Tô Thanh Mai biết con gái có thai thì lập tức thêm một niềm hy vọng
sống. Ngày ba bữa đích thân đến nhà bếp lo liệu, căn dặn các đầu bếp
phải làm những món bổ dưỡng cho Vân Phỉ. Con trai con gái đều ở bên
cạnh, không có những chuyện phiền lòng, tâm tình của Tô Thanh Mai cũng
dần vui vẻ trở lại. Cũng thật là lạ, bà ta và Úy Đông Đình mới chỉ gặp
nhau có hai lần nhưng lại có ấn tượng rất tốt về đứa con rể này. Nhất là
khi nhìn nhà bếp chuấn bị mấy món ngon thì càng thêm hài lòng đến không
còn chỗ bắt bẻ.
“Tuy Đông Đình không thích nói nhiều nhưng là môt
người rất chu đáo. hôm ấy đi đón mẹ, trên xe ngựa còn chuẩn bị giường
nệm thật dày. Còn trong nhà bếp thì sắm không thiếu thứ gì, để cho con
được bồi bổ.”
Vân Phỉ không biết rốt cuộc thì Úy Đông Đình làm sao để
lấy được lòng của mẹ mình nên quy kết là do mẹ quá lương thiện, không
có lòng đề phòng người khác, thuộc loại người tốt rất dễ bị người ta
lường gạt.
Vân Phỉ khịt khịt mũi, bất mãn nói: “Mẹ bị chàng ấy gạt
rồi, mẹ không biết lòng dạ của chàng ta thâm sâu cỡ nào đâu. Lúc trước
chàng bỏ kinh thành, hoàn toàn không phải chưa đánh đã chịu thua mà đó
là kế dụ địch vào hang, Úy Trác nắm giữ triều chính nhiều năm, để lại
kinh thành không biết bao nhiêu đường lui, ngay cả hoàng cung mà cũng có
mật đạo. Cha con vội vàng chiếm giữ kinh thành, tự xưng hoàng đế, dương
dương tự đắc là đã nắm thiên hạ trong tay. Bây giờ thì hay rồi, bị
người ta nhốt vào kinh thành, trận này ông ấy chắc chắn là thất bại.”
Tô Thanh Mai cười nhạt: “Mẹ ước gì con rể của mình thắng trận.”
Vân Phỉ dè dặt hỏi: “Nếu cha con chết thì mẹ không đau lòng thật sao?”
“Mẹ
đã sớm coi ông ta như đã chết. Đang năm mới, đừng có nhắc tới ông ta
làm tâm trạng mất vui. Bây giờ mẹ đang rất vui vẻ, chỉ muốn được bế cháu
ngoại thôi.”
Vân Phỉ cười thoải mái, cuối cùng thì mẹ cũng buông mọi khúc mắc trong lòng, nàng cũng có thể yên tâm được rồi.
Úy Đông Đình đi một hơi mấy ngày, Vân Phỉ biết lần này hắn thắng chắc nên cũng không hỏi thăm tình hình với Úy Lâm Lang.
Úy
Lâm Lang thầm than: không biết nha đầu này còn chưa hết giận hay là quá
biết cách kiềm nén, cư nhiên không hỏi han tiếng nào. Người ta đang mỏi
mắt mong chờ nươmg tử hỏi thăm môị câu, đáng tiếc chỉ là vô vọng, đành
phải ôm mối tương tư.
Nửa tháng trôi qua nhanh như chớp mắt, tháng
Giêng cũng sắp qua, trưa hôm ấy, tiên phong Tô Hàn Chiếu dưới trướng Úy
Đông Đình đột nhiên dẫn mấy trăm cấm vệ quân đến biệt viện, đón mấy
người Vân Phỉ và Úy Lâm Lang vào kinh thành.
Hiển nhiên, Đại Sở vừa
được thành lập mấy ngày đã sụp đổ, Úy Lâm Lang rất muốn hỏi Tô Hàn Chiếu
kết cục của kiêu hùng thời loạn Vân Định Quyền nhưng vì ngại cho cảm
xúc của Tô Thanh Mai và Vân Phỉ nên không dám hỏi.
