Làm Người Thay Thế Cũng Không Dễ

Chương 228: Lại mang thai




Sau khi trở về Vương phủ, nghe hạ nhân báo có Hoàng quý phi cùng Tam hoàng tử đến. Hai người là mang theo dược liệu quý tiến đến, nói là thăm thương tích Vũ Văn Mặc, đồng thời cũng thay Nhị hoàng tử bồi tội. Bất quá lúc này Vũ Văn Mặc đang ở "Hôn mê " không có cách nào gặp hai người. Lan Ngọc cùng Thường Thu hai người đều là phản ứng nhanh nhạy, được Mộ Dung Thư nhắc nhở, căn bản sẽ không để hai người bọn họ vào nhà thăm Vũ Văn Mặc.

Tam hoàng tử cùng Hoàng quý phi ỷ vào thân phận tôn quý đã muốn xông vào trong phòng, nhưng Lan Ngọc cùng Thường Thu hai người lấy thân chắn ở trước cửa, không cho phép bắt cứ ai vào cả.

Tiếng động lớn, Tam hoàng tử cùng Hoàng quý phi cũng không có biện pháp, liền ở nhà kề chờ. Là đang muốn mặt dày mày dạn chờ Vũ Văn Mặc tỉnh.

Mộ Dung Thư không dám lãng phí thời gian, liền cầm bình sứ máu gà cùng giấy dầu nhanh chóng trở về phòng. Trong phòng lúc này Vũ Văn Mặc đang ở tĩnh tâm dưỡng thần đọc sách, nhìn thấy nàng sau khi trở về, lập tức buông sách, hỏi: "Như thế nào?" Trống cổ đã vang lên, Hoàng Thượng dù có ngu ngốc cũng sẽ vì danh tiếng của mình suy nghĩ, tuyệt đối sẽ không tha Vũ Văn Minh.

"Hoàng Thượng hạ lệnh đem Nhị hoàng tử biếm làm thứ dân, phạt đánh năm mươi trượng." Mộ Dung Thư ngồi trên giường một bên đem giấy dầu cùng máu gà một tay cầm một mảnh vải trắng, cẩn thận nói trước mắt phải tát máu gà, vừa hướng Vũ Văn Mặc.

Vũ Văn Mặc nhìn động tác của nàng tuy chưa hỏi vì sao, ánh mắt hắc bạch phân minh loáng qua một đạo ánh sáng lạnh, tiếp tục hỏi: "Hoa phi có tỏ thái độ gì không?" Mấy ngày trước đây theo một cung nhân trong cung Nhị hoàng tử cho biết Vũ Văn Minh cùng Hoa phi có vẻ như đã gặp mặt đêm khuya. Trong lúc đó có lẽ hai người có việc gì không thể cho ai biết. Thế nhưng, cũng gián tiếp biết được Tam hoàng tử cùng Hoa phi cũng có vẻ như kết giao rất thân.

Mộ Dung Thư ngẩng đầu mỉm cười mắt nhìn về phía hắn, miệng kề sát vào tai hắn thanh âm thấp hơn nói: "Hoa phi đối với Nhị hoàng tử cực kì để ý. Cụ thể hai người là quan hệ như thế nào, hiện thời còn không cách nào xác định. Thế nhưng, thiếp hoài nghi chính là, đứa trẻ trong bụng Hoa phi kết quả là của ai?" Đừng nói là cho Hoàng Thượng đội nón xanh. Trên đường trở về Vương phủ nàng liền nghĩ, Hoàng Thượng hiện thời năm mươi tuổi, nữ nhân bên cạnh cũng có mấy người, về sau phi tần bị nhét vào hậu cung cũng không một người có thai. Chỉ mình Hoa phi có thai, điều này nói nên điều gì?!

Nghe vậy, Vũ Văn Mặc đôi mắt trầm xuống.

"Nhị hoàng tử hữu dũng vô mưu, Tam hoàng tử bụng dạ khó lường, Hoa phi giả dối, ba người nhất định là có cùng chung mục tiêu. Có lẽ cùng Bắc cương quốc liên thủ. Trước mắt, bọn họ đã dần dần lộ ra cái đuôi." Mộ Dung Thư tiếp tục nói. Miệng nàng nói, tay cũng không có ngừng, động tác lưu loát đem giấy dầu để ở dưới mảnh vải trắng, để máu gà sẽ không dính vào trong vết thương.

