"Giúp cô? Giúp thế nào?" Thấy cô ta sợ hãi che hai lỗ tai, sắc mặt kinh
sợ, bàn tay Lưu Quyền buông xuống quần tây lại lặng lẽ nắm chặt, đáy mắt
khó giấu một tia quấn quýt. Từ nhỏ, người phụ nữ này luôn được mọi
người yêu thương, nhưng cô ta lại cố chấp yêu Mạnh Thiếu Văn, trái tim
của người đàn ông đó không thuộc về cô ta, chẳng lẽ cô ta dứt bỏ không
được?
"Uyển Linh, cô mở to hai mắt mà nhìn kỹ đi, anh Mạnh Thiếu Văn đối xử
với cô như thế nào, nếu anh ta thật lòng yêu cô, thì sẽ không mặt nặng
mặt nhẹ với cô sau khi đính hôn."
Người đàn ông kia đáng giá để cô ta bỏ ra nhiều thứ như vậy? Thậm chí phải bỏ đi tính hung ác, tàn nhẫn?
Hắn lăn lộn trong nghề này nhiều năm, hạng người gì mà chưa từng thấy
qua? Chỉ có người phụ nữ tàn nhẫn này làm hắnkinh hãi, đồng thời, cô ta
cũng làm hắn rất đau lòng.
"Anh không hiểu đâu, anh hoàn toàn không hiểu." Giản Uyển Linh không
chút suy nghĩ mà liều mạng lắc đầu bác bỏ: "Anh Thiếu Văn dĩ nhiên yêu
tôi, nhưng gần đây anh ấy rất bận rộn, hơn nữa có người phụ nữ ti tiện
Ngu Vô Song quấy rối, muốn phá hỏng quan hệ của chúng tôi, bằng không
chúng tôi nhất định sẽ rất hạnh phúc ."
Cô ta rất cô chấp, cô ta và Giản Uyển Như chỉ biết có Mạnh Thiếu Văn,
chỉ sinh muộn hơn hai giờ, cuối cùng cuộc sống lại nảy sinh biến hóa
nghiêng trời lệch đất.
Hơn nữa, từ trước đến giờ, cô ta đều đè ép Giản Uyển Như, cô ta là người
chị ngu xuẩn muốn chết, sinh ra với gương mặt xinh đẹp và than phận tốt
như vậy mà không biết cách lợi dụng, hoàn toàn không xứng với anh Thiếu
Văn.
Nghe cô nói như vậy, tia đồng tình cuối cùng của Lưu Quyền lại bị thay
thế bằng một tia lạnh lung. Hắn thu lại sắc mặt hoà nhã, ánh mắt lạnh
lùng nhìn cô, đáy mắt không mang theo một tia tình cảm: "Yên tâm, nếu
tôi đã nhận tiền của cô, tôi nhất định sẽ giúp cô giải quyết người tên
Ngu Vô Song này."
Dừng một chút, hắn lại tiếp tục bổ sung: "Cô cũng phải cẩn thận khi ở
bên cạnh Mạnh Thiếu Văn, anh ta không phải loại người ngu ngốc, xảy ra
nhiều chuyện như vậy, muốn anh ta không phát hiện cũng không được."
Ngu Vô Song. . . Ngu Vô Song. . .
Trong lòng không lặp lại cái tên này, trong lòng Giản Uyển Linh tràn đầy
thù hận. Cô ta âm thầm cắn răng, chợt ngẩng đầu lên, hung hãn nhìn
người đàn ông trước mặt, đáy mắt lóe ra tia âm trầm: "Anh đừng hành động
thiếu suy nghĩ, nếu cô ta đã biết sự tồn tại của anh, đương nhiên cũng
biết kế hoạch của tôi. Anh nói đúng, tôi nên tìm cô ta nói chuyện rõ
ràng, trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn, nói không chừng là cô ta
muốn cái gì đó từ tôi!"
Đều là phụ nữ nhưng cô ta nghĩ không ra, tại sao người phụ nữ kia cứ
nhằm vào cô ta, hơn nữa còn biết những chuyện bí ẩn, cô (NVS) rốt cuộc
có âm mưu gì?
