Làm Bạn Gái Anh Nhé Cô Nàng Đến Từ Xứ Tuyết

Chương 28: Xin hãy thương con




Lý Xương nói vô cùng đúng trọng tâm, chỉ đứng ở góc độ người quan sát mà nhận xét vấn đề, cũng không có ý thiên vị Hoắc Cố Chi.

Cô nàng kia năm nay chẳng qua cũng mới hai mươi tám tuổi, cô ấy còn chưa kết hôn sinh con, cũng chưa hưởng thụ hạnh phúc hôn nhân, đã mất đi lòng tin trong tình yêu, chuyện này đúng là vừa đáng buồn vừa đáng thương.

Là đàn ông, anh ta hoàn toàn ủng hộ cách làm của Hoắc Cố Chi, nếu yêu, thì ngại gì khó khăn, bọn họ cũng đã chung sống năm năm rồi, càng ngày càng trở nên quen thuộc lẫn nhau, cái cần thiết bây giờ cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Hà Cửu có thể oán trách Ngu Vô Song lòng dạ độc ác trước mặt Hoắc Cố Chi, nhưng trong chuyện này lại nghiêng về phía cô, nghe Lý Xương nói, anh ta không khỏi gật đầu, bộ mặt đồng tình: “Đúng vậy, đúng vậy, lão Lý nói chuẩn. Bọn hỏng bét chúng ta sao có thể hiểu được suy nghĩ của con gái nhà người ta chứ? Anh thử nghĩ xem, Ngu tiểu thư mới bao nhiêu tuổi? Cô ấy chính là thiên kim tiểu thư nhà danh giá, tính khí kiêu căng một chút cũng là điều bình thường.”

Những cô tiểu thư kiêu căng, thối nát hơn nữa anh ta cũng thấy qua rồi, nếu so sánh Ngu tiểu thư với mấy cô đó, rõ ràng là cá nhỏ so với cá mập, hoàn toàn không thể so sánh được.

“Các cậu đều ủng hộ cô ấy?” Nói tới Ngu Vô Song vừa mới đi khỏi, Tống Ngạn vốn đang tức giận, lại bị hai người kia nói, cơn tức của anh ta cũng không phát ra được nữa.

Mặt đen lại, vô cùng nghi ngờ nhìn chằm chằm Hà Cửu: “A Cửu, không phải lúc trước cậu còn nói cô ấy quá đáng sao? Sao hôm nay lại bắt đầu thay đổi hả? Tôi mặc kệ cô ấy có tốt hay không, tôi chỉ tin vào mắt mình, cô ấy đối với Cố Chi chính là tam tâm lưỡng ý, đối với bảo bảo lại càng vô tâm. Bảo bảo chính là máu mủ của Sơ Dịch, tôi không muốn thằng bé có bất cứ vấn đề gì.”

Trước khi mở bệnh viện thì Tống Ngạn là quân y xuất sắc nhất trong quân doanh, được lãnh đạo cấp cao nhìn trúng, nhưng đời này anh ta cảm thấy khó khăn nhất chính là lúc phải đối mặt với những nhiệm vụ hãm hại mạng người tới không còn cách nào cứu vãn.

Những người kia đều là anh em tốt cùng anh ta nâng cốc nói cười, có khi tối hôm trước bọn họ còn cùng nhau uống rượu tâm sự, nhưng hôm sau đã đầu thân hai nơi, đây chính là một nơi tàn khốc, không được phép có bất kỳ sai lầm nào.

Lần giải phẫu cuối cùng của Chân Sơ Dịch do chính anh ta phụ trách, chẳng qua lúc đó lại ở trong rừng núi rậm rạp, hoàn toàn không kịp chờ trực thăng tới cứu viện. Hoàn cảnh ở đó cực kém, anh ta biết rõ phẫu thuật có khả năng thất bại rất lớn, nhưng chẳng còn biện pháp nào anh ta đành phải đánh cuộc một lần, cuối cùng anh ta thua, trơ mắt nhìn người anh em thân thiết chết trước mặt mình.

