Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại

Chương 28: Kỷ Dậu, Ninh An 1909, Tuyên Thống năm thứ nhất




Nơi mi tâm của Cửu Mục đạo nhân có một loạt chín con mắt dọc, mỗi một con đều đóng chặt khiến xung quanh lan tràn một ít sương mù, làm cho khuôn mặt trở nên mơ hồ không thôi.

Vóc người của hắn cao lớn, là một ông lão hình người, trên thân mặc bộ đạo bào màu xám mang theo luồng uy thế to lớn, hắn đứng ở nơi ấy tựa như là vực sâu không đáy.

Đây là một cao thủ của dị vực đã tu thành Cửu Nhãn thần thông, pháp lực vượt qua những người cùng cấp, hắn có tiếng tăm lừng lẫy ở thời đại của mình.

Ngay cả đám nhân vật này cũng tới đây thì có thể thấy được dị vực coi trọng Hoang tới mức nào, sợ thế hệ trẻ tuổi bị hao tổn nên có nhân vật già cả đích thân tới dãy núi Thần dược để tọa trấn.

Đương nhiên, tới lúc này một ít sinh linh cho rằng, cũng không phải đơn thuần tới vì Hoang mà bọn họ cảm thấy đang thả mồi câu cực lớn để chờ đám người trong Đế quan tới cứu viện.

"Người trẻ tuổi, mặc dù ngươi rất mạnh thế nhưng cũng không cần thiết phải lộ liễu như vậy đâu, thế gian này trước giờ không hề thiếu thiên tài, thế nhưng có thể sống sót thì cực kỳ ít, cho dù là kỳ tài được mệnh danh đệ nhất thiên hạ từ các đời tới giờ thì có mấy sinh linh có thể thật sự bước tới bước cuối cùng? Hầu như đều chết trẻ cả."

Cửu Mục đạo nhân lên tiếng, tuy rằng không có quát lớn thế nhưng lại thể hiện thái độ cảnh cáo của mình, sát tâm của hắn không hề che giấu gì.

"Lão quỷ, chớ có cậy già mà lên mặt nhé, ông cảm thấy có thể sống sót từ trong thế hệ trẻ tuổi tới giờ thì rất đáng gờm à? Nếu như vào độ tuổi này mà bỏ mạng thì sẽ càng không chút vẻ vang nào, không thể xem là chết già chớ gì." Thạch Hạo chẳng chút nể nang gì.

"Ngậm miệng lại, dám hỗn láo trước mặt Cửu Mục đại nhân, Hoang, hôm nay ngươi khó có thể thoát khỏi cái chết rồi!" Có người trẻ tuổi lớn tiếng quát.

"Hung hăng, chút nữa để xem ngươi cầu xin sự tha thứ như thế nào, đại nhân sẽ đích thân tiêu diệt ngươi!" Có người lạnh giọng nói.

Người trẻ tuổi của dị vực tất nhiên sẽ không cam lòng, thừa nhận sự mạnh mẽ của Hoang thế nhưng nếu dám bất kính với bậc tiền bối dị vực tôn kính này, việc này khiến bọn họ tức giận không thôi.

"Khà khà, đáng tiếc là người của Cô tộc không có ở đây, người phản tổ trong Vô Úy sư tử cũng không ở khu vực này, nếu không thì cần gì lão đại nhân ra tay chứ, ngay cả cường giả trong thế hệ tuổi trẻ cũng có thể giết chết hắn!" Có người cười lạnh nói.

Thạch Hạo cũng chẳng hề tức giận gì cả mà đảo bước tiến về trước, hoàn toàn rời khỏi khu rừng núi kia đầy ung dung, nói: "Vậy thì cứ tới đây đi, đừng có khách sáo nhé!'

Bên cạnh Cửu Mục đạo nhân có một ông lão tóc vàng râu vàng mở miệng nói: "Người trẻ tuổi hiện giờ rất là tự phụ, nhớ năm xưa tuy rằng chúng ta cũng rất ngông cuồng thế nhưng cũng không tới mức khinh thường sinh linh toàn bộ thiên hạ. Ha ha, người trẻ tuổi, mặc dù ngươi không tệ nhưng dù sao vẫn chưa thành đạo. Tổ tiên của các ngươi, ví như là tiên dân hơn một kỷ nguyên trước cũng đều kiêu ngạo như vậy, nhưng tất cả đều chiến bại, hiện giờ một số người vẫn đang là đầy tớ của dị vực đó. Nếu như ngươi đã hống hách như vậy thì ta cũng chẳng ngại luyện thành chiến phó, nghe theo sự sai khiến trong phủ của ta vậy."