Vũ Văn Mặc nhíu chân mày nhìn động tác của Mộ Dung Thư, máu gà có phải là quá nhiều hay không? Mảnh vải trắng đều đã nhiễm đỏ.

"Bọn họ muốn nghiệm chứng xem Vương gia có phải là bị trọng thương hay không, nếu không cho bọn hắn nhìn thấy, sợ là bọn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ." Mộ Dung Thư nói, lại đem bình sứ đựng máu gà đổ xuống mảnh vải đã băng bó kỹ. Sau đó lại nhìn một chút khí sắc Vũ Văn Mặc, may mà bản thân hắn chính là mất máu, sắc mặt tái nhợt như cũ. Nhìn qua thật sự giống bộ dáng bản thân bị trọng thương.

Bỗng nhiên nàng lại nghĩ tới điều gì đó, cau mày hỏi: "Hoa phi ở trong cung phô trương như thế, mà Vũ Văn Hạo lại bị Hoàng Thượng dần dần rời xa, Hoàng hậu vì sao một nửa động tác cũng không có?" Hoàng hậu chỉ có Vũ Văn Hạo là con, mà tiền đồ của Vũ Văn Hạo liên quan đến vinh hoa phú quý của nàng sau này, nàng đến nay vẫn im hơi lặng tiếng, nhìn có vẻ như có chút quá mức yếu đuối.

Vũ Văn Mặc cười lạnh nói: "Hoàng hậu cho rằng Hoàng Thượng sẽ không bao giờ phế thái tử, mà Hoàng Thượng giờ lớn tuổi thích phi tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp ở trong mắt hoàng hậu cũng là bình thường. Chờ qua một thời gian nữa hết non tươi nhiệt tình, Hoàng Thượng tự nhiên sẽ thanh tỉnh. Thế nhưng, mấy ngày nay quan hệ Hoa phi, Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử liên tiếp được Hoàng Thượng coi trọng, hoàng hậu cũng dần nóng nảy. Nhưng hoàng hậu thủy chung đều không tin Hoàng Thượng sẽ phế thái tử. Bởi vậy mới tình nguyện ru rú trong nhà, cũng không chủ động đi trêu chọc hoàng thượng gây phiền chán." Đây cũng là chỗ làm cho không ai biết sẽ làm gì, nếu như Hoàng hậu ở trong hậu cung có thể giúp đỡ một chút, Vũ Văn Hạo cùng hắn cũng sẽ không quá mức khó khăn. Mà trọng yếu hơn là, Vũ Văn Hạo cũng nói, không đành lòng ra tay với Hoàng Thượng. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hiện tại chỉ có thể chờ cơ sẽ ra tay phản kháng.

Mộ Dung Thư thở dài một tiếng, thì ra là thế. Hiện thời chỉ có thể hi vọng Hoàng Thượng không làm quá phận, hoặc là hoàng hậu có thể thanh tỉnh mà nghĩ lại một mặt nếu không phản kích, sẽ chỉ làm hối hận.

"Vương phi, Hoàng quý phi cùng Tam hoàng tử đã biết vương phi đã trở lại từ trong cung, hiện tại muốn vương phi đi gặp bọn họ." Ngoài cửa truyền đến thanh âm có chút bất đắc dĩ của nha hoàn. Khí thế bức người của Hoàng quý phi cùng Tam hoàng tử, không phải bởi vì vương gia bị thương, là muốn đem Nam Dương Vương phủ thành địa phương của họ.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhíu mi, hướng Vũ Văn Mặc nhỏ giọng nói: "Lát nữa chàng phối hợp một chút, cùng lắm thì xem như quạ đen ở gào khóc. Chúng ta vẫn như cũ vân đạm phong kinh. Chỉ xem như một đám quạ đen hát tuồng." Nói rồi nàng nghịch ngợm hướngVũ Văn Mặc chớp chớp mắt.

Vũ Văn Mặc nhịn không được cười khẽ, hắn từ trước tới nay cười cũng chỉ là nhàn nhạt, giờ lại càng không được cười to, bằng không vết thương sẽ bung. Nhìn tiểu bộ dáng tinh linh cổ quái của nàng, hắn nhẹ lay động đầu, "Nghịch ngợm! Đều theo ý nàng."

