Làm Người Thay Thế Cũng Không Dễ

Chương 207: Vĩnh viễn đừng trở về nữa




Mặc dù Tần Thiếu Đình không hay ở nhà nhưng trong nhà vẫn có mua máy tính, thậm chí còn cập nhật loại cao cấp nhất hiện nay.

Buổi chiều hôm hai người về nhà, bọn họ đã chuyển CPU, màn hình cùng các thiết bị đi kèm tới căn phòng cho khách kia rồi, dùng luôn bức tường có dán giấy hoa văn làm phông nền, nhìn mộc mạc đơn sơ nhưng không thiếu cái gì.

Khi chạy thử nghiệm, Cận Luân bên kia cũng online, dù gì Cận Luân cũng là lão làng trong ngành công nghiệp stream, lần này Nhung Tước đặc biệt chỉ đạo cậu kiểm tra background live stream của bên Tần Thiếu Đình. Nhung Tước không muốn mấy thứ đồ khoe giàu của Tần Thiếu Đình xuất hiện sau lưng streamer, nhìn quá là low.

Sở Linh chưa xuất hiện thì đã có mấy vạn người ngồi chờ trong kênh stream chính thức của Chập Lân, ngay khi bắt đầu, đường link được chia sẻ lên weibo, trong mười phút đã có tới hơn trăm vạn người xem.

Sở Linh chưa live stream bao giờ, nhưng vì nhìn Cận Luân làm nhiều trước đó nên cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Tần Thiếu Đình không có mặt, cha mẹ Tần lại đang bận việc, trong phòng chỉ có mình cậu, cực kỳ thoải mái.

“Khụ, mọi người có nghe thấy tiếng của tôi không?”

Chẳng mấy chốc những dòng spam liền hiện lên màn hình stream –

[Có có có có có có có!!!!!!!]

[Vũ thần càng ngày càng đẹp!]

[Vũ thần nhìn tui nhìn tui!]

[Tôi tin rồi, quả nhiên tình yêu khiến người ta ngày càng đẹp hơn!]

[Vũ thần, Đình thần đâu?]

[Vũ thần đang ở nhà sao?]

[Vũ thần ăn Tết thế nào?]

[Hôm nay Vũ thần live stream chơi gì thế? Hóng – ing!]



Sở Linh vừa đăng nhập game vừa chọn vài câu hỏi để trả lời.

“Đình thần? Tôi không biết, không gọi điện thoại.”

“Không phải nhà tôi, đang ở nhà bạn.”

“Ăn Tết ở nhà bạn.”

“Live stream thì đi đánh rank và nói chuyện thôi? Sau đó làm mấy nhiệm vụ năm mới nữa, vậy là được rồi ha.”

[Vũ thần, chừng nào thì cậu tới ra mắt người nhà Đình thần?]

[Đúng đúng đúng đúng, mị đang định hỏi câu này!]

“Đã… đã gặp rồi…” Mặt Sở Linh hơi đỏ.

[Thấy sao? Có ổn hơm?]

[Đã nhận tiền lì xì chưa nạ?]

[Chuẩn, lần đầu ra mắt là phải có lì xì đó nha!]

[Mị cảm thấy hẳn là không có lì xì đâu? Tặng phong bao lì xì ăn Tết là được nè.]

Đúng là Sở Linh chưa nhận lì xì, căn bản cậu cũng không nghĩ tới việc này, mấy hôm nay cha Tần và mẹ Tần đều rất quan tâm tới cậu, chiều hôm qua đi dạo phố còn mua cho cậu quần áo mới chơi Tết, đối với Sở Linh thì nhiêu đó đã là quá đủ rồi.

“Cha mẹ anh ấy rất thân thiện, đối xử rất tốt với tôi. Cảm ơn mọi người đã quan tâm.”

[Vậy thì tốt, yên tâm rồi!]

[Vũ thần phải thật hạnh phúc đó nha!]

[Vũ thần, tóc dài rồi đó, sao không cắt bớt đi?]

[Vũ thần tóc dài nhìn đẹp hơn mà!]

