Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại

Chương 26: Mậu Thân, Ninh An 1908, Quang Tự năm thứ ba mươi tư




Cầu phiếu đề cử :99: :99:

=================================

Có một tên Táng sĩ làm tuỳ tùng làm cho Thạch Hạo vô cùng phấn khích, trừ phi có Chí Tôn dị vực đích thân tới nếu không sao phải sợ những kẻ xâm lấn, toàn bộ đánh chết.

Bên trong ngọn núi lớn có thể nhìn thấy rất nhiều vết tích do một vài sinh linh dẫm đạp gây nên, đó chắc hẳn là khu vực an toàn không có nguy hiểm gì.

Dãy núi Thần dược có vận may lớn, nhưng đồng thời không phải ai cũng có thể xông vào, sơ sẩy một tí là phải chết ở chỗ này.

"Ôi, ta thật là lo lắng, lỡ như những đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất kia không tiến vào thì chẳng phải là uổng phí hết tâm tư của ta sao." Thạch Hạo lẩm bẩm.

Táng sĩ sau khi nghe nói thì vẻ mặt thẫn thờ không có bất kỳ lời nào, như là một bộ xác chết di động.

"Ta nói này lão Táng, ngươi cũng nên mở miệng nói một câu đi chứ, một đường theo ta cứ như là cái hũ nút vậy, thật vô vị." Thạch Hạo không vừa lòng.

Tên Táng sĩ này há mồm lộ ra một hàm răng trắng như tuyết đầy sắc bén, nó âm trầm nói: "Ta cảm thấy, mùi vị máu thịt của ngươi nhất định không tệ."

"Vậy ngươi vẫn nên câm miệng đi!" Thạch Hạo nhanh chóng cách xa nó một chút, tên ngốc này đột nhiên đầu óc thông suốt cố ý hù dọa hắn hay chỉ là tiếng nói từ bản tâm?

Táng sĩ không lên tiếng nữa cũng không nói chuyện nữa, một chút biểu thị đều không có, cứ trầm mặc đi theo bên cạnh hắn như vậy.

"Đám lão ma đầu kia đến cùng là có dám đi vào không?" Hắn có chút hoài nghi, mặc dù biết rất nhiều cao thủ đã đến bên ngoài dãy núi nhưng không nhất định người nào cũng sẽ đi vào.

Nếu như đơn thuần chỉ là tinh anh thế hệ trẻ tuổi săn giết thì hắn cảm giác mình chẳng có gì phải sợ.

"Nếu không chúng ta cùng nhau giết ra ngoài, quét ngang khu vực bên ngoài dãy núi Thần dược, chém sạch sành sanh đám tạp nham kia!?" Thạch Hạo khuyến khích.

Lần này, Táng sĩ chẳng thèm đoái hoài, con ngươi màu bạc bình tĩnh như hồ nước không hề có một chút gợn sóng.

"Hoang ở đây!" Đột nhiên, có người kêu to.

Cuối cùng cũng gặp được một đám người, là những người trẻ tuổi của dị vực, nhưng đáng tiếc không nhiều lắm, chỉ có bảy tám người, trong đó có một nửa vì là cao thủ Vương tộc.

"Tại sao không có mấy lão già khốn kiếp, ta đang chuẩn bị giết cá lớn đây." Thạch Hạo rất bất mãn.

Đối diện, một đám người thực sự như nhìn thấy quỷ vậy, bởi vì gặp được Hoang vốn đã rất căng thẳng, bọn họ chỉ là đang dò đường để tìm ra con đường an toàn bên trong dãy núi cho những người khác, kết quả lại gặp Hoang ở đây, và nhìn thấy luôn quái vật bên cạnh hắn kia.

"Làm sao có thể?! Táng sĩ và hắn lại đi chung với nhau? !" Một đám người đều sững sờ cả lên.

Bởi vì, ngay trước đó không lâu, Táng sĩ xuất thế đã khiến cho các tu sĩ dị vực trong dãy núi bị kinh động, có mấy người sống sót đào tẩu được, cũng không phải tất cả sinh linh nhìn thấy Táng sĩ đều bị giết chết.

"Chuyện này... Mẹ nhà nó, quả là một tên Ma Vương mà, lại đi chung với Táng sĩ? !" Có vài người âm thanh run rẩy, không nhịn được muốn chửi cha mắng má.

Bọn họ thực sự bị kinh ngạc đến ngây người rồi, tuyệt đối không ngờ rằng Hoang lại sóng vai đi cùng sinh linh đáng sợ như vậy, xem Hoang cười rạng rỡ chỉ còn kém là kề vai sát cánh cùng Táng sĩ thôi.

