Lại Qua Bảy Năm, Anh Có Còn Yêu Em?

Chương 4: Chuyện cũ




Edit: Tuyen83~ Diễn đàn Lê Quý Đôn.

Từ Hàng muốn biết Thẩm Đại đã vào Đông Ảnh chưa, cũng không trực tiếp hỏi, ngược lại dùng để tìm kiếm phim điện ảnh.

Thẩm Đại cười đến nghẹn, cố ý im lặng một hồi, vô cùng chán nản hướng về phía điện thoại di động nhỏ giọng nói: "Em muốn ngủ."

Trước bàn làm việc, nghe giọng nói của bạn gái sắp khóc lên, Từ Hàng dừng lại động tác di chuyển con chuột. Giơ điện thoại di động đi tới trước cửa sổ, vài bước chân cũng không đủ để cho anh nghĩ ra lời quan tâm an ủi nhất, sốt ruột là bởi vì đau lòng, Từ Hàng vụng về mà dụ dỗ cô: "Ngủ đi, buổi chiều anh mua đồ ăn qua, làm sandwich cho em ăn bồi dưỡng."

Giọng nói của anh vốn dĩ dễ nghe, trầm ấm như vậy, thận trọng dịu dàng, Thẩm Đại đều không đành lòng lừa anh rồi, từ trên ghế salon lật người, chu mỏ ghét bỏ nói: "Lấy một cái bánh sandwich theo đuổi em à?"

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, trái tim u ám của Từ Hàng đột nhiên quang đãng hơn, giống như trút bỏ được hàng ngàn gánh nặng, một tay nhét vào trong túi, cười nhìn ra xa nhà cao tầng gần đây, "Vậy chúng ta đi ăn bữa tiệc lớn trước, ăn xong anh lại cùng nhà thiết kế Thẩm Đại xem phim."

Bạn trai phản ứng rất nhanh, Thẩm Đại cười ha ha: "Cũng không còn gì nữa, được rồi, anh đi làm việc đi, tan việc tới đón em sớm một chút!"

"Được, em suy nghĩ trước chút nữa ăn cái gì."

Thẩm Đại cúp điện thoại, lòng tràn đầy hưng phấn, đem laptop ôm đến trên giường, chuẩn bị sửa đổi thông tin nghề nghiệp trên Weibo.

Đăng nhập vào trang Weibo quen thuộc, Thẩm Đại đã quen nhìn trước chủ đề nóng ở phía bên phải, không ngờ đề tài thứ ba thế nhưng cũng có liên quan đến Đông Ảnh:

# Đảm nhiệm chức vụ CEO mới của Đông Ảnh#.

Đây không phải là ông chủ lớn của cô sao?

Làm nhân viên mới của Đông Ảnh, Thẩm Đại lập tức nhấn vào, trước hết nhìn thấy chính là một bộ ảnh chụp.

Từng tấm từng tấm, tất cả đều là Lục Trì, cả người anh mặc tây trang màu đen, hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc chính diện hoặc quay mặt, giơ tay nhấc chân, nghiễm nhiên như siêu sao quốc tế. Còn có một đoạn video, cả người Thẩm Đại cứng đờ mở ra, trong video, Lục Trì đang bình tĩnh  trả lời câu hỏi của phóng viên, ra vẻ đạo mạo, "Làm tốt mỗi một bộ phim. . . . . ."

Thật sự là anh!

Lục Trì thật sự là CEO mới nhậm chức của Đông Ảnh!

Nhưng điều này làm sao có thể, anh cùng với Lục Diệu Hoa quả thật cũng họ Lục, nhưng Lục Diệu Hoa là người Bắc kinh, Lục Trì sinh ở Hàng Châu, Thẩm Đại quen biết anh ở tiểu học, còn làm hàng xóm với anh hơn hai năm. . . . . .

Thẩm Đại dường như chợt hiểu. Phát hiện báo Trường Thiên có một bài viết về Lục Trì, chi chít từng chữ nhỏ, Thẩm Đại đọc từng chữ từng câu.

Lục Trì là con riêng nhà họ Lục.