Sở Linh cười cười, “Tối qua có sửa một chút rồi. Sau này có thể tết phía sau lại, không bị dài quá đâu.”

[Hình như cả nhuộm nữa đúng hông?]

“Ừm, nhuộm màu lam đậm, bình thường nhìn không thấy, ra nắng mới thấy rõ hơn một chút.”

[Đình thần có nhuộm không?]

[Hẳn là Đình thần thích cậu nuôi tóc dài ha?]

“Có nhuộm, màu giống với tôi.”

“Ừm, anh ấy thích. Tôi cũng không có yêu cầu gì về phương diện này nên nuôi tóc cũng được, để dài tầm này thôi.” Nói đến đây mặt Sở Linh càng đỏ tợn.

Comment bay kín màn hình toàn những “Ỏ ~~~~~”, nuôi tóc vì người mình thích, lãng mạn quá đi thôi.

Sở Linh đỏ mặt không phải vì Tần Thiếu Đình chỉ đơn thuần thích cậu để tóc dài, mà khi đó Tần Thiếu Đình đã ghé vào tai cậu nói, sau này khi làm từ đằng sau có thể kéo tóc cậu.

Mà bình thường Tần Thiếu Đình cũng rất hay luồn tay vào trong tóc cậu, dí đầu cậu sát lại gần mà hôn. Lực tay Tần Thiếu Đình rất nhẹ, không dứt tóc cậu, mà cậu cũng rất hưởng thụ kiểu thân mật pha chút bá đạo này.

Sở Linh cảm thấy mình không thể trả lời comment được nữa, nói không chừng có khi lại lộ những chuyện không nên lộ. Thế là cậu tắt phần comment đi, tập trung stream game.

Có lẽ vì đang là mùa Xuân, tâm trạng của mọi người đều rất tốt, có lẽ anti-fan cũng nể tình không ném đá, không khí buổi stream cực kỳ vui vẻ.

Đến khi Sở Linh stream xong thì đám Tần Thiếu Đình cũng quay về.

Sở Linh xuống lầu, Tần Thiếu Đình cười hỏi thăm buổi stream của cậu.

Sở Linh không nhắc tới những câu hỏi của fan, chỉ gật đầu nói, “Rất tốt.”

Bữa cơm giao thừa rất náo nhiệt, đồ ăn kín bàn, cha mẹ Tần chu đáo chiêu đãi Sở Linh, Thái Nghệ Tĩnh và Tô Dịch. Đồng thời còn bảo Thái Nghệ Tĩnh và Tô Dịch nhớ chăm ghé qua, coi đây như nhà mình, thêm phần náo nhiệt.

Thái Nghệ Tĩnh và Tô Dịch cảm thấy ấm lòng, thái độ chân thành của cha mẹ Tần khiến bọn họ rất an tâm, không thể không đồng ý.

“Sở Linh thì khỏi phải nói, sau này hẳn là phải về cùng Thiếu Đình thường xuyên hơn. Gian phòng cho khách trên lầu kia bác sẽ bảo giúp việc lo, mấy đứa về thì ở đó, cần đồ dùng quần áo gì thì chuyển hết về đây.” Mẹ Tần mỉm cười nói.

Bà không thể hiểu nổi tại sao có những bậc phụ huynh lại đang tâm đuổi con cái ra khỏi nhà chỉ vì con mình là đồng tính. Nếu người khác không chịu hiểu, vậy thì hãy để bọn họ thấu hiểu, bọn họ nguyện ý nhận thêm hai đứa con trong nhà chẳng vấn đề gì.

“Dạ vâng.” Thái Nghệ Tĩnh cười đáp lại, cậu ta biết Tô Dịch đang thấy rất vui, vì vậy cậu ta cũng vui lây.

Ăn xong là đến lúc chờ giao thừa, trước khi dì giúp việc về nhà thì đã chuẩn bị sẵn hoa quả, đồ ăn vặt và các loại bánh để trên khay trà, nhìn qua đã biết là chuẩn bị riêng cho đám trẻ.

Không giờ, cả nhà liền ra ngoài đốt pháo.

Pháo nổ đì đùng, Tần Thiếu Đình vươn tay bịt tai giúp Sở Linh.

