Làm Bạn Gái Anh Nhé Cô Nàng Đến Từ Xứ Tuyết

Chương 30: Trạm dừng chn của con




Mạnh Thiếu Văn xác thực nhận được nhiều thứ, anh ta vừa sinh ra liền được mọi người nâng niu, là cháu đích tôn nhà họ Mạnh, hoàn toàn nhận được sủng ái của người thân.

Tuy Mạnh Kiệt Đình không có bản lãnh gì lớn, nhưng rất yêu thích con trai lớn, chứ đừng nói đến Mạnh Trăn Tỉ, huyết mạch nhà họ Mạnh mỏng manh, cháu đích tôn đương nhiên được thương yêu nhiều nhất.

Nhất là Mạnh Thiếu Văn từ nhỏ đã thông minh, tính tình dịu dàng ôn hòa, làm chuyện gì cũng không vội vàng nóng nảy, rất giống với ông cụ non.

Vốn có gia thế tốt, lại thông minh, chưa nói đến khí chất như lan như ngọc. Từ nhỏ đến lớn, anh ta chính là nhân vật làm mưa làm gió trong trường học, được nhiều người yêu thích, càng được con gái ái mộ như bạch mã hoàng tử.

Nhưng anh ta rất sớm đã định hôn nhân đại sự cả đời, lúc Giản Uyển Như mười tám tuổi, khi ấy cô đang học đại học, anh ta liền tỏ tình với cô tại cổng trường đã nhiều năm, được tất cả thầy trò chú ý, anh ta quỳ một chân trên đất tỏ tình với cô. . .Không biết làm bao nhiêu người ghen tỵ muốn chết.

Năm đó, một màn trong mắt rất nhiều người, bọn họ từ trước đến giờ chính là một đôi trai tài gái sắc.

Một là người thừa kế Hằng Viễn tương lai, một người là đại tiểu thư nhà họ Giản.

Một ưu nhã, một mỹ mạo vô song.

Một là tài tử giới tài chính, một là tài nữ giới nghệ thuật.

Kết hợp như vậy, là tiêu điểm làm vạn người chú ý, đàn ông thì ghen tỵ với Mạnh Thiếu Văn khi có một đóa kiều hoa tươi, phụ nữ thì hâm mộ Giản Uyển Như có bạn trai hoàn mỹ như vậy.

Lúc đó, Hoắc Cố Chi vẫn còn tham gia quân ngũ, khi anh trở lại, biết được chuyện này thì Mạnh Thiếu Văn và Giản Uyển Như đã danh chính ngôn thuận thành một đôi.

Năm ấy, anh mới hai mươi tám tuổi, chính là lúc tuổi trẻ khí thịnh, sau khi biết chuyện thì tức giận bừng bừng, đêm đó liền lẻn vào trong phòng cô, uy hiếp cưỡng bức cô.

Khi đó, anh chưa định nghĩa rõ được tình yêu, chỉ biết người phụ nữ hấp dẫn này có khả năng làm máu nóng anh sục sôi, không thể tặng cô cho người khác.

Nhưng cô lấy chết uy hiếp, không muốn cùng anh làm chuyện kia, cái này quả thực làm tổn thương lòng tự ái của người đàn ông như anh, cho nên sau một thời gian rất dài, anh chưa từng xuất hiện trước mặt cô.

Giống vậy, Mạnh Thiếu Văn và Giản Uyển Như yêu nhau, Giản Uyển Linh cũng bị đả kích trí mạng, rõ ràng cô ta sinh ra với khuôn mặt giống Giản Uyển Như như đúc, cô học nghệ thuật, cô ta cũng không kém, nhưng cuối cùng, Mạnh Thiếu Văn lại thích Giản Uyển Như, xa lánh, khách sáo với cô ta? !

. . . . . .

Ngày hôm sau, trong phòng trà nhàn rỗi.

Đây là khu đất thanh nhàn u tĩnh mới mở rộng vào mấy năm trước ở Nam Giang, một khu trồng cây cảnh Tô Châu với phong cách quán trà nằm trong phố xá sầm uất, cực kỳ bắt mắt, bên trong có hương thơm lượn lờ thơm ngát, mờ mịt tuyệt vời.

Bên trong phòng bí ẩn, một bình phong nho nhỏ cổ kính cách biệt với trời đất ngoài kia. . .