Vân Phỉ không hề
bất ngờ trước thất bại của cha mình, Úy Đông Đình nắm tinh binh của kinh
thành, lại thu được binh lực của Ngô Vương, rồi lại liên minh với Lâm
Thanh Phong. Ba quân hợp lực, Vân Định Quyền hoàn toàn không phải là đối
thủ. Kinh thành vốn là thiên hạ của Úy gia, Úy Trác khổ tâm xây dụng
bao năm, nuôi trồng thế lực bao năm, ngoài sáng trong tối chỗ nào cũng
có. Úy Đông Đình dẫn quân lên phía bắc chỉ là kế dụ địch vào hang, đương
nhiên là để lại rất nhiều chiêu sát thủ.
Vào kinh thành, nhìn những
con đường quen thuộc, nàng không khỏi cảm thán chỉ trong mấy tháng ngắn
ngủi mà kinh thành đổi chủ mấy lần. Bây giờ nó đã là thiên hạ của họ Úy.
Vương triều Đại Sở được vài tháng đã chết non, tâm huyết nửa đời ngưòi
của Vân Định Quyền, toan tính bao năm cuối cùng chỉ còn lại vài nét chữ
sơ sài trong sử sách. Vân Phỉ không biết bây giờ hắn đang ở đâu, còn
sống hay đã chết nhưng nàng nhớ rõ Úy Đông Đình từng nhận lời với nàng,
nếu có một ngày hai bên đối đầu thì sẽ không lấy mạng của Vân Định
Quyền.
Nhưng khi công thành đoạt đất, đao kiếm không có mắt, lời đảm
bảo này chưa chắc đã thực hiện được. Vân Phỉ không thể nói rõ tâm trạng
mình lúc này, rốt cuộc là muốn ông ta sống, hay là chết đây?
Xe ngựa
đến trước cửa cung, Thừa Thiên Môn được mở toang, thái giám Tiên Trung
dẫn đầu một đám cung nữ thái giám đã đợi sẵn ở đó rất lâu, thấy Vân Phỉ
đến thì cung kính hành lễ.
Tiền Trung gặp lại Vân Phỉ, nhất thời
không biết nên xưng hô thế nào. Đại Sở đã bị diệt, xưng hô công chúa thì
đương nhiên là không thích hợp. Mặt khác đại tướng quân tuy chiếm kinh
thành và hoàng cung nhưng vẫn chưa xưng đế, vẫn là đại tướng quân, gọi
Vân Phỉ thế nào là một vấn đề đau đầu. Về phần Úy Lâm Lang và Tô Thanh
Mai, A Tông thì thân phận càng khó xử. Tiền Trung ngày thường khôn khéo
mẫn tiệp như vậy nhưng bây giờ cũng không biết nên phải xử sao, quýnh
đến nỗi trán đẫm mồ hôi, ấp úng thỉnh an qua loa.
Sau đó, hắn gọi nội
thị nâng kiệu qua, dẫn Vân Phỉ, Úy Lâm Lang, Tô Thanh Mai và A Tông đến
cung Bồng Lai, Úy Đông Đình thiết yến tại Bồng Lai cung để đón mọi
người.
Chiếc kiệu đi thẳng vào thâm cung, ráng chiều ở phía tây cũng
dần tắt hẳn và hòa vào bầu trời đêm. Đức Dương điện phía xa xa vẫn đứng
nguy nga sừng sững, hai bên đường đi lần lượt lên đèn, giống như những
áng mây hồng dần bay lơ lửng trôi vào chốn thâm cung. Những ánh đèn sáng
rực nối tiếp nhau hệt như một con rồng lửa, uyển chuyển lượn lờ.
Kiệu được dừng lại bên cầu Ngọc Đới.
Lúc này, một bóng người cao lớn xuất hiện trên cầu.
Úy
Đông Đình bước nhanh xuống những bậc thang, gió đêm làm tung bay áo bào
trên mũi giày của y, tạo cảm giác phóng khoáng tiêu sái. Trước nay y
luôn trầm tĩnh, ít nói ít cười nhưng lúc này, trong vẻ chững chạc ấy lại
mang theo vẻ phấn chấn không sao tả được. Trong ánh trời chập choạng,
cả người y như tích tụ hết mọi ánh sáng cuối cùng của ngày.
May mà
Vân Phỉ không phải là người dễ dàng bị sắc đẹp lay động, nhìn y một cái
thì nhanh chóng cụp mắt xuống, để khỏi phải chạm mắt với y.
Úy Đông
Đình đi đến nơi, tầm mắt rơi vào Vân Phỉ trước tiên, nhìn nàng chăm chú,
sau đó mới nói với Tô Thanh Mai: “Mẹ đi đường vất vả rồi.”