Sở Linh cười nắm lấy tay hắn, ngắm nhìn từng chùm pháo rực rỡ ồn ào. Chẳng biết là do thời tiết đẹp hay trong lòng ấm áp, Sở Linh mặc không nhiều áo nhưng hoàn toàn chẳng hề thấy lạnh.

Sau khi vào nhà, bốn chàng trai chúc Tết người lớn, ai cũng được tặng một phong bao lì xì.

Cha mẹ Tần không phải kiểu người hẹp hòi, đối xử với bốn đứa như nhau, vì vậy tiền lì xì cũng bằng nhau chằn chặn.

Thái Nghệ Tĩnh và Tô Dịch vốn định từ chối, nhưng vì Tần Thiếu Đình nói đây là đồ chúc may mắn, đến giải mùa Xuân còn có thành tích tốt, thế nên bọn họ liền mỉm cười tiếp nhận.

Tần Thiếu Đình kéo Sở Linh cùng chụp ảnh, đăng lên weibo chúc mọi người năm mới vui vẻ.

Sở Linh lập tức forward weibo của Tần Thiếu Đình, kèm theo lời chúc Tết tới fan.

Fan cực kỳ hưng phấn khi được phát đường ngay đầu năm mới, vì vậy comment ầm ầm, trừ những câu chúc Tết thì còn hỏi có phải hai người đón Tết cùng nhau hay không. Có điều Tần Thiếu Đình đã sớm ôm Sở Linh đi ngủ, hoàn toàn không nhìn thấy những dòng bình luận này.

Sáng ngày mùng Một, Sở Linh thức dậy trước tiên, đánh răng rửa mặt xong liền xuống lầu ăn điểm tâm.

Dù là Tết nhưng cha Tần và mẹ Tần vẫn duy trì thói quen dậy sớm thường ngày, lúc này bọn họ đã ăn sáng xong, đang xem tin tức trên máy tính trong phòng cho khách.

Thấy Sở Linh đi xuống, mẹ Tần liền ngoắc tay gọi cậu qua.

Sở Linh đi tới, “Cháu chào bác gái, bác trai.”

“Chào con.” Cha Tần mỉm cười gật đầu.

Mẹ Tần lấy một bao lì xì trên ghế ra, nói, “Nào, quà ra mắt đây. Vẫn chưa đưa cho con là vì còn ngày lành tháng tốt. Hôm nay vừa lúc đúng ngày.”

Vẫn giữ chưa đưa không phải vì do dự có nên hay không, mà chẳng qua bà không biết cho Sở Linh bao nhiêu thì ổn. Cho ít thì cảm giác hơi thiếu tôn trọng mà cho nhiều lại sợ Sở Linh ngại. Bà phải hỏi thăm mấy người bạn, chia trung bình các phương án ra mới quyết được số tiền.

Sở Linh nhất định phải nhận khoản lì xì này, đây là thứ thể hiện nhà họ Tần đã chấp nhận cậu trở thành người trong gia đình.

Nhận phong bao, Sở Linh cười nói, “Cảm ơn bác gái, cảm ơn bác trai.”

“Không có gì.” Mẹ Tần cười nói.

Chiều hôm đó, Tần Thiếu Đình live stream.

So với hôm Sở Linh stream thì hoành tráng hơn rất nhiều, chưa xuất hiện đã có mấy trăm người online chờ sẵn.

Ngoại trừ độ nổi tiếng không thể phủ nhận của Tần Thiếu Đình, một phần còn có những người tới hóng hớt. Dù gì bài đăng weibo lúc giao thừa kia chẳng khác nào thừa nhận cả hai cùng nhau ăn Tết cả.

Ngay khi gương mặt của Tần Thiếu Đình xuất hiện, kênh stream lập tức trở nên điên cuồng –

[A a a a a a, Đình thần!!!!!!!!!!!]

[Đình thần đẹp trai quá trời quá đất!!!!!]

[Á hự, đừng nhìn em đừng nhìn em nữa, em sắp mang thai cmnr!!!!!!!!]