Mộ Dung Thư cẩn thận sửa chăn, vừa vặn đưa bả vai bị thương lộ ra, mảnh vải trắng đã bị máu gà nhuộm cho không nhìn ra bộ dáng gì, nhìn qua có vài phần ghê người. Trước khi Mộ Dung Thư bước ra khỏi cửa phòng, thấy hương nhang trong phòng cháy sáng, lập tức phân phó Hồng Lăng tắt đi.

Hoàng quý phi cùng Tam hoàng tử Vũ Văn Tập bởi vì Vũ Văn Minh bị định tội mà trong lòng không vui, thậm chí là đối với Vũ Văn Mặc có hận ý. Lúc này, bọn họ cũng biết Vũ Văn Mặc đến tột cùng là thật sự không ra nhanh được, hoặc là không ra được. Biết Mộ Dung Thư đã từ trong cung trở về, lúc này liền muốn gặp Mộ Dung Thư.

Nam Dương vương phi coi như còn có nhãn lực, cũng không để bọn họ chờ lâu, lập tức liền xuát hiện.

Tam hoàng tử chưa từng thấy qua Mộ Dung Thư, vì vậy khi gặp Mộ Dung Thư, liền ngây ngẩn cả người.

Nàng mắt sáng như sao, đôi môi đỏ thắm, da trắng như tuyết, mày mắt như họa, hiển nhiên là một tuyệt sắc mỹ nhân! Tam hoàng tử trong đầu không biết là mùi vị gì, Vũ Văn Mặc thật quá mức tốt số, thậm chí có vương phi xinh đẹp tựa như thiên tiên. Hơn nữa còn rất coi trọng Vũ Văn Mặc, khi biết được Vũ Văn Mặc bị Vũ Văn Minh chém bị thương, lập tức vào cung vì Vũ Văn Mặc đòi cho bằng được công đạo. Hiện thời lại thấy, hành vi cử chỉ của nàng thanh nhã lạnh nhạt thong dong, không hổ là danh môn khuê tú. Trong khoảng thời gian ngắn đó hắn xem mà mắt choáng váng.

Hoàng quý phi trước kia khi ở Vương phủ, chỉ là một di nương, tự nhiên không có thân phận có thể nhìn thấy Mộ Dung Thư, hiện giờ nhìn thấy Mộ Dung Thư cũng sửng sốt. Nhưng nàng cũng đã quen nhìn thấy mỹ nhân, đương kim hoàng hậu lúc tuổi còn trẻ, dung mạo đúng là không người theo kịp. Nghiêng đầu thấy Vũ Văn Tập mắt choáng váng, nàng lập tức ho một tiếng.

Mộ Dung Thư một đường đi qua, dường như không thấy Vũ Văn Tập thất thố, động tác nhỏ của Hoàng quý phi. Nàng ở trước mặt hai người dừng lại, hành lễ nói: "Thần phụ gặp qua Hoàng quý phi, Tam hoàng tử."

Hai người nghe vậy, giả mù sa mưa đồng thanh nói: "Nam Dương vương phi không cần đa lễ."

Mộ Dung Thư đứng lên, ngồi một bên. Ánh mắt bình tĩnh nhìn hai người, nói: "Nam Dương Vương mất máu quá nhiều, đang hôn mê, thỉnh Hoàng quý phi cùng Tam hoàng tử thứ lỗi, Nam Dương Vương không thể tự mình đi ra gặp hai người nói chuyện." Nàng cũng là lần đầu tiên gặp Hoàng quý phi cùng Tam hoàng tử. Nghe tiếng đã lâu, lại không nghĩ rằng, bộ dạng Hoàng quý phi cũng không đẹp mắt lắm, đại khái hơn ba mươi tuổi, bảo dưỡng không tốt bằng Hoàng hậu, càng không có khí chất ung dung cao quý của Hoàng hậu, chính là trong mắt có mấy tia tính kế cùng khôn khéo.

Mặt khác Tam hoàng tử Vũ Văn Tập, bộ dạng cùng Vũ Văn Hạo có ba phần tương tự, tuy không đẹp đến mức giật nảy mình như Vũ Văn Hạo. Nhưng là cũng coi là anh tuấn, dù sao cũng có sóng mũi thật cao.