"Trốn nhanh!"

Trong thời gian ngắn nhất, bảy tám tên tu sĩ dị vực cũng đưa ra một loại lựa chọn như nhau, xoay người bỏ chạy, vắt chân lên cổ lao nhanh để bảo vệ tính mạng.

Trong lúc nhất thời, các loại thần thông Súc địa thành thốn, bảo thuật Thiên Nhai Chỉ Xích đồng thời hiện ra, lúc này bọn họ chỉ có một ý nghĩ đó là chạy xa được bao nhiêu thì chạy, mạng sống là quan trọng nhất.

"Gặp quỷ rồi, Hoang đã trở thành đồng bọn với Táng sĩ, chẳng trách hắn mạnh mẽ như vậy, nhất định là một tên Táng sĩ hoàn dương!" Có người vừa lao nhanh vừa gào to.

"Rõ ràng là Táng sĩ hoàng kim đáng sợ nhất, lại giống y chang người bình thường của các tộc, đã lẫn vào bên trong Đế quan, mưu đồ rất lớn đấy." Tên còn lại kêu loạn.

Chỉ là, bất kể là gọi thế nào, gọi làm sao thì kết cục của bọn họ cũng đã định sẵn: Chạy không thoát!

Thạch Hạo và Táng sĩ cùng ra tay, giết thẳng về phía trước.

Phụt!

Thạch Hạo hóa thành một vệt ánh sáng, lần lượt vung vẩy kiếm thai trong tay, lập tức một đầu lâu bị chém xuống, cùng lúc đó là nguyên thần của người nọ cũng bị kiếm khí tiêu diệt.

Sau đó, hắn điều khiển kiếm quang xoay về một phương hướng khác, đuổi theo sinh linh thứ hai. Kiếm quang như cầu vồng vắt ngang bầu trời trong chớp mắt liền đã đuổi kịp.

Sắc mặt sinh linh kia trắng bệch, gào thét, hô to, thế nhưng vẫn không có tác dụng, thiên mâu màu đen mà hắn lấy ra tuy rằng nặng nề như núi, nhưng vẫn bị một chiêu kiếm của Thạch Hạo đánh nát. Đồng thời, ánh kiếm xẹt qua chém ngang lưng hắn, tiếp theo nguyên thần cũng bị bổ đôi thành hai nửa.

Khi Thạch Hạo quay đầu lại thì đã không nhìn thấy những sinh linh khác, khói đen cuồn cuộn, một cái móng vuốt lớn màu đen hiện lên mang theo vết máu, trận đánh kết thúc.

Mấy người còn lại rất thảm, đều bị Táng sĩ đánh chết, đồng thời đều là bị bóp chết tươi, chỉ vẻn vẹn lưu lại một bãi thịt nát.

Chỉ trong nháy mắt như thế, đám tu sĩ gặp phải bọn họ đều chết cả rồi, không có một người sống sót.

"Gì mà Vô Úy sư tử, gì mà Cô tộc, già mà Đế tộc, sao lại chẳng có người nào tới?" Thạch Hạo lẩm bẩm, muốn gặp được mấy con cá lớn sau đó chém sạch.

Một đường này quét ngang qua, hắn lại gặp được mấy người, nhưng đáng tiếc vẫn đều không có mục tiêu lớn nào.

"Đi thôi, đến địa quật, nên đi giải quyết cái lão vô liêm sỉ kia rồi!" Thạch Hạo nói, hắn muốn đến sào huyệt của Kim Ngưu tìm tên đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất xúi quẩy kia.

Vốn là Thạch Hạo đang đi về phương hướng này để giết chết kẻ địch, muốn đánh giết cường giả cảnh giới Độn Nhất của dị vực.

Chỉ cần giải quyết người này xong, hắn sẽ an tâm không ít.

Lúc trước, tên đại tu sĩ này từng xuống tay với hắn ở bên trong ngọn núi lửa, suýt chút nữa là đã đánh gục hắn, khiến cho hắn lúc đó bị thương nặng.

"Nên trả món nợ máu này rồi."

Kỳ thực, vừa mới qua đi không có bao lâu nhưng Thạch Hạo đã muốn báo mối thù này rồi.

Dọc theo đường đi rất thuận lợi, hắn mang theo Táng sĩ tiến vào vùng đất quạnh hiu này, trước tiên quan sát một hồi vì không muốn gặp phải con Kim Ngưu kia, lỡ đâu nó đánh nhau với Táng sĩ rồi không cẩn thận chính là lưỡng bại câu thương.

Cũng còn may, Kim Ngưu không có ở đây, vẫn đang còn ở bên ngoài.

