khiến hắn khó lòng tiếp thu được.

Có người đang khóc thương, nhìn rất là quen mắt!

Còn người đứng bên cạnh hắn lại luôn miệng nói hắn đã chết, hiện giờ chỉ còn chấp niệm bất diệt, sau khi kết hợp những thứ này lại khiến hắn không rét mà run.

Thạch Hạo mở rộng tứ chi, khớp xương vang lên kèn kẹt, lúc há miệng thì xương hàm dưới cũng vang lên răng rắc lanh lảnh.

Hắn không hề dừng bước mà nhanh chóng hướng về phía cuối đường chân trời, nơi đó ngập tràn khí hỗn độn, một dòng sông thời gian ngăn chặn cổ kim, có một đạo sĩ đang khóc lóc đầy đau khổ.

Thiên biến!

Loại kịch biến này lan quá rộng, ảnh hưởng của nó không thể suy đoán, dính líu tới thời không không thể dự đoán được, cho nên mới được gọi là thiên biến.

Nó xuất hiện mơ mồ ở nơi ấy, tuy rằng vô cùng mơ hồ thế nhưng Thạch Hạo có thể xác nhận được, đó là một vị cố nhân mà mình rất quen thuộc.

"Hoang, người anh em của ta, linh hồn trở lại, với tư chất của ngươi, khí thôn cổ kim, làm sao sẽ không xuất hiện chứ..."

Gã đạo sĩ kia càng khóc lớn hơn, hắn mặc một bộ đạo bào rộng thùng thình được bện từ những những sợi tiên kim nhỏ lại với nhau, chính là bảo y vô thượng, chỉ là hiện giờ đã tổn hại và mang theo vết máu.

Hiển nhiên, hắn đã trả qua một hồi quyết chiến, nếu không chiến giáp tiên kim vô thượng này làm sao có khả năng bị xé rách chứ?

"Ai có thể cản trở ngươi chứ, ai có thể hại được ngươi chứ, trên con đường thành Tiên vẫn còn lưu lại chữ viết của ngươi, các nơi vẫn không ngừng tụng lên tên của ngươi, một chiêu kiếm chém vạn cổ, tới cùng ngươi đã đi nơi nào?" Mặc dù là một cao thủ không thể nào tưởng tượng được, đi kèm là tiên khí nồng đậm thế nhưng hắn vẫn bi thương khóc ròng, chấn động cả dòng sông lớn kia.

"Hu hu..." Tiếng khóc nghẹn ngào, ẩn chứa tình cảm, bao hàm tiếc nuối thiên cổ, còn có lòng chua xót cũng như đau khổ vì người bạn thân từ trần.

"Nhiều cổ địa như vậy, đại hoang rộng lớn là thế, nhưng ta sẽ không từ bỏ, dù cho có đào tuyệt địa trong toàn thiên hạ, đào sạch mộ lớn cổ đại thì cũng phải tìm cho bằng được ngươi!' Hắn lẩm bẩm.

Thạch Hạo sợ hãi, nếu như bản thân mình thật sự chết đi thì nhất định sẽ không được yên ổn mà!

Thế nhưng, trong lòng hắn chợt cảm thấy chua xót còn pha chút cảm động, bản thân mình đã từ trần rồi ư? Có người đang tìm kiếm và hi vọng hắn còn sống.

"Sư phụ, những ngôi mộ nguy hiểm dưới lòng đất của mấy kỷ nguyên trước đều đã đào lên gần hết, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không phải là biện pháp hay gì. Người kia đã biến mất quá lâu rồi, không thể nào xác minh được, khó có thể tìm thấy, tới cùng là được mai táng ở nơi nào thì cũng không thể nào suy đoán." Có người khuyên nhủ.

Sau khi Thạch Hạo nghe được thì kinh ngạc, bởi vì hắn cũng chưa hề nhìn thấy bóng người thứ hai nào cả, chỉ có mỗi bóng hình người đạo sĩ mập mạp mơ hồ đang ngồi khóc kia mà thôi.

