Lâm Vinh Gia và Mạnh Thiếu Văn là hai công tử hào môn, từ lúc chào đời
đã ngậm thìa vàng*, trên người lúc nào cũng có ánh hào quang, đừng nói
tới bị người khác đánh, ngay cả cha mẹ thân sinh cũng chưa từng động tới
người bọn họ.
*Ngậm thìa vàng: ý nói từ khi sinh ra đã hưởng vinh hoa phú quý.
Nhưng tối nay, bọn họ lại bị đối phương đánh tới thừa sống thiếu chết,
bọn họ từ trước tới nay đều luôn có vệ sĩ đi kèm, nhưng tối nay chỉ định
cùng bạn bè ra ngoài chơi, nếu không phải là cuối cùng nhân viên phục
vụ phát hiện ra, có khi đã thành một trận huyết chiến cũng nên.
……
Ba giờ sáng, đồn công an Nam Giang.
“Thiếu Văn, người anh còn đau không? Có nặng lắm không?” Vừa nhận được
điện thoại, Giản Uyển Linh đã vội vàng tới đây, trên mặt vẫn còn vẻ
khiếp sợ, nhìn Mạnh Thiếu Văn bị đánh tới mặt mũi sưng vù đang yên lặng
ngồi trên ghế, cô ta cũng không thèm giả vờ yếu ớt nữa, trong mắt tràn
đầy đau lòng: “Được lắm, anh đánh nhau với người ta làm cái gì? Anh có
biết hay không lúc em nhận được điện thoại đã lo lắng muốn chết!”
Bởi vì thân phận của Mạnh Thiếu Văn có chút đặc biệt, coi như gây chuyện
đánh nhau, cũng không bị nhốt lại, mà chỉ phải ngồi trong một căn phòng
trống.
Lâm Vinh Gia ra tay thật tàn nhẫn, cho nên người hắn bây giờ rất mệt
mỏi, gương mặt tuấn tú trơn nhẵn như ngọc bị đánh tới sưng tím, quần áo
cũng bị rách mấy chỗ, nhìn qua bộ dạng thật là nhếch nhác, so với vẻ
phong độ, nhanh nhạy, cao quý bình thường thì khác nhau quá nhiều.
Một mình hắn yên lặng ngồi tựa lưng vào ghế trầm tư hồi lâu, một giọng
nữ quen thuộc bất ngờ vang lên, khiến hắn đột ngột ngước mắt nhìn.
Ánh đèn sáng chói, Giản Uyển Linh đang cắn môi đứng đó, chân mày khóe
mắt đều tràn ngập sự đau lòng khó chịu, yêu thương trong mắt cô ta quá
rõ ràng, chỉ cần liếc mắt một cái, hắn có thể nhận ra được, người phụ nữ
trước mặt này thật sự yêu hắn.
Nhưng hắn thì sao? Bây giờ hắn có còn yêu cô ấy thủy chung son sắt nữa không?
Giản Uyển Linh không phát hiện ra sự khác thường trong cảm xúc của hắn
ta, ngược lại tay chân luống cuống bước tới xem khóe miệng sưng đỏ của
hắn, mím môi đau lòng, kích động nói: “Thiếu Văn, anh bị thương nặng như
vậy, hay là đi bệnh viện khám một chút?”
“Sao em lại tới đây?” Mạnh Thiếu Văn không ngờ cô ta sẽ đến, hắn cau mày
thật chặt, nén xuống sự nghi ngờ. Tròng mắt đen như Mặc Ngọc xẹt nhanh
qua một tia phức tạp: “Anh không sao, không cần đi bệnh viện!”
Rõ ràng đã bị thương thành như vậy rồi, thế nhưng hắn vẫn còn nói là
không việc gì, Giản Uyển Linh sao có thể nghe theo, cô ta thật lòng thật
dạ yêu người đàn ông này, sao có thể nhìn cảnh hắn ta gặp chuyện chẳng
lành?