Nhớ lại chuyện cũ năm xưa, trong lòng Tống Ngạn khó chịu, đôi mắt đen nhánh không khỏi đỏ lên ướt át: “Cậu ấy còn nhỏ hơn mấy tuổi so với Cố Chi, vừa mới cưới vợ, trong nhà còn có cha mẹ phải nuôi, nhưng viên đạn chính là không có mắt, sẽ không vì cậu ấy còn nhiều vướng bận mà không bắn về phía cậu ấy.”

Cái tên Chân Sơ Dịch này đối với mấy người đàn ông đứng ở đây chính là một sức mạnh anh hùng, sở dĩ cậu ấy trúng mấy phát đạn, chính là vì muốn che chắn cho đồng đội, nếu không thì cậu ấy cũng không bị thương nặng như thế.

Hoắc Cố Chi vẫn im lặng nãy giờ chợt ngước mắt, mắt phượng hẹp dài chứa ánh lạnh sâu kín, đối mặt với Tống Ngạn đang buồn bã vì nhớ lại chuyện cũ, anh khàn giọng nói nhỏ: “Sơ Dịch hy sinh, là mất mát trong lòng mỗi chúng ta, không phải chỉ một mình anh thấy khó chịu, ai ai cũng đều đau lòng. Anh đừng thấy bảo bảo còn nhỏ mà nghĩ nó chưa hiểu chuyện, thằng bé biết rõ tôi không phải cha đẻ của nó, nhưng nó lại rất ngoan, không hề hỏi tôi rằng cha mẹ nó đã đi đâu.”

Xã hội hiện nay trẻ con thường trưởng thành sớ, bọn chúng có thể hiểu rõ thế giới bên ngoài thông qua TV, phim ảnh, Internet các loại, bảo bảo nhà anh tuy mới chỉ bốn tuổi, nhưng lại vô cùng rõ ràng về thân thế của mình.

Bảo bảo chính là bảo bối trong lòng mọi người, bởi vì thân thế bi thảm của bé, tất cả mọi người đều rất yêu thương bé, duy chỉ có Hoắc Cố Chi là quản giáo nghiêm khắc đối với bé, giáo dục theo kiểu nói một là một.

Nhưng mà bọn họ đã quên mất một vấn đề, chính là một đứa trẻ thông minh như thế, chẳng lẽ bình thường lại không nhận ra rằng mình có điểm không giống sao?

Tống Ngạn nghe vậy, thân thể cường tráng chợt cứng đờ, anh ta mím môi mỏng, không lên tiếng, nhưng trong lòng cũng không thể không thừa nhận anh nói hoàn toàn đúng.

Bởi vì lương tâm áy náy, anh ta luôn xem bảo bảo là con ruột, vô cùng cưng chiều, nhưng anh ta cũng biết, cho dù có yêu thương tới mức nào thì cũng không thể bù lại được tình thương của cha mẹ ruột.

Đối diện với người đàn ông đã có giao tình huynh đệ với anh vài chục năm nay, mấy lời quá khích lúc nãy của anh ta chẳng qua là do bất bình thay anh, Hoắc Cố Chi hơi khó xử, anh khẽ mím môi mỏng, giọng nói lạnh nhạt: “Tống Ngạn, bảo bảo không yếu ớt như anh tưởng đâu, vì sao thằng bé luôn thương yêu Vô Song, tôi nghĩ anh cũng biết. Từ lúc nó bắt đầu biết nhận thức, cũng chỉ có một người mẹ là Vô Song, Dương Lam đúng là mẹ ruột nó, nhưng cô ta vì phú quý trước mắt mà bỏ rơi bảo bảo, hôm nay nó bảo vệ Vô Song, chính là hành động bản năng mà thôi.”

