Vân Phỉ tỉnh lại, phát hiện nơi mình đang ở không phải là Thục Hòa Cung
mà là một căn phòng xa lạ, sạch sẽ ngăn nắp và ấm áp. Trong phòng có
chậu than, ánh lửa hồng đang cháy bập bùng. Một tấm màn thật dày che kín
cửa sổ, một luồng sáng chiếu xuyên qua khe mành, những hạt bụi nhỏ li
ti đang bay lơ lửng trong luồng sáng ấy.
Tình cảnh đêm qua hiện lên
trong đầu nàng, đến nay nàng vẫn còn chưa dám tin. Nhưng căn phòng trước
mặt không phải là hoàng cung, Úy Đông Đình thực sự mang nàng ra ngoài.
Nàng vô thức ngồi dậy, quần áo trên người đã được mặc chỉnh tề, là ai đã
mặc cho nàng?
Bên giường đặt một đôi giày bằng da hoẵng mềm mại,
nàng khom người mang vào, nhẹ nhàng bước tới bên cửa sổ, vén tấm mành
che cửa sổ lên, ánh mặt trời chói mắt lập tức tràn vào. Bên ngoài là một
màu trắng xóa, ánh mặt trời chiếu lên lớp tuyết khiến nó sáng lấp lánh.
Bên
ngoài có hai nha hoàn đang đứng, thấy Vân Phỉ tỉnh lại thì vội đẩy cửa
phòng ra, bước vào hành lễ: “Phu nhân tỉnh rồi ạ. Nô tì là Kim Đa, Ngân
Đa, xin thỉnh an phu nhân.”
Tâm trạng của Vân Phỉ vốn không được vui,
nhưng khi nhìn thấy hai cô nha hoàn múp míp cùng hai cái tên này thì
không khỏi bật cười, hỏi: “Đây là đâu?”
“Bẩm phu nhân, đây là một sơn trang trên Mang Sơn.”
Vân
Phỉ nghe được câu ấy thi đột nhiên nhớ tới Triệu Sách. Lúc trước khi bị
hắn bắt, nàng cũng ở trong sơn trang gần Mang Sơn. Đã mấy ngày mà vẫn
không nghe tin bọn họ bị bắt lại, chắc là đã an toàn, thoát khỏi nguy
hiểm. Lúc trước Vân Phỉ bảo Triệu Hiểu Phù để thư lại là đã đoán được
rằng sau khi Vân Định Quyền biết Triệu Hiểu Phù và Vân Thừa Cương có
quan hệ ấy thì sẽ không tìm kiếm nàng ta. Bất luận là cha nàng thích một
cô gái đến thế nào, nhưng bị con trai mình nhúng chàm thì đương nhiên
hắn sẽ không cần nữa.
“Tỷ tỷ của ta tỉnh rồi à?” Bên ngoài bỗng vang lên giọng nói của A Tông.
Vân Phỉ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vội vàng gọi: “ATông!”
Người bước vào không chỉ có mình A Tông mà còn có cả một người nàng không thể ngờ được.
Vân Phỉ nhìn thấy nàng ta, bỗng nhiên ngẩn ra, suýt nữa là hét lên, bởi đó là Úy Lâm Lang.
“Ta
chưa chết, muội đừng sợ.” Úy Lâm Lang ăn mặc rất bình dị, không tô son
điểm phấn, giống như là một phụ nữ bình thường. Nàng ta khẽ mỉm cười, sợ
làm nàng giật mình nên không đến gần: “Thái hậu?”
“Đừng gọi ta là Thái hậu, sau này gọi ta là tỷ tỷ là được rồi.”
A Tông bước tới, cưòi hì hì ôm lấy cánh tay Vân Phỉ: “Tỷ phu nói lát nữa mẹ sẽ đến đây.”
“Thật sao?”
A Tông gật đầu: “Tỷ phu đã phái người đi đón rồi.”
Lòng
Vân Phỉ lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. Đêm qua nàng không chiu đi là vì
không thể đề me và A Tông lại. Chỉ cần mẹ và A Tông bình an ở bên cạnh
nàng thì nàng yên tâm rồi.
Úy Lâm Lang thấy Vân Phỉ không hề kinh
ngạc và sợ hãi nữa thì mới chậm rãi bước tới, ngồi xuống trước mặt nàng,
nhẹ nhàng nói: “Cha ta đã qua đời rồi, muội biết chưa?”
