Làm Càn Sủng Nịnh

Chương 77: Đại kết cục




Những ngày sau đó, cũng không có gì mới mẻ. Tống Hàn vì từ chức mà trở nên vô cùng rảnh rỗi, ở nhà cũng không có việc gì làm, thực sự nhàn hạ. Đối với Vương Triều Vân sự có mặt của anh ở nhà không những không khiến tâm tình cô tốt lên mà ngược lại thấy hơi phiền.Ngày thường, sáng anh đến công ty còn cô thì ở nhà một mình. Tất cả mọi thứ đều sinh hoạt một mình, tự do tự tại lâu ngày, sớm đã thành thói quen. Đột nhiên hôm nay lại xuất hiện một người, mọi kế hoạch dự định hằng ngày bị đỗ vỡ, đành phải thay đổi ít nhiều những thói quen kia. Rất mất tự nhiên.

" Khi nào thì anh nhận lại chức? " Vương Triều Vân mất hứng ngồi bên máy chiếu kích cỡ lớn, tiện tay cho cuộn băng vào.

Tống Hàn khoanh tay trước ngực, làm ra vẻ không quan tâm lắm. " Tôi không có ý định phục chức. " Mắt anh cũng hồi hộp hướng lên màn hình to trước mặt. Đoạn phim bắt đầu chạy, hình ảnh hiện lên mỗi lúc một rõ ràng. Anh hơi lạnh người, ánh mắt vẫn tiếp tục theo dõi, chính là bộ phim kinh dị này được công chiếu ở rạp từ ba năm trước.

" Anh vừa nói gì? Tôi không nghe rõ! " Cô quay lưng lại dường như khó tin nhìn anh đang đứng ở góc tường.

" Tôi nói đùa! " Anh từ tốn bước đến chỗ cô, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, mọi cử chỉ và biểu hiện đều hết sức tao nhã khiến Vương Triều Vân suýt chút nữa thì buồn nôn. " Hình như em không muốn tôi ở nhà." Lời nói gần sát bên tai cô.

" Ngay từ đầu đã là không muốn! Nhìn thấy anh ở nhà, tôi thật không quen mắt. "

" Nhưng tôi đâu có... " Còn chưa kịp nói hết câu.

" Anh xem, ngay cả gọi đồ ăn trưa tôi cũng phải gọi hai phần, rồi còn beer tôi không lẽ cũng phải đặt luôn cho anh? "

Beer...

Nói đến đây, cô mới giác ngộ ra những lời mình vừa nói, khuôn mặt thoáng chút bối rối, bây giờ có hối hận cũng không kịp, thực không còn đường lui.

" Beer? " Tống Hàn chưa thôi ngạc nhiên nhìn cô. " Em vừa mới... mới nói? " Anh càng hỏi, cô càng cúi đầu thấp xuống, cố ý tránh né không muốn trả lời.

" Này! " Anh gọi cô. " Beer nghĩa là sao? "

Vương Triều Vân cảm thấy như trời sắp sụp đỗ, cuối cùng anh cũng biết được điều này. Cô trách thầm mình thật sơ suất, đã giấu anh được một thời gian dài như vậy, đến hôm nay lại để lộ. Thật chẳng ra làm sao, hình như tháng này vận khí của cô không được tốt lắm.

Đành là vậy. Nhưng mà, cô như thế thì đã sao, lẽ nào cô không được làm vậy? Cảm giác ủy khuất vô cùng. Cô không nhịn được, hung hăng đá vào chân anh một cước:

" Đúng, là tôi hằng ngày đều uống beer! Anh định làm gì tôi? "

Không làm gì! Chỉ là im lặng nhìn cô.

"... "

"... "

Vương Triều Vân buồn bực bỏ về phòng, mặc cho bộ phim đang chiếu trên màn hình. Cô đóng sầm cửa lại, trước khi cánh cửa khép lại, anh nghe thấy giọng cô vọng ra:

" Anh tốt nhất là đừng nên ở nhà! "

Tống Hàn vẫn ngây người nhìn theo bóng dáng cô cho đến khi nghe tiếng cửa đóng một cái thật mạnh mới giật mình, lại có chút không hiểu biểu tình của cô. Anh đâu có làm gì cô, chỉ đơn thuần là hỏi vài câu thôi mà. Dẫu sao cô có uống beer hay không thì thật sự mà nói cũng đâu có ảnh hưởng tới anh. Huống hồ, chuyện phụ nữ uống beer hiện tại cũng không có gì lạ, anh chẳng đã thấy cả trăm người rồi.