Một câu hành động bản năng kia khiến cho mấy người đàn ông ở đây đều có suy nghĩ trong lòng, nhất là Lý Xương, anh ta cũng là một người cha, trong nhà có hai cô con gái, trái tim đều làm bằng thịt, nếu không phải Ngu tiểu thư thật lòng yêu thương bảo bảo thì đứa trẻ thông mình như bảo bảo cũng sẽ không thân thiết với cô ấy như vậy.

“Vậy cậu nói tôi nghe xem vì sao lần này bảo bảo lại bị thương nặng như vậy?” Thật ra thì Tống Ngạn cũng biết là Ngu Vô Song rất tốt với bảo bảo, nếu không thì anh ta cũng không để cho bảo bảo lớn lên bên cạnh cô, chẳng qua vẫn không bỏ được sĩ diện, hơn nữa bảo bảo thật sự là miếng thịt trong lòng anh ta, năm đó nếu Hoắc Cố Chi không son sắt thề nguyền đảm bảo trước mặt anh ta thì anh ta cũng không để cho anh dẫn bé con đi Pháp.

“Tôi mặc kệ chuyện tình cảm của cậu và cô ấy, chúng ta có một chuyện nói một chuyện, chuyện cậu sốt ruột vì cô ấy bọn tôi cũng không quản được. Nhưng duy chỉ có bảo bảo, hai người phải đảm bảo cho thằng bé bình an vô sự, nếu không nhất định tôi sẽ đòi thằng bé về để chăm sóc!”

Dã tâm của Ngu Vô Song lớn như vậy lại nhiều kẻ thù, để bảo bảo theo hai người họ cũng không phải là lựa chọn tốt, bây giờ anh ta đã xuất ngũ, không còn liên quan tới mấy chuyện máu tanh hắc ám kia nữa, có thể mang đến cho bảo bảo một cuộc sống an nhàn.

Hoắc Cố Chi nghe vậy, mày kiếm càng nhíu chặt, ánh mắt lóe lên nhìn lướt qua bảo bảo bé bỏng nằm trên giường, anh cố ý nhỏ giọng: “Có chuyện gì chúng ta nên tới phòng làm việc nói thì hơn, bảo bảo còn phải nghỉ ngơi.”

Tống Ngạn nghe thấy thế cũng chau mày lại gật đầu đồng ý, đầu tiên là dặn dò học trò của mình phải chăm sóc bảo bảo thật tốt, sau đó mới theo Hoắc Cố Chi đi ra ngoài.

…………..

“Cố Chi, chúng ta đã làm anh em với nhau nhiều năm rồi, cũng không có gì phải khách sáo. Tôi cảm thấy bảo bảo không nên ở cùng với hai người!”

Theo Hoắc Cố Chi vào phòng làm việc, Tống Ngạn thẳng thắn nói ra vấn đề đã đè nén trong lòng mình mấy tháng nay: “Đúng là vị kia nhà cậu rất tốt với bảo bảo, điểm này tôi sẽ không phủ nhận. Nhưng mà cô ấy không thích hợp để chăm sóc bảo bảo, cô ấy có dã tâm lớn, lại có nhiều chuyện phải làm, bất cứ chuyện gì cũng đều nguy hiểm, tôi không dám nghĩ tới nếu như bảo bảo bị liên lụy thì sẽ ra sao!”

Thật ra thì chuyện này anh cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi, từ lúc bọn họ quyết định về nước thì anh đã bắt đầu lo lắng, bảo bảo mới bốn tuổi, không hề có kinh nghiệm chống đỡ với mấy chuyện gió tanh mưa máu kia.

Hai chị em nhà họ Giản tranh giành nhau, hà cớ gì lại liên lụy tới người khác? Cái cô Giản Uyển Linh kia ngay cả chị ruột mình cũng có thể bày mưu sát hại, ai mà biết được cô ta có định xuống tay với bảo bảo bé bỏng hay không?

