Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại

Chương 29: Kỷ Dậu, Ninh An 1909, Tuyên Thống năm thứ nhất




Mấy ông lão nở nụ cười đầy hiền từ, cùng với một vài người trung niên tọa trấn ở nơi đây, ai nấy cũng đều điềm tĩnh, bởi vì đây đều là những nhân vật thủ lĩnh quá mạnh mẽ đang ẩn mình!

"Ha ha, không vội, cứ từ từ mà nói, trời có sập cũng không cần phải lo đâu, có chuyện gì thì ta sẽ giải quyết." Có một ông lão ba đầu cười híp mắt nói.

"Đại nhân..." Người tới vẻ mặt như đưa đám quỳ xuống.

"Nói cho dứt khoát, tới cùng đã xảy ra chuyện gì, một tên Hoang nho nhỏ mà thôi, chỉ cần một sinh linh Độn Nhất cảnh bất kỳ nào đó tiến vào cũng đủ bắt giết hắn rồi, các ngươi đã giải quyết hắn như thế nào?" Một vị trung niên khác mang theo nụ cười từ tốn nói, thoải mái chẳng hề để trong lòng gì cả.

Bởi vì, nếu như muốn giết Hoang thì bất luận một ai tiến vào dãy núi kia cũng là quá đủ rồi, không cần nói tới nhiều tu sĩ như vậy, còn có cả những vương bài khác nữa!

"Vài đội ngũ đã bị diệt sạch, mấy vị đại nhân, bọn họ chết sạch cả rồi!" Sinh linh quỳ xuống run rẩy nói.

Những lời này vừa ra liền khiến nơi đây yên tĩnh chẳng chút tiếng động nào, nụ cười trên mặt tất cả mọi người đều cứng đờ, thời gian tựa như ngừng trôi, hình ảnh ngắt quãng nơi này.

Làm sao lại như vậy?

Chỉ là một tên Hoang, mặc dù thiên tư trác tuyệt, quả thật rất bất phàm, thế nhưng dù sao hắn vẫn chưa trưởng thành tới bước mà ngay cả thế hệ trước phải kiêng kỵ, còn quá trẻ tuổi, lại giết chết cao thủ Vương tộc hàng lão làng?

Hơn nữa, lần này cũng không chỉ có một hai người tiến vào mà là mấy đội nhân mã, đều có cường giả tọa trấn cả!

Vừa nãy bọn họ còn bình tĩnh, còn cười ha hả bàn luận không thôi, dáng vẻ không hề để ý chuyện gì, bởi vì dưới cái nhìn của bọn họ thì đại cục sớm đã được định liệu.

Nhưng hiện giờ khi nghe cái tin dữ này thì vẻ mặt của mọi người đều vô cùng đặc sắc.

Từ cười nhạt tới cứng đờ, tiếp đó là nhíu mày, sau nữa là gân xanh đầy trán, sắc mặt tái xanh đầy dữ tợn!

Chuyện này khó lòng mà tiếp thu được, đặc biệt là mấy ông lão vừa nãy lời nói nhẹ nhàng như mây gió lại càng khó xử xấu hổ hơn, quá mất mặt.

"Sao có khả năng vậy chứ, mấy lão già kia sau khi tiến vào đều chết sạch, là bị Hoang giết?!" Ông lão ba đầu âm trầm hỏi.

Đầu lâu bên trái bả vai của hắn là đầu dê vàng óng ánh, ngay cả sừng dê cũng màu vàng, chính giữa là đầu người màu vàng cũng không tính là bình thường, còn bên phải bả vai là một đầu đại bàng với ánh mắt đầy sắc lẹm.

"Ta cũng không có nhìn thấy Hoang mà chỉ nhìn thấy những di hài của vài đội ngũ mà thôi, tất cả đều chết rất thảm, máu tươi đen thui nhiễm khắp núi rừng, mặc khác những da thịt cùng hài cốt đều thối rửa sạch." Người bẩm báo run giọng nói.

Cảnh tượng ấy khiến hắn sợ hãi, bất kể là tu sĩ thế hệ trẻ tuổi hay là cường giả lâu năm thì đều có chung một kết cục, xương cốt thối rữa.

"Là ai đã ra tay, lẽ nào bên trong Đế quan đã có sinh linh siêu cấp trà trộn vào trong dãy núi Thần dược mà không hề kinh động tới chúng ta? Nhưng chuyện này cũng không có khả năng cho lắm!" Ông lão ba đầu lạnh giọng nói.