Xoảng một tiếng, ly trà sứ thanh hoa chia năm xẻ bảy trên mặt đất.

Theo đó còn có giọng nói âm trầm ác độc của một người phụ nữ: "Lưu Quyền, cái tên vô dụng, không phải anh vỗ ngực bảo đảm trước mặt tôi là nhất định sẽ diệt trừ Ngu Vô Song sao? Tại sao cô ta còn sống? Không chỉ có còn sống, cô ta còn biết ý đồ của tôi?"

Đây là quán trà mà Giản Uyển Linh bỏ tiền ra đầu tư, cực kỳ nổi tiếng ở Nam Giang, chỉ với danh hiệu đại tiểu thư nhà họ Giản thì đã có vô số người ủng hộ.

Đừng nói tới ở đây được xây dựng với một phong cách thanh lịch tao nhã riêng, điều hấp dẫn ánh mắt mọi người là đây là nơi các tiểu thư xinh đẹp thích nhất ở Nam Giang.

Trong quán trà của mình, Giản Uyển Linh không thèm giả vờ nữa, cô ta trợn to hai mắt, sắc mặt vì tức giận mà xanh mét, nhìn người đàn ông đối diện, đáy mắt tràn đầy hận ý: "Tôi muốn cô ta không có đất chôn thân, cô ta cho cô ta là ai?! Lại dám uy hiếp tôi, Ngu Vô Song! Cái con tiện nhân này."

Giản Uyển Linh không phải là thiên kim đại tiểu thư mềm mại tinh khiết, cô ta thật sự có đủ thủ đoạn, đủ hung ác, bằng không năm đó sẽ không giết người không thấy máu, đứng vững trong giới kinh doanh lúc còn trẻ như vậy

Khi Giản Uyển Như còn đang nói chuyện yêu đương nam nữ, hưởng thụ cuộc sống thì cô ta đã cười giỡn với đám đàn ông kia trên bàn cơm xã giao, chuyện gì mà chưa từng thấy qua?

Nếu không phải một lòng muốn có được Mạnh Thiếu Văn, buộc phải dùng cái cách giết địch một ngàn, tổn hại tám trăm này thì hiện tại cô ta đã sớm thành người nối nghiệp Giản thị, là tổng giám đốc nữ trẻ tuổi nhất.

Biết rõ điều này nên Lưu Quyền không dám xem thường người phụ nữ trước mặt này. Nhưng lời của cô ta làm hắn sững sốt một chút, nhìn lướt qua ly trà thượng hạng bị cô ta đập bể, trong lòng hắn nghi ngờ, kinh ngạc nói: "Cô ta đã biết kế hoạch của chúng ta rồi hả?"

Sau khi dứt lời sau, chính hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, vội vàng phủ nhận: "Không thể nào, cái này không thể nào. Cấp dưới của tôi hoàn toàn chưa ra tay, chỉ âm thầm theo dõi, sao cô ta lại biết?"

"Anh có ý gì, không tin? Nói tôi lừa anh?" Rõ ràng sinh má lúm đồng tiền ra với sự trong sáng, nhưng khi Giản Uyển Linh tức giận thì cũng trở nên lạnh lùng, sắc bén, trừ giả vờ dịu dàng trước mặt Mạnh Thiếu Văn, nhưng lòng cô ta rất tàn nhẫn, âm trầm: "Lưu Quyền, anh mở mắt chó của anh ra nhìn tôi đi, Giản Uyển Linh tôi tại sao muốn lừa anh? Anh có tư cách gì để tôi lừa gạt?"

Chỉ có ở trước mặt người đàn ông này, cô ta mới có thể buông lỏng tâm tình của mình, nếu không vì anh Thiếu Văn và cái công ty có cổ phần ngập trời, cô ta tuyệt đối không muốn đóng vai Giản Uyển Như.

Giản Uyển Như có cái gì tốt? Chị của cô ta là người cực kỳ ngu xuẩn, nhưng lại có nhiều người thích cô như vậy, mắt bọn họ đều mù hết rồi phải không?

Ngay cả ông nội cũng vậy, đều là cháu gái, ông nội trước khi qua đời lại cho Giản Uyển Như một phần cổ phần.

Giản Uyển Linh cô đứng vững trong Giản thị thì sao? Từ đầu tới cuối, người khác làm lụng vất vả, mà Giản Uyển Như không hề làm gì, mà có thể ngồi mát ăn bát vàng, cái này có còn không bằng hay không?!