"Thiên biến đã xảy ra, xé rách sông dài năm tháng thế nhưng cũng không phải ai xuất hiện là có thể nhìn thấy người đó, trừ phi thực lực của hắn vang đội cổ kim!" Táng sĩ nữ nói.

"Sư phụ, nên đi thôi, kẻ địch sắp tới rồi, chúng ta phải tới chiến đấu, không thể nào cứ sa vào trong quá khứ này được." Âm thanh kia lại vang lên.

"Ngươi thì biết cái gì, người anh em của ta vẫn còn sống, rất nhiều chuyện... ngươi biết về năm tháng tăm tối nhất trong lịch sử ư, ngươi biết đại thanh toán của mấy kỷ nguyên ư, ngươi... biết cái con khỉ!" Đạo sỉ với tiên khí nồng đậm, pháp lực cái thế, thế nhưng lúc trách mắng đệ tử của mình thì ngữ khí chẳng hề giống như một vị cao nhân gì cả.

"Sư phụ, người cũng không phải không biết, liên quan với những năm tháng ấy thì quá rối loạn, đời sau không một ai có thể rõ ràng được, đều chỉ nghe đồn mà thôi. Nên biết, những chuyện từng nói kia cho tới hiện giờ cũng không ai kết luận được cả. Gì mà có người nuôi một bầy phượng hoàng như nuôi gà, mỗi ngày ăn vài quả trứng; gì mà xác ướp cổ tới mấy kỷ nguyên mà vẫn bồng bềnh trong vũ trụ; gì mà Táng chủ bị phong ấn lại bên trong lòng đất đầy ngói vỡ; gì mà lão quái vật ngủ say bên trong bình Luyện Tiên; gì mà ở hai kỷ nguyên trước, thân thể của sinh linh cổ vô địch bị chém thành sáu khúc và phân biệt niêm phong vào trong sáu cây tiên dược; gì mà thế giới rộng lớn đầy đáng sợ và mênh mông như Tiên vực; gì mà yêu cầu Tiên bỏ qua tất cả thì mới có thể vượt qua được bờ biển bên kia; gì mà sinh linh mặc dù chết đi nhưng huyết nhục vẫn còn có thể hóa thành bướm Tiên, tung cánh ngao du khắp các thế giới, chấp niệm không tiêu tán, rong chơi trong dòng sông cổ năm tháng; gì mà vào thời đại vừa mới bắt đầu, bên trong ngôi miếu cổ có một người ngồi xếp bằng bất động chợt mở mắt ra...."

Người đệ tử kia một hơi nói ra rất nhiều chuyện, thoáng dừng lại và hít một hơi, nói tiếp: "Những người và việc, bất luận cái nào là sự thật thì khó mà tin nổi được, có thể tin được ư? Hơn nữa, điều tồi tệ nhất chính là, sư phụ từng nói, những người và việc này đều chỉ là một bọt sóng nhỏ trong giai đoạn năm tháng đen tối ấy mà thôi, ngọn sóng chân chính, hùng vĩ lao la thật sự thì còn muốn gấp trăm ngàn lần những thứ này. Con... thật không tài nào tưởng tượng nổi, và cũng không dám tưởng tượng ra!'

"Ngươi dám hoài nghi Đạo gia, thằng nhóc chẳng ra gì cả!" Đạo sĩ gõ bộp một cái, tựa như là gõ vào ót của tên đệ tử của mình.

"Nhiều truyền thuyết như vậy, dù cho là Tam thế đồng quan vẫn như trước thì vẫn có thể nhìn thấy được vật thật. Ngoài ra, An Lan Du Đà cũng biết được, những chuyện khác, thật sự không có chứng cứ nào cả."

"Nói cho ngươi biết, đoạn cổ sử chân chính kia không chỉ gấp trăm lần đâu, mà là càng nhiều hơn thế nữa. Đời kia, nếu như vượt qua được thì tất cả mọi người đều sẽ biết được." Đạo sĩ thở dài.