Vân Phỉ không ngờ nàng ta lại hỏi một cách thẳng thắn như vậy, ngẩn ra một chút rồi gật đầu.
Úy
Lâm Lang thở dài: “Nói ra muội không tin chứ khi nghe tin ông ấy qua
đời ta rất vui mừng, thậm chí ta còn không muốn để tang cho ông ấy.”
Vân Phỉ nói: “Muội tin, bởi vì nếu cha muội chết thì muội cũng sẽ rất vui, cũng sẽ không để tang cho ông ta.”
Úy Lâm Lang nhìn nàng, cười cười.
Vân Phỉ nhìn nàng ta, nói rất thật lòng. “Nhìn tỷ trẻ trung hơn trước kia nhiều.”
“Đủng
vậy, bởi vì ta đã sống lại lần nữa.” Úy Lâm Lang cười, nói: “Ta biết
con gái mình còn sống thì cảm thấy đời mình đã có hy vọng. Nói tới thì
ta cũng phải cảm ơn muội. Khi ấy ở Tấn Thành muội nói với ta những câu
khiến ta sáng mắt ra.”
Đúng vậy, lúc trước Vân Phỉ nói những câu ấy
là cho nàng ta nghe. Trong mắt cha mình, từ đầu đến cuối nàng ta chỉ là
một quân cờ, một công cụ. Vậy tại sao nàng lại phải khăng khăng một mực
với ông ta, Vì ông ta mà chôn vùi hạnh phúc của đời mình? Ông ta có từng
nghĩ cho nàng, có từng yêu thương nàng như là máu thịt của mình hay
chưa? Ông ta đối xử với nàng như thế, tại sao nàng không thể phản kháng
giống như Vân Phỉ? Tại sao phải ngoan ngoãn cam chịu, phải sống cuộc
sống phập phồng lo sợ, chán chường dài dằng dặc không có kết thúc, mãi
mãi không thể thoát khỏi thâm cung cô tịch? Nàng đã chịu đủ rồi!
“Ta
nhân trận hỏa hoạn ở Lục gia để giả chết, Đông Đình giấu cha an bài ta ở
đây. Bây giờ cha ta chết rồi, cuối cùng thì ta cũng được tự do, không
cần trốn tránh nữa. Rất nhanh thôi, ta có thể nhìn thấy con gái Linh Tuệ
của mình.” Úy Lâm Lang cười. “Đứa trẻ này luôn không biết ta là mẹ nó,
ta cũng không biết nó là con gái mình.”
“Tỷ không biết?”
Úy Lâm
Lang gật đầu: “Năm ấy cha dùng Triệu Mân để đổi Linh Tuệ là giấu giếm
ta. Ông ấy cứ tưởng ta không biết Triệu Mân không phải là con mình, thật
ra từ đầu ta đã biết. Bởi vì khi bế Triệu Mân, cuống rốn đã kết vảy
rồi, hoàn toàn không phải là trẻ vừa mới sinh ra. Ta liền truy hỏi cha
ta, đứa trẻ mà ta sinh ra ở đâu. Ông ấy thấy không giấu được nên nói với
ta đứa trẻ mà ta sinh đã chết rồi. Đứa bé ấy là mọi hy vọng của ta… Lúc
ấy ta hoàn toàn chết lòng, mỗi lần nhìn thấy Triệu Mân đều nghĩ đến đứa
con đã mất của mình, đau giống như là ngàn mũi tên xuyên qua tim vậy.”
“Thật ra Triệu Mân cũng là kẻ vô tội, tỷ nên hận cha tỷ mới phải.”
Đúng
vậy, đúng là ta rất hận ông ấy, thế nhưng huyết thống là không thể cắt
đứt. Nếu ta vạch trần mọi chuyện thì Úy gia sẽ tiêu đời, nên ta chỉ có
thể ở trong cung làm một cái xác không hồn.”
So với khi ở trong cung,
tuy lúc này úy Lâm Lang ăn mặc binh thường, lại không son phấn, nhưng
khí sắc và tinh thần tốt hơn nhiều. Nàng ta và Úy Đông Đình rất giống
nhau, nhìn thấy nàng ta thì Vân Phỉ lại bất giác nhớ tới Úy Đông Đình.
Dù biết Linh Tuệ không phải là con gái của y nhưng nàng không dễ dàng gì
cởi bỏ khúc mắc ừong lòng.
