Lãm Hoa Tuyết Hỏa

Chương 7




Nghe thấy thanh âm đóng sầm cửa, Kỉ Tiễu một phen đẩy người đang quấn lấy mình không tha ra, làm hại Diêm Trừng đang hôn quá mức nhập tâm thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình.

Kỉ Tiễu lau nước bọt nơi khóe miệng, cúi đầu làm như không có việc gì mà tiếp tục ăn bánh ngọt, chỉ có lỗ tai hồng hồng tiết lộ nội tâm cậu cũng không có bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Diêm Trừng chăm chú nhìn cậu, mỉm cười lấy hai tờ giấy từ trong ví tiền của mình ra đưa tới trước mặt Kỉ Tiễu.

Kỉ Tiễu liếc mắt, ngừng tay.

Diêm Trừng nói: “Vừa lúc có thời gian, muốn đi đâu không?”

Kỉ Tiễu chỉ lặng yên nhìn.

Diêm Trừng lại nói tiếp: “Ngày mốt hết hạn, quá thời hạn liền trở thành giấy vụn.”

Kỉ Tiễu: “….”

…..

H.J là một họa sĩ nổi danh của thời kì Văn hóa Phục Hưng Ân Châu, nhưng người trong nước biết tới ông ta cũng không nhiều, Diêm Trừng lần trước tới nhà Kỉ Tiễu thấy trên giá sách cậu có mấy tập tranh vẽ của người này mới biết.

Cũng mệt hắn có thể nhỡ được tên của ông ấy, lúc này các tác phẩm gốc của ông ta được triển lãm tại U thị nên Diêm Trừng liền trộm mua vé. hắn cũng không phải là loại người có tế bào nghệ thuật nhưng vì Kỉ Tiễu nên hắn phá lệ có tính nhẫn nại, chính là nhìn những bức tranh toàn cánh đồng lúa mì, mấy cây cỏ, nhiếu nhất thì thêm hình ảnh của mấy con vịt đang bơi qua bơi lại còn được miêu tả bởi những từ ngữ vĩ đại kiểu như : tinh thần vui vẻ nhân văn, tư tưởng giải phóng… Diêm Trừng nhịn không được trong lòng âm thầm phun trào.

Phòng triển lãm không lớn, người tới lại không ít, ngẫu nhiên có một số người dừng trước một bức tranh nào đó hưng trí bừng bừng thảo luận xem xét, Kỉ Tiễu ở một bên nghiêm túc lắng nghe trong chốc lát, rồi lại dời đi xem bức tranh tiếp theo, tuy rằng cậu không nói lời nào nhưng Diêm Trừng có thể cảm giác được, cậu đang phi thường hứng thú.

Tầm mắt Kỉ Tiễu lại không ly khai khỏi những bức họa trên tường, Diêm Trừng liền tiểu tâm cầm tay cậu dắt đi, đem cậu tránh khỏi đám người chật chội xung quanh. Kỉ Tiễu không biết là quá nhập tâm hay là không đếm xỉa tới, tóm lại một đường đều cùng Diêm Trừng mười ngón giao triền, thẳng tới bức họa cuối cùng, tuyên cáo hành trình chấm dứt.

Cách đó không xa liền có cửa hàng bán những vật kỉ niệm, Diêm Trừng hỏi Kỉ Tiễu đi qua đó xem xem, Kỉ Tiễu vừa định lắc đầu, thì một người đưa tới một quyển sách nhỏ.

Kỉ Tiễu nhìn lại, thấy một nữ sinh cười nói: “Hội trường tặng, còn có vật kỉ niệm, nhưng yêu cầu điền một phiếu điều tra, hai cậu có tham gia không?”

Thấy Kỉ Tiễu do dự, nữ sinh kia lại nhỏ giọng nói: “A, đây là bảng đánh giá thành tích học tập, trường lớp.. bạn giúp bọn tớ nhé.”

Kỉ Tiễu lúc này mới gật đầu.

Cô gái đưa cho Diêm Trừng, Kỉ Tiễu mỗi người một bảng điều tra rồi chỉ ra một góc, nơi đó có không ít học sinh tầm tuổi như bọn họ đang phát đồ kỉ niệm.

Vừa thuận miệng hỏi: “Hai cậu học đại học gì?”

Diêm Trừng nói: “Còn chưa thi.”

Nữ sinh có chút kinh ngạc: “Học sinh trung học sao? Nói xong tầm mắt nhịn không được thấy nắm tay hai người không rời ra, đôi mắt khẽ sáng lên một cái, cười đến sáng lạn: “Nhìn không ra, hai người thực cao.”