Hắn chính là một người biến dị trong vương tộc Tam Đầu, huyết dịch có màu vàng, ba đầu lâu hoàn toàn khác với bổn tộc, tiếng tăm lừng lẫy!

"Vào núi!" Phía sau có một con quái vật vảy bạc đầy người đi tới, hình thể tương tự như Xuyên Sơn giáp thế nhưng vẫn có chỗ bất đồng, ví dụ như trên đầu của nó mọc ra sừng rồng màu bạc, sau lưng mọc ra tám đôi cánh cũng màu bạc.

"Xảy ra chuyện lớn rồi! Hẳn là Táng sĩ bị người khác quấy phá khai quật lên, khả năng là tác phẩm của chúng nó, chúng ta phải vào trong núi cứu viện ngay, mang theo cả Thang trời trăm kiếp luôn!" Tam Đầu vương nói.

Thông qua tử trạng của những người kia thì bọn họ suy đoán rằng, có thể là do Táng sĩ gây nên.

Nhưng mà, bọn họ cũng không có quá nhiều liên tưởng, không cho rằng Táng sĩ sẽ đi cùng với Thạch Hạo, bởi vì loại sinh linh ấy bước ra từ trong khu Mai táng, không thể nào đi chung với nhân tộc.

"Nếu như có Táng sĩ xuất thủ thì chúng ta chưa chắc đã có thể làm gì được nó!" Một ông lão thuộc Vương tộc khác trầm giọng nói.

Bọn họ rất mạnh thế nhưng dù sao vẫn chưa phải là chí tôn, dù cho có cao hơn những đại tu sĩ Độn Nhất cảnh khác đi nữa thì vẫn có phạm vi cực hạn nhất định.

"Nhưng không thể không đi vào được, không có lựa chọn nào cả, vị đại nhân trẻ tuổi kia đã vào trong dãy núi rồi!" Sinh linh vảy bạc đầy người, hình thể tựa như Xuyên Sơn giáp nghiêm túc nói.

Đây là một việc lớn, một vị đại nhân trẻ tuổi Đế tộc đã vào trong, không thể phạm sai lầm, bọn họ nhất định phải vào cứu viện.

Bởi vì, Táng sĩ quá nguy hiểm, dù cho vị đại nhân kia có các cổ bảo của dị vực đi nữa thì cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra, khả năng sẽ gặp phải nguy cơ lớn.

"Đi vào thôi, có thể Táng thổ đã nứt ra, nói như vậy thì dù cường giả trẻ tuổi Đế tộc có nhiều lá bài tẩy hơn nữa thì hiệu quả cũng không quá cao, một khi khu mai táng nối liền với nhân thế thì sẽ không tài nào tưởng tượng nổi!'

Rất rõ ràng, bọn họ suy nghĩ tới quá nhiều chuyện, quá sầu lo, sợ sẽ có một cơn hạo kiếp phát sinh.

"Nhanh chóng bẩm báo cho mấy vị lão tổ đi!" Tam Đầu vương lạnh giọng nói, căn dặn người bên cạnh.

Bọn họ đều là đại tu sĩ Độn Nhất cảnh, lão tổ trong miệng của bọn họ rõ ràng là các chí tôn, một lần lại xuất hiện tới mấy vị thì đây hẳn là có mưu đồ rất lớn!

Bởi vì, Bất Hủ không cách nào xuyên qua Thiên uyên được nên cấp Chí Tôn sẽ đích thân tới, đây đã được xem như là người mạnh nhất trong khu vực Biên Hoang này rồi.

Lần này, quả thật có sinh linh với đẳng cấp số một như vầy đích thân tới, thế nhưng cũng không phải ở chỗ này mà là ẩn mình ở vị trí quan trọng nơi xa xa, bảo vệ một vài tiết điểm trọng yếu!

Mỗi một tiết điểm đều là một trận đài do chính bọn họ tự mình làm chủ, điều động, tới thời điểm bùng phát thì tuyệt đối không cách nào tưởng tượng được!

Hoàn toàn chính xác, đây là sự chuẩn bị dành cho cao tầng trong Đế quan, một khi bọn họ tới thì sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ, chấm dứt mối nguy về sau.

Trên thực tế, liên quan tới việc xuất động và ẩn mình của mấy ông lão này ở nơi ấy thì phía dị vực cũng có ý kiến trái chiều, có một vài sinh linh phản đối.

Bởi vì bọn họ cảm thấy không quá cần thiết, không đáng để chuyện bé xé ta to.

Trong mắt một vài sinh linh, Hoang mặc dù là một kỳ tài, thiên phú siêu tuyệt thế nhưng vẫn chưa đạt tới mức có thể hô gió gọi mưa, kinh động đến cao tầng.