Lúc này, vừa giận, vừa hờn, vừa đau lòng nói: “Thiếu Văn, anh đã thành
ra như vậy rồi còn sĩ diện gì nữa? Nhất định phải đi bệnh viện làm xét
nghiệm tổng quát, nếu không em sẽ không an lòng!”
Trong lúc nói chuyện, cô ta lấy khăn giấy từ trong túi ra định lau vết
thương trên mặt hắn, nhưng lại bị Mạnh Thiếu Văn dùng một tay gạt đi,
sắc mặt hắn lành lạnh, con ngươi sắc bén lạnh lùng lộ ra một chút bài
xích: “Anh nói, không cần đi bệnh viện.”
Câu nói lạnh lùng đó đủ để thấy rõ thái độ của hắn đối với cô ta, mấy
năm nay đóng giả Giản Uyển Như, Giản Uyển Linh sớm đã nắm rõ Mạnh Thiếu
Văn trong lòng bàn tay.
Vì hắn áy náy, nên cô ta không chỉ được lợi rất nhiều về phương diện
tiền tài, mà còn khiến cho hắn đối với mình muốn gì được đó, nhưng sự
cưng chiều thường ngày đó vốn chỉ xuất phát từ sự áy náy với cô ta, bây
giờ hắn lại trở nên như vậy.
Trong lòng cô ta trở nên gấp gáp, lại uất ức rơi lệ, nhỏ giọng khóc sụt
sùi: “Em không biết đã làm sai điều gì, khiến cho anh ghét em như vậy.
Thiếu Văn, trước khi kết hôn, chúng ta rõ ràng không có như thế này. Nếu
như anh thật sự không yêu em, thì có thể nói thẳng với em, cần gì phải
lạnh nhạt thờ ơ em như thế? Giản Uyển Như em ngoài anh ra không phải
không có người khác theo đuổi.”
Lời nói là vậy, nhưng trong lòng cô ta lại tràn đầy u oán, thù hận.
Tất cả mọi chuyện đều cho cái con tiện nhân Ngu Vô Song kia, nếu không
có sự xuất hiện của nó, anh Thiếu Văn sao có thể trở nên bất an? Nếu
không phải do nó mê hoặc, anh Thiếu Văn bây giờ vẫn sẽ trước sau như một
đối tốt với mình.
Lời nói của cô ta quá mức quyết tuyệt, khiến cho khuôn mặt đang âm u của
Mạnh Thiếu Văn đột nhiên ngước lên, trong mắt lộ ra khiếp sợ.
Giản Uyển Linh thấy thế, bèn dời tầm mắt, rũ lông mi, khuôn mặt tinh xảo
hiện ra nét mềm mại vừa phải, cô ta giật giật khóe miệng, giọng nói
lành lạnh bi thương: “Thiếu Văn, chúng ta quen biết cũng đã hai mươi năm
rồi. Từ tình bạn tới tình yêu, em còn cho rằng tình yêu của chúng ta là
thiên trường địa cửu*, giống như ở lễ đính hôn, người chủ hôn đã nói ra
những lời tốt đẹp đó. Nhưng chuyện xảy ra gần đây lại khiến cho em cảm
thấy thất vọng, hôn nhân trong mộng của em không phải là như thế.”
*Thiên trường địa cửu: tồn tại lâu dài như trời đất.
Đúng vậy, giấc mộng hôn nhân của hắn rốt cuộc là như thế nào đây?
Nghe tiếng khóc thút thít của cô ta, Mạnh Thiếu Văn chỉ cảm thấy mênh mông mù mịt.
Năm nay hắn đã ba mươi tuổi rồi, chính là độ tuổi hoàng kim nhất của
người đàn ông, sự nghiệp phát triển thuận lợi, lại cưới được người vợ
chính là thanh mai trúc mã nhiều năm.
Hắn nên thỏa mãn mới phải, nhưng vì cái gì mà trong lòng hắn lúc này lại trống rỗng khó chịu?
