Làm Em Tổn Thương Chắc Anh Hạnh Phúc Lắm

Quyển 1 - Chương 11: Tiến vào học viện




Trước giờ bắt đầu đại hội thể dục buổi chiều, hội trưởng kéo tôi lại phê phán tôi trước mặt các hội viên, nguyên nhân chính là đi chơi bỏ rơi nhiệm vụ.

Một đám hội viên ngồi đó cười ngu ngốc nhìn hội trưởng phun nước miếng, tôi ước gì bây giờ mình có cái dù ở đây.

“Kỳ Nguyệt, biểu hiện của cô làm tôi quá thất vọng, buổi sáng đi phát đồ cho mọi người không hoàn thành rồi. Buổi chiều không cho đi kiểm tra xung quanh nữa! Chờ đến cuối giờ đi phục vụ nước suối khăn lông cho các vận động viên, hội chúng ta buổi chiều có ai thi đấu?”

Có vài thành viên giơ tay lên, hội trưởng nhìn xung quanh rồi chỉ vào Cố Hành Chỉ nói: “Tiểu Cố à, buổi chiều thi cái gì?”

“1600m nam.”

Tôi âm thầm rơi lệ trong lòng, người gì vậy, chẳng những bên ngoài biến thái mà ngay cả sinh lý cũng biến thái như vậy.

“Uh, sức lực rất tốt.” Hội trưởng nghiêm mặt lại nhìn sang tôi: “Kỳ Nguyệt, buổi chiều cô phải chú ý chút cho tôi.”

Tôi vội vàng gật đầu: “Đã biết, hội trưởng an tâm.”

Buổi chiều tôi đi mua 8 chai nước về, đứng trên khán đài nhìn ra xa cảm tưởng tôi giống như một pho tượng điêu khắc. Tân Hân và Lâm Tĩnh ngồi kế bên ăn vặt, chắc là Tân Hân ghét tôi lắm hay sao àm cứ đạp đạp chân tôi nói: “Kỳ Nguyệt cậu ngồi xuống được không? Cản chúng tớ coi mấy anh đẹp trai nè.”

Tôi hất chân cậu ấy ra: “Toàn mấy tên cơ bắp có gì đẹp?”

Lâm Tĩnh chen miệng vào: “Tiểu Bạch người ta không có thịt, dì Tân khao khát muốn nhìn thấy thịt, cậu hãy thông cảm đi.”

Tân Hân: “Anh Lâm Tĩnh, đừng cho rằng tớ không nghe ra hàm ý trong câu nói của cậu, tớ không phải Kỳ Nguyệt.”

Tôi ngồi xuống, ánh mắt như muốn giết chết hai cậu ấy: “Tại sao đem hết mọi tội lỗi lên đầu tớ?”

Tân Hân vừa tính nói gì đã có thông báo cuộc thi 1600m nam sắp bắt đầu, tôi vội vàng nhảy dựng lên, cầm mấy chai nước chạy tới đó.

Chiều thu mát mẻ, tôi chạy đến chỗ đó, Cố Hành Chỉ đang khởi động bên cạnh cậu ta có mấy cộng tác viên nữ và đám bạn của cậu ta, một nữ sinh nhìn thấy tôi kêu to: “Nhanh lên đi, sắp đên phiên Cố Hành Chỉ rồi!”

Tôi vội vàng đưa nước và khăn lông cho cậu ta, Cố Hành Chỉ cầm lấy nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”

Một nữ sinh lễ phép cười với tôi: “Đàn chị, chị chạy theo đi.”

Tôi trợn to hai mắt: “Tôi?”

“Uhm, không lẽ chị để bọn em chạy theo, bên bọn em đang đến kỳ sinh lý.”

Tôi im lặng nhìn bọn họ, chẳng lẽ một lần dì cả đến là nguyên một bầy sao, nếu dì cả làm các người không có sức như vậy sao lúc nãy tôi đến các người đã la hét ầm ĩ như thế?

Nhưng ai biểu tôi là đàn chị của bọn họ làm gì, không thể so đo với bọn họ thì phải đồng ý thôi.

Đến lúc Cố Hành Chỉ ra sân, tôi nhanh chóng lấy một chai nước suối, khởi động tay chân.

Cố Hành Chỉ cau mày nhìn tôi, hỏi: “Kỳ Nguyệt, cậu được không?”

“Sao không được….đừng xem thường người khác.”