Hoắc Cố Chi ngồi trên ghế dựa hơi sửng sốt một chút, mắt phượng hẹp dài của anh hơi lóe lên tia u ám, ngón tay cong lại, nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, sau chốc lát suy nghĩ cặn kẽ, lạnh nhạt nói: “Anh suy nghĩ hơi nhiều rồi, không ai dám tổn thương bảo bảo, có tôi ở đây, sẽ không để bảo bảo phải chịu bất kỳ thương tổn gì! Hơn nữa bảo bảo cũng đã bốn tuổi rồi, bắt đầu có chính kiến của bản thân, vào lúc này mà anh dẫn thằng bé đi thì cũng không tốt đối với nó.”

Tống Ngạn có thể không thèm quan tâm chuyện của anh và Ngu Vô Song, nhưng đối với chuyện của bảo bảo thì vẫn rất kiên định: “Tôi thà rằng lúc này không tốt, cũng không muốn thằng bé bị thương nữa, cậu có thể để Ngu Vô Song tùy ý làm gì thì làm, nhưng tôi thì không được, bảo bảo cũng không được. Nó mới bốn tuổi, cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu, sao tôi có thể nhìn nó nhảy vào hố lửa được?”

Có đôi khi quá mức quan tâm nên mới vô cùng khẩn trương, mặc kệ là đạo đức, lương tâm hay là áy náy, anh ta đều phải đảm bảo cho bảo bảo lớn lên một cách khỏe mạnh.

Thấy anh ta kiên định như vậy, trên mặt Hoắc Cố Chi là sự bất đắc dĩ rõ ràng, anh đứng dậy kéo cái ghế đối diện ra rồi làm một tư thế mời, lắc đầu cười khổ: “Tống đại ca! Chúng ta không thể ngồi xuống bàn bạc kỹ lưỡng sao? Anh cần gì phải khăng khăng một mực cho rằng tôi và Vô Song sẽ không chăm sóc tốt cho bảo bảo chứ?”

Tống Ngạn lớn hơn Hoắc Cố Chi năm, sáu tuổi, nhập ngũ sớm hơn anh, bọn họ đều là dốc sức bước từng bước một mà thăng tiến, không cần nói cũng biết là tin tưởng nhau tới mức nào.

Chiến hữu nhiều năm không phải là không có, nhưng không ai có tình cảm tốt như anh với anh ta, thật ra thì anh ta còn khâm phục thái độ làm người quang minh lỗi lạc, công tư phân minh của anh.

Xã hội hiện giờ kẻ cặn bã thì quá nhiều, dựa vào bộ quân phục mà lừa gạt tình cảm phụ nữ thì có cả đống, nhưng duy chỉ có người anh em tốt này của anh ta, lúc còn trẻ cũng không thèm dùng đến phương thức này, ngay cả đối tượng ưu tú mà lãnh đạo giới thiệu cho cậu ấy cũng không thấy hứng thú.

Xem đi xem lại, đây chính là người đàn ông hiếm có khó tìm, nhưng chỉ có chuyện tình cảm thì cậu ấy lại không xác định nổi phương hướng, tự nhiên lại đi có tâm tư chấp nhất đối với một người phụ nữ nhiều năm như vậy.

Nghĩ tới đây, Tống Ngạn thật là vô cùng đau đớn, anh ta ngồi xuống, trầm giọng nói: “Không phải anh cố chấp, kẻ cố chấp chính là cậu! Cố Chi, cậu xem xem năm nay mình bao nhiêu tuổi rồi, vì sao vẫn làm việc một cách tùy ý như vậy, sớm biết như bây giờ, cậu không nên đồng ý lúc cô ấy muốn về nước, nếu như bây giờ hai người vẫn còn ở Pháp thì cũng không xảy ra nhiều chuyện tới như vậy!”

