Làm Đoàn Sủng Trong Show Tìm Kiếm Tài Năng

Chương 102: Ngoại Truyện 6




Đã tạm biệt Hứa Tĩnh Xu được một tiếng, Hứa Uẩn Triết đi vào nhà xe nhưng chẳng thấy xe điện của mình đâu, giờ mới nhớ ra Hứa Tĩnh Xu đã mượn xe của hắn, và bình ắc-quy thì bị trộm. Bây giờ hắn phải lái xe Hứa Tĩnh Xu về nhà.

Vừa nãy lúc tan học, Hứa Tĩnh Xu đã chạy đến bên cạnh hắn, ngồi xổm bên chỗ ngồi hắn như thường, giật vạt áo hắn bảo tớ sắp về nhà rồi.

Từ cái lần Hứa Uẩn Triết nghe Tiền Trình nói Hứa Tĩnh Xu là “kẻ bợ đít” đến nay, hắn không muốn Hứa Tĩnh Xu ngồi xổm dưới đất nhìn mình lắm nữa, lại càng không thích việc cậu giật áo mình.

Thế nhưng mỗi lần cúi đầu nhìn vào đôi mắt Hứa Tĩnh Xu là Hứa Uẩn Triết lại quên nói với cậu về vụ này. Hơn nữa kì thi đại học ngày càng cận kề, học trò trong lớp càng dốc sức hơn, số người rời khỏi ghế sau khi chuông tan học reo lên đã ít nay còn ít hơn, Hứa Uẩn Triết đoán chừng Hứa Tĩnh Xu lén lút chạy qua như vậy cũng là để không lộ liễu thu hút sự chú ý của người khác trong phòng học chẳng ai đi lại này.

Hứa Uẩn Triết mở khóa điện tử của xe điện thì bỗng phát hiện hóa ra xe của Hứa Tĩnh Xu cũng là tên nhãn hiệu ở Tĩnh An. Hắn nghĩ đến chuyện Hứa Tĩnh Xu từng đi học ở Mai Dẫn nên nghĩ chiếc xe này cũng đã hơi cũ rồi.

Cảm nhận lúc lái xe đã xác nhận suy nghĩ của Hứa Uẩn Triết – Phanh xe không còn nhạy lắm, điện ắc-quy tiêu hao nhanh. Bình thường Hứa Uẩn Triết lái xe mình về nhà có lẽ chỉ hao một nửa lượng điện xe này hao, xem ra bình ắc-quy đã cũ quá rồi.

Nếu muốn đi nội thành để mua bình ắc-quy thì chi bằng đổi bình ắc-quy của cái xe này luôn. Hứa Uẩn Triết lái xe vào nhà, sau khi đỗ xe xong thì nghĩ bụng như vậy.

Tuy trên đường phố tấp nập người qua kẻ lại, nhiều khách du lịch vẫn chụp ảnh lưu niệm, nhưng đến khi Hứa Uẩn Triết về đến nhà thì thứ hắn đối mặt vẫn là đình viện quạnh quẽ.

Hắn đã lớn lên từ nhỏ ở nơi đây, bình thường có khách ở trong các phòng hay không thì chẳng cần xem cửa phòng có mở không, hắn vẫn có thể cảm nhận được.

Biết trong phòng chẳng có khách nào ở, lòng Hứa Uẩn Triết chợt thấy hơi ngạc nhiên và bất an, lại nhìn sang nơi vốn trồng cây đào giờ đã lấp đất bằng như thể cây đào chưa từng xuất hiện bao giờ. Nhưng trong mắt Hứa Uẩn Triết, cảm giác khó chịu lại nhiều hơn.

“Ông ngoại ơi.” Hứa Uẩn Triết đi ngang qua sảnh trước thì thấy ông ngoại đang viết thư pháp bèn dè dặt chào, “Cháu đã về rồi ạ.”

Hứa Trọng Ngôn ngước mắt nhìn hắn rồi nói: “À, về rồi đấy à. Mẹ cháu đang nấu cơm, cháu về nghỉ tí đi, chút nữa là ăn được rồi.”

Hứa Uẩn Triết “Vâng” một tiếng, vẫn không khỏi quan sát kĩ ông ngoại.

Hứa Trọng Ngôn nhấc bút viết vài chữ trên giấy báo cũ, bỗng ngước mắt lên từ sau cặp kính khiến Hứa Uẩn Triết giật mình.

“Sao thế?” Hứa Trọng Ngôn lấy làm lạ.

