Lãm Hoa Tuyết Hỏa

Chương 1




Đầu tháng 6, kỳ thi đại học, cao đẳng rốt cục mở màn, trường Phụ Trung là một trong các điểm thi trường U đại mượn, cho nên học sinh lớp 10 và lớp 11 được nghỉ học 3 ngày.

Buổi tối trước đó một ngày, Kỉ Tiễu làm xong bài tập, lại tiếp tục vẽ bản thảo, đến khi tắm rửa xong xuôi trèo lên giường cũng đã sắp 11h, nói vậy mấy ngày nay thực sự quá mệt mỏi, Tôn Tiểu Quân ở giường đối diện khó được khi đi ngủ sớm, mà Kỉ Tiễu mới nằm xuống, chuẩn bị đọc sách một chút, lại có điện thoại Diêm Trừng gọi tới.

Diêm Trừng hỏi cậu đang làm gì, Kỉ Tiễu đảo mắt xem sách không trả lời.

Diêm Trừng lại hỏi, cơm chiều ăn gì, Kỉ Tiễu cũng coi như không nghe thấy.

Thẳng tới khi hắn đem mấy lời dạo đầu quen thuộc lảm nhảm xong, Kỉ Tiễu cũng đọc xong một chương sách, Diêm Trừng mới bắt đắc dĩ mà nói mục đích mình gọi tới.

“Bảng ý kiến kia cậu điền xong chưa?”

Hắn hỏi chính là bảng đăng kí phân ban dựa theo khối thi đại học năm lớp 12. thành tích của Kỉ Tiễu ai cũng biết, nên chọn ban tự nhiên là hoàn toàn là bình thường, dựa theo tư duy bình thường cậu tuyệt đối sẽ chọn phương diện này, nhưng Diêm Trừng cũng hiểu con người Kỉ Tiễu, không nên dùng lối suy nghĩ thông thường áp đặt lên cậu, hắn đặc biệt là toàn bộ sự tinh học tập sinh hoạt của lớp 12, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, hơn nữa các môn xã hội của cậu cũng đâu kém cạnh các môn tự nhiên.

“Điền.”

“Vậy cậu chọn?”

“Vật lý.”

Diêm Trừng lại nói: “Tớ vừa mới hỏi Ngô lão sư, cô ấy đã hỏi cậu nhưng cậu lại có lựa chọn khác.” Là học sinh đắc ý nhất của Ngô lão sư nên hành vi của Kỉ Tiễu xác thực khiến bà rất buồn bực.

Quả nhiên, Kỉ Tiễu dừng một chút.

Diêm Trừng nặng nề nhưng vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời của cậu.

Một khắc, Kỉ Tiễu nói: “Lịch sử.” dù sao sớm muộn gì cũng lừa không được.

Diêm Trừng cười khẽ một chút, tuy rằng thanh âm thực bình thường nhưng Kỉ Tiễu biết hắn không quá cao hứng. mọi người đều biết, Diêm Trừng ban xã hội kém hơn ban tự nhiên, trừ bỏ tiếng anh có phần nổi bật, nói chung với trình độ số 1, số 2 của Kỉ Tiễu ở trong trường chỉ chọn một trong hai ban đều có thể, hơn nữa khi cậu nói câu này tỏ rõ hành vi học kì sau không muốn học cùng lớp với hắn.

Ngay từ đầu còn ôm tâm lý cầu may, chờ mong đến cuối cùng Kỉ Tiễu có thể thay đổi suy nghĩ của mình, thì lúc này đã triệt để thất vọng rồi, Diêm Trừng khẩu khí khó tránh khỏi có chút bén nhọn, hơn nữa còn mang theo một loại ủ rũ suy sụp không nói nên lời.

“Cậu chừng nào thì có thể nói thật với tớ? Kỉ Tiễu, cậu nghĩ lại xem, từ khi chúng ta quen biết nhau tới này cậu nói với tớ được bao nhiêu câu nói là thật?! Cậu luôn nói dối tớ, tớ không cần gì hết, chỉ cần cậu đừng gạt tớ, khó lắm sao? Có thể đừng coi tớ là đồ ngốc được không? Có thể không?!!” Nói xong, hắn ‘ba’ một tiếng cúp điện thoại.

Nghe di động truyền tới âm thanh tút tút, Kỉ Tiễu sửng sốt một lúc lâu.

Tôn Tiểu Quân ở giường đối diện đột nhiên xoay người một cái, sau đó thở dài ra một tiếng.

Kỉ Tiễu khó hiểu quay qua nhìn.

Tôn Tiểu Quân buồn bực nói: “Chậc, ngủ không được, ai, vừa nghĩ tới mai là thi đại học… mà sang năm liền tới phiên chúng ta, trong lòng tớ…” cậu ta xoa nhẹ ngực mình lại thở dài một cái.