Hoắc Cố Chi cúi đầu móc từ trong bao ra một điếu thuốc lá đưa cho anh ta, sau khi Tống Ngạn nhận lấy, anh lại tự mình mồi lửa cho anh ta, sau đó cũng châm cho mình một điếu.

Trừ phi là lúc xã giao cần thiết, bằng không anh sẽ tuyệt đối không hút thuốc lá, thế mà hôm nay anh lại hút đến lợi hại, hết điếu này đến điếu khác, hút khoảng bốn, năm điếu, anh mới khàn giọng nói một cách chấp nhận: “Thật ra thì có một số việc tôi không thể thao túng được, anh cũng biết năm đó cô ấy đã phải khổ sở như thế nào. Cho dù là lúc cô ấy còn là Giản Uyển Như hay là Ngu Vô Song, cô ấy vẫn có tính cách kiêu ngạo của thiên kim tiểu thư, bị hãm hại như vậy, cô ấy mà không có suy nghĩ báo thù thì đã không phải là cô ấy rồi!”

Năm đó cô ấy không có cơ hội, chỉ có thể ở bên anh có gắng trau dồi bản thân.

Năm năm này, anh nhìn cô lột xác từng chút một, từ một đại tiểu thư kiêu căng trở thành đóa hoa xã giao hoàn mỹ, cô ấy đang dùng vẻ đẹp của mình để hấp dẫn mọi cặp mắt chung quanh.

Một Ngu Vô Song như vậy anh không yêu sao được? Hoắc Cố Chi biết hành động của mình là điên cuồng, ngay từ lần đầu tiên gặp cô đã bắt đầu điên cuồng, lúc đó còn trẻ đã dùng tới thủ đoạn vô cùng ti tiện, bây giờ mới thực sự phát hiện được cái gì là yêu.

Anh mím môi mỏng, tựa vào trước bàn đọc sách, xoa mi tâm mệt mỏi, giọng nói thanh đạm như nước: “Tôi cũng hết cách rồi, chỉ có thể để mặc cho cô ấy làm chuyện mình thích. Tôi biết cô ấy có khi cũng phải đến mười ba năm rồi, lúc còn trẻ cô ấy chính là đại tiểu thư tôi với không nổi, hiện giờ cô ấy lại đang ở dưới mí mắt tôi, hàng đêm bọn tôi có thể ôm nhau ngủ. Thật sự là, Tống đại ca, như vậy tôi đã thấy hài lòn rồi.”

Một câu không với cao nổi đã thể hiện tất cả sự chua xót trong lòng anh. Tống Ngạn nghe vậy, ngẩn người ra, hoàn toàn không nói được gì.

Anh ta chợt nghĩ tới mười mấy năm trước cuộc sống không được giàu có như bây giờ, ở trong doanh trại mà muốn ra ngoài là vô cùng khó khăn, lúc đó chắc là mới quen Ngu Vô Song, cho nên đã tốn không ít công sức nói dối để được ra ngoài, chuyện này lúc ấy đúng là vô cùng kỳ lạ, ai cũng bảo là cậu ấy ra bên ngoài tìm người yêu, cho nên mới không thể chờ được mà trốn ra ngoài hẹn hò.

Lúc đó đám anh em bọn họ cũng không ít lần lôi chuyện này ra trêu ghẹo cậu ấy, không ai biết rằng người mà cậu ấy nhìn trúng lại nhỏ hơn cậu ấy những mười tuổi, càng không ngờ rằng cô gái ấy lại chính là đại tiểu thư nhà họ Giản, cách đây chục năm, có thể mặc một bộ quần áo của Giản thị là đã đủ để khẳng định thân phận rồi.

Một tập đoàn xa xỉ phẩm như vậy, căn bản là mấy anh lính nghèo như bọn họ không thể sánh được, lúc đó mặc dù Hoắc Cố Chi là một quân nhân vô cùng xuất sắc, nhưng nếu như đem so sánh với Giản thị thì đúng là hoàn toàn không đáng để nhắc tới.