[Đình thần, Vũ thần nhà chúng em đâu rồi?!]

[Cần giải đáp, có phải anh và Vũ thần đón Tết với nhau không?]

[Các thím cần gì phải hỏi nữa, lẽ nào không ai nhận ra background stream của Đình thần giống y hệt với background hôm qua Vũ thần stream sao?!!!!]

[Thế là ăn Tết với nhau thiệt hả?!!!!!!]



Tần Thiếu Đình khẽ cười, giọng nói từ tính qua micro cao cấp lại càng thêm gợi cảm.

“Ừ, em ấy ăn Tết ở nhà tôi. Về sau này cũng sẽ đều đón Tết ở nhà tôi hết.”

“Hiện tại em ấy đang nói chuyện với mẹ tôi, tôi stream nên em ấy không tiện ra mặt.”

[Đình thần phải đối xử thật tốt với Vũ thần nhà chúng em đó nha!]

[Gửi huyết thư cầu thêm chi tiết!]

[Huyết thư +1]



“Em ấy là bạn trai của tôi, tôi không đối tốt với em ấy thì còn đối tốt với ai được nữa?”

“Chi tiết ấy à? Cũng chẳng có tiểu tiết gì. Chẳng phải ăn Tết đâu cũng như nhau sao? Em ấy ở phòng tôi, phòng tôi giường lớn.”

[Máu mũi chảy rồi, cầu tình tiết trên giường.]

[Cầu +1!]

Tần Thiếu Đình cười khẽ, “Mấy người thành niên chưa hả? Không được hỏi linh tinh.”

[Dạ em thành niên rồi, cần cho xem chứng minh thư luôn nè!]

[Mị sắp đầu ba rồi đây này!]

[Tôi còn trên đầu ba lận!]

“Vẫn không nói được, em ấy mặt mỏng lắm, tí nữa lại làm mình làm mẩy thì mất công tôi đi dỗ.”

[Dỗ kiểu gì, nghe ngọt quá chừng!]

[Đình thần, nói tí tí thôi Vũ thần sẽ không giận đâu mà!]

“Không giận hả?” Tần Thiếu Đình nghĩ một chút, “Em ấy ngủ rất ngoan.”

[Hết rồi???]

[Sau đó thì sao???]

“Hết rồi, có vậy thôi.”

Fan gào khóc tru tréo, đòi hắn hé lộ thêm một chút.

Tần Thiếu Đình hiếm khi tỏ ra đứng đắn liêm sỉ như thế, hắn mở game live stream như bình thường.

Gia đình Nhung Tước trở về từ suối nước nóng, sau khi về nhà cất đồ liền tới nhà Tần Thiếu Đình.

Hai gia đình đã hẹn trước sẽ ăn cơm ở nhà Tần Thiếu Đình vào mùng Một. Lúc này nhà họ Tần lại càng thêm náo nhiệt.

Vì con cái đều quen thân với nhau, vì vậy hoàn toàn không câu nệ gò bó. Người lớn có chuyện của người lớn, bọn họ liền tới thư phòng hàn huyên.

Tần Thiếu Đình kết thúc buổi stream, chào hỏi chúc Tết phụ huynh nhà họ Nhung xong mới xuống lầu.

Tần Thiếu Đình ngồi vào bên cạnh Sở Linh, nhìn túi trứng gà nhỏ trên bàn, “Mang về nhiều thế?”

“Mấy người chia nhau ăn, một người cũng ăn được mấy quả đâu.” Nhung Tước rót nước trái cây cho Tiết Mạc.

“Hôm nào nấu mì cho vào cho ngon.” Tần Thiếu Đình có thói quen khi ăn mì phải cho thêm trứng.

“Ừ. Stream thế nào?” Nhung Tước không phải quản lý việc này, đây là trách nhiệm của quản lý bên kênh stream, anh không phải bận tâm nhiều, nếu có chuyện gì thì hẳn đã nhận điện thoại rồi.

“Ổn lắm, mượt mà miễn chê.”

“Vậy thì tốt. Nếu có hứng thú thì ký hợp đồng dài hạn.” Nhung Tước luôn cảm thấy với giá trị của Tần Thiếu Đình thì hoàn toàn có thể ký hợp đồng stream dài hơi.