“Ta biết Linh Tuệ khiến muội hiểu lầm
Đông Đình, chuyện này cũng không thể trách đệ ấy. Thân thế của Linh Tuệ
quá đặc biệt, không thể để cho ai biết. Đệ ấy không cố ý dối gạt muội,
chẳng qua đang tìm cơ hội nói cho muội biết mà thôi. Ta rất hiểu đệ đệ
của mình, nó đối với muội có thể nói là cực kỳ thâm tình. Lúc trước khi
cầu xin ta tứ hôn, đệ ấy nóiđời này ngoài muội thì không cưới ai cả.”
Vân Phỉ cúi đầu không nói.
“Trước
khi đi, bệnh tình cha ta đã rất nguy kịch, hơn nữa đã đáp ứng với đệ ấy
là sẽ coi muội như người nhà cho nên đệ ấy mới không ngờ cha lại tính
kế hại muội. Tiếu Hùng Phi cũng là một gã ngốc, mang theo nhiều người
như vậy mà cũng không tìm được tung tích của muội. Đông Đình nhận được
tin tức thì lòng nóng như lửa đốt, nhất thời thay đổi chiến lược, bảo
cậu đi chiếm Kim Lăng, còn mình thì dẫn binh xuống phía nam cắt đứt
đường lui của Ngô Vương, liên minh với Lâm Thanh Phong. Đệ ấy biết muội
không yên tâm mẹ và A Tông, nhất định sẽ về Lạc Dương nên bảo Tiếu Hùng
Phi lẻn vào kinh thành dẫn muội đi. Muội không chịu đi mà còn kén phò mã
khác, khiến cho đệ ấy quýnh đến bạc cả tóc kìa.”
Nói đến đây, úy Lâm
Lang mỉm cười. “Nhưng khích đệ ấy như thế thì đánh trận mới nhanh được.
Chưa đến nửa tháng mà đã giành được toàn thắng, bắt sống Ngô Vương.
Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”
Mặt Vân Phỉ đỏ bừng, nhưng vẫn cứ im lặng cúi đầu, không nói một lời.
“Muội
hãy bớt giận và tha thứ cho Đông Đình một lần đi. Chuyện này vốn cũng
không phải lỗi của đệ ấy, là do cha ta không tốt. Nay ông ấy đã qua đời,
muội và Đông Đình hãy sống cho thật tốt.”
Úy Lâm Lang đang nói thì nghe thấy Kim Đa ở bên ngoài nói: “Đại tướng quân về rồi.”
Úy Lâm Lang đứng dậy, rèm được vén lên, A Tông kêu lên trước nhất: “Me!”
Vân
Phỉ vốn đang cụp mắt xuống, nghe thấy A Tông gọi mẹ thì lập tức ngẩng
đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Úy Đông Đình đang đỡ Tô Thanh Mai bước vào.
Vân
Phỉ khó có thể hình dung ra sự bất ngờ và vui mừng trong lòng mình,
nàng lập tức bước tới, nắm lấy tay mẹ mình nói: “Mẹ, sao mẹ lại tới
đây?”
“Đông Đình phái người đón mẹ ra đây, nói là kinh thành sắp đánh nhau.”
“Đánh
nhau?” Vân Phỉ vô thức ngẩng đầu nhìn Úy Đông Đình đang đứng phía sau
Tô Thanh Mai một cái. Y đang cúi đầu nhìn nàng chằm chằm, vừa bắt gặp
ánh mắt nàng thì mắt y lập tức sáng lên, giống như là đồng ruộng khô hạn
lâu ngày được gió xuân thổi qua vậy.
Đáng tiếc gió xuân chỉ thổi qua
một tích tắc, Vân Phỉ liếc y một cái rồi tiếp tục coi như y không tồn
tại, chỉ đỡ Tô Thanh Mai ngồi xuống, rót cho nàng ta chén trà. “Mẹ uống
nước đi.”
Tô Thanh Mai mắng yêu: “Con đó, mẹ biết trước giờ con luôn
có chủ kiến của mình, nhưng chuyện mang thai quan trọng như vậy sao lại
không nói cho mẹ biết, suốt ngày cứ chạy chỗ này chỗ kia, không chịu an
phận. Sao con không biết thương cho bản thân mình chút nào hết vậy, cho
dù không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đứa bé chứ.”