Nơi đây có hai đại cao thủ, ông lão này tóc vàng râu vàng, vóc dáng không cao, có thể nói là rất thấp thế nhưng khí tức lại ép người, tản ra tinh lực nồng đậm.

Hắn nói chuyện rất ngạo mạn và hùng hổ tựa như là chuông vàng ngân vang, nhắc lại chuyện tiên dân tựa như là đang khơi dậy vết thương cũ của tu sĩ cửu Thiên, đó là mặt tối mà người trong Đế quan không muốn đối mặt.

"Không còn gì để nói nữa, bắt hắn lại!" Cửu Mục đạo nhân lạnh lùng nói, tiếp đó bước lên trước.

Cũng có tu sĩ tuổi trẻ vây quanh lấy Thạch Hạo, muốn tiến hành vây quét.

Thạch Hạo cười tươi chủ động khiêu khích lao về trước, hắn sợ những người này quá thản nhiên, quá phân tán thì sẽ gây bất lợi cho việc chém giết toàn bộ!

Bởi vì, hắn lo lắng nhất chính là, Cửu Mục đạo nhân cùng với ông lão râu vàng tóc vàng kia quá nhạy cảm và nhận ra được khí tức của Táng sĩ rồi bỏ chạy.

Thực ra thì hắn cũng lo nghĩ hơi quá, đám người này vừa mới vào dãy núi này không lâu nên cũng không biết sự tồn tại của Táng sĩ, vậy sao lại phòng bị chứ?

"Đạo huynh, hay là để ta lên cho, ta cũng đã hứa rằng sẽ luyện tên nhóc con này thành chiến phó, dù gì thì cũng phải thực hiện lời hứa chớ." Ông lão tóc vàng đầy lạnh lùng cũng như tàn khốc nói.

"Cũng được, vậy giao cho ngươi." Cửu Mục đạo nhân gật đầu.

"Hà hà, Hoang, kẻ tàn ác một đời, chung quy lại sẽ phải bỏ mạng thôi, nhưng đáng tiếc, không thể nào thấy được đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc tự mình xuất thủ, ta rất muốn nhìn thấy thời khắc vĩ đại ấy, muốn nhìn thấy cảnh Hoang bị người ấy dùng tay không xé thành hai nửa." Có người thở dài.

"Cậy già lên mặt, ta không rảnh tiếp đãi các ông đâu, chào nhé!" Thạch Hạo làm bộ muốn bỏ chạy.

"Đã tới rồi thì còn muốn đi nữa ư? Đứng lại đi!" Ông lão tóc vàng râu vàng lạnh giọng nói, ầm, ống tay áo rung lên rồi đập thẳng về phía Thạch Hạo.

Vừa xuất thủ liền là Tụ lý càn khôn, tay áo to lớn hóa thành một phương thế giới mờ ảo che phủ Thạch Hạo ở bên dưới hòng thu vào trong, có thể nói hành động này vô cùng xem thường.

Hắn muốn vừa giơ tay là phải bắt gọn lấy Thạch Hạo.

"Nếu như ông đã nhiệt tình như vậy thì ta không thể không lưu lại rồi, thế nhưng ông đừng có hối hận đó!" Thạch Hạo đứng yên tại chỗ, thân thể thẳng tắp trong cơn gió mạnh phần phật.

"Hả?" Đột nhiên ông lão tóc vàng thất kinh, bởi vì lúc ống tay áo lớn ấy hạ xuống thì một vệt ánh đen lao tới, quá nhanh, nói chính xác thì hẳn là đối phương chủ động vọt vào thế giới Tụ lý càn khôn của hắn.

Hắn vội vàng giơ tay ép mạnh xuống, vận dụng đại pháp lực toàn lực tiêu diệt đối phương.

Phụt!

Nhưng, vừa mới tiếp xúc thì hắn đã ăn phải thiệt thòi lớn, huyết dịch tung tóe, bàn tay thối rửa, tiếp đó là cả cánh tay bị tóm chặt lấy đồng thời thế giới Tụ lý càn khôn của hắn cũng vỡ nát.

Ầm ầm!

Khói đen nghi ngút khuếch tán về bốn phương tám hướng.

Táng sĩ hiện ra chân thân cứ thế tóm chặt lấy và giam cầm thân thể của hắn, khiến hắn không tài nào động đậy được.

Chủ yếu là do hắn quá bất cẩn, cho rằng chỉ cần giơ tay là có thể tóm được Hoang, nhưng nào ngờ được lại có một tên Táng sĩ hung ác đang âm thầm theo dõi mình.

Ngoài ra, Táng sĩ này quá mạnh, tóm gọn hắn cũng không có vấn đề gì!

