Làm Hư

Chương 123: Kết cục của mắt chó nhìn người thấp (1)




Chỉ có nơi ít người lui tới như vậy, núi hoang bị phủ kín sương mù, mới hợp với nơi sinh trưởng của thảo dược.

Độc Hoàng chỉ là cao thủ dùng độc, độc thuật và y thuật không phân biệt, đương nhiên cũng là cao thủ trong y thuật. Đột nhiên nhìn ngọn núi dốc đứng thần bí này, chỉ biết ở trong núi này, nhất định có thể tìm thấy dược thảo để trị thương cho mình.

Hai người một ngựa đi về phía trước, cũng không hề gặp ma núi trong truyền thuyết. Độc Hoàng cười quyến rũ, ngồi trên lưng ngựa, vươn bàn tay nhỏ b é, chỉ bảo Tiểu Cửu lấy thảo dược, thấy Tiểu Cửu bị mình chỉ huy loạn chuyển, dáng vẻ lại không hề biết mệt mỏi, trong lòng không khỏi cảm thấy hạnh phúc.

Vô tình, hai người đã xâm phạm vào phía sau núi mười dặm.

Nơi đây sương mù dày đặc, tầm mắt bị cản trở, với nhãn lực bình thường của Độc Hoàng, chỉ có thể nhìn rõ nội trong vòng năm trượng, chỉ có tiếng chim chóc kêu, mới tăng thêm vài phần sinh khí.

- Tiểu Cửu, sương mù dày quá, có hương vị cỗ tử khí rất nặng, chúng ta vẫn nên ra thôi.

Độc Hoàng khẽ nhíu mi, khóe miệng vểnh lên, vuốt đầu Tiểu Cửu, dáng vẻ sợ hãi của một nữ nhân.

- Sợ gì chứ? Nàng nàng nhìn không rõ cái gì, ta lại nhìn rõ vô cùng.

Tiểu Cửu nhéo tay Độc Hoàng, dò hỏi:

- Chẳng phải trúc tía hoa nàng nàng cần tìm còn chưa tìm được sao? Trúc tía hoa là kỳ dược trị thương, không có được nó, thì chưa thể rời khỏi đây được.

- Không lấy được thì thôi đi! Đắp hoa trúc tía lên, chỉ có thể nhanh khỏi một chút, chúng ta không hái được, thì từ từ dưỡng thương, cũng không cần vội vàng.

Độc Hoàng nũng nịu lắc mông, khẽ lắc cánh tay Tiểu Cửu, cầu khẩn nói:

- Chúng ta vẫn nên rời khỏi đây thôi, được không? Nơi này u ám, có chút dọa người, ta cảm thấy hơi sợ.

- Vậy được rồi, khó được mấy khi Độc Hoàng nàng làm nũng một lần, không nể mặt một chút, chẳng phải là phá vỡ phong cảnh sao?

Trần Tiểu Cửu quay người lên ngựa, quay đầu ngựa lại, đi ra ngoài.

Lúc đang định đi, bỗng nhiên có một trận gió to thổi tới, sương mù trước mặt tản ra thành một đường nhỏ, Độc Hoàng ngửa mặt lên trời nhìn, vừa vặn trên giữa sườn núi, có một cây trúc tía tươi tắn cao cỡ nửa người, Độc Hoàng thấy thế, hưng phấn kêu lên, chỉ vào cây trúc tía hoa kia, kích động nói:

- Tiểu Cửu! Trúc tía hoa, ở kia! Có một cây trúc tía hoa, đã lớn rồi...

- Ở đâu?

Trần Tiểu Cửu nhìn theo ngón tay Độc Hoàng chỉ, ánh mắt hắn nhìn càng rõ, cây trúc tía hoa ướt át tiên diễm kia, giống như đang mỉm cười với hắn.