Nếu như không phải biết bên người cô đã có người đàn ông cực phẩm như
Hoắc Cố Chi, cô ta sẽ tưởng rằng cô coi trọng anh Thiếu Văn, cho nên cố ý
làm như vậy.
Thấy cô hoàn toàn tỉnh táo lại, Lưu Quyền Tâm thầm thở phào nhẹ nhõm,
hắn khẽ mím môi, lạnh nhạt nói: "Cô có thể nghĩ như vậy thì tốt!"
Giọng nói của người đàn ông trước mặt vừa bất đắc dĩ vừa phức tạp, khiến
Giản Uyển Linh đang dữ tợn nhất thời hồi phục tinh thần, cô ta hoảng
hốt thật lâu, lúc này mới biết được chuyện vừa mới xảy ra.
Ánh mắt hơi đổi, nhìn lướt qua ly trà thanh hoa trên sàn nhà bị cô ta
làm bể, cô ánh mắt lóe lên, sau đó sờ sờ tai, làm như không có chuyện gì
xảy ra mà nở nụ cười: "Vừa rồi tôi rất dọa người? Tính tình mấy nămnay
của tôi không được tốt, mong anh không tính toán."
Cô ta vốn là sinh ra với gương mặt bạch liên hoa (hoa sen trắng), cười một tiếng như vậy, càng lộ ra sự rực rỡ .
Trong lòng Lưu Quyền không ngừng cười lạnh, nghĩ lại, rốt cuộc là hắn đa
tình rồi, năng lực chịu đựng của người phụ nữ này rất mạnh mẽ, hoàn
toàn không cần sự lo lắng của hắn, cô ta có thể tự lành.
Nghĩ vậy, ánh mắt hắn lạnh lẽo, nhưng bị hắn đè nén lại, sau đó hắn
nhếch môi, nhạt nhẽo cười một tiếng: "Tôi và Giản tiểu thư biết nhau
nhiều năm như vậy, từ trước đến giờ, Giản tiểu thư là thiên kim tiểu thư
cao cao tại thượng, hiểu lễ nghi đạo đức nhất, sao có thể làm ra chuyện
dọa người được?"
Khi nói chuyện, hắn nhìn kỹ người phụ nữ đối diện, chậm rãi cười: "Cảm
ơn Giản tiểu thư hôm nay đã mời, trà Phổ Nhỉ uống rất ngon, tôi còn có
chuyện, đi trước."
Có lẽ cô ta không ngờ người đàn ông luôn ngoan ngoãn phục tùng cô ta sẽ
dùng giọng nói châm chọc này để nói chuyện, Giản Uyển Linh ngẩn ra, sau
đó thấy hắn muốn rời khỏi thật, cô ta nhất thời lúng túng, vội vàng tiến
lên, kéo tay của hắn, vội vã nói: "Chờ một chút."
Đầu ngón tay của người phụ nữ vừa mềm mại vừa trắng nõn, khác với da thịt thô ráp của hắn.
Lưu Quyền trong nháy mắt ngừng bước chân, hắn luôn cho rằng của mình và
cô ta rất khác biệt, nên không dám vọng tưởng, nhưng hiện tại cô ta có ý
gì?
"Giản tiểu thư còn có chuyện gì sao?" Người đàn ông trước mặt vẫn đưa lưng về phía cô, không có ý quay đầu.
Giản Uyển Linh thấy vậy, đáy mắt thoáng qua một tia âm trầm, cuối cùng
thì nụ cười dối trá trên khuôn mặt trong sáng thuần khiết của cô ta cũng
thu lại, thay vào đó là sự lạnh lùng: "Lưu Quyền, tôi muốn anh thề, cả
đời này không được phép phản bội tôi!"
Người đàn ông này biết toàn bộ bí mật của cô ta, anh biết cô bày mưu
tính kế diệt trừ Giản Uyển Như như thế nào, biết rõ hơn cô ta ly miêu
hoán thái tử (*) để lừa gạt chút cổ phần kia thế nào.
*Ly miêu hoán thái tử: Ý nói Giản Uyển Linh giả vờ thành Giản Uyển Như.