"Là Nhị hoàng tử đả thương, Nhị hoàng tử tính tình luôn quá xúc động, làm việc chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả, hiện giờ lại làm Nam Dương Vương bị thương. May mà không có ảnh hưởng tới tính mạng Nam Dương Vương, bằng không bản cung sẽ tự trách không thôi. Hiện giờ thương thế của Nam Dương Vương đã có chuyển biến tốt đẹp chưa?" Hoàng quý phi lau hai cái nước mắt, hết sức quan tâm hỏi. Lúc nàng đến Nam Dương Vương phủ, đã nghe Hoa phi nói qua, Nam Dương vương phi chẳng phải người dễ đối phó, nếu không cẩn thận ứng đối, khó tránh khỏi sẽ bị trả đũa.

"Không bằng để cho bản cung nhìn Nam Dương Vương một chút? Cũng là để bản cung cùng mẫu phi an tâm hơn." Vũ Văn Tập tầm mắt như cũ dán ở trên người Mộ Dung Thư, trong ánh mắt có ý làm càn tuy không rõ ràng, nhưng mà hắn mở miệng coi như khiêm tốn.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư nặng nề thở dài nói: "Nam Dương Vương mất máu quá nhiều, hiện thời nằm trên giường, cho dù Tam hoàng tử tiến vào thăm, Nam Dương Vương sợ là cũng vô pháp tỉnh lại. Cứ như vậy chẳng phải là thất lễ với Tam hoàng tử sao? Tâm ý Tam hoàng tử thần khó mà đáp ứng."

Hoàng quý phi đảo mắt liền lã chã nước mắt chực khóc, còn từng hạt từng hạt lăn mới "Nam Dương vương phi là trách bản cung quản giáo Nhị hoàng tử không tốt sao?"

"Như thế nào lại như vậy được, Nhị hoàng tử hiện giờ đã bị trừng phạt, thần phụ nào dám trách tội Hoàng quý phi? Nếu như chỉ có sau khi Tam hoàng tử thăm Nam Dương Vương mới có thể an tâm, thần phụ liền có thể đáp ứng." Mộ Dung Thư đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, đáy mắt một tia ánh sáng lạnh toát ra.

Hoàng quý phi bỗng cảm thấy không khí tức thời đông lạnh, nàng cẩn thận nhìn Mộ Dung Thư, lại chỉ thấy trong mắt Mộ Dung Thư tươi cười ôn nhuận như gió xuân, không thấy nửa điểm lãnh ý làm cho người ta sợ. Chẳng lẽ nàng đã nhìn lầm rồi? Thế nhưng thấy Mộ Dung Thư đáp ứng sảng khoái như vậy, thật ra khiến nàng cùng Vũ Văn Tập cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao lúc hai người bọn họ đến Nam Dương Vương phủ, cũng đã chuẩn bị tâm lý ứng đối, ngày hôm nay vô luận như thế nào đều phải gặp Vũ Văn Mặc! Không thể tưởng được, thật không ngờ lại dễ dàng đồng ý như vậy!

Bọn họ lại nghĩ, Mộ Dung Thư chắc là không muốn cùng bọn hắn lãng phí thời gian, liền muốn bọn họ mau rời đi.

Vũ Văn Tập dùng ánh mắt không hiểu nhìn về phía Mộ Dung Thư, chẳng lẽ Nhị ca tính sai lầm? Vũ Văn Mặc quả thực thương tổn hết sức nghiêm trọng? Nếu không sao Mộ Dung Thư có thể đáp ứng sảng khoái như vậy? Bằng không một khi lời nói dối bị vạch trần, Vũ Văn Mặc không sợ bị khép vào tội khi quân sao!

"Một khi đã như vậy, liền làm phiền Nam Dương vương phi." Vũ Văn Tập đứng lên hướng Mộ Dung Thư hữu lễ nói.