Người phụ trách nổ súng là cô dạy thể dục, cô nhìn tôi trêu ghẹo: “Kỳ Nguyệt, không ngờ em không giỏi sống sót trong nước mà bây giờ chuyển qua mặt đất rồi ha?”

“Cô giáo, mong được phúc của cô.”

Cô cười lớn, to giọng nói: “Mỗi người đều có vị trí và chức trách riêng…………chuẩn bị……..”

10 nam sinh trên đường chạy ngồi xổm xuống, chuẩn bị tư thế sẵn sàng.

“Pằng!” tiếng súng vang lên, tôi còn chưa kịp định hình thì mọi người đã lao vun vút, cô giáo la lên: “Kỳ Nguyệt, chạy đi, tại sao phản ứng lại chậm chạp y như trong nước vậy.”

Tôi rất ấm ức nhanh chân đuổi theo, Cố Hành Chỉ chạy không quá nhanh, khoảng thứ 5 6 gì đó, tôi chạy đến bên cạnh cậu ta cười ha hả hỏi: “Ổn chứ?”

Cậu ta nghiêng mắt nhìn tôi nói: “Không có cảm giác.”

Chạy một hồi cổ chân tôi hơi đau một chút, nhìn Cố Hành Chỉ bên cạnh sắc mặt không hề thay đổi, gương mặt vẫn trắng nõn như cũ. Tôi đi bộ ngoài sân đột nhiên vang thoại vang lên, tôi lấy ra xem là Tân Hân gọi.

“Kỳ Nguyệt, thầy hướng dẫn gọi cho tớ nói có việc tìm cậu.”

Tôi bực bội: “Thầy ấy tìm tớ có chuyện gì?”

“Tớ có hỏi mà thầy ấy nói cậu đến sẽ biết.”

Tôi vội vàng chạy đi khiến hội trưởng phải nhờ một người khác chạy theo Cố Hành Chỉ, hội trưởng không hề vui vẻ chút nào, tôi giải thích nguyên nhân cho anh ta, cũng không còn cách khác phải để cho tôi đi thôi.

Tôi đi đến khu Dật Phu, không hiểu sao tôi có cảm giác có chuyện không tốt xảy ra.

Bên trong phòng làm việc của thầy hướng dẫn có nhiều tiếng cười đùa của mấy thầy cô khác, tôi đẩy cửa vào mọi người đều dừng lại nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái.

Vẻ mặt thầy hướng dẫn có chút phức tạp, kêu tôi ngồi xuống ghế bên cạnh, tôi cũng nghe lời làm theo.

Vừa ngồi xuống thầy gõ gõ bàn hỏi: “Kỳ Nguyệt, em có nhớ lần trước đi chơi xuân ở Dương Châu tôi có nói với em cái gì không?”

Tôi suy nghĩ một hồi cũng không nhớ được, hỏi lại: “Nói cái gì?”

“Tôi nói, quan hệ của em và thầy Tô không bình thường.”

“À, có chuyện gì?”

“Tôi chỉ muốn xác nhận với em, có đúng thật là quan hệ không bình thường hay không?”

Thật ra thì lúc bước vào đây tôi đã đoán được 8 9 phần có liên quan đến Tô Tín, tôi bình tĩnh trả lời: “Dạ, đúng vậy.”

Phía sau thầy hướng dẫn còn có một phụ nữ trung niên, mái tóc xoăn nhìn sơ rất là lão luyện, cô ta cười híp mắt với tôi hòi: “Học trò Kỳ Nguyệt?”

“Dạ, là em.”

Giọng nói bà cô vẫn chầm chậm: “Tôi là chủ nhiệm phòng giáo vụ của trường, thật ra thì năm nhất tôi đã chú ý đến em và thầy Tô, bởi vì có một số ít sinh viên phản ánh với tôi. Lúc ấy tôi vẫn giữ thái độ im lặng, lặng lẽ theo dõi quá trình, mà bây giờ xem ra tình cảm của học trò Kỳ Nguyệt và thầy Tô đã tạo ảnh hưởng không tốt cho trường.”

Tôi không nói gì hết, nói thật, tôi hoàn toàn không nhìn ra có ảnh hưởng gì không tốt.

“À, đúng rồi.” Bà cô sửa giấy tờ trên tay lại, rút ra mấy tờ đưa cho tôi: “Đưa là thư ẩn danh của sinh viên gửi đến cho tôi, em xem một chút.”