Hắn yêu Uyển Như, cưới cô làm vợ, chính là mơ ước lúc trẻ của hắn, nhưng
bây giờ ước mơ đã được thực hiện, lại không hề có chút cảm giác vui
sướng nào?
Giản Uyển Linh vẫn còn ở đằng kia trách móc, cô ta không nhìn hắn, làm
ra vẻ như không có dũng khí, phối hợp với giọng nói đau buồn khổ sở:
“Luôn nói người đàn ông rất hoa tâm, em thừa nhận, Ngu Vô Song đó có
dáng dấp xinh đẹp hơn em. Nếu như anh đã yêu người khác thì có thể nói
với em được không? Em không muốn mọi chuyện đều không hay biết, giống
như chuyện xảy ra với Uyển Linh năm đó.”
Hai chữ Uyển Linh vừa nói ra, thân hình sững sờ của Mạnh Thiếu Văn run
lên bần bật, ánh mắt hắn khóa chặt lấy thân hình của Giản Uyển Linh, vội
vàng giải thích: “Uyển Như, em nghĩ nhiều rồi, anh không có yêu người
khác. Hơn nữa trước kia anh với Giản Uyển Linh thực sự không có gì hết,
vì sao em không chịu tin anh? Anh đã giải thích với em bao nhiêu lần
rồi, lần đó thực sự anh uống quá nhiều, không phải em cũng đã nói là do
Giản Uyển Linh đặt bẫy sao, tại sao vẫn còn không chịu bỏ qua?”
Không chỉ có cô ta bị thương tổn, hắn cũng thế.
Chuyện năm đó vẫn nhức nhối rất sâu trong lòng hắn, khiến cho hắn mỗi đêm giật mình tỉnh giấc đều thấy lạnh cả người.
Hắn đã suy nghĩ vô số lần, nếu như buổi trưa hôm đó hắn không tham gia
buổi xã giao kia rồi bị người ta bỏ thuốc, vậy có phải sẽ không xảy ra
tất cả những chuyện tiếp theo hay không?
Uyển Như sẽ không bị thương tới mất trí nhớ, hôn lễ của bọn họ cũng sẽ
không bị trì hoãn tới năm năm sau mới cử hành, lại càng sẽ không có
những điều không xác định đang khiến lòng hắn khó chịu như lúc này.
“Thiếu Văn, anh đã bao giờ nghĩ cho em chưa?” Giản Uyển Linh trong lúc
khóc thút thít chợt xoay người, đối diện với đôi mắt đen tĩnh mịch của
hắn, vẻ sầu thảm bên môi cô ta càng rõ nét: “Em chỉ là một người phụ nữ
bình thường, anh chính là người đàn ông em yêu mấy chục năm, nhưng cuối
cùng anh lại cùng với em gái em làm ra chuyện như vậy. Anh muốn em dễ
dàng quên đi? Thật xin lỗi, em không làm được!”
Một câu không làm được của cô ta đánh thật mạnh vào nội tâm của Mạnh
Thiếu Văn, hắn đột nhiên có chút căm hận bản thân mình năm đó, vì sao
Uyển Như thà chọn mất trí nhớ còn hơn phải thẳng thắn đối mặt với chân
tướng tàn khốc như vậy?
Nếu như hắn có thể lừa dối, không để cho cô ấy biết, có phải bây giờ ở
trước mặt cô ấy hắn sẽ không còn phải lo lắng nữa hay không?
Hắn ta vẫn còn lưỡng lự, Giản Uyển Linh có thể thấy rõ ràng, đầu ngón
tay bấm mạnh vào lòng bàn tay trắng noãn, nước mắt càng mãnh liệt trào
ra: “Anh Thiếu Văn, em dù có mất trí nhớ, nhưng chưa từng quên vẻ mặt
đau lòng lúc anh nói những chuyện đó với em, anh quên rằng em vì cái gì
mới tha thứ cho anh sao? Nếu như bây giờ ngay cả chút chân thật anh cũng
đánh mất, vậy thì dù em có còn yêu anh, nhưng cũng sẽ không tiếp tục
dây dưa với anh nữa.”