"Sư phụ, những gì người nghe được cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, cũng không hề tự mình trải qua, dựa vào đâu mà lại vững tin như thế?!" Người đệ tử kia không phục.

"Đạo gia ta sớm đã lớn lên từ thời đại đó, theo ngươi ta có trải qua hay không?!" Đạo sĩ mập bất mãn vô cùng.

"Dừng, sư phụ, đừng tưởng rằng con không biết nhé." Tên đệ tử này tuy rằng đang bị răn dạy thế nhưng cũng không hề quá sợ hãi đạo sĩ béo kia, hắn bĩu môi nhỏ giọng lầu bầu nói: "Con sớm nghe nói, cơ thể của người tuy rằng rất xa xưa thế nhưng lúc ấy người đã bị người khác mai táng, cơ bản không thể nào nhìn thấy được niên đại tăm tối nhất và nào loạn nhất kia."

"Nói hưu nói vượn gì thế hả, Đạo gia ta ngang dọc cùng trời cuối đất, ai dám chôn ta chứ hả, vào lúc ấy, tuy ta đang còn rất trẻ thế nhưng cũng từng chung tay chiến đấu!" Đạo sĩ mập trừng mắt.

"Sao con nghe người khác nói, sư phụ bị người khác đào từ trong địa phủ, cơ bản không có trải qua những chuyện kia. Hơn nữa còn là ngủ say, thân thể biến đổi thành thi hài, năm tháng dài đằng đẵng trôi qua, toàn bộ đối thủ đều chết đi, chiến thắng như vậy mà cũng thành Tiên được?" Vị đệ tử này nhỏ giọng nói.

Đạo sĩ mập lại bộp một tiếng, gõ mạnh lên trên ót của tên này, nói; "Đạo gia vang dội cả cổ kim, tu đạo năm tháng xa xưa, một người như ngươi há lại hiểu rõ."

"Sư phụ, người vẫn là người ư, ý con là, người thuộc thời đại của Hoang hay là không phải, vì sao lại có loại chấp niệm kia chứ, nhất định phải tìm ra vị cố nhân kia ư?" Tên đệ tử này thầm than, cảm thấy u sầu thay cho sư phụ mình nên muốn chia sẻ chút thương cảm.

"Ừ, cũng không phải, ngươi không hiểu được đâu, ngươi cho rằng ta chỉ là được người khác đào móc từ trong địa phủ lên? Trên thực tế, ta đang xông luân hồi, ý chí của ta chinh chiến cả cửu thế, cả muôn đời, hoặc là nhiều hơn nữa? Người ngoài không thể nào nhìn thấy được năm tháng kia đâu, chính vì lẽ đó ta mới nói, thời kỳ náo loạn đen tối đầy đáng sợ ấy là sự thật, mặc cho ta chỉ chứng kiến được một góc mà thôi!"

Dứt lời, đạo sĩ mập ấy không còn xuất thần nữa mà thu lại tâm tư, tiếp đó vỗ mạnh sau ót người đệ tử kia một cái, nói; "Đi đào mộ tiếp!"

"Lại đào???" Tên đệ tử kia gào lớn.

"Đào khắp thiên hạ, năm xưa Đạo gia ta đã thành Tiên như thế đó! Ta rất hoài nghi, vào một ngày đẹp trời nào đó sẽ đào trúng ngôi mộ cuối cùng, lúc đó tựa như chọc thủng một lớp màng giấy và đột nhiên nhìn thấy được một cương vực mênh mông ngập tràn sắc thái, tiên khí thành biển, nối liền với địa phương tả tơi này!" Đạo sĩ quát lớn.

"Sư phụ, kẻ địch tới rồi!" Tên đệ tử kia căng thẳng.

Đạo sĩ mập thu lại toàn bộ nụ cười bất cần đời của mình rồi nhìn chằm chằm về nơi xa, nói: "Chuẩn bị chiến đấu!"