Lời này rất gian xảo và vô tình, khiến sắc mặt người đàn ông đối diện đen tới cực điểm.

Lưu Quyền lớn hơn cô ta một tuổi, hắn và cô ta đã từng là bạn học hồi tiểu học, khi đó cô ta còn là một cô gái nhỏ đáng yêu hoạt bát, căn bản không độc ác tuyệt tình giống như hiện tại.

Nhưng suy nghĩ này vừa mới xuất hiện lại bị hắn hung hăng đè xuống, hắn nhíu mày rậm, mím chặt môi mỏng, lạnh lùng nói: "Tôi không có ý này, xin Giản tiểu thư bình tĩnh, nhưng tôi không tin Ngu Vô Song biết những chuyện này. Cô nên biết năng lực làm việc của tôi, tôi sẽ không làm chuyện mà mình không nắm chắc! Nếu đã nhận tiền của cô, tôi nhất định sẽ giúp cô giải quyết thỏa đáng!"

Nhà hắn sa sút, lúc còn rất nhỏ được cha nuôi thu nhận, đi theo ông, hắn từng bước một tiến vào cái nghề này, lúc mấy đứa bé khác đi học hoặc là rảnh rỗi chơi nhạc, hắn đã theo cha nuôi tiến vào cái thế giới hắc ám này, giết người cướp của, không việc xấu nào mà hắn chưa làm.

"Giải quyết thỏa đáng?" Vừa nhớ lại ngày bị Ngu Vô Song uy hiếp, tim gan tỳ phổi của Giản Uyển Linh rất đau, cô ta không muốn giả bộ mềm mại chút nào, nếu như có thể, cô ta muốn đường đường chính chính hoàn mỹ đứng bên cạnh anh Thiếu Văn mà không bị người ta đẩy vào tuyệt cảnh nhiều lần.

"Lưu Quyền, anh có biết cái con tiận nhân Ngu Vô Song đã uy hiếp tôi thế nào ở phi trường vào ngày hôm qua không? Anh còn dám nói anh làm việc rất thỏa đáng? Nếu anh không bị cô ta phát hiện, sao tôi lại rơi vào thế bị động như vậy?"

Cô ta luôn muốn hợp tác vui vẻ với hắn, cô ta có tiền, hắn thì ra tay trong bóng tối giúp cô ta. Trước kia, những người phụ nữ làm cô ta khó chịu đều bị cô taxử lý như vậy, nhưng lần này Ngu Vô Song là ngoại lệ.

Người phụ nữ trước mặt đã phẫn nộ đến cực điểm, giữa hai lông mày tràn đầy sương lạnh.

Lưu Quyền thấy vậy, ánh mắt lóe lên, tia phức tạp giấu sâu trong đáy mắt, sau đó anh ta nhíu mày, nghiêm túc nói: "Được, cứ cho là tôi đã bị lộ, vậy cô định làm thế nào? Cô biết Ngu Vô Song đó nghĩ cái gì sao? Không ai nhàn rỗi mà gây khó dễ cho nghười khác, cô nghĩ kỹ một chút, có phải cô đã đắc tội với cô ta chỗ nào không? Nếu như có thể nói chuyện thương lượng, cần gì chọn biện pháp cực đoan như vậy?"

Hắn thật tâm suy nghĩ cho cô ta, hắn biết cô rất nhiều năm, thậm chí sớm hơn thời gian cô ta biết Mạnh Thiếu Văn, nhưng từ trước đến giờ, cô chính là thiên kim đại tiểu thư, là người hắn không thể với tới.

Sau khi hắn bước chân vào nghề này, dần dần có quan hệ với cô, điều hắn duy nhất có thể làm bây giờ là nghĩ ra biện pháp giúp cô ta.

Nhưng Giản Uyển Linh không hề cảm kích, chấp niệm của cô ta quá sâu, cũng không phải là người để vài ba lời nói của người khác làm ảnh hưởng : "Anh muốn tôi và con tiện nhân Ngu Vô Song thương lượng? Tôi và cô ta có chuyện gì để nói sao? Ai mà biết tại sao cô ta muốn nhằm vào tôi. . ."