Tô Thanh Mai cười nói: “Không mệt chút nào.”
Úy Lâm Lang nói: “Ta sợ Vân Phỉ bị xóc nảy nên xe ngựa đi rất chậm.”
Úy Đông Đình cười. “Tỷ, Linh Tuệ cũng đến kinh thành rồi.”
Úy Lâm Lang vừa nghe thấy thì lập tức sốt ruột, không kịp chờ đợi liền xách váy chạy lên bậc thềm, vội vã lao vào Bồng Lai cung.
“Mời mẹ vào.” Úy Đông Đình đưa tay định đỡ Tô Thanh Mai thì Tô Thanh Mai nói: “Con đi đón A Phỉ là được.”
Úy
Đông Đình cầu còn không được nữa là. Y đưa tay đỡ lấy Vân Phỉ, thuận
thế nắm luôn tay nàng, dáng vẻ có đánh chết cũng không chịu buông ra.
Vân
Phỉ vừa tức giận vừa xấu hổ, sau lưng có biết bao nhiêu cung nữ thái
giám nên nàng không tiện giãy ra, khiến người ta chê cười nên đành phải
mặc cho y đỡ mình vào trong điện.
Úy Lâm Lang vào trong Bồng Lai cung
trước, vừa nhìn là đã thấy phía dưới ghế chủ tọa có một tiểu cô nương
xinh xắn đang ngồi. Khuôn mặt ấy quá giống nàng ta nên Úy Lâm Lang vừa
nhìn là biết ngay đó chính là Linh Tuệ – con gái của mình.
Nàng ta
hết sức xúc động, vội vàng chạy tới ôm chầm lấy Linh Tuệ. Mẹ con gặp lại
vốn là chuyện đáng mừng, Úy Lâm Lang muốn kiềm chế cảm xúc của mình
nhưng không cách nào kiếm chế được. Những đau khổ và uất ức bao nhiêu
năm qua đều phải dồn nén trong lòng, lúc này gặp được con gái, nàng
không nhịn được mà khóc rống lên.
Tuy trên đường đến đây Linh Tuệ đã
biết thân phận thật sự của mình nhưng vì lần đầu gặp Úy Lâm Lang, hơn
nữa bao nhiêu năm nay cứ tưởng mình là con gái của Úy Đông Đình, mẹ đã
mất, nên khi đột nhiên bị Úy Lâm Lang ôm vào lòng khóc rống thế này thì
không được tự nhiên cho lắm.
Mộ Uyển Đình nói: “Biểu tỷ đừng buồn, những ngày tháng tươi đẹp còn đang chờ tỷ.”
Linh Tuệ gọi một tiếng mẹ thật nhỏ, nhón chân lên lau nước mắt cho Úy Lâm Lang.
Úy
Lâm Lang nín khóc, mỉm cưòi, không kiềm được mà kéo lấy tay Mộ Uyển
Đình: “Cũng nhờ có muội thay ta chăm sóc Linh Tuệ bao năm nay, ta không
biết phải làm thế nào mới có thể báo đáp được cho muội.”
“Biểu tỷ đừng khách khí, Linh Tuệ thông minh lanh lợi, ai nấy đều thích.”
Vân Phỉ đứng ngoài cửa, nhìn Linh Tuệ và Mộ Uyển Đình rồi nhíu mày. Động tác rất nhỏ này vẫn rơi vào mắt Úy Đông Đình.
Sau
khi mọi người ngồi xuống, cung yến bắt đầu. So với bữa tiệc đêm giao
thừa, bữa tiệc hôm nay đơn giản hơn nhiều, coi như là một bữa tiệc gia
đình. Trong mắt úy Lâm Lang chỉ có con gái, nhìn không chớp mắt. Linh
Tuệ thì vẫn gần gũi với Mộ Uyển Đình hơn. Vân Phỉ không khỏi nhớ đến lúc
ở Tấn Châu, nàng từng nghe Linh Tuệ nói muốn Mộ Uyển Đình gả cho úy
Đông Đình. Nàng bất giác nhìn nhìn Mộ Uyển Đình.
Ánh mắt nàng ta nhìn
Úy Đông Đình đúng là có chứa sự mến mộ. Hơn nữa Mộ Uyển Đình đã hai
mươi tuổi mà vẫn chần chừ không chịu gả cho ai, chỉ vi chăm sóc cho Linh
Tuệ thôi sao?