Đúng là Giản Uyển Linh đã nhiều năm không ra ngoài xã giao, nhưng trình
độ diễn trò giả vờ yếu ớt thiên phú của cô ta một chút cũng không mất
đi, năm đó cô ta cũng chỉ cần dựa vào mấy trò này đã có thể lấn áp Giản
Uyển Như không ít.
Giản Uyển Như quá mức kiêu căng, từ trước tới giờ cô đều đòi hỏi thanh
danh khuê các, nhưng cô ta thì không thế, cô ta có thể vì mục đích mà
bất chấp thủ đoạn, khóc lóc một trận có tính là gì?
Nếu như nước mắt có thể kéo lại được tình cảm của anh Thiếu Văn, cô ta cũng chẳng ngại diễn thêm vài trận nữa.
Lời vừa nói ra, trái tim Mạnh Thiếu Văn như muốn thắt lại, những hình
ảnh sinh ly tử biệt năm đó không ngừng hiện lên trong đầu, lúc đó hắn ta
ở bên ngoài phòng cấp cứu đã lo lắng tới mất nửa cái mạng, chỉ cầu cho
cô ấy có thể bình an.
Cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người, mặc dù cô ấy bị mất trí
nhớ, nhưng vẫn là nhặt được mạng sống từ trong tay Tử Thần.
Người phụ nữ này chính là điều luôn quanh quẩn trong những giấc mộng
khiến hắn không thể dứt bỏ, bây giờ lại nói ra những lời bi thương tự
giễu như thế này, Mạnh Thiếu Văn nhất thời mềm lòng, không hề nghi ngờ.
Hắn vươn tay, ôm lấy Giản Uyển Linh đang khóc lóc sụt sùi vào trong
lòng, ôm cô ta thật chặt, âm thanh dịu dàng mang theo chút run rẩy:
“Không có, Uyển Như, em nghĩ nhiều rồi. Chúng ta thân thiết nhiều năm
như vậy, anh là loại người gì em còn không rõ sao? Anh sao có thể làm ra
cái chuyện đứng núi này trông núi nọ chứ? Em là vợ anh, bây giờ và mãi
mãi sau này đều như thế, tương lai chúng ta sẽ cùng nắm tay nhau đến
trọn trời!”
Nói xong, trên mặt Mạnh Thiếu Văn xẹt qua nụ cười dịu dàng, giọng nói
cũng thả nhẹ rất nhiều: “Em cũng biết đó, năm anh mười lăm tuổi nhìn
thấy em đã giật mình, anh chưa từng gặp qua cô bé nào có bộ dáng khóc
lóc thê thảm như em cả, rõ ràng là rất đau lòng, nhưng lại chú ý tới thể
diện, chỉ có thể len lén lau nước mắt. Chính anh đã đứng bên cạnh nhìn
thật lâu, rất muốn bước tới an ủi em, nhưng lại sợ làm việc đường đột
khiến cho em ghét.”
Mạnh Thiếu Văn mười lăm tuổi chính là một thiếu niên anh tuấn đẹp trai, hắn ta không chỉ có gia thế tốt, mà cũng rất gia giáo.
Mạnh Kiệt Đình mặc dù bó tay với công chuyện đại sự, nhưng trên phương
diện học tập lại một lòng hăng say, nếu như năm đó không bị Mạnh Trăn Tỳ
cấm đoán, có lẽ bây giờ ông ta cũng đã thành họa sĩ tranh thủy mặc*
xuất sắc rồi.
*Tranh thủy mặc được vẽ bằng mực nước, hay còn gọi là mực tàu trên giấy
hoặc lụa. Các chủ đề chính trong tranh thường là cây cối, hoa, phong
cảnh, chim thú, người... và thường kèm theo thơ chữ Hán
Đối với người con trai duy nhất, ông ta thực sự là dốc lòng giáo dục,
cho nên Mạnh Thiếu Văn dù còn trẻ tuổi cũng đã rất hiểu lễ phép, biết
tiến biết lùi, lại được thấm chất nghệ thuật từ nhỏ, tự nhiên sẽ ưu tú
hơn nhiều so với các thiếu niên cùng trang lứa.