Kỉ Tiễu không tiếp chuyện, kéo chăn ra chui vào nằm, sách cũng không nhìn, di động ném lên đầu giường.

Bên kia Tôn Tiểu Quân vẫn còn lải nhải: “Tớ cũng biết là tớ suy nghĩ nhiều, hẳn là nên vượt qua năm lớp 12 đã, hiện tại vừa mệt vừa khổ như chó, chờ đến khi khổ tẫn cam lai quay đầu lại coi như chút kỉ niệm, về sau khi già đi, hay mỗi khi họp lớp hoặc đối với con cái mình kể lại, cũng có chút gì để mà nói có đúng không, tóm lại là đừng làm gì khiến mình tiếc nuối cũng không thể hối hận!”

Không tiếc nuối, cũng không hối hận…Kỉ Tiễu nhắm mắt lại, trong đầu còn văng vẳng câu nói này của Tôn Tiểu Quân.

******

Thi đại học xong, Kỉ Tiễu ở trong trường thấy Khương Duệ một lần, anh ta vẫn phải chống nạng bước đi, khập khiễng cùng chủ nhiệm lớp nói chuyện, chung quanh vây không ít bạn học đều tập trung bàn đáp án cùng điểm chuẩn các trường, rồi cùng đánh giá mình thi thế nào…

Có người nói Khương Duệ nhìn thực thoải mái, ngay cả sắc mặt cũng tươi tắn, nhất định là thi rất tốt. Khương Duệ chỉ nhếch môi không nói chuyện. Chủ nhiệm lớp hỏi anh ta mục tiêu có thay đổi không? Dù sao lúc trước thành tích của anh ta cũng thụt lùi không ít.

Khương Duệ lắc đầu. Chủ nhiệm lớp tựa hồ cảm thấy anh ta có chút mạo hiểm, mà Khương Duệ lại nói: “Dù sao kì thi này vốn chính là đánh cuộc nhân sinh, đánh cuộc thắng em liền thắng còn thua thì chỉ có thể là do em xui xẻo.”

Nghe thấy Khương Duệ nói như vậy, Kỉ Tiễu không nhịn được mà quay đầu lại nhìn Khương Duệ một cái, thấy anh ta đích xác giống như mọi người nói, thần thái sáng láng, nét mặt tươi tắn, không hề giống như người bệnh cả người tái nhợt u ám, trong khi tất cả học sinh đều cảm thấy lo lắng bất an thì anh ta lại đặc biệt chắn chắn cùng tự tin, biến hóa còn rất lớn, thực sự ngoài dự kiến của Kỉ Tiễu.

Kỉ Tiễu đối với lần thi đại học cũng có quan tâm, cậu còn lên mạng lấy đề thi lần này về làm thử một lần, sau đó đối chiếu với đáp án, tính tính số điểm mình có được, cho nên cuối cùng khi nhìn thấy điểm thi của Khương Duệ, Kỉ Tiễu thật sự giật mình kinh ngạc.

Thành tích của Khương Duệ đã có, điểm thi của anh ta chỉ cao hơn điểm sàn 10 điểm mà thôi, nhưng để vào trường U đại anh ta đã đăng kí thi còn kém một chút, nếu như bình thường chắc chắn Khương Duệ đã trượt, nhưng vấn đề là, anh ta lại không trượt, không chỉ như vậy, cuối cùng điểm thic ủa Khương Duệ lại cao hơn điểm chuẩn của trường U đại gần 10 điểm.

Mà nguyên nhân Khương Duệ được cộng thêm điểm có thể là do năm lớp 11 anh được giải nhì vật lí quốc gia, cộng thêm là học sinh ưu tú của trường, là cán bộ hội học sinh xuất sắc…này đó cộng tất cả lại, cũng gần 30 điểm. Chỉ cần thi đỗ đại học thì cũng có thể bức tử anh hùng, càng không nói đến được cộng tới gần 30 điểm, cho dù Khương Duệ phát huy không bình thường thì cũng không ảnh hướng tới kết quả trúng tuyển của anh ta, cũng khó trách anh ta có thể thoải mái an nhàn như thế.

Nhưng chuyện này vẫn khiến học sinh trong trường tranh luận nghị luận một chút, rõ ràng học sinh ưu tú cùng cán hộ hội ưu tú còn có 2 người khác vì sao đều rơi hết lên người anh ta? Nói khó nghe một chút, dường như có người đằng sau muốn chống đỡ Khương Duệ được cộng điểm.