Thấy thế, Mộ Dung Thư trong tâm cảm thấy không ổn. Vũ Văn Tập quả thật thâm tàng bất lộ, tuyệt đối là đối thủ mạnh. Lúc này, Mộ Dung Thư trong đầu suy nghĩ cấp tốc chuyển động, Vũ Văn Minh rõ ràng là người mãng phu, Hoa phi từ lúc đầu gặp đã thấy bất quá chỉ là một tiểu nữ tử có chút thông minh. Trước đó vài ngày lúc xảy ra chuyện Vũ Văn Hạo bị hãm hại tội khinh bạc Hoa phi, thiết kế âm mưu đan xen vòng này qua vòng khác. Nàng vốn cho là bọn họ là muốn tính mạng Vũ Văn Hạo! Nhưng hiện thời nghĩ lại, lại tâm thần chấn động, kia hoàn hoàn âm mưu đan xen kia nơi nào là muốn tính mạng Vũ Văn Hạo! Mà là ngay từ đầu liền muốn Vũ Văn Hạo cảm nhận càng ngày càng không còn coi trọng Hoàng thượng, dần dần muốn phế đi ngôi vị hoàng đế! Mưu phản, là muốn Vũ Văn Hạo cùng Vũ Văn Mặc mưu phản.

Nghĩ như thế, Vũ Văn Tập tuyệt đối là người tâm cơ thâm trầm! Tuyệt đối không phải là một Tiểu Bạch!

Nàng bất động thanh sắc đứng dậy, hướng Hoàng quý phi hành lễ, "Thỉnh Hoàng quý phi chờ một chút."

Mộ Dung Thư chân trước đi ra nhà kề, Tam hoàng tử cách Mộ Dung Thư năm bước chân đi theo cũng đi ra ngoài.

Nhà kề cùng nhà giữa khoảng cách cũng không xa, chỉ rẽ qua một hành lang mà thôi. Vũ Văn Tập không tự chủ được nhìn bóng lưng Mộ Dung Thư thoáng thất thần, trước kia đã nghe nói Mộ Dung Thư cùng Thẩm gia tam nữ nhi xinh đẹp nổi danh. Chỉ là chưa từng thấy qua, vì vậy cũng không biết là lời đồn đãi là thật hay không, hiện giờ nhìn bóng lưng Mộ Dung Thư, xinh đẹp nhã nhặn. Hơn nữa nàng không chỉ xinh đẹp, càng có tài danh. Đoạn thời gian đó khi đối mặt với Tây Vực cùng công chúa Nam Cương, nàng tỏ ra siêu phàm trấn định cùng tỉnh táo. Nữ tử như vậy thế gian ít có.

Dọc theo đường đi, Mộ Dung Thư cảm giác một ánh mắt luôn luôn dính trên thân thể nàng, điểm ấy khiến nàng chán ghét không thôi. May mà, rất nhanh đã đến nhà giữa.

Vũ Văn Tập cũng thích hợp thu lại tầm mắt. Hiện giờ quan trọng nhất chính là nhìn tình hình Vũ Văn Mặc! Chớ để làm cho nhị ca đeo nồi đen.

Vừa vào phòng, một mùi máu tươi đập vào mặt. Trong mơ hồ cũng có nhàn nhạt hương nhang. Vũ Văn Tập cau mày đi đến.

Theo Mộ Dung Thư vào gian trong, đi đến trước tấm bình phong, còn chưa đi đến bên giường, đã nhìn thấy Vũ Văn Mặc sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, trên bờ vai mảnh vải màu máu phá lệ chói mắt. Hắn đôi mắt lóe lóe, thật sự thương tổn nặng đến như thế!

Hắn vốn đã có hoài nghi, lòng hắn biết nhị ca lỗ mãng như thế nào, lúc này đây chỉ sợ hắn đã tính sai lầm.

Mộ Dung Thư đưa lưng về phía Vũ Văn Tập đứng, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Vương gia thương tổn nặng như thế, còn không biết khi nào mới có thể tỉnh lại."

"Nam Dương vương phi xin yên tâm, Nam Dương Vương từ nhỏ đó là tập võ, thân mình cường tráng, rất nhanh sẽ phục hồi như cũ." Vũ Văn Tập nhẹ giọng an ủi. Không thể tưởng được nữ tử này lại nặng như thế.

Nếu đã chứng kiến trọng thương trên người Vũ Văn Mặc là sự thật, Vũ Văn Tập cũng không chờ lâu hơn, liền xoay người đi ra ngoài.

Ở khoảnh khắc Vũ Văn Tập đi ra ngoài, Vũ Văn Mặc mở hai mắt ra, đối với Mộ Dung Thư mỉm cười hoàn mĩ.

Mộ Dung Thư cũng thò tay ra ngoài xiêm áo thủ thế ok. Vũ Văn Mặc trừng mắt nhìn, lộ ra ý không hiểu. Mà Mộ Dung Thư tâm tình rất tốt liền xoay người đi ra ngoài.