Bọn họ không cho rằng hành động phục kích như vầy sẽ mang tới hiệu quả, không thể nào câu được con cá lớn.

Thế nhưng vẫn có một vài sinh linh kiên trì, cảm thấy vẫn có thể thực hiện được, lỡ may mà thành công thì Đế quan sẽ nhanh chóng suy yếu, thiếu đi những cường giả trung thành mạnh mẽ nhất.

Đặc biệt là, một khi diệt được một vị cường giả Vô Địch trong Đế quan thì đây là một đả kích trí mạng đối với bọn họ, sẽ khiến cho tinh thần Đế quan hạ xuống mức thấp nhất.

Thậm chí, vào lúc ấy chỉ cần Bất Hủ ban pháp chỉ, tiến hành "chiêu an" thì hơn phân nửa sẽ có gia tộc Trường Sinh "quy hàng", sẽ mở ra những tòa cổ thành hùng vĩ không cách nào công phá được để nghênh đón bọn họ tiến vào!

Một kích như thế có thể sẽ có chiến công chấn động thiên hạ.

Mà toàn bộ những việc này đều căn cứ vào một phán đoán rất quan trọng đó là từng có sinh linh trong Đế quan xuyên qua Biên Hoang và tới dị vực để lấy lòng, lúc ấy kẻ này đã để lộ bí mật và cung cấp đôi chút tin tức trọng yếu.

Sinh linh kia không chỉ báo cho bọn họ biết Hoang đang ở trong dãy núi Thần dược mà còn nghiêm túc phân tích rằng, đám người Mạnh Thiên Chính cực kỳ xem trọng người này, có thể sẽ mạo hiểm vì hắn.

Một khi Đại trưởng lão Mạnh Thiên chính cùng với một vài Chí Tôn khác, dù cho chỉ có một hai vị Vô Địch giả đi cùng thì cũng sẽ là cơ hội to lớn trời ban để tiêu diệt sạch sẽ!

Có thể nói, sinh linh tới từ Đế quan kia rất hiểu rõ mối quan hệ giữa Hoang và Mạnh Thiên Chính, đã cung cấp thông tin tham khảo quan trọng cho đám Ma vương thiết huyết của dị vực này.

Dị vực kiên quyết muốn tóm gọn mẻ lưới thật lớn, một khi thành công thì có thể sẽ khiến Đế quan thất thủ hoàn toàn, rất nhiều gia tộc sẽ nương nhờ và mở thành nghênh tiếp bọn họ!

Sau khi sai người truyền tin này cho mấy vị Chí Tôn thì đám người Tam Đầu vương cũng lên đường, vận dụng món chí bảo Thang trời trăm kiếp tiến vào nơi sâu trong dãy núi, né tránh hàng loạt những cây cổ thụ Thiết Huyết kia.

Bất luận là đối với Thạch Hạo hay là đối với Đế quan, đây đều là một nguy cơ rất lớn!

Vào giờ phút này, bên trong Đế quan không cách nào yên tĩnh được, mạch nước ngầm mãnh liệt.

Trong Đế quan có người tiết lộ bí mật, chuyện này vô cùng nghiêm trọng, nếu như không bắt được kẻ này thì sẽ trở thành màn sương mù trong lòng mọi người, luôn luôn cảm thấy bất an.

Việc duy nhất khiến người khác không quá sợ hãi chính là, nếu muốn vào Đế quan thì cần phải có trận đài, có hạn chế nghiêm ngặt, cho tới hiện giờ vẫn chưa bao giờ phát sinh chuyện gì.

Cả tòa Đế quan này tựa như là một thể sinh mệnh khổng lồ vậy, có thể điều tra ra các loại tin tức như huyết thống của những người ra vào.

Hơn nữa, phải là người từ trong Đế quan đi ra thì mới có thể tiến vào lại, nếu không phải là sinh linh như thế thì không cho phép nhập quan từ bên ngoài.

"Mấy người trẻ tuổi tuy rằng chưa quay trở lại thế nhưng ta không nghĩ rằng chính bọn chúng để lộ bí mật, cũng quá trùng hợp." Có vài người đang thương nghị trong thành.

Đây là một tòa cung điện bằng đồng vô cùng hùng vĩ, có thể chứa một lúc mấy chục vạn người, lúc này những người ngồi xếp bằng bên trong đều là cường giả có máu mặt của các tộc.