Gió ngừng thổi, sương mù lại che kín trúc tía hoa, mắt Độc Hoàng không thể nhìn xa, lại phục hồi lại tinh thần trong sự kích động, thấy Tiểu Cửu xuống ngựa, lúc này mới giữ chặt cánh tay hắn, lắc đầu nói:

- Núi này rất kỳ lạ, vẫn không nên đi, hơn nữa kỳ hoa dị thảo, đều sinh ra theo ý trời, ắt sẽ được thần vật thủ hộ. Tiểu Cửu tốt nhất là không nên đi.

- Cái gì mà vật hung mãnh bất thường, có có thể hung ác hơn so với ta sao?

Trần Tiểu Cửu rút Hiên viên kiếm ra giao cho Độc Hoàng, an ủi nói:

- Yên tâm đi! Ta thu luyện nội công tử vi, một thân chính khí, có yêu ma nào dám tranh phong với ta? Nàng và Ô Nhã không được đi lung tung, ngoan ngoãn chờ ta ở đây.

Độc Hoàng không ngăn được, nũng nịu nói:

- Tử vi nội công kia của người đâu phải là đúng đắn? Chỉ biết hút trong sức người, dựa vào đạo công yếu ớt của một cô gái như ta, tà ma thuần túy ngoại đạo, dám so sánh với chính khí, thật không biết xấu hổ.

- Không biết xấu hổ có gì vội vàng chứ, chỉ cần nàng thích là tốt rồi.

Trần Tiểu Cửu nhéo khuôn mặt mềm mại của Độc Hoàng, thọc sâu chui vào đám sương mù.

Thị lực của hắn đương nhiên không bị sương mù hạn chế, nhìn cây trúc tía hoa rực rỡ giữa sườn núi kia, không hề sợ hãi ngọn núi dốc đứng, tìm một lối dễ leo lên, thi triển khinh công tuyệt đỉnh, xông lên giữa sườn núi, đúng là linh hoạt và sắc bén hơn nhiều sơ với khỉ và vượn.

Đợi khi Tiểu Cửu vọt tới cách cây trúc tía hoa kia khoảng mười trượng, liền thở gấp ra một hơi.

Trong lúc đó cuồng phong gào thét, cát bay đá nhảy, một tiếng động quái dị, truyền đến từ chỗ sườn núi, như muốn chọc thủng màng tai của hắn.

Tiểu Cửu hai tay bámnúi, đâu còn kịp che lỗ tai chứ?

Nhưng tiếng động khủng khiếp kia quả thật đáng sợ, thật sự chấn động màng tai, Tiểu Cửu vội há miệng, khiến thất khiếu lưu thông, cản trở sức mạnh cường đại kia.

Tiếng kêu hung bạo qua đi, Tiểu Cửu ngẩng đầu nhìn, không khỏi thấy đau đầu một trận.

Một con sơn tiêu (ma núi) hiện ra bên cạnh cây trúc tía hoa kia.

Sơn tiêu cong người lại, rồi lại đứng thẳng như người, cao chừng chín thước, vai rộng eo thon, cả người là một bộ lông màu đen.

Gương mặt đó tuy không một cọng lông, lại rất đáng sợ, sắc mặt giống như một trưởng lão, đầy nếp nhăn, trong ánh mắt hiện ra màu xanh yếu ớt, lúc ẩn lúc hiện, nhìn thoáng qua, liền sinh ra chút sợ hãi tới sởn tóc gáy.

Lúc này, Trần Tiểu Cửu thật tâm hy vọng mắt mình không nhìn tốt như vậy, tự mình tước đoạt di tư cách hưởng thụ cái đẹp.

Hơn nữa, hắn cũng không chút nghi ngờ, lúc này nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ sớm đã rơi xuống chân núi thành một đống thịt nát rồi.

- Ngươi chính là sơn thần trong truyền thuyết sao?