Vân Phỉ không ngờ mẹ vừa gặp được mình thì liền nhắc tới chuyện này, nhất thời xấu hổ đến đỏ mặt. “Mẹ, sao mẹ lại biết?”
“Đương
nhiên là do Đông Đình nói cho ta biết. Nghĩ lại mà mẹ còn thấy sợ. Trời
có tuyết rơi lớn như thế mà con còn xuất cung đi khắp nơi, con đúng là
không cấn thận!”
Vân Phỉ càng lấy làm lạ, sao y lại biết nàng có thai? Trừ khi tối qua y gọi người tới bắt mạch cho nàng.
A Tông vui vẻ đến mức nhảy nhót. “Mẹ, có phải con sắp được làm cậu rồi không?”
Tô Thanh Mai mắng yêu: “Nhìn dáng vẻ của con mà xem, có chỗ nào giống cậu chứ?”
A Tông làm bộ nhào vào lòng Vân Phỉ, nhưng còn chưa đến gần thì Úy Đông Đình đã dang tay ra chặn nó lại.
Tô
Thanh Mai vội vàng kéo cậu nhóc ra, mắng: “Thằng quỷ láu táu, sau này
không được nhào tới nữa nghe chưa, phải nhẹ tay nhẹ chân, đừng có động
vào bụng của tỷ tỷ.”
A Tông lập tức ngoan ngoãn gật đầu “Con biết rồi, trong bụng của tỷ tỷ có giấu em bé.”
Mặt Vân Phỉ đỏ ửng, lúc này có người nhà vây quanh, nàng mới cảm nhận được niềm vui khi được làm mẹ.
Úy
Lâm Lang cũng rất vui mừng, ở sau lưng đẩy Úy Đông Đình một cái: “Ta đã
nói giúp đệ vài lời rồi, còn không mau đi dỗ mẹ đứa nhỏ đi.” Nói xong,
nàng ta nói với Tô Thanh Mai. “Vân phu nhân, lúc nãy ta vừa bảo nhà bếp
làm mấy món bổ dưỡng cho A Phỉ, người đến xem thử còn cần căn dặn gì
thêm không?”
Tô Thanh Mai lập tức kéo A Tông đi, nói: “Chúng ta đi chuẩn bị món ngon cho tỷ tỷ con.”
A Tông lại không chịu đi, liếc nhìn Úy Đông Đình một cái: “Không, con phải ở lại với tỷ tỷ, đề phòng tỷ phu ăn hiếp tỷ ấy.”
Úy Lâm Lang cười phì. “Đệ cứ yên tâm đi, chỉ có tỷ phu của đệ bị tỷ tỷ ăn hiếp thôi.”
Tô Thanh Mai nghe được câu này thi lòng rất vui, lập tức nắm lấy cánh tay A Tông kéo ra ngoài.
Trong phòng trở nên yên ắng, Vân Phỉ biết Uy Lâm Lang cố ý để bọn ở riêng với nhau, để úy Đông Đình có thễ dỗ dành mình.
Nhưng
nàng không muốn nghe y giải thích chút nào cả. Những chuyện ở Tấn Châu
cứ hiện lên trong đầu nàng, hình ảnh chạy trốn trong đêm nơi hoang dã ấy
cứ lượn lờ trước mắt nàng, nàng cảm thấy ngực rất khó chịu, giống như
có thứ gì chặn tại đó vậy.
Nàng đưa lưng về phía y, đứng trước cửa sổ, nhìn những lớp tuyết lấp lánh bên ngoài.
Úy
Đông Đình chậm rãi bước tới. Tiếng bước chân quen thuộc, hơi thở quen
thuộc, giống như là một tấm lưới phủ vây lấy nàng. Nàng đã từng cam tâm
tình nguyện sa vào tấm lưới ấy, nàng đã từng cho rằng y có thể bảo vệ
được mình, cho nàng cả đời bình an, không sầu không lo.
Sau đó nàng phát hiện mình đã lầm.
Đàn ông hoàn toàn không thể trông cậy được, so với ngân phiếu thì còn kém rất xa.