"Không đúng. . . . . ." Lời vừa nói ra được một nửa, cô ta chợt dừng lại, nhớ lại những chuyện xảy ra, cô ta cau mày, giọng nói lo lắng vang lên: "Tiện nhân kia muốn nhằm vào tôi, thoạt nhìn là cố ý. Nhưng trước kia tôi chưa từng gặp cô ta, nhưng giọng nói của cô ta lại. . ."

Nhất là gương mặt của cô (NVS) rất giống cô ta (GUL), rất giống Giản Uyển Như vào năm đó.

Nghĩ tới đây, lòng Giản Uyển Linh đột nhiên trầm xuống, cô ta vội vàng nắm lấy cổ tay người đàn ông đối diện, nói bằng giọng lo lắng: "Sao lại có thể? Lưu Quyền, Sao lại có thể?! Ngu Vô Song kia muốn tôi chết, nếu không tại sao mỗi lần gặp mặt, cô ta đều uy hiếp tôi? Hơn nữa, anh có cảm thấy dáng dấp của cô ta khá giống tôi không? Anh nói năm đó Giản Uyển Như chết chưa?"

Cô ta nói một hơi, trong mắt đẹp tràn đầy kinh hoảng, càng nghĩ cô ta càng cảm thấy có khả năng.

Người phụ nữ tranh đấu với cô ta nhiều năm sao có thể dễ dàng chết như vậy? Hơn nữa, năm đó cô ta chưa vớt được thi thể nào, càng làm cho cô ta lo lắng.

Lưu Quyền liếc mắt nhìn tay ngọc trên cổ tay hắn, đầu ngón tay cô ta rất nhỏ, đẹp không sao tả xiết.

Hoảng hốt một lát, sau đó hắn nhỏ giọng hung ác nói: "Không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng. Giản Uyển Như là người không biết bơi, rơi xuống biển sâu như vậy, căn bản không có khả năng sống. Ở Hải Vực cũng thường xuyên có cá mập, nhất là nơi hoang vu, lúc đó cũng không có nhiều ngươi, cũng không có khả năng là có người cứu cô ta."

Đây tất cả tính toán ban đầu của bọn họ, họ cùng nhau rơi xuống biển sâu, cô ta biết bơi, có thể bơi lên bờ an toàn, mà Giản Uyển Như chỉ có thể chìm vào đáy biển, không người nào tới cứu.

Nói đến chữ cứu này, đáy mắt Giản Uyển Linh thoáng qua tia lạnh, cô ta tức giận, đứng dậy chỉ vào người đàn ông đối diện, cắn răng nghiến lợi nói: "Lưu Quyền, tôi nuôi anh có tác dụng gì? Anh đã cầm nhiều tiền của tôi, nhưng ngay cả một hai chuyện cũng làm không xong. Đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy thi thể của Giản Uyển Như, năm đó anh cứu tôi chậm như vậy, thiếu chút nữa là tôi mất mạng!"

Từng lời của cô đều bức bách người, ý cưỡng ép hiện rõ.

Những năm qua, cuộc sống của Giản Uyển Linh không được như ý, cô ta rất nhiệt tình, nhiệt tình trở thành tiêu điểm của mọi người. Nhưng khi cô ta hóa trang thành Giản Uyển Như, cô ta ít khi xuất hiện trước mọi người.

Ngay cả Mạnh Thiếu Văn, cô ta không có nơi nào khoe khoang, vì vậy chỉ có trước mặt người đàn ông này, cô ta mới lộ ra tính tình thật, cô ta cảm thấy loại cảm giác khác thường này rất tốt.

Nhưng mỗi người đàn ông đều có thể diện, nhiều lần bị xem thường như vậy, Lưu Quyền cũng nhịn không mà có chút tức giận, gương mặt anh tuấn của hắn trầm xuống, lộ ra sự thản nhiên kiên định trước mặt cô: "Sợ rằng Giản tiểu thư đã tính sai, tôi không phải muốn cô nuôi tôi. Quả thật mấy năm nay cô cho tôi không ít tiền, nhưng cũng không phải cho không tôi, mà là tôi giúp cô làm việc, cô mới cho ."

Giọng nói hơi ngừng lại, hắn lại cau mày, lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm, trong mắt tràn đầy sát khí âm trầm: "Giữa chúng ta là quan hệ giao dịch bình thường, cô trả tiền tôi làm việc. Về phần Ngu Vô Song, tôi cũng rất tò mò. Nhưng nếu cô chắc chắn là do tôi làm lộ, thì tôi chỉ có thể đồng ý. Chẳng qua tôi đề nghị cô nên nói chuyện với cô ta một phen, trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn, điều này tôi nghĩ cô biết rõ."