Lúc trở về nhà kề, Hoàng quý phi thấy Vũ Văn Tập lập tức đứng lên, vẻ mặt lo lắng. Vũ Văn Tập hướng nàng lắc lắc đầu. Hoàng quý phi nhất thời sắc mặt trắng bệch, lại chậm rãi ngồi xuống.

Không chờ Mộ Dung Thư mở miệng, Hoàng quý phi đã đứng lên, ngữ khí có chút không tốt nói: "Được thấy qua Nam Dương Vương bản cung đã an tâm, lúc này thời điểm không còn sớm, bản cung cũng muốn hồi cung." Hiện thời Minh nhi bị giáng thành thứ dân, phải rời khỏi hoàng cung, đồng thời còn bị đánh trượng, trên người không hề có một xu, nàng phải mau chóng hồi cung thu xếp.

Mộ Dung Thư khóe miệng hơi câu, tươi cười thanh nhã, "Nếu Hoàng quý phi trong cung còn có việc, thần phụ liền cung tiễn Hoàng quý phi."

Vũ Văn Tập từ sau khi trở lại nhà kề, vẫn trầm mặc. Lúc rời đi, cũng không có cùng Mộ Dung Thư nói cái gì. Chờ hắn ra khỏi Nam Dương Vương phủ trở lại Hoàng cung mới giật mình ngộ đạo, đã bị trúng kế! Nhưng lúc ấy đã quá muộn, mới vừa từ Nam Dương Vương phủ bước ra, liền không thể dễ dàng quay lại nữa! Chính là, không thể tưởng được động tác của nữ nhân kia nhưng thật ra rất nhanh, cũng khó trách khi hắn đi vào phòng, cảm giác có chút quái dị nói không nên lời. Hiện giờ nghĩ lại, chỉ có thể để nhị ca ở bên ngoài nếm chút khổ sở thôi.

Cùng lúc đó, trong Nam Dương vương phủ, Mộ Dung Thư tự mình thay thuốc cho Vũ Văn Mặc. Không khí ấm áp mà sung sướng.

"Tam hoàng tử từ trước tới nay đa nghi, ngày hôm nay tạm thời có thể giấu diếm được hắn, nhưng mà không lâu sau hắn liền sẽ phát hiện ra mình bị gạt. Chính là, hiện giờ hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ." Vũ Văn Mặc mày nhíu lại nhẹ nói nói. Mộ Dung Thư thủ pháp xử lý miệng vết thương không tính là thuần thục. Tuy rằng so với thủ pháp trước khi hắn bị thương ôn nhu hơn nhiều, nhưng vẫn có lúc lơ đãng đụng tới miệng vết thương. Tuy rằng miệng vết thương cũng không sâu, nhưng cũng chảy ra không ít máu, ngón tay chạm phải miệng vết thương, vẫn sẽ đau đớn khó nhịn.

Mộ Dung Thư dè dặt cẩn trọng băng bó, chỉ sợ đụng tới miệng vết thương, hết sức chăm chú. Trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Sauk hi nghe Vũ Văn Mặc nói xong, Mộ Dung Thư cười nhạt nói: "Cho dù hối hận cũng vô dụng. Hắn sai sót trong cơ hội lần này, liền sẽ không có cơ hội đến nghiệm chứng lần nữa. Chính là, Tam hoàng tử bình bình tĩnh tĩnh, tâm tư thâm trầm thật khiến cho thiếp bất ngờ." Có thể ẩn nhẫn đến gần cơ hội nhất mới có hành động, đã nói lên Tam hoàng tử tuyệt đối đang nhẫn nại chờ cơ hội. Mà cơ hội này, tám phần là Hoa phi!

Xức thuốc xong nàng lấy mảnh vải sạch sẽ nhẹ nhàng băng bó. Kỹ thuật băng bó cũng đúng là tốt hơn nhiều, chỉ vài động tác lưu loát băng bó kỹ.

"Ha ha, Thư nhi, việc này trong lòng ta đã có tính toán. Nàng không cần quá mức lo lắng. Ta cũng không muốn nàng ngày ngày lo lắng." Vũ Văn Mặc nâng tay không bị thương lên nhẹ nhàng vuốt ve tóc Mộ Dung Thư đen như mực mềm nhẵn như tơ lụa, ôn nhu nói.