"A..." Toàn bộ mái tóc vàng của ông lão này trở nên khô vàng, thân thể khô quắt, huyết nhục thối rửa, chớp mắt đã ăn phải thiệt thòi lớn.

Tình cảnh này diễn ra quá nhanh nên khiến mọi người chấn kinh, vốn tưởng rằng Hoang sẽ bị bắt nhưng nào ngờ một vị tiếng tăm lừng lẫy bên phía mình lại gặp nạn ngay đương trường.

"Không phải ông muốn giữ ta lại à, được, vậy ta đứng yên ngay tại đây nè, thấy ông chịu tội như vậy thôi thì giúp giải thoát sớm cũng được!" Thạch Hạo lên tiếng.

Hắn rút ra kiếm thai Đại La tựa như là rút lên củ cải trắng vậy, kiếm thai vung mạnh, phụt, đầu lâu của ông lão này bị chém lìa.

Nguyên thần vẫn chưa chết nên muốn tránh thoát, thế nhưng lại bị một luồng tử khí màu đen quấn quanh không tài nào bỏ chạy được.

Phụt!

Thạch Hạo vung kiếm đâm thủng đầu lâu này.

Tất cả mọi người đều há hốc miệng, lạnh toát từ đầu tới chân tựa như vừa gặp phải một cơn ác mộng vậy, chuyện khó có thể nào tin được lại phát sinh ngay trước mắt, tất cả những chuyện này diễn ra quá nhanh nên nhiều người không thích ứng kịp.

"Lùi lại, nó là Táng sĩ!" Cửu Mục đạo nhân hét lớn.

Thế nhưng đã chậm, Táng sĩ sớm đã chuẩn bị chờ đợi bất cứ lúc nào cũng sẽ tung ra một đòn mạnh mẽ nhất, đôi cánh chim thối rửa sau lưng nhanh chóng phóng lớn bao phủ cả chân trời.

Cái gọi là che kín bầu trời, hiện tại hình ảnh của cặp cánh chim màu đen này là sự chú thích chính xác nhất, nó mang theo khói đen vọt thẳng trời cao, bao trùm thiên địa.

Tử khí cuồn cuộn nhấn chìm cả khu rừng.

Một tràng vực mạnh mẽ giam cầm nơi này lại, toàn bộ sinh linh đều hét thảm, huyết nhục hoặc là bị ăn mòn bị thối rửa hoặc là bị giam cầm, khó có thể chạy thoát được.

Xoẹt!

Cửu Mục đạo nhân nhanh chóng xuất thủ, lập tức chín con mắt nằm dọc kia đều mở to, chín vệt thần quang bắn ra tựa như là từng dải cầu vồng ngang trời, khí tức khiến người.

Hắn xé tan làn khói đen, mở ra một góc phong ấn hòng dẫn mọi người chạy trốn.

Nhưng mà, Táng sĩ quá mạnh mẽ, dù cho Cửu Mục đạo nhân có nghịch thiên cỡ nào, thành danh nhiều năm, là Vương tộc lâu năm đi chăng nữa thì cũng không cách nào địch lại nổi.

Đôi cánh chim của Táng sĩ bao phủ về từng dải cầu vồng kia, tia lửa tung tóe khắp nơi, khói đen cuồn cuộn đất trời, trong tiếng boong boong là từng chùm sáng được bắn ra từ chín con mắt thần bị đánh tan, thần thông đã bị phá.

Đặc biệt là, cặp cánh chim thối rửa này ép thẳng lên trên người của Cửu Mục đạo nhân và che đi phần xương trán của hắn, bao trùm chín con mắt thần này lại.

Thời khắc này, Táng sĩ vận dụng tới một loại cổ thuật vô cùng đặc biệt, phong thiên tuyệt địa, ngoại trừ Thạch Hạo ra thì tất cả mọi người tựa như đang quấn chặt gông xiềng vậy.

"Ta không thể nào động đậy nổi, không thể nào chạy trốn được!"

"Không ổn, Cửu Mục đạo nhân tiền bối thần thông lớn là vậy, nhưng... không thể kịp liều mạng, cứ thế bị áp chế rồi!"

Có vài người nhẫn nhịn cơn đau nhức vì huyết nhục đang từ từ thối nát, họ không ngừng hò hét.

"Thật là vô vị, chẳng cảm thấy có chút chiến thắng vẻ vang gì." Thạch Hạo lắc đầu, bởi vì đây không phải là do hắn ra tay, lần này Táng sĩ đã đại phát hung uy, một hơi chế trụ toàn bộ sinh linh.