Đầu tiên là đập đồ, sau đó tóc tai rối bời, Lưu Quyền rất hiểu tính tình người người phụ nữ này, lòng dạ cô ta độc ác như vậy, căn bản không đáng để người ta đồng tình.

Con đường này là do cô ta chọn, nếu cô ta chọn trở thành Giản Uyển Như, vậy thì nên biết mình sẽ mất đi cái gì.

Ở trước mặt người ngoài, Giản Uyển Linh giả vờ rất tốt, cô ta luôn giữ vẻ thanh giả, nói chuyện một cách rụt rè.

Chỉ có ở trước mặt Lưu Quyền, cô ta mới là Giản Uyển Linh chân thật nhất , những thủ đoạn đen tối đều thể hiện ra.

Thấy hắntrở mặt, cô ta nhất thời tức giận, những ngày qua cô ta đã đủ lo lắng hãiù, tức giận bừng bừng nói: "Lưu Quyền, anh dám nói chuyện như vậy với tôi sao? Anh đừng quên ai giúp anh một tay khi anh khó khăn nhất? Nếu không có tiền của tôi chống đỡ, anh có thể nuôi sống những tên côn đồ kia?"

So với tiểu thư xinh đẹp nổi tiếng, Giản Uyển Linh là phú bà chân chính.

Mỗi tháng nhà họ Giản và Mạnh Thiếu Văn cho cô ta không ít tiền, đừng nói đến những thứ cô ta đầu tư, tuy mấy năm nay thân thể cô ta rất không tốt, không thể ra ngoài tham gia các bữa tiệc, nhưng lại âm thầm đầu tư không ít.

Của cải cô ta không thua bất kỳ một nhà giàu có nào, cho nên khi Mạnh Thiếu Văn cưới cô ta, Vương Cốc Tuyết mới không nói hai lời mà đồng ý.

Bà ta rất khôn khéo, rất biết tính toán người khác, sao có thể để mặc cho con trai cưng của mình cưới một thiên kim tiểu thư nghèo, hữ danh vô thực (*)?

*Hữu danh vô thực: chỉ có danh tiếng mà không có thực tài.

Nhưng những người ngoài này không biết rõ, dù sao thì việc phân chia cổ phần của Giản thị là chuyện vô cùng bí ẩn, chỉ có nhân viên cao cấp mới biết.

"Giản Uyển Linh!" Khi cô ta càng ngày càng hung hãn, Lưu Quyền híp đôi mắt đen tinh nhuệ, một tay nắm cái cổ trắng như tuyết, đáy mắt thoáng qua tia phức tạp âm trầm: "Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, chú ý cách nói chuyện của cô đi. Thật sự thì tôi rất cảm kích cô đã giúp tôi năm đó, nhưng những chuyện tôi làm cho cô cô mấy năm qua chưa đủ à? Không phải người cô nhìn không vừa mắt liền kêu tôi dạy dỗ họ một phen sao?"

Trong xã hội hỗn độn này thì người đàn ông có mấy người thiện lương?

Người đàn ông hiện tại nghiêm chỉnh này đã trở thành bá chủ một phương Nam Giang, cho nên có thể ngồi ở đây nghe cô ta nói nhảm lâu như vậy, đơn giản vì nhớ tình cũ trước kia, nhưng nếu cô ta cứ nhứ vậy, thì hắn không ngại dùng cách của mình để đánh thức cô ta.

Bị bóp cổ, Giản Uyển Linh nhất thời trợn to cặp mắt, hô hấp có chút khó khăn, sắc mặt cô ta đỏ lên, mắt tràn đầy hoảng sợ, vội vàng mở miệng mắng: "Anh. . .Anh là tên khốn kiếp, dám đối xử với tôi như vậy, anh không sợ tôi báo cảnh sát?"

Lời này vừa nói ra đã biết ngươi nói ngu cực điểm, Lưu Quyền nghe vậy, thấp giọng cười một tiếng. Dáng dấp của hắn rất có khí thế, cười một tiếng như vậy, như hấp dẫn người khác.