“Thật sao?” buông lỏng hai bàn tay ngọc đang lặng lẽ nắm chặt, lại được
hắn thân thiết ôm vào ngực, Giản Uyển Linh híp đôi mắt đẹp, đáy mắt lộ
ra vô tận bóng đêm lạnh lẽo, cô ta bình tĩnh hồi lâu mới trầm giọng nói:
“Xin lỗi Thiếu Văn, đã nhiều năm như vậy rồi, em vẫn chưa nhớ ra được!”
Ngày đó Giản Uyển Như dĩ nhiên phải khóc uất ức rồi!
Cô kéo cô ta xuống lầu dưới gặp khách lại khiến cho váy bị nhuộm mực
nước, nhưng cô lại là người ăn nói vụng về vô cùng, chỉ biết ở trước mặt
mẹ khăng khăng một mực là cô ta làm, nhưng lại không nói ra được bằng
chứng nào.
Cuối cùng mẹ cũng bị cô nhõng nhẽo tới hết cách, nói dữ tợn với cô vài câu, hơn nữa lại không để cho cô xuống lầu gặp khách!
A …… Từ nhỏ tới lớn mấy chuyện như vậy đếm được không ít, người chị này
của cô ta đúng là mười phần khí chất thiên kim tiểu thư, sớm đã bị cha
mẹ nuôi tàn, một chút khả năng nhanh mồm nhanh miệng cũng không có.
Một người phụ nữ ngu ngốc tới mức cực hạn như thế, cuối cùng lại được
người đàn ông tốt nhất trên đời yêu thương, sao lại là cô ta (GUN)? Vì
sao cô ta có được nhiều thứ như vậy?
“Anh biết rồi, không sao, em quên cũng không sao, còn có anh, anh sẽ từ
từ nói lại cho em!” Mạnh Thiếu Văn khẽ nhếch khóe môi ứ máu, rõ ràng đau
tới rút tim, nhưng hắn vẫn cười tới sáng ngời: “Ngày đó em mặc váy màu
hồng phấn, đi tất công chúa màu trắng, mang một đôi giày da màu đỏ.
Chính là trời xuân như bây giờ, ngồi trên xích đu trong vườn hoa, bươm
bướm đậu trên làn váy của em, nhìn từ xa thật sự rất giống thiên sứ rơi
xuống trần gian, đẹp không sao tả xiết.”
Vừa dứt lời, hắn khẽ buông người phụ nữ đang ôm chặt trong ngực, ánh mắt
toát ra nồng đậm thâm tình: “Uyển Như, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy
em anh đã yêu em, em thật sự xinh đẹp thiện lương, lại không hề yếu ớt,
từng cái nhăn mày từng nụ cười đều khắc sâu trong lòng anh. Để có thể đi
vào trái tim em, anh đã chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng vào ngày đầu
tiên em học đại học mới dám tỏ tình với em. Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ
những điều anh nói, anh nói sẽ đối tốt với em cả đời, sẽ yêu em, trân
trọng em tới già.”
Giọng điệu hắn thản nhiên, nhưng từng lời từng chữ lại rất sâu sắc, trong mắt tràn đầy thâm tình mềm mại.
Mạnh Thiếu Văn như vậy khiến cho Giản Uyển Linh hoàn toàn không có sức
chống cự, cô ta yêu chết được nhu tình trong mắt hắn, mặc dù biết rõ tia
dịu dàng kia không phải dành cho mình, nhưng cô ta vẫn không nhịn được
mà đắm chìm trong đó, giống như năm đó vừa nhìn thấy hắn đã nhất kiến
chung tình*.
*Nhất kiến chung tình: vừa nhìn thấy đã chung tình.
Hắn nói hắn nhìn thấy Giản Uyển Như cũng là nhất kiến chung tình, vì sao đối với cô ta lại không như thế?
