Làm Càn Sủng Nịnh

Chương 70: Biết ăn nói




Mấy ngày ở đây thực làm Vương Triều Vân thức tỉnh không ít, chẳng hạn làm cô nhớ đến những chuyện trước kia, từ lúc còn bé có những sự kiện gì đã diễn ra nhưng lại quá sức mơ hồ, không rõ ràng. Đoạn hồi ức ít ỏi ấy như một làn sóng dịu nhẹ trào lên trong lòng ngực, không hề khó chịu ngược lại còn cảm thấy có đôi chút thỏa mãn."Đang nghĩ gì thế?" - Một cánh tay từ phía sau vòng ngang eo ôm lấy cô, hơi thở quen thuộc ấy vấn vít bên mũi cô, là Tống Hàn. Cô xoay người lại cũng vòng tay qua cổ, xem như là đáp lại cái ôm ấy, lại còn áp mặt vào vai anh tham lam hít thở, cảm nhận hương vị của anh. Cô khẽ thều thào:

"Nghĩ đến hồi còn bé, em hay chơi đùa ở đây."

"Chà chà..." Tống Hàn vuốt vuốt tóc cô khẽ thở dài "Hóa ra em may mắn hơn anh, vẫn còn có tuổi thơ cơ đấy!" Anh nói bằng giọng mũi, lại pha một chút nỗi buồn riêng tư, Vương Triều Vân hận không thể trông thấy vẻ mặt lúc này của anh.

"Thế hồi bé anh không có bạn? Chưa từng được vui chơi?" Cô đẩy anh ra, kinh ngạc hỏi "Thôi nào, ai lại chẳng được chơi đùa lúc còn bé. Em biết thể nào anh cũng có cả đám bạn bè ấy chứ!"

"Không có, thực sự là không có một ai cả!" Tống Hàn nhấn mạnh, vả lại cô dựa vào đâu mà lại khẳng định anh có bạn bè?

Vương Triều Vân lại nghe anh nói tiếp: "Khi ấy trừ việc ở nhà học bài anh cũng chỉ được đọc sách hoặc cùng lắm là chơi game."

Nói đến đây cô lại thầm nghĩ Tống gia quả thực quản lí, dạy dỗ con cháu chặt chẽ hóa ra lại làm hỏng cả một tuổi thơ tươi đẹp thế kia. Như thế có phải quá mức ấu trĩ không?

"Vậy còn gia đình, chẳng lẽ anh chưa từng một lần đi đến các khu vui chơi cùng bố mẹ?" Cô có vẻ kiên nhẫn, tiếp tục hỏi anh.

Tống Hàn lắc đầu cười khổ...

Vương Triều Vân sốc toàn tập.

Anh hoàn toàn trái ngược với cô, lúc bốn tuổi khi cô nhận thức được mọi việc thì đã được bố mẹ đưa đi đến các khu vui chơi gia đình, được kết giao với thật nhiều bạn bè. Lắm lúc trong sân nhà cô lại có vài đứa trẻ đồng trang lứa đến chơi đùa cùng cô, vô cùng thân thiết. Cho đến năm mười ba tuổi, cô vẫn còn chìm đắm trong sự viên mãn, có gia đình hạnh phúc, có bạn bè hòa đồng, vui vẻ. Sau khoảng thời gian đó...

Không có sau đó!

Nhớ đến giai đoạn ấy cô lại bất giác rùng mình, không muốn nghĩ tới nữa. Hiện tại cô rất muốn đi gặp những người bạn cũ của mình, những cô bé cậu bé hàng xóm năm nào nhưng đáng tiếc họ cũng đã chuyển nhà từ lâu.

"Tống Hàn! Khi nào rỗi chúng ta đến thăm mẹ em có được không? Cũng lâu rồi anh chưa được gặp bà thì phải." Dưới ánh nắng mặt trời dịu nhẹ phảng phất nụ cười của cô, thuần khiết, trong trẻo đến kì lạ.

Anh khẽ "ừ" một tiếng, ngay lập tức cúi người xuống hôn lên môi cô, lần này không mạnh bạo như lần trước nữa mà ngược lại dịu dàng như trân trọng, nâng niu món vật quý giá, nhưng hiển nhiên cũng không kém sự cuồng nhiệt trong anh.

----------------------------------------------

"Tiểu thư... " Ông quản gia già vừa gõ cửa vừa gọi Vương Triều Vân từ bên ngoài.

"Sao đấy ạ?" Cô vẫn không ngừng tay, cầm bút, vẽ vẽ thêm vài nét đều đặn lên bức họa cô đã vẽ suốt 2 giờ.

"Cô có bạn đến tìm..." Ông hơi ngập ngừng như lại nhớ ra điều gì đó, lại bổ sung thêm câu. "Người này nói là bạn học cũ của cô."

Vương Triều Vân bỗng nhiên khựng lại, ba chữ " bạn học cũ " quả nhiên rất có hiệu quả đối với cô, trong lòng không khỏi nghĩ thầm người đó là ai. Diệp Triết, Vi Tang Tang hay... Triệu Tử Đằng? Vả lại một năm cô về nhà chỉ được vài lần ít ỏi, sao lại biết hiện tại cô đang có mặt ở Vương gia mà đến tìm, chẳng lẽ lại đúng lúc như vậy, trùng hợp như vậy?