Kẻ kiểu ngạo như Hoắc Cố Chi cũng có lúc tự ti, chỉ là hiện tại anh không hề che giấu chuyện này mà lại giãi bày ra với Tống Ngạn khiến cho anh ta cảm thấy vướng mắc trong lòng, rốt cuộc là phải thâm tình đến thế nào mới có thể khiến cậu ấy vứt bỏ tự ái chỉ để ở bên cạnh cô ấy?

Nghĩ tới những chuyện cũ năm đó, sắc mặt Tống Ngạn càng tỏ ra bất đắc dĩ, anh ta ngước mắt, ánh mắt tĩnh mịch nhìn người đàn ông đang tựa vào bàn sách, vặn chặt lông mày: “Cố Chi…. Cậu…. cái cậu này sao phải thế? Thiên hạ thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, Ngu Vô Song đó đáng để cho cậu phải khổ sở như vậy sao? Bên cạnh cậu cũng đâu có thiếu phụ nữ xinh đẹp, chỉ cần cậu đồng ý, bọn họ ai mà chẳng vui mừng?”

Cần gì phải cường cầu một người phụ nữ không thuộc về mình? Ngu Vô Song kia đúng là rất xinh đẹp, nhưng lòng cô ấy lại không có cậu, cô ấy còn có chuyện lớn hơn phải làm, có lẽ trong lòng cậu thì cô ấy luôn đứng thứ nhất, nhưng cô ấy về Trung Quốc, cậu chắc là đứng ở vị trí cuối cùng luôn rồi!

Đây đều là vấn đề thực tế, chỉ là cuối cùng Tống Ngạn cũng không nói ra, anh ta có thể thấy được tâm tình của anh đang xuống thấp, lời nói tàn khốc như vậy cũng không cần phải đâm vào anh làm gì.

“Nhưng mà tôi không thích!” Hoắc Cố Chi không thèm suy nghĩ đã mím môi lạnh lùng nói, khuôn mặt anh tuấn lãng dịu dàng, nếp nhăn rất nhỏ nơi khóe mắt càng làm anh có thêm mùi vị đàn ông “Bảo bảo chính là cầu nối tình yêu giữa tôi và cô ấy, tôi không muốn chỉ vì sai lầm nhỏ này mà đánh mất tầng quan hệ đó.”

Hơi ngừng một chút, cuối cùng anh chuyển tầm mắt lên người Tống Ngạn, giọng khẩn cầu: “Tống đại ca, tôi biết rõ lần này là do chúng tôi sơ suất, tôi cam đoan với anh, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai, bảo bảo cũng bốn tuổi rồi, từ nhỏ chúng tôi đã nuôi nó như máu mủ ruột thịt, lúc này anh mang thằng bé đi thì không khác gì moi tim móc ruột của Vô Song.”

Trong mắt Tống Ngạn thì người đàn ông này cho dù còn đang làm lính hay đã ra thương trường đều là ưu tú nhất, phẩm hạnh làm người của cậu ấy cực kỳ tốt, cho nên lúc thành lập Nam Diệu, Lịch Cảnh Thần mới thể thể yên tâm bỏ vốn.

Đều nói bác sĩ chính là nghề cứu người lúc đau ốm, nhưng chỉ có chính anh ta mới biết, trên tay anh ta dính bao nhiêu máu tươi, người anh em này của anh ta lại càng đeo trên lưng không biết bao nhiêu mạng.

Có lẽ thật sự là nhân quả báo ứng, lúc còn trẻ cậu ấy làm một cỗ máy giết người coi trời bằng vung, bây giờ chịu báo ứng, khiến cho đường tình của cậu ấy long đong lận đận tới như vậy.