Mộ Dung Thư như thế nào không biết tâm tư của hắn, hắn không muốn khiến nàng lo lắng. Vì vậy có rất nhiều chuyện hắn sẽ không nói cho nàng nghe, sợ nàng quá mức lo lắng. Mà nàng cũng không bức bách hắn nói. Chính là hi vọng, có thể cùng tiến cùng lùi với hắn. Đến thời khắc mấu chốt, có thể hiệp trợ hắn.

Từ khi Vũ Văn Mặc bị thương, Vũ Văn Minh biếm làm thứ dân, quan viên trong triều ngày thứ hai liền bắt đầu nối liền không dứt đưa dược liệu quý báu. Bọn quan viên triều đình này, phần lớn đều là lắc lư theo gió, trước đó vài ngày thấy Vũ Văn Mặc bị Hoàng Thượng vắng vẻ xa lánh thì tránh xa, hiện giờ Hoàng Thượng vì Vũ Văn Mặc trừng trị Nhị hoàng tử, bọn quan viên liền cho là Vũ Văn Mặc đông phong tái khởi, liền lại chen chúc mà đến.

Về phần người trong Vương phủ, Vũ Văn Hâm cũng tặng dược liệu quý báu. Về phần hai người Vũ Văn Kháng cùng Vũ Văn Nghị, bây giờ còn đang trong đại lao ngồi ngốc. Không có mưa gió gì.

Liên tục mấy ngày, Vương phủ xem như bình tĩnh. Triệu Sơ vì chọc người nhàn thoại cô đơn ở lại trong phủ Tạ Nguyên. Mà Tạ Nguyên cũng không phải người chân chính cô đơn, trong phủ có vài tiểu kiều thiếp. Hai người ngẫu nhiên sẽ đến Vương phủ, lúc nào cũng là buổi trưa.

Tạ Nguyên thằng nhãi này là người thù dai. Từ sau khi có mối thù dưa muối. Chỉ cần hắn đến, liền sẽ nghỉ ngơi mấy canh giờ, ăn một bụng phong phú đồ ăn rồi mới rời đi.

Bình thường Mộ Dung Thư trong đầu không thoải mái liền cùng hắn đấu một trận công phu mồm mép. Bình thường Tạ Nguyên lúc nào cũng bại, nhưng càng bại lại càng hăng, thằng nhãi này chính là tìm nhục mà!

Về phần Triệu Sơ, vẫn luôn luôn mỉm cười nhìn hai người. Ngẫu nhiên khi Mộ Dung Thư thấy hắn, liền sẽ có chút áy náy. Bất quá may mà, tất cả mọi người không cái gì là kiều tình nhân. Nói là bằng hữu, dĩ nhiên là là quân tử thẳng thắn vô tư.

Một ngày nọ, Vũ Văn Mặc đang ngủ trưa, Mộ Dung Thư còn đang ở trong phòng Hiên nhi, nhìn Hiên nhi đi vào giấc ngủ. Chờ sau khi Hiên nhi đi vào giấc ngủ, mới từ trong phòng Hiên nhi đi ra.

"Vương đại nhân phái người tới đáp lời, nói là hiện giờ thân mình vương phi đã khỏi, ngài ấy cũng sẽ không lo lắng cho tiểu thiếu gia nữa." Hồng Lăng trầm giọng nói.

Mộ Dung Thư gật gật đầu, "Ân." Khi vừa trở về, đã biết Vũ Văn Mặc gửi thư nói Vương đại nhân tiến đến mang Hiên nhi đi. Mấy ngày trước đây liền sai hạ nhân lại đưa thư qua, chỉ sợ Vương đại nhân bởi vì lo lắng Hiên nhi liền tiến về kinh thành. Không thể tưởng được Vương đại nhân như thế thâm minh đại nghĩa, sau khi xem qua lá thư nàng tự tay viết, liền để Hiên nhi tiếp tục lưu lại Nam Dương Vương phủ. Nguyên bản nàng còn lo lắng những lời đồn về Nam Dương Vương phủ ngày gần đây sẽ khiến Vương đại nhân cự tuyệt. Hiện tại biết được tin này, nàng liền yên tâm.