Hắn ngập tràn tiên khí, từ lâu đã là cao thủ vô thượng rồi thế nhưng chiến y đã bị phá nát, toàn thân đầy vết máu, có thể thấy được địch thủ của hắn khủng khiếp tới mức nào, nếu không làm sao có thể khiến hắn bị thương chứ.

"Được, liều mạng, quyết chiến tới cùng với bọn chúng!' Tên đệ tử kia gầm nhẹ, hùng hổ theo sự quyết đoán khó thấy trên người sư phụ mình.

"Chính xác, đánh tới cùng, đào sạch sẽ!" Đạo sĩ mập nói.

"Đào?"

"Lắm lời, Đạo gia ta sẽ đào khắp thiên hạ mới có thể thành đạo, tất nhiên là phải đi đào, trước tiên tiêu diệt mộ tổ của bọn chúng đã!" Đạo sĩ mập nghiêm túc nói.

Người đệ tử kia có chút nhụt chí, còn tưởng rằng sư phụ mình muốn xung phong tiến lên.

"Đi, chúng ta xuất kích, cùng đấu với Đạo gia ta à, trước đào mộ tổ của chúng rồi hẳn nói!" Đạo sĩ mập mang theo tên đệ tử và biến mất nơi ấy.

Tên đệ tử kia biết, kẻ địch phía sau rất mạnh mẽ và đang vây quét thẳng tới đây, rút lui là sự lựa chọn tốt nhất, đương nhiên, sư phụ muốn đi đào mộ tổ của bọn họ thì khiến hắn chẳng còn gì để nói nữa, chẳng trách lại có đạo hiệu đầy khiếm nhã kia.

Chỉ là hắn biết, sư phụ của hắn cũng là bất đắc dĩ, đời này quá tàn khốc.

Một cơn gió thổi qua, khí hỗn độn dâng trào đầy kịch liệt!

Có một nhóm bóng hình vọt qua và biến mất.

Phía cuối đường chân trời, Thạch Hạo thẫn thờ đứng yên nơi đó, rất lâu sau cũng không hề lên tiếng, vừa nãy là hư cảnh hay là chân thực?

"Tào Vũ Sinh!" Hắn nói ra ba chữ này, tên đạo sĩ mập kia quá giống Tào Vũ Sinh, chỉ có điều một người là trung niên và một người là thiếu niên.

"Những gì hắn nói là sự thật?" Thạch Hạo nắm chặt nắm đấm, bởi vì, chuyện này dính dáng tới quá nhiều thứ, ẩn chứa một góc của đại thế vạn cổ!

"Hẳn là... sự thật!" Táng sĩ nữ nhỏ giọng nói, cặp cánh trắng khiết sau lưng phe phẫy nhè nhẹ, nàng cũng đang nhìn về nơi mà những bóng người vừa nãy kia biến mất.

Đáng tiếc, nơi đó có dòng sông cổ năm tháng, đã ngăn cách và cắt đứt mọi thứ.

"Sao hắn không thấy ta?" Thạch Hạo hỏi.

"Thiên biến, quá phức tạp, quá huyền ảo, không thể tưởng tượng, không một ai có thể nói rõ ràng. Phần lớn thời gian thì nơi này đều có thể chứng kiến thiên biến, người đối diện không nhất định có thể cùng tiến hành." Thiếu nữ nói.

Vừa nãy, tên đệ tử của vị đạo sĩ mập kia cũng không hề xuất hiện, chỉ có thể thấy được vị đạo sĩ mập kia đang khóc ròng ở một góc nơi ngôi mộ cổ.

"Tào Vũ Sinh..." Thạch Hạo hét lớn, rít gào về phía dòng sông cổ kia, muốn gọi người kia trở lại.

"Ai có thể nói cho ta biết, tới cùng đã xảy ra chuyện gì?!" Thạch Hạo hô lớn.

"Xoẹt!"