(Nếu bạn muốn biết rõ chi tiết của câu thành ngữ này thì mời bạn xem
cuối chương)
Ngu Vô Song làm sao biết được sự tồn tại của hắn, cô ta không biết rõ lắm, nhưng cô ta muốn hắn bảo đảm một lòng với cô.
Hắn không phải xã hội đen cần tiền sao? Cô ta có thể giúp đỡ hắn về phần tiền bạc, chỉ cần hắn vĩnh viễn giúp cô như vậy!
"Cô không tin tôi?" Lưu Quyền đột nhiên xoay người, ánh mắt của hắn trầm
xuống, nhìn người phụ nữ sau lưng chằm chằm, mím môi lạnh nói: "Cô đang
hoài nghi tôi tiết lộ bí mật với Ngu Vô Song?"
Tin?
Giản Uyển Linh nghe vậy, âm thầm hạ mắt xuống, lông mi tinh xảo nồng đậm trên hai gò má trở nên rõ ràng.
Cái từ này quá xa xỉ, xa xỉ đến mức cô ta đã lâu chưa từng có, nhưng người đàn ông trước mặt này không giống như vậy.
Tuy giữa họ chỉ có quan hệ giao dịch, nhưng hắn biết ranh giới cuối cùng
của cô ta, cô ta không thể không phòng chuyện bại lộ, ngày đó anh sẽ
không thêm dầu vào lửa?
Sự im lặng của cô ta không khác nào là một loại thừa nhận, ánh mắt Lưu
Quyền lạnh lùng, đẩy cánh tay của cô ta ra, sau đó không quay đầu lại mà
đi ra ngoài, nhưng khi đẩy cửa đi ra ngoài, hắn lại nhỏ giọng cười
lạnh: " Xin Giản tiểu thư yên tâm, Lưu Quyền tôi lăn lộn nhiều năm như
vậy, vẫn hiểu chút quy củ này, dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng không
bán Giản tiểu thư."
Sau khi dứt lời, hắn bước nhanh ra ngoài, không chút lưu luyến nào.
"Này. . . " Giản Uyển Linh thấy thế, kêu liên tục không ngừng, nhưng lời cô ta còn chưa nói hết, Lưu Quyền đã đi mất.
Cô ta đứng ở đó, tức giận nhất thời dậm chân, trên khuôn mặt tinh xảo tràn đầyngang tàn bạo ngược.
Lưu Quyền, anh được lắm, hiện tại cánh đã cứng cáp rồi thì dám nói chuyện với tôi như vậy?
Anh chẳng qua là một con chó được tôi nuôi dưỡng, không. . . anh còn không bằng một con chó.
Tại sao anh đối xử với tôi như vậy?
Đưa ta sờ vết bầm ở cổ, tia âm trầm trong đáy mắt Giản Uyển Linh càng lộ rõ.
Cô ta vội vàng lấy đồ trang điểm từ trong túi ra, dùng phấn hồng che lấp, sắc mặt cô ta mới đẹp mắt một chút.
Nhưng càng nghĩ càng giận, cô ta ném mỹ phẩm trong tay xuống đất, vẻ dữ tợn lúc trước lại lộ ra.
"Tiện nhân! Tất cả đều là tiện nhân, bọn mày sẽ chết không được tử tế,
phàm là người ngăn cản đường tao đi đều phải chết. . . . ."
Nhân viên phục vụ còn đứng ngoài cửa, nghe bên trong truyền ra tiếng
giận mắng điên cuồng, họ rối rít, tất cả coi như không nghe thấy gì hết.
Nói không chừng đại tiểu thư nhà họ Giản không được tốt, ngay cả tinh
thần cũng không được tốt, nếu không sao lại thường xuyên có hai mặt?
Một hồi dịu dàng nhỏ bé, một hồi lại dữ dằn hung tàn?
. . . . . .
Cùng lúc đó, Lưu Quyền ra khỏi quán trà thì lên một chiếc màu đen, hắn
ngồi trong xe cũng không vội vã lái xe rời đi, mà hung hăng vỗ tay lái.
Giản Uyển Linh, cô được lắm! Rất được!