Hồng Lăng nhỏ giọng nói: "Vương phi không biết, đã nhiều ngày Hinh vườn bên kia đã xảy ra không ít chuyện." Nàng ở trong vương phủ nhân duyên vô cùng tốt, bọn nha đầu thật thích nói với nàng chút chuyện xảy ra trong Vương phủ, tuy rằng đều là chuyện nhỏ, nhưng Hồng Lăng vẫn có thể ở trong đó nắm được không ít tin tức.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhàn nhạt đáp: "Nga? Chuyện gì?" Mấy ngày này nàng luôn luôn chiếu cố thương thế Vũ Văn Mặc, không có bận tâm chuyện khác nhiều lắm. Thế nhưng, Hồng Lăng nhấc lên Hinh vườn, nàng nhớ tới Lâm thị, mấy ngày trước đây tìm đến nàng là vì chuyện muốn đoạt quyền chưởng quản trong tay Quách di nương, lúc ấy trong lòng nàng chỉ có chuyện Vũ Văn Mặc bị thương, cho nên không nghĩ nhiều lắm.

"Quách di nương không biết bởi vì chuyện gì, hai ngày này gặp ai cũng sẽ khóc tố Ngũ phu nhân khi dễ nàng. Nói là Ngũ lão gia không ở nhà, Ngũ phu nhân đã muốn vội vã hại nàng. Kỳ thực nô tì nhìn thế nào Ngũ phu nhân cũng không giống như trong miệng Quách di nương nói ra? Huống hồ chuyện trong Hinh vườn cũng không phải đều là Quách di nương quản sự? Nô tì còn nghe người ta nói, nhà mẹ đẻ Ngũ phu nhân có việc mừng nhỏ, mà trên người Ngũ phu nhân không có bạc, chính là muốn từ chỗ Quách di nương đang cầm chìa khóa phòng thu chi, muốn lấy chút ngân lượng. Nhưng Quách di nương vẫn chưa đáp ứng." Hồng Lăng từ từ nói đến. Trong giọng nói, có bao nhiêu ý chủ quan của nàng. Khi nàng vừa hồi Vương phủ, có một lần đi phòng bếp nhắc nhở chút chuyện tình, vừa vặn đụng phải Quách di nương, Quách di nương lúc ấy liền đối với nàng bình phẩm từ đầu đến chân, nói chút lời khó nghe. Sau khi biết được nàng chính là đại nha hoàn bên cạnh vương phi, liền lập tức thay đổi thái độ.

Quét mắt nhìn qua thần sắc Hồng Lăng, Mộ Dung Thư trong tâm buồn cười, chuyện Hồng Lăng bị Quách di nương chế ngạo ở phòng bếp nàng cũng biết. Chính là, Hồng Lăng người này cũng là ghét ác như cừu. Chợt nhớ tới Lâm thị, Quách di nương này hai ba ngày này nháo lợi hại như thế, chỉ sợ Lâm thị dùng biện pháp quá khích thì xôi hỏng bỏng không.

"Ha ha, lúc này Vương gia hẳn là đã tỉnh ngủ, chúng ta đi xem đi." Mộ Dung Thư vươn vươn eo, nói. Chuyện tình trong phòng lão Ngũ, nàng có thể ít quản thì ít quản đi. Mà nếu Lâm thị nếu chuyện này mà cũng làm không tốt thì sau này càng khó sống. Quách di nương là người mạnh mẽ, huống chi Quách di nương cùng Chu thị còn quan hệ chặt chẽ.

Trước mắt, trọng yếu nhất là, làm cho miệng vết thương của Vũ Văn Mặc khép lại. Đồng thời nhìn động tĩnh mấy người trong cung kia.

Thế nhưng, lúc Mộ Dung Thư mới vừa đi tới trước của phòng, lại thấy Lâm thị, Chu thị, Quách di nương ba người khí thế hừng hực tiến đến.

Sở dĩ nói là khí thế hừng hực, là vì Quách di nương nước mắt ràn rụa, quần áo dơ dáy bẩn thỉu không thôi. Cơ hồ là chạy tới được.

Mà Lâm thị tái mặt xanh đen, trong mắt cũng ẩn có nước mắt. Lại nhìn Chu thị một bên đuổi theo Quách di nương, một bên hô: "Quách di nương, chớ để bị tức giận làm váng đầu, Ngũ phu nhân cũng là vì tốt cho ngươi."

Nàng ta nói chưa dứt lời, bên kia Lâm thị vẻ mặt tức giận nhìn về phía Chu thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.