Bởi vì bên trong dãy núi có rất nhiều sinh linh dị vực đã đến, Kim Ngưu bị quấy nhiễu, vẫn còn đang phát điên ở bên ngoài, chưa hề trở về.

Địa quật u tĩnh, không một tiếng động.

Trước lúc đi vào, Thạch Hạo cũng đã căn dặn: "Nhất thiết phải thu liễm toàn bộ khí thế, nếu không lão vô liêm sỉ kia chắc chắn bỏ chạy, hắn trơn trượt còn hơn chạch!"

Táng sĩ thật sự rất không bình thường, rõ ràng khói đen tràn ngập, tử khí ép người nhưng là hiện tại đã bình tĩnh đến mức tựa như một tảng đá, không còn bất cứ rung động gì.

Đồng thời, nó nghe theo đề xuất của Thạch Hạo nấp trong bóng tối, lặng yên không một tiếng động ở phía sau hắn, miễn cho đánh rắn động cỏ.

Sau khi Thạch Hạo đặt chân vào nơi này thì bỗng vang lên một tiếng keng, chân đạp của hắn phải trận văn lập tức tạo nên ánh sáng chói mắt, nơi này có bẫy rập.

Đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất vô cùng cẩn thận, bởi vì hắn bế quan ở đây để đoạt được vận may, sợ lúc bản thân tiến vào thời khắc quan trọng thì Kim Ngưu trở về, vì vậy bố trí một chút trận pháp.

Trận pháp đã đưa đến tác dụng báo động trước, làm cho hắn lập tức mở hai mắt ra, phát hiện Thạch Hạo trước tiên.

"Là tên nhãi con nhà ngươi, lại dám xuất hiện ở trước mặt ta!" Đại tu sĩ cười gằn, lúc này không có sợ hãi gì nữa, bởi vì thương thế của hắn đã tiêu trừ, đã phục hồi như cũ.

Bên trong cái ao màu vàng này có bảo dịch vô thượng, hiệu quả của nó không thể nào tưởng tượng được, mặc dù mới trôi qua thời gian không bao lâu thế nhưng hắn đã giải quyết được vấn đề của bản thân.

"Lão khốn kiếp, ông tu hú chiếm tổ chim khách, lại trốn ở chỗ này!" Thạch Hạo cố ý giật mình, không ngừng rút lui.

"Ha ha, nhóc con, thực sự là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào, chán sống rồi hả?" Đại tu sĩ không che giấu, cười ha ha.

Trong mắt hắn lấp lóe ánh sáng lạnh lùng, sát ý tràn ngập, mặc kệ từ phương diện nào đến nói thì đều phải đánh chết Thạch Hạo, có thể coi như diệt trừ một mối họa lớn cho những người trẻ tuổi của thế giới chính mình kia, cũng coi như là diệt khẩu miễn cho Thạch Hạo bỏ chạy mà kinh động đến Kim Ngưu.

"Lão quỷ, lần sau ta chém chết ông!" Thạch Hạo khẽ quát.

"Nhãi ranh, sau khi vào đây mà ngươi còn muốn trốn, nạp mạng đi thôi!" Đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất cười gằn, dò ra một bàn tay lớn chộp về phía trước.

Xoẹt!

Thạch Hạo tựa như một tia sáng nhanh chóng né qua rồi thay đổi phương vị, tựa hồ muốn từ bên trong một cái khe lớn của địa bỏ chạy.

"Cho ngươi một lựa chọn, tự trói tay chân quỳ gối trước mặt ta, ta liền dẫn ngươi về dị vực, tạm thời không giết ngươi." Đại tu sĩ nói rất lạnh lùng.

Hắn đã vận dụng tràng vực giam cầm khu vực này, phong tỏa khắp nơi ngăn chặn con đường chạy trốn của Thạch Hạo.

Đồng thời, lúc này hắn cũng đã đứng lên và đi ra khỏi cái ao màu vàng, bàn tay lớn kia bao phủ trên đỉnh đầu Thạch Hạo rồi ép xuống phía dưới.

"Lão già vô liêm sỉ, ông quỳ ở trước mặt ta cầu xin tha thứ còn tạm được!" Thạch Hạo đáp lại.

"Đưa ngươi vãng sinh!" Đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất lạnh giọng nói, không muốn nhiều lời, bàn tay lớn đập xuống muốn lấy Thạch Hạo tính mạng.

Ầm!

Kết quả, hắn phát hiện cánh tay của mình vô cùng đau đớn, một sinh linh được khói đen bao quanh xuất hiện không một tiếng động bắt lấy cánh tay của hắn.

