Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại

Chương 27: Mậu Thân, Ninh An 1908, Quang Tự năm thứ ba mươi tư




"Chỗ này cũng không tệ lắm, ta muốn bế quan ở đây." Thạch Hạo thì thầm nhìn chằm chằm ao vàng kia, tiếp đó là thu lấy một đỉnh chất lỏng để dành cho tương lai sau này.

"Ò..."

Nơi phương xa truyền tới tiếng gầm của trâu vàng, sinh vật tiên kim kia đang loanh quanh ở phụ cận và giờ đã quay trở lại, trước kia nó vẫn đuổi giết đại tu sĩ và đã tìm thấy được sào huyệt.

"Đi thôi!" Thạch Hạo cũng không muốn chạm trán với con trâu vàng này, dù cho có một vị Táng sĩ ở bên người nhưng khi quyết đấu thì cũng chưa biết ai chết về tay ai.

Bởi vì, con trâu vàng kia khả năng là sinh vật do Tiên gia phục sinh, mặc dù hiện tại vẫn đang rất thấp kém nếu so sánh với ban đầu, thế nhưng với người thường thì đã là rất lợi hại rồi.

Táng sĩ cũng không để ý lắm mà bình tĩnh như trước, dù cho đã giết một vị đại tu sĩ thì tâm tình chẳng chút chập chờn, tựa như là một cành gỗ khô héo mà thôi.

Thế nhưng hắn vẫn rời đi cùng với Thạch Hạo, cả hai cấp tốc lên đường nhằm thẳng vào trong dãy núi ở phương xa.

"Cây Thiên Thần thụ kia chạy đi đâu rồi?" Thạch Hạo không ngừng tìm kiếm, ở trong vùng non sông này có một cây cổ thụ, dưới cái nhìn của hắn thì nó càng quý giá hơn cả thần dược.

Táng sĩ cũng không nói gì, cứ thế đi theo phía sau.

Nhưng, hắn cảm thấy tên khốn trẻ tuổi này có chút khó hiểu, vừa nãy chẳng phải không ngừng kêu la muốn đánh giết một đám lão ma đầu của dị vực hay sao? Nhưng giờ lại muốn đi tìm một gốc cây.

"Tiện đường đi qua nơi này mà thôi, lỡ như có thể mang nó theo thì đó chính là một đạo quả vô thượng đó!" Thạch Hạo nuốt nước miếng.

Hắn ước ao, một khi có thể đạt được bốn gốc Thiên Thần thụ trong thiên địa, căn cứ theo truyền thuyết thì một khi bốn gốc hợp một thì sẽ trở thành một gốc Tiên dược trường sinh!

Tới lúc ấy, giá trị của nó tuyệt không thể nào tưởng tượng ra được, vì đã không phải là Thiên Thần thụ nữa mà là Thiên Tiên thụ!

Một khi ăn trái cây của Thiên Thần thụ thì có thể trở thành Thiên Thần, cũng chẳng cần phải tu hành gì cả.

Nếu như bốn cây hợp một thì dược hiệu của nó cũng không phải đơn giản cộng lại như thế, mà sẽ tăng mạnh, là một loại lột xác, tiến hóa vô thượng.

Quả của Thiên Tiên thụ là chí bảo hiếm có trên đời, từ xưa tới nay cũng chưa từng xuất hiện qua vài lần, có thể gọi là truyền thuyết, một khi ăn vào thì có thể trở thành Chân Tiên!

Đó là nguồn sức mạnh cỡ nào chứ?

Cũng chính vì nó quá mức nghịch thiên như vậy cho nên đã bị một nguồn sức mạnh trong cõi U minh chia thành bốn cây, đương nhiên cũng có người nói do cuộc đại chiến kia lan tới mà rễ mẹ bị chia thành bốn đoạn.

"Nè, cây già, tỉnh lại chút xíu đi, nơi này có một vị huynh đệ của ngươi đó, giúp ta tìm xíu đi."

Thạch Hạo với vẻ mặt thèm khát lấy ra một chậu gốm, bên trong có trồng một cây nhỏ màu vàng óng tựa như là mặt trời, cành cây cứng cáp, tuy rằng thấp bé thế nhưng lại tản ra khí tức của năm tháng.

Thiên Thần thụ này Thạch Hạo đã đạt được trong một vùng đất còn sót lại của Tiên cổ lúc tu sĩ trẻ tuổi tranh bá ở Ba ngàn châu.

Vật trong chậu sứ này cũng chẳng hề tầm thường chút nào, đó chính là Vạn Vật thổ, đất này có thể duy trì sự bất hủ của vạn vật, thai nghén ra sinh mệnh, nghe đâu khi Tiên vương chết đi thì dùng loại đất này để an táng.

Bởi vì, chỉ cần di thể vẫn còn và được chôn vào trong đất này trăm ngàn vạn năm thì khả năng sẽ dựng dục ra được sức sống mới, thế nhưng lúc ấy đã không phải là chính mình nữa.