Anh rốt cuộc cũng không làm gì hết, chỉ đơn giản là ngồi tiếp tục xem phim. Đôi mắt vẫn hướng về phía màn hình rất chăm chú. Từng bối cảnh một hiện lên trước màn hình, câu chuyện cũng còn mơ hồ, không mấy mạch lạc. Nội dung không phải quá kinh hãi, ghê rợn nhưng do cách sắp đặt, xây dựng hình ảnh và âm thanh mới khiến cho người xem cảm thấy sợ. Anh vẫn còn nhớ lúc học đại học, ngày nào đám bạn trong kí túc xá cứ mỗi tối là lại nhốn nháo rũ nhau mở laptop xem phim ma kinh dị. Ngồi trong căn phòng tối đã tắt đèn mà phim lại còn đáng sợ, nhưng quả thực cũng chẳng thể sợ nỗi bởi vì đâu phải chỉ một người xem, đằng này là cả một đám bạn không dưới mười người.

Anh bỗng nhiên lại nhớ đến người nào đó cũng có sở thích xem phim kinh dị. Không, phải nói là người nào đó khi còn học đại học chung với anh đã rất cuồng phim ma.

Suy nghĩ miên man...

Một lát sau lại thấy Vương Triều Vân ra khỏi phòng, tiến đến bàn ăn, rót một li nước đầy. Cô cơ bản là mệt mỏi đến khát khô cả cổ họng, từ sáng đến giờ cơ hồ đã đủ loại phiền toái, khó chịu. Còn đang dang dở với li nước thì lại đột nhiên nghe thấy từ bên ngoài có tiếng chuông.

Theo bản năng cả bốn mắt không hẹn mà đồng loạt nhìn ra hướng cửa chính. Li nước trong tay cũng vì chút tiếng động này mà sóng sánh, chao đảo. Cô liếc sang nhìn anh, giống như là đang ra lệnh:

" Anh ngồi im đó. Tôi ra mở cửa! "

Cánh cửa vừa được mở ra thì một khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp lọt vào mắt cô. Cô nhíu mi mắt quan sát thật kĩ, bỗng nhất thời nhớ ra cô gái lần trước cùng Tống Hàn đến quán cà phê, đúng lúc gặp cô.

Dương Đình Hy thoáng chút ngượng ngùng vì tìm đến nhà anh lại gặp phải Vương Triều Vân, trông có vẻ quá mức lộ liễu.

" Cô là... Dương Đình Hy? " Vương Triều Vân hỏi lại.

Hơi nhút nhát, Dương Đình Hy cúi đầu, khẽ gật một cái. Tưởng tượng tiếp theo sẽ là một cái tát vào mặt vì tội vô sỉ dám tìm đến chồng của người khác. Cứ nghĩ đến đây, cô lại rùng mình một cái, hãi hùng nhắm chặt hai mắt lại, chờ đợi hành động tiếp theo.

Nhưng quả nhiên, trên thực tế Vương Triều Vân nào có làm vậy, cô chẳng buồn quan tâm đến Dương Đình Hy, hoàn toàn không thể nào nghĩ ra được cái cách tát vào mặt của cô ta là như thế nào. Chỉ đơn giản là đứng nhìn hành động thật buồn cười của cô ta trước mặt mình.

Vài phút trôi qua, cô nhận ra mình không bị ăn cái tát như tưởng tượng. Đối phương vẫn hờ hững nhìn cô, đặc biệt lại không có chút biểu hiện gì của giận dữ. Lẽ nào cô ấy không thấy ghen?

" Tống Hàn, có người đến tìm anh này! " Vương Triều Vân ngoảnh mặt lại, gọi anh đang ở phía sau chiếc máy chiếu.

Anh thực không thể nghĩ ra là Dương Đình Hy đến tìm mình, anh đơn thuần chỉ là nghe có người muốn gặp mình. Vừa bước đến cửa chính, nhìn thấy gương mặt trắng trẻo, sáng lạn của Dương Đình Hy, anh mới phát giác, nhưng biểu hiện lại có vài phần lúng túng.

" Sao em lại...? " Anh ái ngại nhìn cô, lời nói cũng không nghe được thuận tai cho lắm.

" À vâng! Em chỉ đến đưa cho anh tập tài liệu của dự án mới. " Dương Đình Hy không do dự liền lấy ra một cái lí do, rồi như chứng minh lời nói của mình là thật, cô móc trong túi xách ra một sắp giấy nhỏ, đưa tận tay anh. " Đây này! "

Dương Đình Hy sau lưng đỗ mồ hôi lạnh, Không có ý định nán lại đây, cô thật không muốn đứng trước mặt hai vợ chồng họ nữa, thật căng thẳng đến mức không thể căng thẳng hơn.

Cô nâng gót ngọc chuẩn bị rời đi thì ngay lập tức lại nghe thấy giọng Vương Triều Vân.

" Cô Dương! Đã đến đây rồi thì dù gì cũng nên vào nhà đi. " Cô lịch sự mời Dương Đình Hy, quả thực là lòng chân thành, không hề có ý định móc xéo hay ghen ghét gì cô ấy. Đơn giản quá mức, cô ấy đến tìm Tống Hàn thì phải để cho hai người họ được nói chuyện chứ. Vương Triều Vân đương nhiên là biết lí lẽ này nên không ngần ngại mời cô ta vào nhà.