Kỉ Tiễu lúc này mới phát hiện Diêm Trừng vẫn nắm tay mình không buông, không lời mà lắc lắc tay, Diêm Trừng lúc này mới không tình nguyện mà bỏ tay ra.

Nữ sinh tỏ ra không đặc biệt để ý, ngược lại đang nhìn Kỉ Tiễu điền tên trường ‘Trung học phổ thông thuộc Đại Học U thị’ (= Phụ Trung) thì có vẻ nhiệt tình hơn hẳn: “Hai người đối với mỹ thuật tạo hình có hứng thú không? Nếu có thì về sau có thể suy nghĩ thi vào trường bọn chị.”

Diêm Trừng hỏi: “Chị học trường nào?”

“Khoa tạo hình của Đại học mỹ thuật.” Nói xong, nữ sinh chỉ chỉ áp phích sau lưng: “Bọn chị phụ trách triển lãm lần này cùng phụ trợ công tác điều tra, hàn năm khoa mỹ thuật tạo hình bọn chị đều có rất nhiều hoạt động, khụ khụ.. mặc dù là để chiêu sinh nhưng cũng coi như một loại rèn luyện.”

Diêm Trừng cảm thấy cũng thú vị, không từ mà nhìn Kỉ Tiễu, cậu ấy nếu cảm thấy có hứng thú với cái này nhưng lại thi U đại, vẫn có thể là một lựa chọn tốt.

Kỉ Tiễu cũng quan sát, ánh mắt tinh tế đọc tấm áp phích thật lớn treo trên tường, còn có những thân ảnh mặc đồng phục tuyên truyền qua lại vội vội vàng vàng, đồng tử lóe sáng, nhưng vẻn vẹn chỉ một cái chớp mắt liền thu trở về.

Diêm Trừng vừa vặn đem biểu tình này của Kỉ Tiễu nhìn thấy.

Hai người giao bảng điều tra từng người nhận một cái cốc sức có vẽ hình chibi đơn giản liền rời khỏi phòng triển lãm, trên đường Diêm Trừng nhịn không dược lại lần nữa hỏi lại vấn đề này.

“Sang năm cậu định thi khoa nào? Khoa mỹ thuật tạo hình thế nào?”

Kỉ Tiễu cầm cái cốc trong tay, một khắc nói: “Chưa nghĩ.”

Diêm Trừng nhìn cậu đạm mạc bên cạnh, không tiếp tục hỏi nữa.

*******

Diêm Trừng lần này đến U thị so với đợt nghỉ đông lần đó càng chuẩn bị đầy đủ hơn, trong nhà ai cũng biết hắn ra ngoài chơi, nhưng không biết cụ thể là hắn đi đâu, cho nên hắn tá tục tại Trì gia không hề có áp lực. Kỉ Tiễu khó được khi không phản đối, chỉ có một yêu cầu, chính là khi có mặt Khương Chân, cấm chỉ Diêm Trừng có các hành vi quá mức thân mật tay chân mó máy với cậu, cậu cũng không phải lo lắng Khương Chân bị chấn kinh mà là cảm thấy Diêm Trừng rời đi thì Khương Chân nhất định sẽ cùng cậu nóng lạnh nháo loạn một phen, mà người chịu sức ép lại chính là Kỉ Tiễu cậu.

Diêm Trừng trên mặt tuần hoàn phi thường tốt, nhưng chỉ cần Kỉ Tiễu không chú ý, hắn sẽ ở địa phương Kỉ Tiễu không nhìn thấy Khương Chân đối với thị giác và tinh thần của nhỏ song song đả kích, hoàn toàn phá vỡ hình tượng băng sơn dĩ vãng của Khương Chân càng ngày càng kịch liệt.

Bữa cơm Trì gia đã từng là thời điểm an tĩnh nhất, mặc kệ bên cạnh mình là ai ngồi cơ hồ từ đầu tới cuối không ai lên tiếng nói chuyện với nhau, nhưng từ khi Diêm Trừng tới tá túc, đương nhiên vẫn như trước an tĩnh không ai nói chuyện với nhưng nhưng lại chuyển thành ánh mắt giằng co bắn tia lửa ì xèo.

Tay nghề nấu nướng của Kỉ Tiễu vẫn như trước, món mặn cậu duy nhất miễn cưỡng làm đại khái chính là trứng sốt cà chua, cho nên Diêm Trừng ở Trì gia vài ngày, hắn cũng chỉ được ăn món ấy, nhưng hắn vẫn ăn thực cao hứng. Kỉ Tiễu thích ăn trứng, đây là điều Diêm Trừng quan sát nhận ra được, nhưng Khương Chân cũng thích ăn, mà đổi lại trước kia, một bàn trứng đều là Khương Chân ăn hết, chỉ khi nào Khương Chân ăn không vô thì Kỉ Tiễu mới ăn, nhưng hiện tại có Diêm Trừng, Khương Chân sẽ không được ưu ái như vậy nữa.