Cuối cùng, Tống Ngạn cười khổ đứng dậy vỗ vai anh, giọng nói trầm thấp lộ ra một tia lạnh lùng: “Thôi, Cố Chi, anh già rồi, chuyện của cậu anh không quản được. Chính cậu tự mình làm đi! Về phần bảo bảo, anh hi vọng đây là lần cuối cùng, cô ấy muốn báo thù cũng được, nhưng không thể nguy hiểm tới bảo bảo, nếu không thì anh cũng không ngồi yên đâu.”

Nói xong, anh ta cũng không thèm lưu tình mà quay người dời đi, hiển nhiên là vô cùng thất vọng đối với anh.

Sau khi Tống Ngạn rời đi thì phòng làm việc lại yên tĩnh trở lại, Hoắc Cố Chi xoa mi tâm đang đau nhức.

Náo loạn như vậy, đã ba bốn giờ chiều rồi, vốn định về ăn một bữa cơm thật ngon với bọn họ, không ngờ rằng lại xảy ra chuyện như vậy?

Một mình anh ngồi trong phòng yên lặng hồi lâu, thời tiết vốn đang nắng gắt như lửa lại bắt đầu chuyển sang âm u đổ mưa, từng giọt mưa nhỏ tí tách hắt vào cửa sổ phát ra tiếng vang dòn giã.

Trận mưa nhỏ đầu xuân càng khiến cho Hoắc Cố Chi phiền lòng, anh phải tốn rất lâu mới có thể bình ổn lại cảm xúc, nhưng mà vừa mới ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng Violin ưu thường truyền xuống từ trên lầu.

Làn điệu dân gian hòa vào tiếng mưa vang dội trong từng ngóc nghách của căn biệt thự, từ 《 lễ tang tình yêu》đến 《 đau buồn khi yêu 》sau đó là 《 khúc mộng ảo 》……… Cuối cùng là một khúc nhạc không biết tên, anh không nghe ra được là bài gì.

Chỉ là những bài hát này lúc thì uyển chuyển lúc thì du dương, có khi lại đau đớn, sự đau buồn không biết từ đâu mà đánh vào lòng người, khiến cho đáy lòng bi thương.

Hoắc Cố Chi đi theo bài hát mà không biết từ lúc nào đã tới tầng bốn, tầng bốn có một phòng tập múa, là do hai gian phòng hợp lại mà thành.

Anh vẫn giữ vẻ mặt như thế đẩy cửa chính sơn gỗ ra, đập vào mắt là bóng dáng rực rỡ của người con gái đang múa.

Căn phòng gần một trăm mét, bốn bề đều là gương, chiếu vào khiến người ta hoa mắt, trên sàn nhà trống chỉ có duy nhất bóng dáng của cô đang xoay tròn.

Cô để mặt mộc, hai gò má trắng nõn không hề thoa phấn, cánh tay tuyết trắng khẽ chuyển động, vòng eo mềm như liễu, làn váy đỏ rực chói mắt.

Một Ngu Vô Song như vậy khiến cho Hoắc Cố Chi cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, quen thuộc bởi vì lúc anh mới đưa cô tới Pháp, đêm nào cô không ngủ được thì sẽ khiêu vũ, xa lạ bởi vì đã qua nhiều năm rồi cô không còn như vậy nữa.

Đang lúc anh còn sững sờ hoài niệm, bài hát đột nhiên ngừng lại, cô cúi mặt, đầu ngón tay trắng noãn cong lên ưu nhã, làn váy đỏ tươi dưới chân xòe ra như một đóa hoa Mi Đồ.

Tóc đen, da trắng, váy đỏ, ba loại màu sắc bất đồng lại tụ hội chung một chỗ kích thích ánh nhìn, cô chỉ lẳng lặng rũ mắt, đem mọi thứ ngăn cách ở bên ngoài, giống như không còn gì có ý nghĩ với cô nữa.

Đối mặt với Ngu Vô Song như vậy, trong lòng Hoắc Cố Chi trầm xuống, có một loại cảm giác khó hiểu lại cực kỳ mãnh liệt khiến anh hít thở không thông.