Lục Diệu Hoa không có anh em trai, sau khi cưới sinh hai đứa con trai, Người con đầu Lục Chấn Danh thích những môn vận động mạo hiểm, khi đó hai mươi lăm tuổi xảy ra tai nạn và chưa cưới vợ. Con thứ Lục Khải Danh thừa kế gia nghiệp, bảy năm trước cùng vợ và hai người con gái sinh đôi đi nghỉ phép ở nước ngoài, cùng con trai xảy ra tai nạn xe cộ, bỏ mạng tại chỗ. Lục Diệu Hoa làm điện ảnh rất lớn mật, dám đổi mới, nhưng ông vẫn kiên trì một chút tư tưởng cũ, cho là sản nghiệp gia tộc để lại cho con cháu thừa kế. Hai đứa con trai cũng bị mất, Lục Diệu Hoa mời thám tử tư, điều tra lịch sử tình cảm của hai đứa con trai.

Điều tra nửa năm, phát hiện Lục Trì.

Lục Trì chính là con trai của Lục Chấn Danh con trai trưởng của Lục Diệu Hoa, Lục Chấn Danh và mẹ Lục Trì yêu nhau, chưa công khai đã xảy ra tai nạn, mẹ của Lục Trì chẳng biết tại sao che giấu đi, một mình sinh hạ con trai. . . . . .

Trên bài viết có hình của Lục Chấn Danh, cùng Lục Trì  đặt ở một chỗ, hai cha con thật sự rất giống.

Đối diện hai tấm hình ngẩn người, điện thoại di động vang lên.

Là chị gái Thẩm Tố.

"Biết chuyện của Lục Trì sao?"

Thẩm Đại thẩn thờ gật đầu một cái, "Mới vừa nhìn thấy, chị, trước kia chị có nghe nói qua chuyện này sao?"

Thẩm Tố mới vừa về khách sạn, vừa cởi giày cao gót vừa nói chuyên điện thoại với em gái, "Ngay mẹ cũng không biết, chị có thể nghe ai nói? Đúng rồi, mẹ chị biết được tin tức sớm hơn chị, mới vừa gọi điện thoại cho em không được, hỏi chị gặp qua Lục Trì chưa, chị đưa số điện thoại của Lục Trì cho mẹ rồi, đoán chừng hiện tại hai người đã trò chuyện rồi. . . . . . Em nha, trước kia chị nói em ngốc, ba mẹ luôn nói người ngốc có phúc của người ngốc, hiện tại chị xem như là hoàn toàn tin, có Lục Trì che chở cho em, em hơi cố gắng một chút, trước đừng nghĩ đến Oscar, cầm mấy giải thưởng trong nước tuyệt đối không thành vấn đề."

Lục Trì là người lạnh lùng, người ngoài không dễ dàng đi vào tim của anh, nhưng Thẩm gia bọn họ không giống nhau. Lục Trì kính trọng ba mẹ mình, không gọi cô là chị nhưng cũng coi cô như là chị gái, về phần em gái, Thẩm Tố nhớ mẹ đã đề cập tới, có mấy lần trời mưa đều là Lục Trì đưa đón em gái đi học.

Tình cảm như thế, Lục Trì có thể không giúp đỡ em gái?

"Bảo bối ngây ngô, hôm nay em nhận chức ở Đông Ảnh, có phải Lục Trì giúp em một chút hay không hả?"

"Mới không phải, em là dựa vào thực lực của mình để đi vào, chị cho rằng diễn phim thần tượng à?" Thẩm Đại lập tức phản bác, phiền não đập mạnh gối ôm để ở một bên. Nga cả chị gái đều nghĩ như vậy, một khi chuyện cô và Lục Trì là bạn cũ được truyền đi, người khác khẳng định cũng sẽ suy đoán lung tung, nhưng Úc Vưu Mị nói cho Thẩm Đại, chuyện này cùng Lục Trì tuyệt đối không liên quan.

"Ngày đó bọn em ở trên xe căn bản không nói đến chuyện phỏng vấn, anh ấy cũng không nói anh ấy từ ếch biến thành hoàng tử, anh ấy cũng không biết em đi phỏng vấn." Thẩm Đại cố gắng giải thích, điều này rất quan trọng.

Thật sự không có ngoài dự tính của Thẩm Tố, bởi vì cô và Lục Trì uống cà phê mười mấy phút, Lục Trì cũng không nói một chữ.

Trời sinh tính tình trầm lặng.