Tần Thiếu Đình lắc đầu, “Có thời gian rảnh chẳng thà tôi dùng để ở bên Sở Linh còn hơn.”

Tên trước mặt show ân ái ngọt đến mức Nhung Tước thấy răng đau, anh không thèm đáp lại nữa, chỉ nói, “Được rồi, cậu vui là được.”

Tần Thiếu Đình không biết mẹ mình và mẹ Nhung Tước bàn nhau thế nào mà bỗng dưng mẹ Tần lại muốn nhận Thái Nghệ Tĩnh và Tô Dịch làm con nuôi.

Việc này nói to thì cũng chẳng to, mà nhỏ thì cũng không hề nhỏ, dù gì cũng là thêm nhân khẩu, phải chính quy một chút.

Kỳ thực nhà họ Tần biết rõ về chuyện của Thái Nghệ Tĩnh và Tô Dịch hơn Sở Linh rất nhiều, dù sao bọn họ cũng thi đấu cùng Tần Thiếu Đình nhiều năm như thế, quan tâm con trai thì cũng có hiểu biết nhất định về Chập Lân. Giờ đây năm hết Tết đến, gặp được hai đứa trẻ, mẹ Tần vừa xót lại vừa mừng. Tối qua bà đã nói chuyện này với cha Tần, cha Tần thấy cũng chẳng có vấn đề gì, Tần Thiếu Đình có thêm nhiều anh em, sau này cũng đỡ đần lẫn nhau được nhiều chuyện. Hơn nữa bọn họ vốn đã có một người con nuôi là Nhung Tước, thấy có con nuôi rất tốt, thêm hai người nữa đương nhiên lại càng vui hơn.

Tần Thiếu Đình bất ngờ nhìn mẹ mình, “Bỗng nhiên mẹ nói tới chuyện này, dù người ta không thích thì cũng ngại mà không dám từ chối.”

“Không đâu đội trưởng.” Tô Dịch vội nói.

Mấy năm nay nhà họ Tần tặng đồ cho câu lạc bộ vẫn luôn có phần của hai người họ, bọn họ cũng không phải những kẻ vô ơn.

Tần Thiếu Đình mỉm cười, “Chẳng thèm nể mặt tôi gì cả.”

Nhà bọn họ quen nhau rồi kết nghĩa không chỉ nhận danh nghĩa hời hợt, mà quan trọng là phải thường xuyên qua lại như nhà bọn họ và nhà Nhung Tước, xây dựng quan hệ dù ở xa hay gần đều không thể tách rời.

Thái Nghệ Tĩnh nhìn Tô Dịch, sự mong đợi ngập tràn trong mắt cậu. Bọn họ ở nhà họ Tần không lâu nhưng vẫn cảm nhận được rõ ràng sự quan tâm của mẹ Tần.

Thái Nghệ Tĩnh liền cười nói, “Nếu bác trai bác gái không chê thì cháu và Tô Dịch mong còn chẳng được.”

Mẹ Tần cũng vui vẻ, “Vậy để bác bảo nhà bếp chuẩn bị một chút, để chú Nhung và dì Nhung cùng chứng kiến.”

Nói xong mẹ Tần liền vào bếp pha trà.

Tần Thiếu Đình lên gác mời cha mình và cha của Nhung Tước xuống. Cha Tần cũng không ngạc nhiên với chuyện này, ông đồng ý, chẳng qua để mẹ Tần đề xuất thì nghe sẽ gần gũi hơn, nếu hai đứa nhỏ không đồng ý thì cũng sẽ không thấy bị áp lực.

Thế là sau Nhung Tước, nhà họ Tần lại có thêm hai đứa con nuôi – Thái Nghệ Tĩnh và Tô Dịch.

Kính trà, sửa miệng là coi như xong lễ.