Tiểu Cửu dù sao cũng là một kẻ to gan, đã trải qua sự bối rối lúc đầu, cũng đã trấn định lại tâm thần, cố dùng ánh mắt miệt thị nhìn chằm chằm vào ánh mắt màu xanh yếu ớt của sơn tiêu kia, dường như không chút e ngại.

Con ngươi của sơn tiêu kia hơi sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Tiểu Cửu lại phản ứng điềm tĩnh như vậy.

Tiểu Cửu vừa muốn trèo tiếp lên phía trước, sơn tiêu kia bỗng há to miệng dính máu, lộ ra hàm răng nanh thưa thớt, che kín bởi những khối vàng, dài chừng ba tấc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Đầu lưỡi thò ra, dùng sức liếm, cổ họng chảy nước miếng, đột nhiên rống lên rất lớn, ra ý thị uy.

Tiếng đá vụn trên núi lăn xuống, có vẻ hết sức khủng khiếp

Trần Tiểu Cửu đâu thể chịu sự uy hiếp?

Hai tay leo núi, chui thẳng lên phía sơn tiêu.

Sơn tiêu kia rõ ràng bị hành động kỳ quái và sự can đảm kia của Trần Tiểu Cửu làm cho ngây người, đôi mắt bắn ra vẻ âm u, hồng hộc thở hổn hển, bàn tay to đầy lông giơ tảng đá ra, ném về phía hắn.

Rầm...

Sức lực của sơn tiêu rất lớn, từng khối không ngừng đập tới.

May thay khinh công của Tiểu Cửu không ai có thể địch nổi, chỉ cần nắm được chỗ bình thường, cũng có thể dùng sức xông lên.

Đá xung quanh người đổ nhào tới, Tiểu Cửu quay người, cũng đi tới khoảng cách chừng năm trượng.

Sơn tiêu kia đương nhiên không ngờ người này lại vũ dũng như vậy, ném hết đá bên người, lại thấy Tiểu Cửu không hề tổn thương chút nào, hét lớn một tiếng, hoảng sợ chạy trốn.

Vài bước nhảy, đã không thấy bóng dáng đâu.

Một người, không ngờ lại dọa được sơn tiêu chạy mất, chuyện này truyền ra ngoài, không phải là cũng có sức chấn động như Võ Tòng đánh hổ sao?

Sơn tiêu kia quả thật là sơn thần?

Tiểu Cửu bám lên đỉnh núi, dừng lại chỗ cây trúc tía hoa, mới phát hiện nơi này dốc thoai thoải, lại có một động núi.

Động phủ của sơn thần?

Coi như chỗ ở của thần tiên?

Ha ha...ta cũng muốn chạm phải cơn cáu gắt vô cớ, không thể cứ tới một lần.

Đang lúc có nên vào sơn động không, Tiểu Cửu đã thiết tưởng tới cảnh trí bên trong sơn động.

Thứ nhất, hoặc là đây là một con mãnh thú hung bạo, cũng không phải sơn thần gì, trong động kia nhất định là đầy mùi hôi, cũng chẳng khác gì động của dã thú hổ.

Thứ hai, nếu đây thực sự là sơn thần thành tinh, coi như đã thành tinh rồi, trong động kia nhất dịnh sẽ tinh diệu vô cùng, cũng sẽ là một kỳ trân dị bảo quý giá.

Trần Tiểu Cửu thực tâm hy vọng sẽ là tình huống thứ hai, lúc đó mình cũng nhân cơ hội cướp đoạt sau đó trốn chạy.

Nhưng vừa vào bên trong sơn động, Tiểu Cửu liền có cảm giác không biết nên khóc hay cười.

Trong động có ánh nến quẩn quanh, lại không thấy mui hôi dầy đặc, cũng không rực rỡ như động tiên.

Tóm lại là, sơn động này giống như một thư phòng.

Cái bàn bằng gỗ chất đống trong sơn động: trên bàn có một bàn cờ vua, bên trong có hai cái giường gỗ, trên giường gỗ có một tấm đệm đơn bạc.