"Được được được, bảo bối ngây ngô của chúng ta dựa vào là thực lực." Thẩm Tố cười dụ dỗ em gái, ngồi trước máy vi tính dạy cô, "Thực lực quan trọng, vận số cũng quan trọng như vậy, nếu làm việc ở công ty, về sau gặp phải phiền toái, đừng ngượng ngùng, nên tìm Lục Trì giúp đỡ một tay, có tình cảm thật khó, nghĩ lại mẹ chị mời cậu ta ăn bao nhiêu bữa cơm. . . . . ."

Thẩm Đại không yên lặng nghe.

Quả thực Lục Trì đã đến nhà ăn cơm rất nhiều lần rồi, Thẩm Đại còn nhớ rõ khi đó rất căng thẳng, len lén thích anh, thích đến ngượng ngùng gặm móng heo trước mặt anh. Thời gian yêu đương ngắn ngủi, Lục Trì cũng đã tới hai lần, lần đầu tiên cô không biết chuyện, không có chuẩn bị, lần thứ hai lấy lý do giúp mẹ để xuống bếp, mời Lục Trì ăn món ăn của cô tự mình làm.

Khi anh ăn xong, cô chạy về phòng gửi tin nhắn cho anh, hỏi anh cảm thấy thế nào.

Lục Trì trả lời cô: tạm được, có chút mặn.

"Tạm được, có chút mặn", ở năm chữ nhạt nhẽo này, một câu cảm ơn cũng không có, càng không cần phải nói cái lời ngon tiếng ngọt gì rồi.

Đổi thành Từ Hàng, anh ấy nhất định sẽ nói ăn ngon, để cho cô ngày ngày làm cho anh ăn.

Điện thoại di động lại vang lên, Thẩm Đại cầm lên nhìn, là một số xa lạ, số đuôi 28, có chút ấn tượng.

Lục Trì?

Hình như là cái số này, lại có chút không xác định.

Thẩm Đại đột nhiên khẩn trương, nhẹ nhàng nhấn xuống nút trả lời, đặt vào bên tai, thử thăm dò nói: "Xin chào. . . . . ."

"Em không lưu số của anh lại?"

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông truyền tới.

Thẩm Đại đã hiểu, đây chính là Lục Trì. Cô chột dạ, cúi đầu, nhìn ảnh người đàn ông anh tuấn như minh tinh trên laptop và nói dối, "Đã lưu, mới vừa nhận vội vàng, không có lưu ý trên màn hình. Sao anh lại gọi điện thoại tới? Em mới vừa thấy tiêu đề đứng đầu, anh. . . . . ."

"Bác gái gọi điện thoại cho anh." Lục Trì không có vạch trần lời nói dối của cô, dừng xe xong, đồng thời cũng cắt ngang lời cô, "Hôm nay em đi phỏng vấn ở công ty?"

Thẩm Đại mím môi một cái, hoàn toàn có thể tưởng tượng mẹ cũng đã nói với Lục Trì cái gì. Đóng lại laptop, cô hậm hực dựa vào đầu giường, "Đúng vậy, nhà thiết kế trang phục biểu diễn, ngày mai bắt đầu đi làm, có phải mẹ em nói vói anh chăm sóc em nhiều hơn hay không? Anh đừng nghe mẹ em nói, em không cần anh chăm sóc, không cần, đúng vậy, anh không cần phải quan tâm đến em...em sợ người khác hiểu lầm em đi cửa sau."

"Anh rất bận, em không cần đến tìm anh, anh sẽ không biết chuyện của em." Lục Trì dừng ở trước thang máy, bằng giọng nói của cô tưởng tượng vẻ mặt của cô bây giờ, nhất định là bĩu môi, đôi mắt đào hoa ảo não ủy khuất nhìn một nơi nào đó.

Anh biểu lộ sẽ không tham gia công việc của cô, Thẩm Đại thở phào nhẹ nhõm, nghe đầu kia điện thoại di động đặc biệt an tĩnh, đột nhiên không biết nên nói gì, miễn cưỡng tìm lời nói, "Mẹ em còn nói gì với anh?"

"Bác gái hỏi anh đang ở nơi nào." Lục Trì nhìn trên thang máy đang nhảy con số, nhẹ nhàng trả lời.

Thẩm Đại không khỏi nói tiếp, "Ở gần Gia Hoa Uyển? Anh, không ở nhà họ Lục?"