Hôm nay cô hoài nghi rồi vũ nhục tôi, rồi sẽ có một ngày cô sẽ phải hối hận.
. . . . . .
Gần tối, chính là lúc nhà nhà thắp đèn, khu biệt thự Ly Sơn của nhà họ Mạnh đang náo nhiệt.
"Con gái ngoan của mẹ, mau cho mẹ nhìn một chút, mẹ nghe Chân Ny nói
công việc của con ở Paris đã kết thúc sớm, sao kéo dài tới hiện tại mới
trở về?"
Sáng sớm khi biết tin con gái ngoan về nhà, Vương Cốc Tuyết liền dặn
người làm trong nhà nấu món ăn cô thích ăn nhất, trong phòng ăn tràn
ngập mùi thức ăn.
Bà và Mạnh Thiếu Đình ngồi ở trên ghế sa lon, nắm chặt tay ngọc của cô,
chân mày khóe mắt đều lộ ra ý yêu thương: "Con nhìn con xem, làm việc
bên ngoài cũng không biết cách chăm sóc mình cho tốt, sao con lại vắng
mặt trong sự kiện đính hôn quan trọng của anh con?"
So với Vương Cốc Tuyết lộ ra ý vui mừng trìu mến, Mạnh Thiếu Đình lạnh
nhạt hơn nhiều, cô ta lạnh lung rút tay ngọc của mình ra khỏi tay của
Vương Cốc Tuyết, sau đó cười nhạo, nhìn lướt qua người đàn ông trong
phòng khách. Cuối cùng, cô ta mím môi tự giễu mà cười: "A. . . Tôi còn
tưởng rằng có người không hoan nghênh tôi về !"
"Con bé ngốc này, ai không hoan nghênh con?" Vương Cốc Tuyết không nhìn
ra ý của cô, chỉ nghĩ cô như vậy là vì không hài lòng với công việc, lúc
này sắc mặt cô ta mới tốt : "Con là thịt trong lòng cha mẹ, chúng ta
không thương con thì thương ai? Con nhìn con xem, khuôn mặt nhỏ gầy, mấy
ngày này nên ở nhà đi! Mẹ sẽ bồi bổ cho con."
Bà rất yêu thương cô con gái duy nhất này.
Tuy năm đó bà không đồng ý khi cô ta muốn đi vào giới người mẫu, nhưng
con gái của bà cũng có bản lãnh, bằng vào năng lực của mình mà vùng vẫy
trên con đường của mình
Mà mấy năm nay bà hưởng không ít danh tiếng của con gái, liên tiếp xuất
hiện trong các buổi trình diễn thời trang, khiến các phu nhân khác hâm
mộ.
Vờ như không nghe thấy giọng nói âm dương quái khí của Mạnh Thiếu Đình,
Mạnh Thiếu Văn vẫn ngồi như cây tùng bách mà đánh cờ với Mạnh Kiệt Đình.
Tuy cha anh ta không có lý tưởng to lớn như cha vợ, nhưng mọi việc đều
làm đến nơi đến chốn, cũn hiểu được niềm vui thú trong cuộc sống.
"Trừ anh trai ra, còn có ai?" Thấy vậy, Mạnh Thiếu Đình càng tức giận,
cô ta trở về gần hai mươi phút rồi, nhưng anh trai chỉ biết đánh cờ với
cha, không có chút ý nhận lỗi với cô ta.
Cô ta tức giận, nhất thời đứng dậy từ ghế sa lon bằng da thật, giận dữ
mà chỉ vào người đàn ông trong phòng khách: "Mẹ, mẹ thử phân xử cho con
đi. Đây là anh trai ruột của con, nhưng anh ấy làm con mất mặt trước mặt
người ngoài, chỉ biết bảo vệ người khác, không nghĩ đến tâm tình của
con."
Tuy Mạnh Thiếu Đình không được Mạnh Trăn Tỉ thích, nhưng Mạnh Kiệt Đình
và Vương Cốc Tuyết rất yêu thích cô ta, hứng như hứng hoa, đặt ở trên
lòng bàn tay sợ vỡ.
Một chuyện như vậy, nhưng có người không biết điểm dừng.
