Lại Trán Mai

Chương 15: Tuyết lưu ly!




Phó Thư Bảo thự sự rất đơn giản tránh né tên xạ kích, nhưng một trăm Huyễn Hồ phân thân bay theo hắn không có cường hãn như vậy, tốc độ kém xa, bộ lực luyện khí phòng thủ cũng không phải chân chính, nhất thời bị vũ tiễn bắn tới tan thanh nhiều mảnh, tiêu tan trong trời đêm. Bất quá, chỉ cần Hồ Nguyệt Thiền không bị thụ thương, Huyễn Hồ phân thân đó muốn có là có. Rất nhanh, trên bầu trời lại xuất hiện một trăm Huyễn Hồ phân thân.

Vui đùa qua vài lần sóng tiễn, Phó Thư Bảo lúc này mới ngưng luyện lực lượng phân thân, lưu lại trên bầu trời, mà chân thân của hắn cũng thu hồi đôi cánh ngũ sắc, thừa cơ trời đêm hắc ám, lặng yên không tiếng động tiến nhập vào quân doanh.

Lực lượng phân thân của Phó Thư Bảo mạnh mẽ hơn Huyễn Hồ phân thân rất nhiều, quan trọng hơn chính là, lực lượng phân thân đến từ một trong tứ đại thần điển thời đại khởi nguyên phân thần thức Nguyên Nhất Chiến Kỹ, tốc độ của lực lượng phân thân không kém tốc độ chân thân của hắn là bao. Cho nên, thực lực chiến đấu tuy không thể so sánh với chân thân, nhưng dưới tình huống đêm nay, nắm giữ tốc độ tránh né vũ tiễn, gây sự chú ý đối với Mục Hãn Ba Da Vương Tử, như vậy là đủ rồi.

Hai chân lặng yên không tiếng động đáp xuống mặt đất, xung quanh đều là chiến sĩ của Mục Hãn Ba Da Vương Tử, bọn họ vội vàng tập kết, vội vàng bắn tiễn về phía lực lượng phân thân và Huyễn Hồ phân thân trên bầu trời. Mấy chiến sĩ phát hiện Phó Thư Bảo lẻn vào trận doanh, đều bị hắn nhanh như thiểm địa đánh chết. Tiếp đến, chính là vận nguyên tố hỏa thiêu đốt đại doanh quân địch.

Nguyên tố hỏa cỡ bằng đầu ngón tay giống như đạn pháo bắn ra ngoài, Phó Thư Bảo di chuyển với tốc độc cực nhanh, cho nên tất cả trướng bồng hắn đi qua đều bị thiêu đốt. Nguyên tố hỏa ngũ sắc Phó Thư Bảo nắm giữ khó có thể dập tắt, ngay cả kim loại đều có thể hòa tan, đừng nói đến trướng bồng bằng vải mỏng manh.

Một tòa trướng bồng bị thiêu đốt, hỏa thế dưới ảnh hưởng của gió lại nhanh chóng khuếch tán sang xung quanh, rất nhanh, quân doanh của Mục Hãn Ba Da Vương Tử rơi vào biển lửa. Vừa liều mạng bắn tên muốn bắn lực lượng phân thân và Huyễn Hồ phân thân của Hồ Nguyệt Thiền trên bầu trời rơi xuống, cùng lúc lại vội vàng cứu hỏa. Toàn bộ quân doanh sớm trở thành mảnh hỗn loạn.

Sau đó mánh khóe lừa bịp tinh xảo bị nhìn thấu, rất nhanh, một số tướng sĩ dưới trướng Mục Hãn Ba Da Vương Tử nhìn thấu âm mưu quỷ kế của Phó Thư Bảo, buông tha bắn giết lực lượng phân thân trên bầu trời, quay lại quân doanh vây giết Phó Thư Bảo. Gã phóng hỏa quân doanh rất nhanh bị bọn họ phát hiện, thế nhưng, mặc dù phát hiện gã phóng hỏa này trong quân doanh, nhưng bọn họ không có cách nào bắt được hắn. Tốc độ hắn còn nhanh hơn quỷ mị, người bên này vừa phát hiện hắn, trong nháy mắt, không đợi bọn họ hét lớn phong tỏa vây giết, thân hình hắn liền chợt lóe biến mất khỏi tầm mắt. Rất nhanh, nơi kia lại biến thành biển lửa.

- Giết hắn! Giết hán! Ai giết được hắn, Bản Vương ban thưởng một vạn cân hoàng kim! Một vạn nữ nhân!

Trong trận doanh hỗn loạn, Mục Hãn Ba Da Vương Tử rít gào. Toàn bộ thất bại ngày hôm nay đều do một người ban tặng, đó chính là Phó Thư Bảo. Lúc này, nếu như có người có thể giết Phó Thư Bảo, không chỉ hoàng kim và nữ nhân, mà ngay cả Cúc Hoa của hắn, e là hắn cũng ban tặng!

Một khi con người hận ai đó tới cực điểm, sẽ không tiếc giá cao để trả thù, cho dù dâng tặng Cúc Hoa (*) cũng là một loại phí tổn.

(*) Ass

Trọng thưởng tất có dũng phu, thoáng chốc, tướng sĩ trong quân doanh nắm giữ lực lượng tu vi cường hãn đều bay về phía Phó Thư Bảo. Bốn phương tám hướng đều có, quân doanh lớn như vậy, lại giống như ngục giam một giọt nước không thể tiến vào.