Đôi đũa của nhỏ chỉ cần tập trung mục tiêu còn chưa kịp chạm tới đã bị Diêm Trừng gắp đi, sau đó một nửa bỏ vào bát mình một nửa bỏ sang bát Kỉ Tiễu. một lần, hai lần Khương Chân còn có thể nhẫn, nhưng bốn lần, năm lần tới lần thứ 10.cho dù nhỏ có bị ấu trí thì cũng không thể nhẫn hơn được nữa.

Nhỏ ném đôi đũa xuống bàn, khó chịu gào lên: “Kỹ thuật anh tốt như thế sao không tham gia thi đấu cướp hạt đậu đi?”

Diêm Trừng gật gù: “Sẽ suy nghĩ, cám ơn đã khen.”

Khương Chân: = 皿 =###

Kỉ Tiễu vẫn ngồi tại chỗ bình tĩnh ăn cơm coi như cái gì cũng không nghe không thấy.

……

Diêm Trừng thừa dịp Kỉ Tiễu đang đi tắm ra ban công gọi điện cho Liêu Viễn Đông, hắn đối trong nhà lấy cớ là đi chơi với anh ta, tuy rằng sẽ không có ai điều tra hắn nhưng Diêm Trừng vẫn muốn cẩn thận chút, cộng thêm cũng biết tình hình hiện tại thế nào.

Quả nhiên, điện thoại vừa thông liền nghe thấy bên kia một mảnh hỗn độn, tiếng kim loại nặng, tiếng huýt sáo, tiếng hét chói tai, tiếng đồ đạc bay loạn xạ…

Diêm Trừng nói hai câu bên kia đều nghe không rõ, chỉ có thể bất đắc dĩ quát ầm lên: “Ra chỗ khác đi.”

Không tới một giây, các tạp âm đều biến mất, Liêu Viễn Đông đã vào phòng an tĩnh, tà tà cười nói: “Sao, ôm mỹ nhân trong ngực còn có thể nhớ tới anh em à, không dễ dàng a.”

Diêm Trừng hừ một tiếng: “Anh đang nói chính anh à?”

Liêu Viễn Đông chậc lưỡi, cũng không phản bác.

Diêm Trừng hỏi anh ta: “Anh đang ở đâu thế? Đường Hải Hoa?” Hắn phỏng đoán Liêu Viễn Đông sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, hẳn là anh ta cũng đã tới U thị, nhưng Liêu Viễn Đông so với hắn còn cực đoan hơn.

“Không, tại phố X.”

“Chỗ nào?” Diêm Trừng choáng váng.

“Phố X Hawaii.”

“Anh… đi lúc nào?”

“Hai ngày trước.”

Diêm Trừng vốn muốn hỏi đi cùng ai, đầu óc chuyển một vòng, nói thẳng: “Hi Đường đâu?”

Quả nhiê Liêu Viễn Đông cười nói: “Trên lầu.”

Diêm Trừng nhíu mày: “Sao anh đem cậu ta đi theo được?”

Liêu Viễn Đông hừ hừ cười: “Cậu hỏi thế là ý gì, chân ở trên người cậu ta, anh chẳng lẽ đánh gãy chân cậu ấy rồi vác đi sao?”

Diêm Trừng không còn lời nào để nói.

Liêu Viễn Đông nghĩ cũng biết Diêm Trừng đại khái có chút không cao hứng, khó được giải thích: “Cậu yên tâm đi, anh coi cậu ấy là bạn bè của cậu, bọn anh đã thương lượng, nếu cậu ấy không nguyện ý anh sẽ không động tới cậu ấy, bằng không cậu cho anh ăn no rửng mỡ quấn cậu ta vậy sao, cậu thấy anh có kiên nhẫn với ai như vậy chưa?”

Diêm Trừng xoa xoa ấn đường thở dài: “Viễn Đông, anh còn nhớ rõ những lời anh nói với em chứ? Anh quấn cậu ấy vậy, cũng đừng kéo mình vào, có mình em làm sai là đủ rồi.”

Liêu Viễn Đông bỗng nhiên trầm mặc, một lúc liền cười nhạo: “Diêm Vương, anh hôm nay ngay tại lúc này nói với cậu một câu, anh thề trong vòng 3 tháng không đem Hi Đường lên giường, anh liền cùng họ với cậu ấy!”

Nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.

Diêm Trưng nhìn màn hình di động, mày nhíu càng chặt hơn, Liêu Viễn Đông cách làm việc công khai đàng hoàng, chính miệng anh ấy đã nói ra sẽ không giống Bào Sưởng nói nhiều làm ít, những lời như thế đã nói ra miệng, trong lòng còn muốn lừa ai đây?