Vừa đúng lúc này, sự yên lặng bên trong phòng lại được thay thế bằng một bản nhạc nhẹ nhàng, động tác êm á, chậm rãi của cô bắt đầu thay đổi dần………

Tay cô chỉ mảnh khảnh, vòng eo vô cùng mềm dẻo, bước chân linh động mà ưu nhã, giống như mây trôi nước chảy, không biết có bao nhiêu tuyệt diễm vô song.

Ngay sau đó, khuôn mặt vốn ủ rũ của cô ngẩng lên, đáy mắt đen nhánh tựa mực, lại như chất chúa một tia giá lạnh.

Hoắc Cố Chi thấy vậy, chợt cảm thấy trái tim xuất hiện một luồng băng giá, tảng đá anh đã che chở lâu như vậy rồi mà vẫn còn lạnh lẽo, ngay cả một chút ý tan chảy cũng không hề có.

……….

Tiết tấu bản nhạc nhanh dần, bóng dáng xoay tròn của cô cũng càng lúc càng nhanh, đôi chân trắng noãn lướt trên sàn gỗ bóng loáng, theo từng chuyển động của cô tạo nên một đóa hoa kiều diễm, rực rỡ.

Nhưng tới những nốt nhạc sau cùng, chân cô bị trượt, cả người té nhào xuống sàn gỗ lạnh như băng, thân hình kia nằm đó giống như không hề có sức sống.

Tiếng động lớn khiến cho Hoắc Cố Chi hoàn toàn tỉnh táo, giống như theo bản năng, anh vội vàng chạy tới trước, vội vàng đỡ Ngu Vô Song đang ngã dưới sàn nhà lên.

“Có đau không? Ngã nặng như vậy, chắc là bị thương rồi hả?”

Người đàn ông nhỏ giọng trầm thấp, nhưng lại chứa đựng sự quan tâm sâu sắc.

Trong lúc hờ hững, Ngu Vô Song hơi ngẩng đầu, lại bắt gặp mắt phượng u ám của anh, băng tuyết trong mắt cô dần tan rã, híp mắt phượng, ngửa đầu nhẹ giọng: “Sao anh lại tới đây?”

Giọng nói không mặn không nhạt khiến cho đáy lòng Hoắc Cố Chi càng thêm phiền muộn, bàn tay đang ôm lấy bờ eo mảnh khảnh của cô lặng lẽ nắm chặt. Người phụ nữ từ trước tới giờ đều rất coi trọng cái đẹp, mặc dù đang là mùa hè nóng bức nhưng cô ấy vẫn kiên trì mặc đồ bó, cho nên vòng eo yêu kiều non nớt này càng khiến cho người khác kinh ngạc.

“Anh không tới, em định cứ múa như thế này sao?” Hoắc Cố Chi có chút tức giận, anh không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô, giọng nói từ tính lộ ra một chút lạnh lùng: “Ngu Vô Song, không ai trách em cả, bọn họ đều là những người anh em tốt cùng vào sinh ra tử với anh, nghĩ cho anh cũng là lẽ thường. Về phần chuyện của bảo bảo, bọn anh không hề trách em!”

Cả người cô lạnh lẽo, nhưng ánh mắt so với thân thể còn lạnh hơn gấp bội, đối mặt với lời giải thích của người đàn ông bên cạnh, cô vẫn giữ nguyên nét mặt như cũ, không hề lên tiếng.

Nhưng nhìn kỹ thì Hoắc Cố Chi lại phát hiện ra mắt cô đỏ ngầu, còn có cảm giác buồn thương không giải thích được đọng lại trên lông mày.

Trong lòng anh tắc nghẹn, con ngươi đỏ ngầu nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Ngu Vô Song, em đúng là không cần mạng nữa rồi, chân bị thương như thế nào chính em rõ nhất, trong lúc này em còn có thể vì tâm trạng mà khiêu vũ thì có phải em không cần đôi chân nữa hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.