"Haizz, các ngươi sao không chạy trốn chứ, giờ giết các ngươi tựa như chém người rơm vậy á, có khác chỗ nào đâu chứ?" Thạch Hạo bày ra bộ mặt bất đắc dĩ.

Tất cả mọi người giận dữ, ước ao có thể chửi lên thật lớn, tên khốn này quá đáng ghét, ra vẻ ta đây, hiện giờ rơi vào tay của hắn nhất định sẽ gặp xui xẻo rồi.

Đồng thời có người sợ hãi không thôi, dù sao thì cũng bắt gặp được Táng sĩ, vả lại nó còn đi chung với Hoang nữa.

"Ta là một người vô cùng nhân từ, không cách nào nhìn cảnh người khác chịu khổ, các ngươi nhiễm phải nguyền rủa của Táng sĩ nên vô cùng đau đớn, ta sẽ giải thoát giúp các ngươi nhé." Thạch Hạo lên tiếng.

Hắn tiến về trước, vung lên kiếm thai.

Tất cả mọi người đều dựng tóc gáy đồng thời lan tràn cảm giác uất ức, đây không phải là chiến đấu, trên thực tế không một ai có thể thi triển ra một thân tu vi đáng sợ của mình, đều bị Táng sĩ phong ấn nhanh chóng.

"Bắt đầu từ ông vậy." Thạch Hạo hướng về Cửu Mục đạo nhân.

"Nhãi con, ngươi..." Cửu Mục đạo nhân vừa thẹn vừa giận quát lớn.

Kết quả, dù hắn hung ác thế nào thì cũng đang tự nói lên tội trạng của mình, kiếm pháp của Thạch Hạo tựa như không được cao thâm chính xác cho nên chém liên tiếp mấy lần, chém Cửu Mục đạo nhân tựa như là thái rau vậy, sau khi cắt cơ thể hắn thành vài khúc thì mới xem như là đã chết, nguyên thần tiêu tan.

Những sinh linh trẻ tuổi còn lại thì dựng tóc gáy, đồng thời cảm thấy bi ai thay cho Cửu Mục đạo nhân, đường đường là cao thủ một đời thế nhưng lại chết đầy uất ức như vậy, quá oan uổng.

"Phụt!"

Tiếp đó, Thạch Hạo cũng chẳng hề khách sáo gì cả, liên tiếp vung kiếm thai và từng chiếc đầu lâu rơi xuống dưới đất, máu tươi tung tóe, đầu người lăn lốc, những sinh linh này đều bị giết sạch.

Đáng tiếc là, Thiên Thần thụ đã chạy trốn, không thể nào bắt được.

Ngược lại Thạch Hạo cũng không hề vội vã, vẫn tiếp tục đuổi theo ở phía sau.

Dọc theo con đường này hắn đã gặp phải mấy nhóm sinh linh, kết quả đều bị giết sạch, chôn vùi đi vài nhóm người.

"Ha ha, Hoang chắc hẳn là đã bị bắt rồi, năm sáu đội ngũ tiến vào trong đó, còn có vài lão đầu đi theo, dù cho hắn có chắp cánh cũng khó mà thoát được." Bên ngoài dãy núi, một ông lão tay vuốt chòm râu cười nói.

"Tuyệt đối không được lơ là việc này, phải cẩn thận đó, phải bắt sống, vị đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc kia từng dặn dò qua." Co người nhỏ giọng nói.

"À, người của Cô tộc cũng nói như thế, nói rằng đây là một hòn đá mài đao, có thể giúp cho sinh linh tuổi trẻ vô địch của tộc này luyện tập." Có người khác bổ sung.

"Không ổn, mấy vị đại nhân ơi, xảy ra vấn đề lớn rồi!" Xa xa có người lo lắng hô lớn.

"Sao lại vậy chứ, lẽ nào bất cẩn đánh tàn phế Hoang rồi, không thể nào bắt sống được hắn?" Có ông lão khác lên tiếng hỏi.

"Chúng ta mang 'Thang trời trăm kiếp' tới đây, là chí bảo vô thượng có thể mang bọn ngươi thuận lợi đi vào trong dãy núi Thần dược, lẽ nào trên đường đi đã gặp phải phiền toái lớn?" Có người hỏi.

"Đều không phải." Người tới đầu đầy mồ hôi hột, rất là lo lắng, sao có thể không vội cơ chứ, rất nhiều đội ngũ tiến vào trong đều đã chết cả!

"Này, từ từ mà nói, không nên hốt hoảng. Mà không liên quan, nếu không cẩn thận đã giết chết Hoang thì cũng không có gì đáng ngại đâu, cứ để ta giải thích với vị đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc kia cũng được." Một nhân vật trọng yếu của Vương tộc mở lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.