Vừa nãy, sinh linh bên trong khói đen này vẫn đang ẩn núp, tùy thời mà xuất hiện vì sợ hắn bỏ chạy.

"Ầm!"

Đại tu sĩ vừa giận vừa sợ, thân thể điên cuồng tỏa ra ánh sáng ngập trời rọi sáng cả địa quật.

Nhưng mà, hắn phát hiện một chuyện đáng sợ đó là bản thân không tránh thoát được, bàn tay lớn màu đen kia vững vàng bắt lấy hắn, căn bản không có biện pháp thoát khỏi.

Đồng thời, có một luồng sức mạnh mang tính ăn mòn tràn vào thân thể hắn, lúc này làm cho cánh tay kia của hắn đen kịt như mực, có rất nhiều nơi thối rữa nát bét.

"A. . . Không!" Đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất kêu la thảm thiết.

Bởi vì, chỉ chốc lát mà thôi, cánh tay của hắn đã lộ ra xương trắng, từng mảng máu thịt lớn bong tróc rơi ra, loại thương thế này chuyển biến theo chiều hướng xấu quá nhanh rồi.

"Táng sĩ, ngươi là sinh linh đến từ khu mai táng!" Đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất gào thét với sắc mặt trắng bệch, hắn biết mình đã gặp phải sinh vật thế nào.

Thực lực đã đến tầng thứ này của hắn tự nhiên có hiểu biết rõ ràng và sâu sắc hơn về sự đáng sợ của loại sinh vật Táng sĩ này so với người bình thường. Không thể dính dáng tới.

"Răng rắc!"

Hắn rất quả quyết, chủ động cắt lìa cánh tay kia, dự định cắt đuôi thay mạng như thằn lằn.

Thế nhưng, hắn đã đánh giá thấp tốc độ phản ứng của Táng sĩ, nó lập tức lại nắm lấy một cái chân của hắn rồi kéo ngược trở về, khiến cho hắn không thể trốn thoát.

"Ngươi... Vốn phải ngủ say, vì sao lại ra tay?" Đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất gào thét.

"Đây là người anh em kết bái của ta, ông vẫn nên an tâm lên đường thôi." Thạch Hạo cười nói.

Huynh đệ kết bái cái con quỷ! Đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất căm hận, đồng thời trong lòng kịch liệt kích động, thiếu niên tên là Hoang này cũng quá kỳ lạ mà, lại có thể đi chung cùng với Táng sĩ.

Táng sĩ không có giết chết đại tu sĩ ngay lập tức, thế nhưng thân thể hắn lại đang thối rửa, máu thịt không ngừng rời khỏi xương cốt.

"A..." Đại tu sĩ gào thét tức giận kêu to, cố hết sức thoát khỏi, thế nhưng vô dụng, khắp thân thể hắn đề bắt đầu như vậy, máu thịt bóc ra rơi xuống.

Hắn biết đã trúng phải nguyền rủa của Táng sĩ, chuyện này quả thật khó mà phá giải, ít nhất ở giai đoạn hiện nay của hắn, một khi chạm phải vậy thì chỉ có nước chờ thân thể khô bại rồi chết.

Trong mắt đại tu sĩ lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo, khuôn mặt đang thối rữa ác độc nhìn Thạch Hạo, hắn biết Táng sĩ là do thiếu niên này đưa tới, chôn vùi hết mọi hi vọng của hắn.

"Giết!" Miệng tên đại tu sĩ phun ra kiếm quang muốn đánh chết Thạch Hạo, chôn cùng với hắn.

"Keeng!" Trong nháy mắt Táng sĩ phun ra tử khí cuồn cuộn, lúc này liền đánh nát ánh kiếm kia.

"Giết lão ta, miễn cho đêm dài lắm mộng!" Thạch Hạo nói.

Phụt!

Táng sĩ đơn giản và thô bạo, lập tức bẻ gãy đầu của tên đại tu sĩ này, máu hôi thối văng tung toé.

Xoẹt!

Ánh kiếm lóe lên, Thạch Hạo ra tay, dùng một chiêu kiếm đâm vào mi tâm của đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất, đánh chết nguyên thần đang bị ăn mòn của hắn.

Cuối cùng là một tiếng hét thảm, Đại tu sĩ mất mạng, thân thể thối rữa, nguyên thần trở thành mảnh vỡ, bị chém chết tại chỗ.

Một tên đại tu sĩ cứ như thế chết mất tiêu!

"Tất cả vào đi, ta rất chờ mong các ngươi sẽ chạy đến dãy núi Thần dược để giết ta, ta sẽ chôn vùi bọn ngươi từng tên từng tên một." Thạch Hạo khẽ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.