Hứa Uẩn Triết vội lắc đầu không ngừng, đoạn đáp: “Không có gì đâu ạ. Cháu về phòng đây.” Xem ra tình hình của ông ngoại khá tốt.

Tạm thời gác chuyện này lại sau, còn một chuyện khác khiến Hứa Uẩn Triết khó lòng yên tâm. Hắn để cặp trong phòng rồi đi đến phòng bếp ngay.

Hứa Vân Uyển đang đứng trong bếp nấu cơm nghe tiếng bước chân bèn hỏi: “Về rồi đấy à?” Dứt lời, bà ngoái đầu lại mỉm cười với con trai.

Hứa Uẩn Triết lại ngạc nhiên thêm lần nữa – Mẹ luôn nghe ra được tiếng bước chân của hắn một cách dễ dàng. Thường thì Hứa Uẩn Triết rất khó tin nổi cách nói “Nghe thấy tiếng bước chân của ai đó”, nhưng câu này lại ứng nghiệm với Hứa Vân Uyển

Hắn cũng nhoẻn miệng cười, đến gần sau lưng bà bèn thấy mấy củ khoai tây bên cạnh nên hỏi: “Đêm nay nấu khoai tây hả mẹ?”

“Ừ, làm thịt kho tàu hay chỉ xào không, con chọn đi.” Hứa Vân Uyển xắt một vài lát gừng để dùng, chợt nói.

“Làm khoai tây xào chua đi ạ.” Hứa Uẩn Triết nói xong thì bỏ khoai tây vào bồn để rửa, bắt đầu giúp mẹ.

Hai mẹ con chuẩn bị bữa tối trong bếp, bởi vì ăn ý nên gần như chẳng nói gì với nhau.

Hứa Uẩn Triết đặt thớt xuống, tìm dao để xắt khoai tây đã gọt vỏ thành sợi, nghĩ một lát rồi hỏi: “Mẹ à, sao kinh doanh lại suy sút vậy?”

Nghe vậy, động tác mở vung của Hứa Vân Uyển khựng giây lát: “Khách đã kể chuyện cây đào bị đào lên trong phần bình luận rồi.”

Hứa Uẩn Triết nghe vậy, tim thắt lại, hỏi để xác nhận: “Là khách ở phòng phía Đông ngày ấy ạ?”

Bà gật đầu.

Hôm đó khi họ rời đi, Hứa Uẩn Triết đã từng nhờ họ đừng viết bình luận nào gây bất lợi cho khách sạn. Khi ấy họ gượng nhận lời, song cuối cùng vẫn chẳng làm như vậy.

Nhưng Hứa Uẩn Triết chẳng thể trách người ta vì chuyện này được, bởi dẫu sao cũng là do khách sạn có lỗi trước khi đã ảnh hưởng đến trải nghiệm cư trú của khách hàng. Hứa Uẩn Triết thở dài đầy chán nản trong lòng, đoạn hỏi: “Không sao, có bảo họ xóa bình luận không mẹ?”

Hứa Vân Uyển bóc vỏ trứng luộc, đặt trong bát dự bị, nghe câu hỏi của con trai bèn trầm ngâm giây lát mới đáp: “Họ sẽ không xóa đâu.” Bà vứt vỏ trứng vào túi rác, ngẩng đầu nở nụ cười ung dung với hắn, an ủi hắn: “Thôi, bẵng đi một thời gian nữa là đỡ hơn ấy mà.”

Nhìn ra nỗi u sầu trước khi Hứa Vân Uyển trả lời, Hứa Vân Uyển khó có thể đón nhận cái “an ủi” của bà. Nhưng hắn không truy hỏi thẳng mặt mẹ tại sao lại nói như thế, cắt xong khoai tây, hắn rửa sạch tay rồi về phòng.

Tại sao Hứa Vân Uyển lại nói khách sẽ không xóa bình luận? Hành động đã đồng ý ngoài mặt nhưng sau lưng lại đổi ý của họ làm Hứa Uẩn Triết bực bội, song hắn cho rằng sở dĩ Hứa Vân Uyển nói như vậy ắt có nguyên do khác.

Đợi khi về phòng, mở ứng dụng đặt phòng trong điện thoại ra, tìm “Đình viện Giang Nam” của Thanh Xuyên rồi bấm vào xem, Hứa Uẩn Triết sững sờ trước ảnh cap cuộc trò chuyện trong phần phê bình.

Ông ngoại cãi nhau với khách, tuyên bố khách sạn không chào đón vị khách nào như vậy trong khung chat.