Trên vách đá không có một hạt bụi, trên tường còn có một hàng chữ Hán khắc bằng rìu.

Tiểu Cửu có ngốc cũng nhìn ra được, nơi này là nơi sơn tiêu gì? Đây rõ ràng là nơi có người giả thần giả quỷ để hù dọa người khác.

Đây là một thư phòng, tràn đầy sự yên tĩnh, cảm giác trầm ổn, tuy sơn động hơi âm u, nhưng ở trong đó, lại không hề có cảm giác phập phồng không yên, ngược lại lại có cảm giác yên tĩnh tao nhã.

Xác nhận sơn tiêu là nơi ở của người, trong lòng Tiểu Cửu thấy thoải mái. Đi tới chỗ bàn sách, đã thấy tàn cục rõ ràng chính là bàn cờ mà mình bày ra ở Túy Hương lầu — thiên lý độc hành.

Thấy cảnh tượng như vậy, Trần Tiểu Cửu không khỏi thấy kinh ngạc: sao thế cờ lại truyền tới nơi này? Chẳng lẽ sơn tiêu chạy tới từ Hàng Châu, hoặc là người bên mình?

Trong lòng Tiểu Cửu khẽ rung động, nhìn tứ bảo bên cạnh, trên giấy Tuyên Thành đầy chữ tiểu khải rất nhỏ.

Tiểu Cửu cầm lên nhìn, đã thấy trên mặt giấy viết rất tỉ mỉ cách sắp xếp các nước đi của "thiên lý độc hành".

Cẩn thận nhìn, không ngờ có chút cảm giác khiến Tiểu Cửu khiếp sợ — hắn cũng biết thiên lý độc hành kia, khó khăn rất lớn, đến nay vẫn chưa có người suy nghĩ ra, mà ngay cả Diệp Ngâm Phong người chơi cờ đầy kỹ thuật cũng bái phục, nghĩ không ra.

Nhưng, chủ nhân nơi này không ngờ có thể phá giải được? Đây là đầu óc gì chứ?

Trong lúc nhất thời Tiểu Cửu thấy hứng trí, đã đem cuộc đối chiến với Thôi lão tổ, bày ra "thất tinh tụ hội" với ý định thử sức cờ của chủ nhân nơi này.

Lại nhìn lên vách tường, nhìn kỹ nét chữ rồng bay phượng múa kia, không khỏi khâm phục trầm trồ khen ngợi, trong lòng biết chủ nhân nơi đây ắt không phải phàm phu tục tử.

Đó là một bài thơ dũng cảm và bi thương.

Bồn phổ hồ sơn kỷ độ thu, lãnh triệt băng thủy vạn niên lưu.

Nam nhi lập chí phù vương thất, thánh chủ chuyên chinh diệt lỗ tù.

Công nghiệp yếu kham yến thạch thượng, quy hưu chung bạn xích tùng du.

Câu thơ dũng cảm, cảnh giới cao xa, mơ hồ có tiếng động dữ tợn, khiến Tiểu Cửu không kìm nổi sự hò reo.

Hơn nữa, chữ trên vách tường và tiểu khải trên thư án không giống nhau hiển nhiên là do hai người làm, bên trong có hai cái giường, cũng đoán được, nơi này có hai vị "sơn thần".

Lúc nay Trần Tiểu Cửu vô cùng tò mò, cũng có chút khúc mắc, nhưng đợi rất lâu, không thấy sơn thần trở vê.

Vừa nghĩ Độc Hoàng bên dưới chắc là rất sốt ruột, lúc này mới quay người ra khỏi động, cũng không có tâm đoạt đồ yêu thích của người, nhổ tận gốc trúc tía hoa kia, chỉ bẻ gãy một cành, giống như vượn, dọc theo ngọn núi đi xuống.

Cho tới khi sương mù lùi lại phía sau, thành một cái chấm đen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.