Ở biệt thự của nhà họ Lục, biệt thự lớn, khu nhà cao cấp, cũng không phải là biệt thự nhỏ của nhà bọn họ hợp lại như vậy. 

"Bên kia cách công ty quá xa, năm năm trước anh đã mua một căn hộ ở Gia Hoa Uyển."

Thẩm Đại sợ hết hồn, khiếp sợ ngồi thẳng, "Anh cũng ở tại Gia Hoa Uyển? Ở tầng mấy?"

Sẽ không đúng lúc như vậy chứ?

Lục Trì không tiếng động cười, đi ra thang máy, một tay cắm ở túi quần đi tới trước cửa nhà cô, giọng nói hơi nhẹ  một chút, "Mở cửa."

Hai chữ quá ngắn, Thẩm Đại không nghe rõ, "Anh nói cái gì?"

Lục Trì trực tiếp cúp điện thoại, giơ tay lên, ấn lên chuông cửa nhà cô.

Thình lình chuông cửa vang lên, rốt cuộc để cho Thẩm Đại hiểu được, Lục Trì bảo cô mở cửa.

Anh làm sao biết địa chỉ của cô?

Nhất định là mẹ nói cho anh biết. Mẹ già kia của cô, ở trong mắt học sinh là rất có phong phạm của một giáo sư mỹ thuật tạo hình, là một nhà nghệ thuật thành công đã mở một triển lãm tranh, thật ra thì cũng không khác mấy với các bà nội trợ khác, cũng sẽ nhắc đến chuyện nhà. Biết được Lục Trì và cô ở trong một chung cư, mẹ không hỏi thăm cụ thể địa chỉ của Lục Trì, sau đó nói ra địa chỉ của cô, để cho Lục Trì ở gần chăm sóc cô?

Thẩm Đại thật muốn tìm cái lỗ chui vào, mẹ rốt cuộc nói với Lục Trì cái gì, thế nhưng khiến cho Lục Trì đã tìm tới cửa?

Sớm biết như thế, cô nên nói trước cho người nhà, cô với Lục Trì yêu nhau, chia tay, cô bỏ rơi Lục Trì trước, như vậy mẹ già và chị cũng sẽ không trông cậy vào Lục Trì chăm sóc cô.

Chuông cửa ngừng hai cái, lại vang lên.

Thẩm Đại không muốn gặp Lục Trì, ngắn ngủi 10 phút tin tức kéo đến quá nhiều, cô phải bình tĩnh bình tĩnh.

Cầm lên điện thoại di động, Thẩm Đại gọi lại.

"Mở cửa." Lục Trì ngoài miệng thúc giục, lại nhấn xuống chuông cửa.

Thẩm Đại làm bộ nghe không hiểu, "Mở cửa? Em đang chọn quần áo ở Cửa hàng. . . . . ."

"Anh thấy được xe của em." Anh đều đã tới cửa cô còn bịa đặt lung tung, Lục Trì trực tiếp vạch trần lời nói dối của cô, hơn nữa, cửa hàng quần áo nào mà yên tĩnh như vậy, ngoài giọng nói của cô, một chút tạp âm cũng không có?

Lực quan sát của anh quá tốt, Thẩm Đại căng thẳng đến phát run, giống như đứng ở cửa không phải là mối tình đầu, mà là cho vay nặng lãi đến đòi nợ.

Cô thật sự sợ Lục Trì, không giải thích được sợ, đổi lại thời gian cũng may, hiện tại cô còn chưa có làm xong chuẩn bị để đối mặt Lục Trì.

Thẩm Đại vùng vẫy giãy chết, cái trán chảy mồ hôi, "Em không lái xe, đi nhờ xe tới, cái đó, anh tìm em làm cái gì à?"

"Được bác gái nhờ, tới thăm em một chút."

"A, vậy hẹn hôm khác đi, hôm nay em. . . . . ."

Lục Trì giận cười, hung tợn nhìn chằm chằm điện thoại di động, nhìn chằm chằm biểu tượng "BBQ" của cô, bỏ qua tất cả lý trí và bình tĩnh, trần trụi uy hiếp nói: "Thẩm Đại, anh cho em thời gian một phút, một phút đồng hồ sau em không ra mở cửa, ngày mai anh sẽ tự mình đi tổ trang một chuyến, mời tổ trưởng của các em chăm sóc em nhiều hơn."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.