Những năm kia trong mắt hắn cũng chỉ có một mình Giản Uyển Như, căn bản
là không cho cô ta cơ hội, rõ ràng dáng dấp của cô ta và Giản Uyển Như
giống nhau như đúc, thậm chí còn hiểu rõ thế thái nhân tình hơn cô, cũng
thông minh học giỏi hơn cô, vì sao trong mắt hắn lại không hề có sự tồn
tại của cô ta?
Chỉ là bây giờ những thứ đó đều không quan trọng nữa, quan trọng là bây giờ cô ta chính là cô.
Giản Uyển Linh giương môi cười, trên mặt thoáng qua một tia mềm yếu mơ
hồ, nhưng cô ta vẫn cười ngọt ngào nói: “Thiếu Văn, mọi điều anh nói đều
là sự thực sao?”
“Là thật!” Mạnh Thiếu Văn hết sức khinh bỉ một tia cảm xúc khác thường
trong đáy lòng kia, ở trước mặt cô ta, hắn tận lực cười như gió xuân,
thầm nghĩ có thể dùng những chuyện hạnh phúc ngọt ngào trước kia, dựa
vào những thứ đó để giúp lòng hắn vơi bớt sự khó chịu.
“Uyển Như, sao anh phải lừa gạt em chứ? Mấy ngày nay thật sự là anh hơi
quá đáng, anh cam đoan với em, về sau anh nhất định sẽ để ý tới suy nghĩ
của em, em đừng tức giận nữa có được không? Chiều nay cha gọi điện tới
bảo anh đón em về nhà, anh đã biết sai rồi, chúng ta còn cả một đời để
chung sống, không nên để bị ảnh hưởng bởi mấy chuyện cãi nhau vặt vãnh
này!”
Từng câu từng chữ của hắn đều thâm tình khẩn thiết, nhìn qua rõ ràng là
mười phần si tình, Giản Uyển Linh yêu vô cùng tình cảm trong mắt hắn, có
lẽ những thứ này đều dành cho Giản Uyển Như, nhưng bây giờ cô ta đang
đóng giả cô, những thứ tình cảm ôn nhu này tất cả đều thuộc về cô ta.
Nghĩ tới đây, đương nhiên cô ta an tâm hưởng thụ, biểu hiện mềm mại động lòng người: “Anh Thiếu Văn …..”
“Ha ha ….. phu nhân của tổng giám đốc Mạnh quả là một diễn viên xuất
sắc!” Chỉ là cô ta nói còn chưa hết lời, đã bị một giọng đàn ông lạnh
lùng cắt đứt.
Chẳng biết từ lúc nào, Lâm Vinh Gia đã đi vào, hắn cũng chỉ đứng ở ngoài
cửa chứ không đi hẳn vào trong, phía sau còn quản gia, luật sư và vệ
sĩ.
Khuôn mặt tuấn tú kia cũng thê thảm không nỡ nhìn giống với Mạnh Thiếu
Văn, nhưng cả người hắn lại tỏa ra sự lạnh lẽo sắc bén, đối với chuyện
nhi nữ tình trường hắn đương nhiên là cao tay hơn rất nhiều so với Mạnh
Thiếu Văn.
“Mạnh Thiếu Văn, nhiều khi tôi thật muốn móc mắt cậu xuống để xem một
chút xem rốt cuộc có còn dùng được hay không!” Lâm Vinh Gia đứng ở đó
nhếch miệng nói, chân mày khóe mắt đều toát ra vẻ sương lạnh, hắn không
thèm kiêng dè gì mà giễu cợt Mạnh Thiếu Văn, cũng chẳng thèm coi lời
khuyến cáo vừa nãy của cảnh sát ra cái gì.
“Tôi thật sự nghi ngờ, ngu không chịu được như cậu vì sao có thể khiến
cho Giản Uyển Như yêu nhiều năm tới như vậy? Cậu có cái gì đáng giá
khiến cho cô ấy không bỏ được hay sao?”