Đột nhiên một bóng người xuất hiện ở bên kia bờ của dòng sông cổ, rất mờ ảo, được tiên khí quấn quanh, mạnh mẽ dị thường.

Chính là đạo sĩ mập kia, hắn lại xuất hiện nữa!

"Kỳ quái, sao ta lại cảm thấy có người ở kiếp trước gọi ta vậy nè?" Hắn lẩm bẩm.

"Tào mập, Tào Vũ Sinh!" Thạch Hạo hô lớn, âm thanh như sấm sét chấn động cả khu thánh địa Táng vực này!

"Hả?" Đối diện, đạo sĩ mập đầy vết máu ngờ vực không thôi, hắn cảm thấy được thứ gì đó, con ngươi nhanh chóng co rút lại, tiếp đó khẽ nói: "Lẽ nào... có một cánh cửa?"

Đột nhiên, thân thể hắn chấn động, cả người phát sáng, tiên quang dâng trào, khủng khiếp vô biên, lập tức xuyên thẳng qua dòng sông cổ và trông lại phía bên này.

Hắn, muốn nhìn tình hình ở phía bên này!

Đúng lúc này thì bên trên khung xương của Thạch Hạo chợt hiện ra huyết nhục, bắt đầu tái sinh.

Trong giây lát, đạo sĩ mập ấy run rẩy, hắn nhìn thấy Thạch Hạo, cả người như bị sét đánh đứng yên tại chỗ, môi hơi run run.

"Hoang, là ngươi sao, ngươi... vẫn còn sống?!" Hắn gầm nhẹ, cố nén lại một loại tâm tình.

Thế nhưng, cuối cùng hắn nhịn không được hét thật lớn, hắn ngồi bên trên một ngôi mộ cổ, trong mắt không ngừng có lệ nóng chảy xuống, hắn đã nhìn thấy Thạch Hạo.

Thông qua cuộc đối thoại giữa hắn và đệ tử thì có thể thấy được, hắn bất cần đời, rất hài hước, nhưng hiện tại lại đang khóc đầy bi thương, thật sự khiến người khác không tài nào tưởng tượng ra được.

"Nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì?" Thạch Hạo hét lớn.

Đạo sĩ mập kia há miệng như muốn nói gì đó, kết quả giữa trời chợt có lôi điện Tiên đạo hạ xuống đánh cho hắn run lẩy bẩy, thân thể cháy đen, kết quả Thạch Hạo chẳng thể nghe thấy được gì.

Đạo sĩ mập thở dài, ngậm miệng lại.

"Tại sao lại như vậy?" Thạch Hạo nắm chặt nắm đấm.

"Bởi vì, đối thoại của các ngươi liên quan tới đại sự trọng yếu, có thể sẽ lan tới thiên cổ, ảnh hưởng tới sông dài năm tháng, cho nên đã bị ngăn cản, gặp phải trời phạt!" Táng sĩ nữ run run nói, nàng vô cùng chấn kinh và dị thường kích động, không thể nào tin vào mắt mình được, không ngờ lại có thể nhìn thấy một màn như vậy.

Đạo sĩ mập kia đang bị trừng phạt thế nhưng không có rời đi, trái lại hắn còn cắn chặt hàm răng, gắng gượng chống đỡ lôi đình Tiên đạo vô thượng kia.

Thạch Hạo không dám hỏi nữa, sợ đối phương sẽ hứng chịu lấy tai kiếp càng to lớn hơn.

"Ta với hắn là cách xa không gian, hay là thời gian?" Thạch Hạo tử hỏi.

Sau đó hắn nhìn về phía đạo sĩ mập, hỏi: "Ngươi khỏe không?"

Những câu nói này không có dính dáng gì tới đại sự cả, sẽ không tạo thành ảnh hưởng khủng khiếp.

Đạo sĩ mập: "Trước khi chưa thành Tiên thì vẫn còn tốt, không tính là tệ, thường thường sẽ bị chó cắn. Nhưng sau khi thành Tiên, thật sự không có nghĩ tới..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.