Tôi nhận lấy, nhìn nhìn là hình ảnh lúc sáng Tô Tín nắm tay tôi, anh nhìn tôi mỉm cười, còn tôi thì đang vui vẻ nhảy nhót dưới khán đài.

Con cái nhà ai mà chụp hình đẹp vậy, trong lòng tôi cảm thấy ấm áp, không ngờ tôi và Tô Tín lại xứng đôi như vậy.

“Học trò Kỳ Nguyệt?” Bà cô gọi tôi: “Xin hỏi em cúi đầu cười khúc khích là có ý gì?”

Tôi nhanh chóng nghiêm túc: “Khụ, em không cười.”

“Vậy thì tốt, nửa tiếng trước tôi đã gọi điện cho gia đình em rồi, chắc là sắp đến, chờ mọi người tới đầy đủ chúng ta sẽ thảo luận phương pháp giải quyết chuyện này.”

“hả?” Tôi kinh ngạc.

“Uh, nhìn xem, có phải mẹ em không, bà ấy đến.”

Tôi quay đầu lại, thấy mẹ đang hùng hổ đẩy cửa vào.

Mẹ đến bên cạnh tôi, tức giận hỏi: “Nguyệt Nguyệt, con lại vi phạm chuyện gì?”

Chủ nhiệm đứng lên, bắt tay mẹ: “Chị khỏe chứ, chắc chị là mẹ của Kỳ Nguyệt?”

“Đúng vậy, xin hỏi con gái tôi có chuyện gì?”

Chủ nhiệm gật đầu, kêu tôi đưa mấy tờ giấy cho mẹ, mẹ vừa nhìn đã cười lên: “Aizza, chụp đẹp đó, đúng là xứng đôi.”

Mẹ nói: “Con rể và con gái tôi chụp hình chung có vấn đề gì sao?”

Chủ nhiệm cảm thấy có chút mơ hồ không hiểu được, hỏi: “Đợi chút, tôi muốn nói chính là chuyện này, con gái chị yêu đương với thầy giáo chị không có ý kiến gì sao?”

Mẹ mở to hai mắt: “Ý kiến gì?”

Chủ nhiêm xoa trán, cau mày: “Tôi muốn nói, con gái chị yêu đương với thầy giáo đã tạo ảnh hưởng không tốt cho trường.”

Tôi im lặng đứng giữa hai nugời, chủ nhiệm cô không thể đổi lời thoại được sao.

Mẹ tôi không thể hiểu nổi nữa: “Có ảnh hưởng gì, mấy tuần trước tôi đã gặp, lần này gặp lại, bầu trời vẫn xanh, nước vẫn trong, tinh thần cũng sảng khoái, mà hình như trường đang tổ chức đại hội thể dục thể thao tôi thấy bọn nhỏ đang rất vui vẻ.”

“Uh, đúng vậy, sinh viên trường chúng tôi đều rất ưu tú, chính xác là trường đang tổ chức đại hội thể dục……..” chủ nhiệm bắt đầu rối rắm: “Không không, mục đích hôm nay không phải là nói chuyện này, chị có biết rất nhiều sinh viên phản ánh với tôi về chuyện tình của con gái chị và thầy Tô đấy.”

“Tôi đoán chắc bọn nhỏ là con gái rồi, chắc là ghen tỵ con gái tôi tìm được người đàn ông tốt như vậy? Chỉ có con gái mới có thể ganh tỵ như thế? Còn không thì là chính bản thân chủ nhiệm rồi?”

Các thầy cô hướng dẫn khác đều che miệng cười khúc khích.

Chủ nhiệm tức giận, ném giấy tờ lên mặt bàn: “Đúng là mẹ nào con nấy, khó trách con gái cũng đi quyến rũ thầy giáo!”

Mẹ tôi cũng nổi giận: “Tôi đây cũng không ngờ một chủ nhiệm giáo vụ mà buông lời sĩ vả người khác như vậy!”

Bà cô chủ nhiệm đưa tay túm tóc mẹ tôi: “Tôi không thể nhịn được nữa, cái bà điên này.”

Mẹ né qua một bên rồi đẩy bà cô chủ nhiệm về phía trước, bà cô ngã xuống đất. Mấy thầy cô khác lật đật kéo bà cô lên.

Mẹ vỗ vỗ tay, cười nói: “Ai yo, quỳ xuống cũng vô dụng thôi, tôi sẽ không đem con rể nhường cho cô~!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.