Thấy ông ngoại chửi khách là “Ma-cà-bông”, là “Đám nhãi ranh”, còn thốt “Chúng mày thì ghê lắm chắc” trong ảnh cap, lòng Hứa Uẩn Triết lạnh hơn nửa.

Hắn phóng to ảnh cap lên để nhìn thời gian trò chuyện – Đây là chuyện của ba ngày trước. Ảnh cap xuất hiện trong phần phê bình của khách, rất nhiều người bình luận phụ họa bên dưới, trong đó có vài người kể ông chủ của “Đình viện Giang Nam” đúng là có vấn đề về thần kinh thật, cũng có người kể trước đây ở rất tốt, không ngờ ông chủ lại là kẻ như vậy.

Đây là bình luận mới nhất mà khách sạn nhận được. Hứa Uẩn Triết lại đăng nhập vào tài khoản chủ khách sạn, chứng thực rằng sau khi người khách đó để lại lời bình thì khách sạn không còn nhận đơn đặt phòng nào nữa.

Hứa Uẩn Triết cảm thấy lòng mình rỗng tuếch, không biết nên làm thế nào cho phải. Nhưng hắn nhớ lại thái độ của Hứa Vân Uyển – Lẽ nào mẹ hắn định bụng gác chuyện này lại, đợi thời gian xóa nhòa mọi việc ư?

Bỗng, điện thoại nhận một tin nhắn làm Hứa Uẩn Triết giật mình. Hắn cúi đầu nhìn thì thấy tin nhắn do Hứa Tĩnh Xu gửi tới: Tớ về nhà ở Tĩnh An rồi!

Hứa Tĩnh Xu: Thôi xong! Ngày đầu tiên về nhà mà bố tớ lại gọi đồ ăn ngoài! Đêm nay nhà cậu ăn gì? Về đến nhà chưa?

Trước bữa tối, Hứa Uẩn Triết lại nhận thêm tin nhắn của Hứa Tĩnh Xu, trên bức ảnh là pizza hải sản và Coca Cola.

Đối mặt với những món ăn Hứa Vân Uyển tỉ mỉ chuẩn bị, Hứa Uẩn Triết toan gửi tấm ảnh cho Hứa Tĩnh Xu, nhưng thấy Hứa Trọng Ngôn ăn bèn đút điện thoại vào túi.

Trong bữa cơm, gia đình ba người họ vẫn như mọi ngày – gần như chẳng nói câu nào với nhau.

Hứa Uẩn Triết ôm cõi lòng trĩu nặng tâm sự, cảm giác hình như mẹ mình cũng chẳng yên lòng, còn ông ngoại thì không nhìn ra ông khác thường gì, đồng thời cũng chẳng tưởng tượng ra nổi ông đã thốt ra những lời đó với khách trong khung chat ra sao.

Mấy ngày nay nhà không có khách, mỗi ngày ông ngoại và mẹ làm gì nhỉ? Hứa Uẩn Triết không khỏi thấy hối hận vì hai ngày nay không quan tâm đến mẹ. Song hắn cũng chẳng thể nào ngờ rằng người khách đó lại trở mặt.

Khi cả nhà đã ăn tối xong thì trăng đã treo đầu cành.

Có tiếng cười vui loáng thoáng truyền tới từ ngoài sân, giờ vừa đúng lúc rộn ràng nhất trong ngày ở cổ trấn. Không ít khách du lịch đã tới Thanh Xuyên đều bảo rằng ban ngày cổ trấn trông tiêu điều, ấy thế mà tối đến giăng đèn kết hoa, cảnh đêm mới cuốn hút người ta.

Cảnh đêm là thương hiệu của Thanh Xuyên, tuy rằng Hứa Uẩn Triết chẳng thấy đúng lắm.

Sự huyên náo ngoài cửa càng tôn thêm vẻ quạnh quẽ của khách sạn. Lúc Hứa Uẩn Triết dọn bát đũa với mẹ thì có hai khách đến. Hứa Uẩn Triết dẫn họ thăm thú phòng khách sạn, nhưng họ nghe giá phòng xong thì lại đi.

Cứ vậy, khách sạn như vắng lặng hơn.

Không có khách làm Hứa Uẩn Triết nhớ tới câu nói trước đó của Hứa Tĩnh Xu. Cậu từng nói nếu khách sạn đóng cửa từ chối tiếp khách thì có lẽ Hứa Vân Uyển và Hứa Trọng Ngôn sẽ có thời gian tham gia lễ Trưởng thành của trường cấp ba huyện Lật Sơn.