Úy Đông Đình ngồi bên cạnh Vân Phỉ, dịu dàng hỏi: “Nàng mệt sao?”
Vân Phỉ vờ như không nghe thấy, chỉ cúi đầu, hàng mi dài che khuất đôi mắt đẹp, giống như là không nhìn thấy sự tồn tại của y.
Úy
Đông Đinh cầm đũa lên, nhặt hết xương cá rồi nhẹ nhàng bỏ vào chén Vân
Phỉ. Kết quả là Vân Phỉ gạt miếng cá qua một bên, không thèm nhìn một
cái. Mấy thứ thịt băm, tổ yến bổ dưỡng gì đó nàng cũng không có hứng thú
rờ tới.
Nhìn khuôn mặt gầy gò của nàng, Úy Đông Đình sốt ruột đến độ
tay đổ mồ hôi, ước gì có thể ôm nàng vào lòng, đút những món ấy vào
miệng nàng. Nhưng ở đây có quá nhiều người, y chỉ có thể cố gắng kiềm
chế trong cảm giác thời gian dài lê thê.
Cung yến kết thúc, Úy Lâm
Lang vội vàng dẫn Linh Tuệ và Mộ Uyển Đình về Vinh Hi cung trước. Tô
Thanh Mai dẫn A Tông về lại Thục Hòa Cung.
Vân Phỉ đang định đi cùng
mẹ thì Úy Đông Đình đã kéo tay nàng lại, nắm chặt trong lòng bàn tay
mình, dịu dàng nói: “A Phỉ, chúng ta ở tây noãn các trong Đức Dương
Điện. Đợi Tiêu Phòng Điện bài trí xong thì nàng hãy dọn qua đó.”
Nói
xong, y liền nắm tay nàng ra khỏi Bồng Lai cung. Một đám cung nữ xách
đèn lồng đi trước, sau lưng là mấy nội thị đi một cách lặng lẽ. Xuống
cầu ngọc đới, Úy Đông Đình và Vân Phỉ cùng ngồi vào kiệu, đi tới Đức
Dương Điện. Trên đường đi, không có một tiếng động, trên lối đi thật dài
chỉ có tiếng bước chân khe khẽ của đám thái giám cung nữ.
Một tay y
ôm eo nàng, tay kia thi nắm tay nàng. Vân Phỉ vừa giãy một chút thì kiệu
đã lắc lư nên phải cố mà nhịn, không nhúc nhích nữa. Đến trước Đức
Dương điện, Úy Đông Đình đỡ Vân Phỉ xuống kiệu, bước lên trên lối đi
bằng đá cẩm thạch trắng.
Vân Phỉ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày nàng
cũng có thể bước trên lối đi bằng đá cẩm thạch trắng chỉ dành cho đế
vương này, lòng có một cảm giác hết sức kỳ lạ. Lối đi tượng trưng quyền
lực vô hạn này, nhìn thì có vẻ khí thế hừng hực, cao cao tại thượng.
Nhưng khi thật sự bước lên trên đó thì không thoải mái chút nào. Trên
mặt đá cẩm thạch có khắc những hoa văn phức tạp khiến nó không được bằng
phẳng, bước đi cũng không vững vàng nhẹ nhõm lắm.
Có lẽ điều này ám
chỉ con đường quyền thế nhìn thì có vẻ rất đẹp nhưng khi thật sự bước
vào thì mới cảm nhận được gian nan trong đó.
Úy Đông Đình dìu Vân
Phỉ, chậm rãi bước trên lối đi ấy cho đến hết. Y dừng một lát rồi cúi
đầu nhìn nàng: “A Phỉ, ngưòi đồng hành cùng ta trong cả đòi này chỉ có
mình nàng.”
Tim Vân Phỉ rung lên, nhưng lại nói: “Có gì tốt đâu, suýt nữa thì trật chân.”
Úy Đông Đình lập tức bế nàng lên. Vân Phỉ giật mình, vội vàng nói: “Thả ta xuống.”
Uy
Đông Đình ngoảnh mặt làm ngơ, bé thẳng nàng vào tây noãn các trong Đức
Dương điện. Đông noãn các là ngự thư phòng của Vân Định Quyền, tây noãn
các luôn để trống, Úy Đông Đình cho người bài trí nó lại lần nữa.