Nghe lời này được thốt ra từ miệng Vương Triều Vân, không chỉ một mình Dương Đình Hy hoảng hốt mà ngay cả Tống Hàn cũng phải giật mình.

" Ơ nhưng... " Dương Đình Hy cố gắng để mình không quá thất thố trước Vương Triều Vân. " Vâng, cảm ơn ý tốt cô! "

Cả cơ thể anh trở nên cứng đơ, trơ mắt nhìn Dương Đình Hy bước vào nhà mình.

Vương Triều Vân đợi cô ngồi yên vị trên chiếc ghế dài ngoài phòng khách rồi đưa cho cô một chai nước khoáng không vị nhưng lại có ga. Giọng điệu nghe ra vô cùng lười biếng:

" Hai người cứ tự nhiên! " Vương Triều Vân ngáp một cái rõ dài rồi đi về phòng mình, lại đóng chặt cửa. Cả hai con người ở ngoài kia còn chưa hết bàng hoàng, hoang mang, không thể nào lí giải được hành động của cô.

---------------------------------------------

" Sao em lại đến đây? " Anh nhẹ giọng hỏi Dương Đình Hy, giọng nói vẫn pha đầy sự lạnh lùng như thường ngày.

Cô vừa mở nắp chai nước của Vương Triều Vân, vừa đúng lúc ngẩng đầu lên nhìn Tống Hàn: " Như anh thấy, em chỉ đến để đưa tài liệu nghiên cứu dự án mới của công ty. Hoàn toàn không có ý gì khác! " Cô thành thực.

" Nhưng anh lại không nghĩ là vậy. "

" Vậy chứ anh nghĩ là thế nào? "

Ánh mắt anh nhìn cô có chút dịu lại. " Dù sao cũng phải cảm ơn em. Mặc dù không thể giúp anh xoay chuyển được tình hình nhưng công sức em đã bỏ ra thì không thể phủ nhận. "

Dương Đình Hy bỗng thấy vô cùng buồn cười mà cũng lại vô cùng thắc mắc. " Sao cô ấy lại có thể bình tĩnh được nhỉ? Phép màu nào đã khiến cô ấy trở thành con người tỉnh táo đến độ hoàn hảo như vậy? Em thật sự rất hiếu kỳ! "

Tống Hàn bất giác nở nụ cười trào phúng.

Vương Triều Vân... Em vẫn luôn chính là như vậy!

" À đúng rồi, hôm trước phía bên Triệu Mạc thị không đồng ý cùng chúng ta kí kết mẫu hợp đồng cho dự án lớn nhất ở Đài Bắc. " Dừng lại một chút quan sát biểu hiện trên gương mặt anh, cô lại tiếp tục. " Nghe nói người trực tiếp điều hành và chỉ huy dự án này chính là giám đốc Triệu, Triệu Tử Đằng. "

"... " Nghe đến đây, sắc mặt anh bỗng nhiên trầm xuống, biểu tình không mấy vui vẻ.

" Nhưng anh yên tâm, bên phía chúng ta em đã đi khảo sát, có rất nhiều đối tác, đại đa số bọn họ đều đồng ý với quy mô bên công trình của chúng ta. Điều này chắc cũng nắm lấy được điểm yếu của dự án Đài Bắc kia. " Dương Đình Hy cười đến rạng rỡ.

" Anh tất nhiên biết điều đó. " Tống Hàn bỗng trầm giọng xuống. " Chỉ là... "

" Thế nào? "

" Cũng không có gì! "

" Được, em biết anh không muốn nói! " Vậy thì cô cũng sẽ không hỏi. Nhưng nghiễm nhiên, cô vẫn phải nói với anh một điều. " Nhưng hãy nhớ thật kĩ rằng hai chuyện thì vốn vẫn là hai chuyện khác nhau. Không thể để chuyện tư xen vào chuyện công được. " Cô quả quyết nhìn anh, ánh mắt giống hệt như đang nhắc nhở, chỉ trách.

" Em đang dạy anh? " Anh không tránh khỏi bật cười thành tiếng. Thật không thể nghĩ gì nữa, ngay cả Dương Đình Hy mà cũng còn phải nhắc nhở anh phải công tư phân minh một cách rạch ròi.

Anh tiễn cô ra đến cửa, đôi tay đút vào túi quần theo thói quen, lãnh đạm chào cô.

Trước khi bóng cô đi khuất dần, anh lại nghe thấy cô quay đầu lại, cười đùa:

" Vợ anh ấy à, Cô ấy rất kiêu! "

Tống Hàn lại nhất thời cười rộ lên.

Kiêu!

Có lẽ vẫn chỉ có mỗi mình Vương Triều Vân thôi!

-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.