Tiễn khách du lịch đến xem phòng rồi, Hứa Uẩn Triết bèn đi vào bếp nhưng không tìm thấy mẹ đâu, lại đi vào phòng Hứa Vân Uyển.

Hắn gõ cửa bước vào thì thấy mẹ đang ngồi thêu hoa bên bàn trang điểm bèn không khỏi nhìn thêm một cái.

“Sao vậy con?” Hứa Vân Uyển gài kim lên đầu, mỉm cười hỏi.

Hứa Uẩn Triết lưỡng lự một chốc, ngồi xuống bên cạnh bà rồi nói: “Mẹ à, ngày mai khóa bọn con có tổ chức lễ Trưởng thành ở miếu Khổng Tử. Nếu khách sạn không có khách thì mẹ đi nhé? Con là đại diện học sinh, phải lên phát biểu.”

Hứa Vân Uyển nghe thế bèn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ mừng rỡ và tự hào, đoạn hỏi: “Sao trước đó không nghe con nói gì?”

Hứa Uẩn Triết cúi đầu đầy áy náy: “Con xin lỗi ạ.”

Nghe vậy, trái tim Hứa Vân Uyển đập mạnh và loạn nhịp. Một lúc lâu sau, bà mới bối rối nở nụ cười, dịu dàng nói: “Không sao đâu, mẹ biết nỗi khó xử của con.” Bà nhìn vào đôi mắt con trai mình, “Rồi sẽ ổn nhanh thôi, con đừng lo.”

Hình như trước đây bà cũng từng thốt ra một câu y như vậy, nhưng Hứa Uẩn Triết chẳng hiểu lắm. Vả lại, theo tình hình hiện giờ, Hứa Uẩn Triết không nghĩ là sẽ có dấu hiệu sẽ ổn thỏa từ đâu ra.

Hai mẹ con im lặng một chốc, bỗng, ngoài cửa có một giọng nói nghiêm nghị, hỏi với vẻ chất vấn: “Hai mẹ con thầm thì cái gì sau lưng tôi?”

Họ đều không phát hiện ra Hứa Trọng Ngôn vào phòng, trên mặt Hứa Vân Uyển lộ vẻ kinh ngạc rồi tức thì lạnh dần, đáp với vẻ dửng dưng: “Không có gì hết.”

Hứa Trọng Ngôn lạnh lùng nhìn bà chòng chọc, mà bà thì đang cúi đầu thêu thùa nên không ngẩng đầu nhận ra. Lát sau, Hứa Trọng Ngôn chuyển đề tài sang Hứa Uẩn Triết, đoạn hỏi: “Uẩn Triết, tại sao xe điện cháu lái về lại là biển số xe Tĩnh An? Đây không phải xe của cháu, xe cháu đâu?”

Nghe vậy, Hứa Vân Uyển cũng nhìn con trai mình một cách ngạc nhiên.

Hứa Uẩn Triết không ngờ ông ngoại lại để ý đến cái xe điện đỗ trong sân, đối mặt với sự chất vấn này, họng hắn siết lại, chợt đáp: “Xe cháu hết điện nên mượn xe bạn.”

“Mày có bạn ở Tĩnh An à?” Hứa Trọng Ngôn trợn mắt, “Mày và mẹ mày đều giống nhau, đều muốn đi Tĩnh An, đúng không?”

Hứa Uẩn Triết ngạc nhiên.

Cho dù Hứa Tĩnh Xu làm mất bình ắc-quy của hắn làm hắn không thể không lái xe của Hứa Tĩnh Xu về nhà, khiến hắn thấy không biết phải làm sao, song hắn chưa từng nghĩ rằng đây là một chuyện to tát gì. Giờ nghe ông ngoại hỏi về chuyện nhỏ nhặt này chỉ vì một biển số xe Tĩnh An, Hứa Uẩn Triết thấy dở khóc dở cười.

Điều làm Hứa Uẩn Triết giật mình không chỉ vì ông ngoại xé chuyện bé ra to mà còn vì bây giờ ông ngoại lại nói với hắn kiểu đó. Trước đây, Hứa Uẩn Triết thỉnh thoảng có nghe ông ngoại hỏi những câu kì lạ thế này, chúng đều là lời ông nói với mẹ, nhưng giờ đây, ngay trước mặt hắn mà ông cũng như thế.

Tại sao? Bởi vì bệnh của ông ngoại càng lúc càng nghiêm trọng sao?
*Dú: Vì ông ngoại của Hứa Uẩn Triết mắc bệnh tâm thần nên đôi khi ông lên cơn, tôi sẽ thay đổi cách xưng hô cho phù hợp nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.