Kỉ Tiễu đối với ý kiến này cũng có chút để bụng, nhưng trong lòng cũng chỉ nghĩ là Trì Xu Huyên đối với Khương Duệ giúp đỡ, nhưng từ Khương Chân biết được chuyện này Trì Xu Huyên không có nhúng tay vào chuyện này, bà ấy cũng không có năng lực lớn như vậy, chẳng lẽ thật sự là Khương Duệ được các thầy cô trong trường ưu ái thế sao? Vậy tại sao không trực tiếp cho vào danh sách học sinh được tuyển thẳng.

Khương Duệ cũng từng hỏi Diêm Trừng như vậy, vì sao không cho anh ta được tuyển thẳng, như vậy dị nghị sẽ ít đi một chút.

Diêm Trừng ngại anh ta còn chưa thấy đủ: “Danh sách tuyển thẳng tháng 4, 5 đã chốt, lúc anh tìm tôi cũng là hạ tuần tháng 5 rồi, anh cảm thấy anh theo kịp những người khác sao?”

Chính yếu là chuyện này hắn không tự mình đi làm, nếu không thực dễ dàng lưu lại manh mối cho ba hắn, như thế chả khác nào gióng trống khua chiêng, cho nên hắn nhờ Vương Hi Đường hỗ trợ, cũng may Vương Hi Đường không hỏi gì, nghe xong liền rõ ràng nên xuống tay rất lưu loát.

Diêm Trừng tiếp điện thoại khi đang ở trong phòng đội bóng rổ thay quần áo, thời gian huấn luyện của học sinh lớp 11 trong đội bóng cũng đã giảm bớt, đội bóng ngay từ đầu cũng coi như không chịu thua kém nhưng trong tuần này, cũng chính là trận chung kết giải thi đấu các trường cấp III, nhưng trường Phụ Trung tiếc nuốt chỉ đạt được á quân.

Sang năm bọn Diêm Trừng không thể tham gia đội bóng nữa, hơn nữa gần đây hắn còn cùng Kỉ Tiễu chiến tranh lạnh, tâm tình lúc này cũng không tốt cho lắm, cố tình Khương Duệ còn muốn tới làm phiền hắn, Diêm Trừng thật sự không còn tâm tình nào mà để ý tới anh ta, vì thế nói thẳng: “Đại học anh cũng đỗ rồi, chuyện này tới đây kết thúc,” sau đó cúp điện thoại.

Vừa quay đầu mở cửa, liền thấy Kỉ Tiễu đang đứng lặng bên ngoài.

Diêm Trừng ngẩn ra, trực giác tươi cười liền bò lên mặt nhưng vừa nghĩ tới quan hệ gần đây của cả hai liền cứng ngắc dừng lại, trong lòng hắn đương nhiên hy vọng Kỉ Tiễu có thể tới xem trận bóng dù sao đây cũng có thể là trận đấu cuối cùng trong cấp III của hắn, sự thật chứng minh đích thật là trận đấu cuối cùng của hắn, chính là hắn nghẹn họng chưa nói, Kỉ Tiễu cũng không có hỏi, nên tuần này Diêm Trừng tới sân tập luyện đều trong trạng thái nghiêm trọng, đội bóng thua cuộc hắn cũng chịu một phần trách nhiệm.

“Sao cậu lại tới đây?” Diêm Trừng làm như chưa hề nói gì hỏi.

Kỉ Tiễu vốn không rảnh tới, cậu còn phải giúp lão ngốc đầu tính điểm học kì nhưng Kinh Dao tới tìm cậu vài lần, cơ hồ một lần tới là một tin tức, Kỉ Tiễu nghĩ nghĩ vẫn nên xuất hiện sau đó bắt gặp toàn đội Phụ Trung thua cuộc ủ rũ buồn bực, Diêm Trừng ảo não chán nản đi vào phòng thay quần áo không nói gì. Kinh Dao bảo cậu mau tới xem thế nào, Kỉ Tiễu do dự liền bị đẩy tới. lúc này nhìn vẻ mặt Diêm Trừng lãnh đạm, Kỉ Tiễu lại nhìn di động trong tay hắn.

Diêm Trừng lúc này mới nhớ ra mình vừa nói chuyện với ai, lập tức có chút trống rỗng nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ kiên trì hỏi đề tài kia không tha: “Tớ thua trận cậu có thể cao hứng, về sau cũng không có người thúc giục cậu tới coi nữa đâu.”

Hắn nói lời này đích thực là trẻ con mượn đề tài để nói chuyện, Diêm Trừng cũng hiểu được không nên nhưng Kỉ Tiễu hiển nhiên không có kiên nhẫn bồi hắn hay dỗ dành hắn giận chó đánh mèo, cho nên chỉ lạnh lùng nhìn Diêm Trừng một cái, rồi quay đầu bước đi.