Trong
phòng ấm áp như mùa xuân, bốn góc phòng đặt bốn giá nến cao bằng nửa
thân người, những ngọn nến đỏ to bằng cánh tay trẻ con chiếu sáng khiến
căn phòng sáng như ban ngày.
Trên mặt đất trải thảm lông thật dày,
trên đó thêu hoa mẫu đơn ánh vàng rực rỡ, bên cửa sổ là long án và giá
sách cùng đồ trang trí quý giá. Vòng qua tấm bình phong lớn làm bằng đá,
Úy Đông Đình bế Vân Phỉ vào phòng.
Vân Phỉ vừa nhìn là giật mình.
Một tấm thảm đỏ rộng trải dài từ cửa cho tới bên giường, trên đó có mấy
chục đĩnh vàng, thỏi nào thỏi nấy tròn vo, ưỡn cái bụng to kềnh lên,
lười nhác nằm trên thảm.
Úy Đông Đình đặt nàng xuống thấm thảm, dịu dàng nói: “A Phi, nể mặt con chúng ta, nàng tha thứ ta lần này đi được không?”
Vân
Phỉ nhìn những đĩnh vàng dễ thương kia, lòng cực kỳ vui thích. Nhưng
vừa nghĩ đến việc mình suýt bị Úy Trác hại chết, đứa trẻ trong bụng suýt
nữa mất đi thì lại cảm thấy tha thứ như thế này thì dễ dàng cho y quá.
Úy
Đông Đình nắm tay nàng đi về phía giường, mỉm cười nói: “Người khác mỗi
bước nở sen, còn A Phỉ nhà ta thì từng bước sinh vàng.”
Vân Phỉ
không nhịn được cười phì một tiếng. Úy Đông Đình mừng thầm trong bụng,
cuối cùng cũng dỗ được tiểu nương tử rôi, xem ra là tha thứ cho y rồi.
Đáng
tiếc, còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe Vân Phỉ nói: “Ta muốn đi ngủ,
chàng ra ngoài đi.” Thì nụ cười trên mặt Úy Đông Đình bỗng cứng đời.
Vân Phỉ giậm chân nói: “Nếu chàng không đi thì ta đến Thục Hòa Cung ngủ với mẹ.”
Úy Đông Đình đành phải nói: “Được, ta đi, nàng ngủ sớm đi.”
Y rầu rĩ quay người đi, vừa đi đến gian ngoài thì nghe thấy tiếng đóng cửa.
Cách
một cánh cửa nhưng cứ như là cách trăm sông ngàn núi. Y xoa bóp chân
mày, thở dài một hơi. Làm nàng cảm động còn khó hơn cả công thành đoạt
đất.
Sáng ngày hôm sau, Vân Phỉ ra khỏi phòng thì cả kinh. Sau bình
phong ngoài cửa có một chiếc giường nhỏ, trên đó gối và chăn đủ cả. Lẽ
nào đêm qua Úy Đông Đình ngủ ở đây?
Đại tướng quân uy phong lẫm liệt
trước ba quân đúng là đã co chân cong gối ngủ trên chiếc giường này, hơn
nữa liên tục ngủ bảy đêm. Mỗi ngày trôi qua, nỗi bực dọc trong lòng Vân
Phỉ phai nhạt bớt một chút. Tuy nàng vẫn không cho y vào phòng ngủ
nhưng lại chịu nói với y vài câu.
Tiêu Phòng điện sửa sang xong, Vân
Phỉ dọn ra khỏi tây noãn các, vốn tưởng Úy Đông Đình sẽ mặt dày chạy tới
làm thần giữ cửa nữa nhưng không ngờ đêm ấy y lại không tới. Lòng Vân
Phỉ có một cảm giác là lạ, đến đêm thứ hai y vẫn không tới.
Càng kỳ
lạ hơn là, mấy ngày trước, bất luận y bận thế nào thì cũng sẽ về ăn cơm
với nàng, dỗ nàng ăn này ăn kia. Nhưng từ khi nàng dọn tới Tiêu Phòng
điện thì y giống như bị mất tích, không thấy tăm hơi đâu cả.
Chạng
vạng ngày thứ ba, khi cơm tối được dọn lên thì vẫn không thấy bóng dáng
Úy Đông Đình đâu cả. Vân Phỉ không nhịn được nữa, vờ như vô tình hỏi Kim
Đa: “Mấy ngày nay đại tướng quân dùng cơm ở đâu?”