Lúc này Tống Hàn đang nằm ngủ trên chiếc giường cạnh giá vẽ cũng nhíu mày tỉnh giấc, dùng ánh mắt hiếu kì nhìn Vương Triều Vân thế nhưng cô lúc này giả vờ như không thấy.

Đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng cô chỉ còn biết thở dài thườn thượt, đáp lại: "Vâng bảo cậu ấy chờ một lát cháu ra ngay!"

Vương Triều Vân chỉnh lại quần áo, tóc tai rồi nhìn vào gương một lượt, khẳng định mình đã tươm tất, chỉnh chu mới chuẩn bị mở cửa ra ngoài. Vừa bước chưa được ba bước đột nhiên bị đôi tay rắn chắc chữ lại kéo cô ngã vào lòng mình, cô ngạc nhiên ngước lên nhìn anh, khuôn mặt đã trở nên tỉnh táo hơn, trên khuôn mặt tuấn tú còn đọng lại vài giọt nước, cô đoán chắc anh vừa rửa mặt.

Tống Hàn nhìn cô, nở nụ cười tiêu sái, không còn là vẻ châm chọc thường ngày mà ngược lại vô cùng ấm áp. Vương Triều Vân không kìm được, đưa tay chạm vào xương quai xanh của anh, trong lòng thầm cảm thán, thật hoàn mỹ!

"Làm gì đấy?" Anh giữ lấy tay cô, khẽ cười nhìn cô vừa hay thấy vẻ mặt thoáng đỏ lên vì ngượng ngập. Tống Hàn cúi đầu thật thấp, áp sát môi mình lên môi cô, ban đầu chỉ là sự đụng chạm nhẹ có ý muốn trêu chọc cô nhưng một khắc sau đó anh không kìm lòng được tham lam mút lấy đôi môi mềm mại ấy, lại còn bạo dạn cắn một cái. Vương Triều Vân chợt thốt một tiếng "A!", cô lúc này từ trong cơn mê mới thức tỉnh nhìn anh đầy oán thán:

"Em có bạn đang chờ, đừng đùa nữa!" Nói rồi cô dứt khoát đẩy anh ra.

Vương Triều Vân toan bước đi lại nghe thấy giọng anh ở phía sau.

"Chờ đã...!" Tống Hàn nhận thấy ánh mắt nghi hoặc từ cô, bình tĩnh nói. "Anh đi cùng với em!"

Triệu Tử Đằng đang ngồi ở phòng khách vừa nhìn thấy Vương Triều Vân chưa kịp vui mừng thì lại nhận ra con người đứng ở sau, nhất thời anh hơi sửng sốt nhưng rất nhanh lấy lại vẻ mặt thản nhiên ban đầu.

Quả nhiên là Triệu Tử Đằng, Tống Hàn đứng một bên cười khổ. Như thế nào lại vẫn là con người này? Quả là oan gia của anh.

Không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, anh không thể cứ đứng chôn chân ở nơi này nghe họ huyên thuyên được. Bất giác nhớ lại vụ ở buổi tiệc trước kia, Vương Triều Vân đã nhường một bước để anh cùng Vi Tang Tang ra ngoài nói chuyện riêng, phải chăng anh cũng nên lui đi để họ có không gian riêng thoải mái. Không còn do dự gì nữa.

"Hai người cứ trò chuyện, tôi ra ngoài có việc."

Vương Triều Vân trông thấy dáng vẻ này của anh liền không khỏi buồn cười, mới vừa rồi còn đòi ra xem bạn bè của cô là ai, hiện tại lại giả quân tử để cho hai người bọn cô nói chuyện riêng. Lẽ nào không muốn khẳng định một chút chủ quyền sao? Quả thực rất quân tử a!

"Sao anh lại biết em đang ở nơi này?" Vương Triều Vân mở lời trước, giọng điệu nhàn nhạt lại không mấy thân thiện, vừa nói vừa tiện tay rót trà vào li của mình, không hề có ý định mời khách dùng trà. Ngay cả một câu tối thiểu đại loại như "Lâu quá không gặp anh!" cũng không có.

Triệu Tử Đằng thấy biểu hiện lạnh lùng của cô, lại cảm thấy đau lòng, từ khi nào cô lại xa cách đến thế? Rốt cuộc là từ khi nào anh cũng không còn nhớ nỗi nữa, mà cô người đã từng hiện hữu trong thanh xuân của anh nay cũng chỉ còn lại dấu vết mờ nhạt nhưng hiển nhiên lại không thể xóa đi.

"Anh có dự cảm về điều đó... Về em." Anh đột nhiên ngưng lại nhìn cô ánh mắt đen chăm chú làm cô cũng có chút cảm giác kì quái, không khỏi chột dạ. "Chắc là do thần dao cách cảm." Thật ra sở dĩ Triệu Tử Đằng biết cô có mặt ở đây là vì một người trợ lý của anh hôm qua vô tình nhìn thấy cô và Tống Hàn ở Vương gia. Sau khi biết điều đó anh đã do dự mãi cuối cùng mới quyết định đến Vương gia một chuyến, thực may gặp đúng người cần gặp.

"Rất xin lỗi, em không tin vào chuyện dị đoan." Vương Triều Vân nở nụ cười trông thật nhu hòa nhưng trong giờ phút này chỉ có anh mới nhìn ra trong đó có biết bao nhiêu là sự tuyệt tình.

-Những Ngày Ở Vương Gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.