Diêm Trừng tự hỏi một chút liền gọi điện thoại cho Vương Hi Đường, nhưng diện thoại không có ai tiếp, Diêm Trừng thắc mắc không biết có chuyện gì nhưng chính hắn bên này còn chưa lo xong chuyện của bản thân sao còn tâm tư lo cho người khác.

Khi hắn quay đầu liền thấy Khương Chân đang đứng ở đầu cầu thang đối với hắn ngoắc ngoắc tay trừng mình, đừng nói, khí thế của con nhóc này đích xác cũng không ít, nếu đổi lại làm người khác chắc chắn sẽ bị nhỏ dọa chạy mất dép, xem ra Ngũ Tử Húc vẫn còn vất vả đây.

Không đợi Diêm Trừng mở miệng, Khương Chân liền lên tiếng phủ đầu trước: “Vật họp theo loài.”

Diêm Trừng nở nụ cười, vươn tay ở giữa hai người vẽ một cái vòng tròn, ý bảo bọn họ cùng chung sống, vả lại khoảng cách cũng gần, ý muốn nói họ cũng thuộc trong phạm trù cái vòng ‘cùng loài’ này.

“Cho nên?”

Khương Chân lạnh nhạt: “Chúng ta khác loại người.” Đừng đem tôi và anh gộp chung vào một loại.

Diêm Trừng: “Anh và em đều cùng một loại, cũng cùng loại với Kỉ Tiễu.”

Khương Chân khóe miệng vừa kéo: “Miệng lưỡi trơn tru, anh chính là như vậy mới lừa được anh ấy tin anh sao?”

Diêm Trừng như trước bình tĩnh: “Em không biết anh trai em à?Em cảm thấy có khả năng sao?”

Khương Chân nghẹn lời, Diêm Trừng tiếp tục hỏi: “Anh vẫn luôn nghĩ tới quan hệ của các em, rất…giống nhau.”

Khương Chân nói: “Như anh đã thấy.”

Diêm Trừng lắc đàu: “Em rất quan tâm cậu ấy.”

“Thúi lắm.”

“Kỉ Tiễu cũng biết.”

“Anh ấy thì biết cái đếch gì!”

Diêm Trừng mỉm cười: “Còn nhớ lần anh bị đâm trước quán berry không? Ngày đó Kỉ Tiễu cũng tới, anh lúc đó đã cảm thấy kì quái, sao lại có thể gặp cậu ấy ở đó, sau này mới hiểu được, cậu ấy kì thật là tới tìm em.”

Khương Chân mím môi không nói chuyện.

Diêm Trừng nhìn ra, nhỏ cũng biết chuyện này.

Khương Chân bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Tôi hiểu rồi, anh là nghe những tin đồn lung tung trong trường nên muốn đảm đương vai trò người hòa giải sao? Tôi không vấn đề gì, dù sao thanh danh nhà tôi đã sớm thối nát, nhưng tôi cho anh biết, mọi chuyện cũng không đơn giản như anh tưởng tượng, anh ở trước mặt tôi dùng cái đó để lên giọng thì không sao nhưng anh cứ thử nói trước mặt anh tôi xem, anh chờ xong đời đi.”

Trong trường đang lan truyền cũng chỉ là chuyện Khương Chân từ nhỏ ba mẹ đã li dị, bà mẹ ngoại tình, sau đó nhân tình của bả bị bắn chết, về phần chi tiết thì bọn họ không thể thần thông quảng đại mà biết được, cũng không liên lụy tới Kỉ Tiễu, Khương Chân cho rằng Diêm Trừng cũng chỉ biết được như thế mà thôi.

Đương nhiên, nhỏ nói những lời này chủ yếu là muốn hù dọa Diêm Trừng, nhỏ vẫn biết người trước mặt là ai, Kỉ Tiễu nếu thực sự cùng hắn đối chọi thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Diêm Trừng đối với việc này đã thường xuyên trải qua nên đã luyện được tâm vững như bàn thạch, cảm xúc lúc này coi như ổn định: “Anh đối với việc này cũng chả có hứng thú, anh chỉ muốn biết, Kỉ Tiễu vì sao lúc trước không thi đậu trường Phụ Trung, em cũng biết thành tích của cậu ấy, anh không tin là cậu ấy phát huy thất thường mà là có nguyên nhân bên ngoài. Nhưng nếu em không muốn nói cũng không sao, coi như anh chưa hỏi.”

Khương Chân nghe câu này, nhướn mày, trên mặt có một tia xấu hổ.

Hết chương 83

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.