“Ở Vinh Hi cung.”
Ở nơi đó, không chỉ có tỷ tỷ và cháu gái của y mà còn có một biểu muội thầm mến y, lớn tuổi mà chưa gả.
Vân Phỉ chơt không thấy có khẩu vị gì nữa, ăn được vài miếng là buông đũa xuống, tức giận nói: “Chuấn bị nước nóng.”
Vân
Phỉ nằm trong bồn tắm, bắt đầu nghĩ này nghĩ nọ. Úy Đông Đình xưng đế
là chuyện sớm muộn, đến lúc ấy hắn cũng sẽ như cha nàng vậy, mỹ nữ sẽ
tiến cung như nước chảy. Nàng không còn tâm trạng nào để tắm rửa nữa,
chuẩn bị vào trong phòng đếm vàng.
“Kim Đa, mang khăn lại đây.”
Phía
sau vươn tới một bàn tay, nâng một chiếc khăn tắm thật dày. Vân Phỉ
nhận lấy chiếc khăn, phát hiện bàn tay kia hơi to. Ngước mắt lên, nàng
nhìn thấy người đang khom lưng hầu hạ mình, không phải là Kim Đa mà là
Úy Đông Đình.
Lúc này người nàng không mảnh vải che thân, vội hét lên
một tiếng rồi ném chiếc khăn vào mặt y, vội vội vàng vàng đi nhặt quần
áo của mình.
Úy Đông Đình cười nói: “Cẩn thận.” Tiện tay cầm một chiếc khăn mỏng che người nàng lại.
“Chàng mau ra ngoài đi!” Vân Phỉ đỏ bừng mặt, vươn tay che ngực lại.
“Đâu phải chưa thấy qua, nàng hoảng hốt gì?” Y bế nàng lên giường, đắp chăn cho nàng, chỉ để lộ ra gương mặt đỏ ửng.
Phỉ hung dữ trừng hăn: “Chăng phải chàng đang ở bên biểu muội của mình sao?”
Úy
Đông Đình vội vàng giải thích: “Mấy ngày trước ta bị cảm lạnh, sợ lây
bệnh cho nang nên mấy ngày nay không dám tới.” Y đột nhiên thấy vui
mừng, cười hì hì hỏi: “Thế nào, nàng ghen sao?”
Vân Phỉ hừ lạnh: “Ai thèm ghen, ta chỉ thấy biểu muội của chàng cũng không tồi, chi bằng nạp vào hậu cung đi.”
Úy Đông Đình chần chừ một lúc rồi e dè hỏi: “Nàng bằng lòng thật sao?”
Vân
Phỉ nói nghe chua như giấm: “Ta có gì mà không bằng lòng chứ. Dù sao
thì sớm muộn gì chàng cũng có vô số phi tần, thêm một biểu muội thì có
sao đâu chứ.”
Úy Đông Đình làm như thở phào nhẹ nhõm, cười như trút được gánh nặng: “Nàng bằng lòng thì tốt.”
“…”
Nàng thầm nắm chặt nắm đấm trong chăn, giận đến nỗi mắt cũng tóe lửa.
Thôi thôi thôi, dù sao thì đàn ông là thế, muốn bọn họ kiên trinh như
ngân lượng thì đúng là vọng tưởng. Nàng lấy từ dưới gối ra một đĩnh
vàng, tập trung suy nghĩ làm thế nào để tiền sinh ra tiền mới tốt.
Úy Đông Đình thì thầm vào tai nàng. “Đáng tiếc ta không bằng lòng.”
Vân Phỉ ngẩn ra: “Tại sao?”
“Ta còn nhớ rất rõ những gì nàng nói.”
“Nói gì?”
“Nàng nói nàng không phải là kẻ mềm yếu, mà là cái nĩa bằng sắt. Ta sợ cái nĩa sắt nàng chọc ta thủng mấy lỗ.”
Vân Phỉ cười phì một cái, đĩnh vàng trên tay rơi vào trong chăn.
Tay Úy Đông Đình mò vào, sờ lên ngực nàng.
Vân Phỉ vừa thẹn thùng vừa bối rối, đánh bộp vào tay y: “Chàng làm gì vậy.”
Đại tướng quân bình thản xốc chăn lên, nghiêm túc nói: “Ta tìm vàng giúp nàng.”