Đương nhiên, cũng có thể vẫn là chính mình, ít nhất thân thể chưa từng biến hóa gì!

Nói tóm lại, đất này có giá trị kinh người không tài nào tưởng tượng nổi, được Thạch Hạo xem như là bảo vật vô giá.

Năm đó Thạch Hạo có thể bắt cóc được Thiên Thần thụ, chính Vạn Vật thổ này đã đưa tới tác dụng đầy mê hoặc cho nó.

Thiên Thần thụ màu vàng cũng không có tỏ thái độ gì cả vì chưa tỉnh giấc, còn Táng sĩ bên cạnh chợt bước lên rồi nhìn chằm chằm Vạn Vật thổ đồng thời một luồng khói đen kinh người bộc phát.

Cặp mắt màu bạc của nó híp lại thành hai khe hở tựa như mũi kiếm đâm vào người, tiếp đó là tựa như ma quỷ bước tới như muốn chụp lấy Vạn Vật thổ.

"Ngươi muốn làm gì á?" Thạch Hạo nhanh chóng thụt lùi lại đồng thời ôm chặt lấy chậu sứ, tay nắm kiếm thai Đại La lộ tư thế đề phòng.

"Táng thổ*, ngươi... đạt được từ nơi nào?" Táng sĩ khều khào truyền đạt ý nghĩa mơ hồ của mình, nó rất khó khăn khi giao lưu với Thạch Hạo thế nhưng rất may là đôi bên vẫn hiểu ý tứ của nhau.

*: Đất dùng để chôn cất.

Thạch Hạo hơi giật mình, Táng thổ?

Hắn cúi đầu nhìn từng hạt cát óng ánh kia, đó chính là Vạn Vật thổ danh chấn cổ kim, có thể chôn cất Tiên vương.

Lập tức hắn liền biết, Táng thổ trong miệng của đối phương là chỉ Vạn Vật thổ thần thánh hoàn mỹ nhất này.

"Vật này có thể tẩm bổ vạn vật, có thể thai nghén tân sinh, có tinh khí sinh mệnh của thời đại ban đầu, làm sao lại là Táng thổ chứ?" Thạch Hạo hoài nghi hỏi.

"Đây là một trong những Táng thổ quý báu nhất trong truyền thuyết, không ngờ ngươi lại có!" Con ngươi trắng bạc của Táng sĩ lấp lánh thần mang, cánh chim mục nát sau lưng phe phẩy mang theo mây mù màu đen ngập trời.

Cả người nó đứng trong bóng đêm, tới hiện giờ mà Thạch Hạo cũng không thể nào nhìn thấy được chân dung của nó.

Thạch Hạo không muốn xằng bậy dùng thiên nhãn, sợ làm cho nó sinh ra phản cảm.

Thạch Hạo kinh ngạc, Vạn Vật thổ có thể mai táng Tiên vương lại tới từ một khu Mai táng cổ, là một loại Táng thổ tuyệt thế ư?

"Chờ chút!" Thạch Hạo cảm thấy đau đầu, lập tức hắn nghĩ ngay tới rất nhiều chuyện, tin tức này quá kinh người, bên trong ẩn chứa nhân quả to lớn.

Bởi vì, lần này đã khiến cho khu Mai táng cổ không còn cô lập nữa mà có quan hệ với ngoại giới.

"Ngay cả mấy vị Tiên vương trước khi chết đi đã tốn rất nhiều tâm lực để tìm Vạn Vật thổ này để mai táng bản thân xuống dưới, chuyện này.... chẳng lẽ muốn trở thành Táng sĩ ư?"

Thạch Hạo tê dại da đầu, tâm có chút rối loạn.

"Không thể, không phải bộ tộc ta thì không thể nào thành Táng sĩ được!" Sinh linh thần bí đứng bên cạnh nói yếu ớt, phủ quyết đầy lạnh lùng suy đoán của hắn.

"Các ngươi không phải là người chết à, sao lại là bộ tộc nữa?!" Thạch Hạo giật mình trợn tròn hai mắt.

Táng sĩ lạnh lùng nhìn hắn, nó rất bất mãn với cách nói bất kính này thế nhưng không hề tỏ vẻ gì, lúc này dùng sự trầm mặc để nói cho Thạch Hạo biết, nó không phải là người chết như ý nghĩa tầm thường kia.

"Để ta yên tĩnh chút xíu!" Thạch Hạo xua tay, sau khi lấy ra Vạn Vật thổ chợt khiến hắn nảy ra một suy đoán khủng khiếp.

"Ồ, nhóc con, ngươi gọi ta có chuyện gì thế, bộ tử thi kia sao lại biết đi vậy, ngươi và nó có tình ý gì à?"

Rất lâu sau thì lão Thiên Thần thụ mở miệng với dáng vẻ bất cần, tựa như là một tên vô lại vậy.

Thạch Hạo hồi phục lại tinh thần chứ không còn suy nghĩ lung tung nữa, nói: "Có huynh đệ của ngươi ở đây đó, có thể tìm ra nó không?"