Diêm Trừng cỡ nào muốn giữ cậu lại, nhưng tay vừa nâng lên liền nhịn không được mà cho mình một quyền. Mẹ nó! Diêm Trừng, mày có thể có chút cốt khí không! Có cốt khí chỉ một lần, một lần thôi, được không!

Chính là Diêm Trừng có cố gắng không đi theo đến mấy thì chỉ 10s sau liền nhìn không được mà hướng Kỉ Tiễu đuổi theo sau, chính là Kỉ Tiễu cũng không cho hắn cơ hội, khi Diêm Trừng chạy tới sân bóng đã không còn thấy bóng dáng Kỉ Tiễu nữa.

Bọn họ lần này chiến tranh lạnh duy trì liên tục thời gian cũng không tính là quá lâu, cũng không có phá vỡ kỉ lục lần trước, nhưng Diêm Trừng cũng đã nếm trải đủ gian nan, hơn nữa càng ngày càng gian nan, bởi vì hiện tại đã thi xong hết rồi, hắn ở trường gặp Kỉ Tiễu cơ hội lại càng ít ỏi.

Diêm Trừng cơ hồ mỗi 10p lại nhìn di động một lần, trong lòng biết rõ Kỉ Tiễu sẽ không gọi điện hay nhắn tin cho mình, chính là hắn nhịn không được mà chờ mong, nhịn không được mà vọng tưởng, cảm thấy Kỉ Tiễu dù thế nào cũng sẽ luyến tiếc mình, luyến tiếc đoạn quan hệ này của bọn họ, hoặc là sẽ làm điều gì đó để vãn hồi, chính là trừ bỏ nóng vội trong mình thì cũng chỉ toàn là thất vọng.

Cuối cùng, Diêm Trừng buông tha, hắn cảm thấy mình căn bản không có khả năng thắng được Kỉ Tiễu, mà loại giằng co chờ đợi kiểu này quá trình thắng lợi cũng có ý nghĩa gì đâu, đối với Kỉ Tiễu hoàn toàn là không để tâm, ngược lại chỉ mình hắn để tâm mà thôi. Cho nên Diêm Trừng không đợi nữa, hắn đã nhận rõ hiện thực.

Hiện thực chính là, hắn vĩnh viễn luôn là người thua, hắn căn bản không có biện pháp buông Kỉ Tiễu, căn bản không có biện pháp…

Vì thế, khoảng 21 ngày sau, Diêm Trừng liền nhắn tin cho Kỉ Tiễu, nói cậu ngày mai sau khi tập trung xong thì ở lại trong phòng chờ mình.

Kỉ Tiễu lần này nhắn tin cũng thực nhanh gọn, nói cậu bận việc nhưng chiều có thời gian rảnh.

Diêm Trừng bật người nhanh nhanh chóng chóng nhắn lại nói được.

Lần tập trung này một phần vì đề thi cuối kì, một phần là thông báo điểm tổng kết toàn năm cho học sinh cùng thông báo những việc cần phải làm cho năm học sau.

Diêm Trừng đối với việc này không có bất kì hứng thú gì, bọn Ngũ Tử Húc ngược lại kéo hắn đi xem danh sách xếp lớp cho năm sau.

“Ban xã hội, top 10 có…lớp trưởng, Kinh Dao cũng có này, Hi Đường mày có tên mày này, không tồi….” Vương Hi Đường cũng giống như Diêm Trừng học lệch, nhưng ngược lại với hăn, Vương Hi Đường chỉ học giỏi các môn xã hội: “Cho nên kì sau mày khác lớp với bọn tao rồi, bọn tao đêu ở lớp bên cạnh mày.”

Vương Hi Đường ngược lại tỏ ra không hề gì: “Dù sao ăn cơm với tan học cũng đi cùng, chả vấn đề gì.”

Diêm Trừng sửng sốt: “Hết rồi sao?”

Hồng Hạo khó hiểu: “Mày muốn nói gì?”

“Ban xã hội còn ai nữa?”

“Còn nhiều lắm, Ngưu Vân Hải, Lỗ Tú Ny, Thang Văn Thiến…” Hồng Hạo đọc một đống tên.

Diêm Trừng nghe không nổi nữa, một phen đẩy cậu ta ra, rà soát danh sách xếp lớp một lần, lại cái gì cũng không tìm thấy. hắn lại chạy tới danh sách ban tự nhiên, bởi vì lớp trưởng Thái Hiểu Mông không ở ban này nên Diêm Trừng vừa liếc mắt một cái liền thấy ngay cái tên đứng đầu danh sách, phi thường bắt mắt.

Ban tự nhiên: Số 1: Kỉ Tiễu – Lớp Vật lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.