Hắn kề sát bên tai cô, ngưng mắt nhìn khuôn mặt cô ta, càng nhìn, tia âm u trong mắt càng lộ rõ: "Giản tiểu thư, cho đến bây giờ mà cô vẫn chưa hiểu rõ tình thế, thật là buồn cười. Bây giờ cô như vậy, có khác gì Giản Uyển Như năm đó? Chẳng lẽ yêu một người đàn ông thì chỉ số thông minh có thể giảm xuống sao? Tôi nhớ năm đó Giản tiểu thư là người quản lý tinh anh, khí chất phi phàm, sao hiện tại lại ngu xuẩn như vậy?"

Một chữ ngu xuẩn (蠢), khiến Giản Uyển Linh lập tức xấu hổ mà mặt đỏ bừng, cô ta biết rõ ý của hắn, cô ta và người đàn ông này quen biết nhiều năm, hắn biết rõ cô ta, cũng như cô ta biết rõ hắn.

"Gọi cảnh sát tới thì có ích lợi gì?" Có lúc người đàn ông Lưu Quyền này rất tò mò, tại sao tâm địa của người phụ nữ trước mặt này ngoan độc như vậy? Cô ta có biết Giản Uyển Như là chị gái ruộc có cùng huyết mạch với mình không?

Nghĩ vậy, nụ cười của hắn càng âm trầm, chậc chậc hai tiếng rồi cười: "Gọi cảnh sát tới bắt tôi? Hay là bắt chúng ta? Giản tiểu thư, đừng ồn ào nữa, chúng ta là hạng người gì thì cô là người biết rõ nhất. Tôi là xã hội đen, cô cũng không phải loại người trong sáng gì đâu. Cô nói thử đi, nếu Mạnh Thiếu Văn biết được cô là đồ giả mạo, anh ta sẽ có vẻ mặt thế nào? Chặt cô thành tám khúc, hay hành hạ côđến chết?"

Vừ nói chuyện, hắn vừa thả lỏng lực tay ở cổ cô ta, cười như không cười nhìn gương mặt tinh xảo trước mặt, đáy mắt chứa tia đùa giỡn nhàn nhạt.

Nếu có một ngày người ta phát hiện nữ thần từ nhỏ đến lớn thì ra là loại người lòng dạ độc ác thì người ta sẽ nghĩ gì?

Lúc này, Lưu Quyền đang nhớ lại, cô ta là bạn học tiểu học của hắn, tuy đã nhiều năm, nhưng hắn vẫn nhớ phong thái xinh đẹp của cô ta.

Cô ta và Giản Uyển Như không giống nhau, thành tích của Giản Uyển Như rất xuất sắc, nhận được nhiều sủng ái của thầy cô. Về phần Giản Uyển Linh, miệng cô ta rất ngọt, giọng nói non nớt, tuy không có thành tích xuất sắc như Giản Uyển Như, nhưng cũng hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người, trong đó có hắn.

Những lời này quá nặng nề, khiến Giản Uyển Linh không thể khống chế mà la hoảng lên. Mấy năm nay, tinh thần của cô ta không bằng trước kia, trong lòng có nhiều chuyện tính toán như vậy, quả thật đêm không thể say giấc.

"Đừng nói nữa. . . Đừng nói nữa. . . Tôi chính là Giản Uyển Như, tôi chính là Giản Uyển Như. Anh Thiếu Văn thích Uyển Như nhất, anh ấy thích Uyển Như nhất."

Giản Uyển Linh che hai lỗ tai lại, trên mặt lộ sự điên cuồng, không muốn nghe thấy những sự thật tàn khốc kia: "Mặc kệ như thế nào, anh phải giúp tôi, tôi muốn anh giúp tôi giết Ngu Vô Song, càng sớm càng tốt!"

Chỉ cần giết người phụ nữ kia thì cô ta có thể ngủ ngon, anh Thiếu Văn còn phải dựa vào cổ phần của cô ta để phát triển, lúc này căn bản không hoài nghi cô ta, cứ coi như là hoài nghi, anh ta cũng không thể điều tra.

Đàn ông mà, luôn đặt sự nghiệp lên trên, cô ta cũng không tin, nếu lúc ông nội sắp chết không cho Giản Uyển Như cổ phần, anh Thiếu Văn sẽ không thể yêu cô như thế?

Nhìn khắp Nam Giang xem, không thiên kim nhà nào tốt số giống Giản Uyển Như, không chỉ có tài phú dồi dào, còn có một người bạn trai dịu nhàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.