Mẹ của Nhung Tước cũng nhân lúc trà còn nóng, hỏi Tiết Mạc có đồng ý hay không. Bà rất thương đứa nhỏ này, muốn cậu có một gia đình thực sự, có một chỗ dựa vững chắc về sau. Chỉ có điều vẫn ngại Tiết Mạc không cần sự thương cảm từ bọn họ, đồng thời sợ ảnh hưởng tới tâm tình Tiết Mạc nên vẫn chưa đề xuất.

Vừa rồi nhìn Tiết Mạc mong chờ như thế, bỗng nhiên bà lại muốn nói ra.

Tiết Mạc nghe xong liền nhìn về phía Nhung Tước.

Nhung Tước hiểu rõ Tiết Mạc, thấy cậu muốn, anh cũng gật đầu.

Tiết Mạc lập tức đồng ý.

Cha Nhung và mẹ Nhung liền ngồi xuống vị trí của cha mẹ Tần vừa nãy, tiếp nhận trà lễ.

“Trước đây cảm thấy trong nhà có mỗi đứa con buồn chán hắt hiu. Giờ thì tốt rồi, ấm cúng náo nhiệt hẳn lên.” Mẹ Tần vui vẻ nói.

“Đúng nhỉ? Nhà thì rộng lại càng cảm thấy trống trải lạnh lẽo hơn, giờ có nhiều người, gia đình mới đúng là gia đình.” Mẹ Nhung cười nói.

“Phải đó.”

Cha Tần gọi Tần Thiếu Đình lên gác, cha Nhung cũng ở đó.

Cha Tần đưa một tấm thẻ cho Tần Thiếu Đình, “Nghe bảo mấy đứa muốn xem nhà, đưa Sở Linh theo mua một căn mà nó thích đi.”

“Ba, con có tiền.” Tần Thiếu Đình từ chối.

Cha Tần liếc mắt lườm Tần Thiếu Đình một cái, “Không đưa cho anh, đây là cho Sở Linh. Con trai nhà này tự kiếm tiền nuôi gia đình là chuyện đương nhiên, vì thế mấy năm qua con tự lập ba cũng không quản. Nhưng Sở Linh là nửa kia của con, nói thẳng ra là con dâu nhà này. Con nghèo thì tự đi mà nghèo, chẳng nhẽ còn muốn làm khổ nửa còn lại của mình hay sao? Thế nên tiền này là để mua nhà cho Sở Linh. Đưa thẳng cho thằng bé thì nó sẽ không nhận, khiến nó cảm thấy có trách nhiệm quá lớn cũng không tiện, thế nên mới đưa cho con. Xem xem có căn nào hợp thì mua luôn, không đủ tiền thì cứ nói. Chủ hộ viết tên Sở Linh, anh đừng có hòng táy máy.”

Tần Thiếu Đình cạn lời rồi, “Ba, con có phải con đẻ của ba không?”

“Biến.” Cũng là vì con đẻ nên mới chuyên tâm bồi dưỡng tính độc lập và tinh thần trách nhiệm của một người đàn ông cho Tần Thiếu Đình.

Tần Thiếu Đình cười híp mắt cất thẻ, “Được rồi, con cảm ơn ba!”

Tất nhiên vì để Sở Linh không thấy có gánh nặng trong lòng, hắn cũng không nói chuyện này cho Sở Linh biết. Cứ giấu giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đất đi đã, sau này chờ thêm mười hai mươi năm nữa thì mang ra cho Sở Linh xem là được.

Nói đi cũng phải nói lại, tuy cha mẹ yêu cầu rất nghiêm khắc với hắn, đòi hỏi ở hắn cực kỳ cao, nhưng bọn họ lại đối xử với Sở Linh rất tốt, điều này khiến hắn rất vui vẻ. Vợ con là để yêu chiều, hắn phấn đấu tất thảy cũng chỉ vì muốn Sở Linh có cuộc sống ngày một tốt đẹp hơn, thanh thản hơn. Quan hệ trong nhà ôn hòa đầm ấm thì hắn và Sở Linh mới có thể vững vàng tiến bước, duy trì hạnh phúc dài lâu. Cha mẹ đã giúp hắn, hắn cũng phải cố gắng hơn mới được. Không thể khiến cha mẹ thất vọng, lại càng không thể phụ lòng Sở Linh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.