Bên này trận doanh Mục Hãn Ba Da Vương Tử hỗn loạn, bên phía Ba Mễ Na Vương Phi lại hò reo thành mảnh lớn. Tất cả hò reo, tất cả kích động, đều từ một người tạo nên, đều tụ hội trên người hắn, người này chính là Ảnh Đế đến từ Hậu Thổ Thành, Phó Thư Bảo. Lúc này, Mục Na gì đó, Tang Điền gì đó, dũng sĩ trấn quốc như vậy đã phai nhạt trong ánh mắt bọn họ, bọn họ có một anh hùng mới, dũng sĩ mới, thần tượng mới, người này chính là Phó Thư Bảo.

Thử hỏi, trong thiên hạ, ai có thể trêu chọc hai mươi vạn đại quân, một thân xông vào đại doanh, phóng hỏa thiêu đốt quân doanh kẻ địch?

Mục Na và Tang Điền tuy là Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, nhưng bọn họ lại không thể làm được điểm ấy, đó là điểm không bằng so với Phó Thư Bảo.

Phó Thư Bảo bóp méo quan niệm của mọi người vốn có, hắn bây giờ chính là dũng sĩ duy nhất trong mắt người Tư Ba Quốc.

- Bây giờ, mở cửa thành, đánh bại quân đội Mục Hãn Ba Da, kết thúc cuộc nội chiến này a!

Nhìn đại hỏa bừng bừng thiêu đốt, còn có một mảnh quân doanh hỗn loạn, Ba Mễ Na Vương Phi hô lớn. Đây là cơ hộ chuyển nghịch tình thế, thừa dịp quân đội Mục Hãn Ba Da Vương Tử hỗn loạn, phe mình xuất kích, có thể dễ dàng đạt được thắng lợi.

Cửa thành mở ra, quân đội trong Bạch Tượng Thành giống như thủy triều dũng mãnh đi ra ngoài. Lao ra cửa thành đầu tiên chính là kỵ binh, sau đó là bộ binh và cung tiễn binh. Kỵ binh phóng ngựa phi nhanh giống như gió xoáy cuốn qua. Ngay lập tức là bộ binh trùng kích qua hàng rào sụp đổ, đao nhọn như sát nhập vào quân doanh Mục Hãn Ba Da Vương Tử. Cung tiễn binh đứng gác bên ngoài tại khoảng cách nhất định không ngừng giương cung xạ kích để vũ tiễn trút xuống quân doanh chìm trong biển lửa.

Trong biển lửa bừng cháy, vô số chiến sĩ ngã xuống dưới gót sắt và chiến đao, tiên huyết nhiễm đỏ đại địa.

Chiến tranh là nỗi thống khổ lớn nhất của nhân loại, nhưng trên chiến trường người không chết chính là ta mất mạng, chiến tranh bùng nổ, máu tươi không đủ, tuyệt đối sẽ không dừng lại. Như vậy, ai có thể phát sinh lòng thương hại? Chỉ cần là địch nhân, vậy sẽ phải chết!

Trong tràng cảnh hỗn loạn, Phó Thư Bảo thi triển đôi cánh ngũ sắc với tộc độ cực nhanh bay lên không trung. Hắn cất cánh, nghênh đón ít nhất khong dưới một vạn tiễn xạ kích. Vũ tiễn giống như đám châu chấu, vù vù vù bay tới. Mỗi một tiễn đều ẩn chứa kình lực cường đại, có khí thế xuyên thủng bất cứ giáp trụ nào. Bất quá, trong mắt Phó Thư Bảo, tốc độ của những mũi tiễn này thực sự quá chậm!

Nhẹ nhàng lắc mình, vũ tiễn giống như châu chấu nhất thời rơi vào khoảng không bay đi. Đợi tới khi kinh lực tan biết, lại giống như mưa rào rơi xuống khoảng đất trống phía xa xa.

- Thật nực cười, các ngươi nghĩ các ngươi đang dùng súng sao?

Trong lòng Phó Thư Bảo nổi lên một tia coi thường, trong vũ tiễn không có kẽ hở kéo tới, đột nhiên hắn dừng lại trên khong trung, từ trên cao nhìn xuống toàn bộ chiến trường.

Lúc này, quân đội của Ba Mễ Na Vương Phi đã đánh tới doanh trại, giống như thủy triều xung phong liều chết xông lên. Trong phạm vi chiến hỏa lan tràn kỵ binh gót sắt tràn ra, rất nhanh thanh âm chém giết, thanh âm kêu gào thảm thiết, tiếng vũ khí va chặm vào nhau, còn có tiếng tiễn vụt qua khoảng không vang lên. Tất cả cấu thành một bức tranh thảm liệt, binh bại như núi đổ, chiến đấu tuy chưa kết thúc, nhưng Mục Hãn Ba Da Vương Tử bại trận đã được định trước.

Đúng lúc này, hàng rào quân doanh phía tây đột nhiên bị xô đổ, một đại đội kỵ binh từ chỗ hổng xông ra ngoài, nhằm thọc sâu vào Tư Ba Quốc. Ánh mắt của Phó Thư rất nhanh tập trung vào đội kỵ binh này, một kỵ binh bạch sắc rơi vào tầm mắt của hắn, người trên lưng ngựa vung roi thúc dục ngựa xông vào đội ngũ trước mặt. Từng kỵ binh đều cường hãn tới cực điểm, thời gian chạy trốn, lại không ngừng quay đầu nhìn về phía xa xa, bộ dạng có chút khẩn trương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.