Thạch Hạo nói cho nó biết, có một cây Thiên Thần thụ đang sinh sống trong khu mật thổ này.

"À, ta cảm nhận được, có một đoạn rễ mẹ ở gần đây, khí thế rất là quen thuộc, để ta thử xem sao." Cây già thì thầm, cành lá rung động, ánh sáng vàng óng lan tỏa, chỉ trong nháy mắt một luồng khí thế đặc biệt xông thẳng tới dãy núi nơi phương xa.

Rất nhanh đã nhận được sự đáp lại.

Xa xa, có một luồng khí tức thần thánh tương tự đang lao tới.

"Đi!"

Thạch Hạo ôm lấy chậu sứ rồi nhanh chóng chạy vào sâu trong dãy núi.

Rất nhanh bọn họ đã nhìn thấy được một gốc cây không cao lắm thế nhưng lại rất chói mắt, toàn thân đỏ chót, phiến lá như là Chu tước tung bay mang theo ánh lửa đầy trời.

Những cây Thiên Thần thụ đều có màu sắc khác nhau, gốc cây này có màu đỏ thắm nhưng cũng không có cao to như trong tưởng tượng.

Thế nhưng khí thế của nó cũng chẳng hề thua kém gốc cây màu vàng trong tay Thạch Hạo.

Năm đó lúc cây cổ thụ vàng óng này được phát hiện thì tán cây ngập trời, cao lớn hơn cả núi xanh, hiện giờ nó đang núp ở bên trong chậu sứ nên không có hiển lộ ra chân thân.

"Người anh em, về nhà thôi, đừng có chạy nữa!" Cây cổ thụ màu vàng lên tiếng.

Bởi vì, sau khi cây cổ thụ màu đỏ đậm kia phát hiện ra bọn họ thì nhanh chóng xoay người bỏ chạy, hai cái rễ của nó tựa như là hai bàn chân lớn bước đi như bay.

Chạy ở đây cũng không phải là ý nghĩa như tên, núi non địa mạch đều chuyển động theo nó, còn khủng khiếp hơn cả súc địa thành thốn, quá nhanh, chỉ trong chớp mắt sẽ không thấy bóng dáng đâu nữa.

Xa xa truyền tới âm thanh trước kia nó biến mất, nói: "Đi chung với đám quỷ trong khu Mai táng, muốn lừa ông mày à, không có cửa đâu!"

Thạch Hạo nghe được lời này thì như muốn ngất xỉu, cảm thấy gốc cây này cũng vô lại không kém, quả nhiên là được kế thừa từ một mạch mà ra.

Gốc Thiên Thần thụ này cắm rễ trong dãy núi tiếp giáp với khu Mai táng cổ, hiển nhiên biết Táng sĩ là gì, nó không muốn gặp gỡ và nói chuyện với sinh vật thần bí ấy.

"Đuổi theo!"

Thiên Thần thụ trong chậu sứ còn gấp gáp hơn cả Thạch Hạo, nó lớn tiếng thúc giục, thậm chí còn muốn nhảy khỏi Vạn Vật thổ để tự mình đuổi theo.

"Chớ có lộn xộn, để ta đuổi cho!" Thạch Hạo cũng không dám để nó chạy loạn, vạn nhất không chiếm được gốc cây kia mà còn mất đi cả gốc cây này, vậy thì thiệt thòi quá lớn rồi còn gì.

"Ồ, một cây thần thụ, thứ này chạy nhanh quá, ngăn cản nó lại!"

Nhưng vào lúc này, phía trước truyền tới âm thanh hô quát, một nhóm sinh linh của dị vực tiến vào trong núi thẳm này và vừa khéo đang vây chặn lấy cây già kia.

Lúc này, không chỉ là người trẻ tuổi mà có tới hai ông lão mạo hiểm tiến vào trong dãy núi Thần dược, là do bọn họ dẫn đầu tiến vào!

"Cây già, đừng sợ, tao tới cứu mày nè." Thạch Hạo hét lớn phía sau.

"Hoang, lại là Hoang, hắn lại đuổi tới tận đây!"

"Ha ha, đang muốn tìm hắn, không ngờ lại tự dâng tới tận cửa, có Cửu Mục đạo nhân tiền bối ở đây thì bắt hắn dễ như trở bàn tay." Có người cười to nói.

"Các ngươi chui vào đây là muốn chịu chết à?" Thạch Hạo tới gần thì nhẹ nhàng hỏi.

Quá kiêu ngạo mà! Một nhóm sinh linh dị vực đều cười khẩy mang theo vẻ khinh miệt cùng với sát ý, tựa như nhìn chằm chằm một bộ tử thi vậy.

"Cũng được, trước giết hết bọn ngươi vậy. Ta sẽ mai táng sạch toàn bộ, để cho đám người đang chờ tin vui trong tộc của các ngươi kia đều phải giật nảy mình!" Thạch Hạo cười to nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.