Thấy
được y, nàng không có cảm giác vui mừng khi gặp lại, cũng không có cảm
giác an toàn khi tìm thấy nơi dừng chân, nàng tê dại đến không còn cảm
giác gì nữa cả, giống như y đã biến thành một người xa lạ vậy. Trong
lòng nàng tràn ngập cảm giác bất an, tràn ngập nỗi sợ hãi đối với tình
yêu. Trên đời này có trọn đòi trọn kiếp, sống chết có nhau thật sao? Tại
sao nàng không nhìn thấy điều ấy ở Lâm Thanh Hà, Anh Hồng Tụ, Úy Lâm
Lang, Triệu Hiểu Phù, và cả mẹ mình nữa?
“A Phỉ, là do ta không tốt.
Khi ta biết nàng có thai, nàng không biết ta lo sợ tới nhường nào đâu.”
Úy Đông Đình từ sau ôm lấy nàng.
Người Vân Phỉ cùng đờ, lập tức muốn
giãy khỏi tay y. Gỡ không ra thì ra sức ngắt véo, cào cấu, không chút
kiêng dè, dùng toàn bộ sức lực.
Úy Đông Đình chỉ ôm chặt lấy nàng, mặc cho nàng vừa ngắt vừa đánh, y vẫn không nhúc nhích.
“Ta
biết nàng đã chịu nhiều đau khổ, chịu nhiều uất ức. Nàng muốn đánh ta
cho hả giận thì cứ mặc sức mà đánh, nhưng đừng làm đau chính mình.”
Y
nhẹ nhàng đặt tay lên bụng nàng: “Ta có lỗi với nàng, cũng có lỗi với
con chúng ta. Ta xin thề từ nay về sau sẽ không có chuyện như thế này
nữa.”
Vân Phỉ lạnh lùng nói: “Đa tạ, nhưng ta có thể bảo vệ mình, cũng có thể bảo vệ đứa trẻ, không cần tới chàng.”
Úy
Đông Đình nghe câu này thì lòng quặn lại. Tiểu nương tử yêu kiều xinh
đẹp, hay ôm cổ y nói sẽ yêu phu quân hơn yêu ngân lượng vạn lần kia đã
trở thành tiểu cô nương mình đầy gai góc như lần gặp đầu tiên. Y trăm
đắng nghìn cay mới có được tấm chân tình của nàng, bây giờ chỉ có thể
làm lại từ đầu.
“Đông Đình, Tô tướng quân đến giục kìa!” Ngoài cửa
vang lên giọng của Úy Lâm Lang, Úy Đông Đình buông Vân Phỉ ra, nhẹ nhàng
nói: “Đệ qua ngay đây.”
Úy Lâm Lang vén rèm bước vào, mỉm cười nói:
“Đệ cứ yên tâm đi đi, có ta và Vân phu nhân chăm sóc cho vợ con của đệ.
Thời gian không còn sớm, nên xuất phát rồi.”
“Tỷ, A Phỉ làm phiền tỷ chăm sóc, đệ…” Y nhìn Vân Phỉ, muốn nói lại thôi, lưu luyến không rời.
“Ta
biết, đệ cứ yên tâm đi. Ngày tháng sau này còn dài, con cũng đã có rồi
còn sợ A Phỉ không để ý tới đệ sao?” Úy Đông Đình cười xấu hổ, y nhìn
Vân Phỉ thêm lần nữa rồi mới chịu đi.
Vừa đi đến mái hiên thì nghe Vân Phỉ gọi lại: “Chàng đợi đã.”
Úy Đông Đình mừng thầm trong bụng, vội vàng dừng bước, quay người lại, chăm chú nhìn nàng, trong mắt đầy vẻ vui mừng.
Vân Phỉ đứng trước cửa, một tay vén rèm lên, lạnh lùng nhìn y: “Có phải chàng định đi chiếm kinh thành không?”
“Phải!”
“Không được tổn thương Tống Kinh Vũ.”
Úy
Đông Đình sắc mặt cứng đờ, trong lòng nhất thời chua như bị ngâm giấm.
Thì ra không phải nàng lo cho an nguy của y, không phải dặn y cẩn thận
chút, cũng không phải luyến tiếc không nỡ để y đi, mà đang lo lắng cho
một người đàn ông khác.
“Còn cả, Chương Tùng Niên.”
Ném lại những
lời này, Vân Phỉ xoay người trở về phòng, tấm rèm được buông xuống, tạo
thành một làn gió lạnh thấm vào gan ruột. Lòng Úy Đông Đình càng thêm
chua xót. Còn có thêm một người nữa sao.