Làm Hư

Chương 363: Chữa bệnh (5)




-Ưm..Ưm...Các bạn có thể nhường cho mình mua trước được không?-Tiếng của một người con trai vang lên gây sự chú ý của toàn thể những người có mặt trong căn tin. Phương Nguyên nhìn thấy hắn thì nhanh chân chạy đến mà quên mất cô bạn đi cùng.

-"Hức, anh ta nghĩ anh ta là ai chứ? Là hiệu trưởng hả? Cả hiệu trưởng cũng không vô phép như anh ta, đến sau không chịu xếp hàng mà còn làm phách, tưởng mọi người sẽ nhường chỗ cho anh sao? Anh nằm mơ đi"-Nó vừa nghĩ vừa nở nụ cười khinh khỉnh.

Nhưng...đến khi nó nhìn lại thì...ôi ôi, mọi người đã né ra phía sau nhường đường cho hắn lên trước. Nhìn hắn và Phong đang hiên ngang bước đi thì nó chợt ngây ngốc. "Chẳng lẽ hắn ta có sức hút vậy ư? Sao kì quá vậy"-Nó thầm nghĩ:"Coi chừng gấp con kiến té kìa anh ơi"-Đó chỉ là suy nghĩ mà thôi, nhìn ánh mắt của bọn con gái nhìn hắn thì cũng đủ biết không thể động vào rồi. Nó đang chìm trong suy nghĩ thì tiếng Bảo Trâm gọi làm nó giật mình.

-Này! Làm gì mà đứng im ở đây vậy?-Trâm vỗ vai khi thấy nó bất động. Lúc nãy cô ở trên lớp xem lại bài vì có chút khó hiểu. Xong rồi qua lớp tìm nó nhưng không thấy nghĩ là nó xuống căn tin nên xuống xem thử.

-Nhìn kìa! Nhìn kìa! Nhìn kìa!-Nó chỉ tay vào hai anh chàng phía trước mà cảm thấy sao quá bất công. Nó đứng đây nãy giờ mà không mua được, hai người đó vừa tới đã có đồ ăn. Ngay bây giờ nó đang muốn tìm người hiểu nó

Bảo Trâm ngơ ngác nhìn theo hướng tay của nó thì thấy hắn và Phong đang mua đồ ăn, có gì lạ đâu chứ?

-Thì họ chỉ là mua đồ ăn thôi mà-Bảo Trâm trả lời mà không hề hay biết đã động vào sức chịu đựng từ nãy giờ của nó.

-Cậu...cậu...cậu...cũng cho là hai người đó đúng sao?-Nó cứ nghĩ là Bảo Trâm đang bênh vực hai người đó. Nhưng thật tình thì Trâm đâu có biết gì đâu, chuyện vừa nãy cô đâu được chứng kiến.

-Hai người đó đâu có làm gì sai-Quái lạ! Cô nghĩ mãi khôg ra rốt cuộc hai người đó sai chỗ nào nhỉ? Chỉ là mua đồ ăn thôi. Họ đã chọc giận gì nó sao?

-GƯZZ...-Nó gầm lên một cái đầy tức giận rồi bỏ đi. Bảo Trâm không hiểu chuyện gì liền chạy theo.

Hắn và Phong từ đầu đến cuối đều nhìn thấy những biểu cảm kia của nó.

-"Mình chọc giận gì cô ấy hay sao mà cô ấy nhìn mình ghê vậy nhỉ?"-Phong thầm nghĩ

-"Haha, biết được sức hút của ta chưa? Như cô mà đối đầu với ta ư? Còn lâu mới thắng. Cái gì mà không thèm đếm xỉa tới ta kia chứ? Cái gì mà không quen kia chứ? Ta sẽ làm cô phải thừa nhận rằng cô có quen...a không, có thích ta! Đợi đấy con nhỏ chảnh chọe kia"-Hắn khoái chí nghĩ.

Hai người con trai tha hồ chìm trong suy nghĩ, khiến Phương Nguyên gọi mãi không ai trả lời. Cô bực tức đứng dậy đi về lớp. Các cô gái không hiểu chuyện trong căn tin nhìn Nguyên mà cười khinh. "Thấy người ta đẹp trai rồi muốn tiếp cận hả, bị bơ rồi hả cưng, nhục chưa?"-Đó là suy nghĩ chung của họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.