Cô ta hiển nhiên vẫn còn ghi hận chuyện ở phi trường ngày đó, còn có Chu Mịch Phong ở đó, thể diện của cô đều bị vứt sạch.
_____________________________
**Chi tiết về câu thành ngữ “Ly miêu hoán thái tử”::
(Vạn Thị là người Thanh Châu, Sơn Đông, được tuyển vào cung từ nhỏ làm
cung nữ. Lớn lên, Vạn Thị được hầu hạ Chu Kiến Thâm, dần dà hai người
nảy sinh tư tình. Năm Thiên Thuận thứ 8, Anh Tôn băng hà, Chu Kiến Thâm
lên ngôi khi tròn 18 tuổi, lấy hiệu là Hiến Tôn, lúc đó Vạn Thị đã 35
tuổi. Tuy tuổi tác chênh lệch nhưng hai người vẫn lén mây mưa cùng nhau.
Vạn Trân Nhi đẹp một cách đầy đặn phốp pháp, có câu rằng “Thanh tú tựa
Triệu Hợp Đức, đầy đặn như Dương Quý Phi”, bà ta rất được Hiến Tôn sủng
ái.
Nhưng sau khi Hiến Tôn lên ngôi thì hai vị Thái hậu đã tuyển chọn vào
cung nhiều mỹ nữ, trong đó phải kể đến Hoàng hậu Ngô Thị, hai cô phi
Vương Thị và Bách Thị, khiến Vạn Trân Nhi đem lòng ghen ghét, thù hận.
Ngô Hoàng hậu thấy Vạn Trân Nhi không coi ai ra gì, muốn trị cho một
trận. Một hôm khi Vạn Trân Nhi vào gặp, rất ngạo mạn vô lễ, bà liền
mắng. Vạn Thị không vừa liền đáp trả nói năng chỏng lỏn. Bực quá, Hoàng
hậu vớ lấy chiếc gậy trong tay thái giám gõ cho mấy cái. Vạn Thị bèn tìm
đến vua khóc lóc tố khổ và bịa chuyện nói khích. Hiến Tôn tức giận liền
truyền chỉ phế bỏ Ngô Hoàng hậu rồi lập Vương Thị làm hậu.
Năm Thành Hoá thứ 2 (1466), Vạn Thị sinh được con trai, được phong làm
Quý phi, nhưng ít lâu sau thì đứa bé chết yểu, từ đó về sau bà ta không
sinh được nữa. Vạn Thị thường ghen tuông đến mức điên khùng trước việc
những phi tần, cung nữ khác trong cung được vua sủng ái. Nếu phát hiện
thấy ai có thai bà ta liền sai người lấy cớ chữa bệnh để bắt uống thuốc
phá thai, vậy mà vua chẳng dám làm gì ngoài việc nhỏ nhẹ phủ dụ bà ta.
Một lần, Hiến Tôn lâm hạnh một cung phi họ Kỷ, người này có bầu. Vạn Thị
sai một cung nữ đi dò xét, người này bản chất lương thiện nên về nói
dối là không có mang. Sau đó Kỷ Thị sinh hạ một bé trai, biết cả hai mẹ
con sẽ lâm nguy nên khẩn cầu viên thái giám hãy bóp chết đứa bé đi. Thái
giám thấy bất nhẫn, bèn lén đưa vào nuôi trong phòng kín. Ngô Hoàng hậu
sau khi bị phế cũng thường vào thăm đứa bé.
Bấy giờ Hiến Tôn mới có một con trai là Tá Cực, chưa đầy 2 tuổi vừa được
lập làm Thái tử đã bị Vạn Thị sai người giết chết. Trước nỗi đau mất
con, vua vô cùng sầu não. Một hôm, vua soi gương và than thở mình tuổi
đã cao mà không có con trai nối dõi. Thái giám Trương Mẫn thừa cơ bẩm
báo chuyện mình đã lén nuôi được một hoàng tử. Vua cả mừng, cho đón Kỷ
Thị và đứa bé vào cung. Vạn Thị nổi điên, hại chết Kỷ Thị. Trương Mẫn
hoảng sợ, cũng phải nuốt vàng tự tử.)