Hơn nữa nhân số cũng không phải là ít, số lượng tầm chục vạn, lần này tựa như là một cuộc đại hội để cho các tộc tự đi điều tra, tìm ra những sinh linh có lòng dạ khác thường.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, dị vực cố ý muốn Đế quan biết có người đã tiết lộ bí mật, riêng chuyện này thôi cũng đã xem như là một loại thành công và thu hoạch rồi.

Ít nhất, hiện giờ nó đã khiến cho các tộc cảm thấy bất an, không thể không mang theo ánh mắt hoài nghi mà tra xét.

Nếu như cố ý chỉ dẫn hoặc là tạm gác đợi tương lai lại lợi dụng sự hoài nghi này thì nói không chừng sẽ có thu hoạch lớn.

"Ta cảm thấy chắc chắn là Hoang, chính hắn đã tự để lộ bí mật, nếu không thì làm sao một mình lại dám chạy tới dãy núi Thần dược để chạm trán với người dị vực chứ!"

"Chính xác, chúng ta đã thăm dò qua, nơi đó có sinh linh dị vực qua lại, nếu không phải Hoang tự mình tiết lộ thì đã chết từ lâu rồi, không thể nào còn sống tới hiện giờ được!"

Có người lớn tiếng yêu cầu nghiêm trị Hoang, chụp mũ hắn với tội danh không thể nào tha thứ được.

Rất rõ ràng, những sinh linh lớn tiếng này đều ngã về phía Vương gia, Kim gia, hai thế gia Trường Sinh này không hề vừa mắt Hoang, đều có thù hằn rất sâu, lúc này bọn họ lại càng ném đá xuống giếng nữa.

"Bắt giữ đám bạn bè xấu của Hoang lại, trước thẩm vấn xem thử có điều tra được chút manh mối gì không!"

Có người vội vàng lấy lòng hai gia tộc lớn này.

Bởi vì, gần đây nhất hai tộc này đã cực lực lôi kéo những người khác, hứa hẹn sẽ tặng những chỗ tốt cực kỳ lớn.

Quả thật những người này rất sợ Mạnh Thiên Chính thế nhưng lại càng sợ Vương Trường Sinh liên thủ với Kim thái quân hơn, dưới cái nhìn của bọn họ thì hai vị Vô Địch giả này chắc chắn sẽ mạnh hơn một vị Chí Tôn kia.

"Câm miệng!"

Bên trên cung điện đồng có một vị trung niên hét lớn, ánh mắt lạnh lẽo quét nhìn khiến bọn họ sợ hãi.

"Ủa?" Đồng thời bọn họ càng sững sờ hơn, đó không phải là một trong chín con rồng của Vương gia hay sao, mái tóc xám bạc, hình thể to lớn, con mắt lấp lánh tựa như đèn vàng.

Những người nịnh nọt này cảm thấy bất ngờ, đồng thời dâng lên sự sợ hãi.

"Dùng đầu óc của mình nghĩ kỹ một chút đi, Hoang đã giết vương giả trẻ tuổi của dị vực, kết thành đại thù, hắn sẽ làm phản ư?" Nhưng lúc này một lão bà mở miệng, vẻ mặt đầy u ám.

Ánh mắt của bà ta rất đáng sợ tựa như là mũi tên ánh sáng đâm thủng người nhìn, quả thật như muốn làm tan rã cơ thể của người nhìn, những người kia sau khi bị ánh mắt của bà ta đảo qua thì cơ thể rạn nứt, máu tươi tuôn dài.

Bà lão này được khí hỗn độn bao quanh, mạnh mẽ vô cùng!

Mọi người rùng mình, đây là con gái của Kim thái quân, thực lực siêu tuyệt, hôm nay không ngờ cũng xuất hiện bên trong cung điện đồng này nên khiến người khác sợ hãi.

Những người nịnh nọt này vừa kinh vừa sợ, đồng thời trong lòng có chút không hiểu rõ, mặc dù đều biết Hoang không cách nào trốn thoát được thế nhưng lúc này nói bậy bạ một vài câu thì có làm sao?

Đây chẳng phải sẽ khiến cho hai gia tộc cảm thấy thoải mái hay sao?

Những người này lúng túng, không ngờ chiêu vuốt mông ngựa này lại không khiến hai tộc cảm kích.

"Hoang vẫn chỉ là một đứa nhỏ, vẫn chưa có thực lực khuấy đảo phong vân thế nhưng vẫn phải cứu, bởi vì thiên tư của nó rất là bất phàm, có tiềm lực vô tận để đào tạo." Nhưng lúc này chợt có một ông lão nhẹ nhàng lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.