Lại Một Câu Chuyện Tình Yêu Khác

Chương 527: Tới tới lui lui, lăn qua lăn lại! 【25】





Pháp bảo dùng để độ kiếp cơ hồ đều có đặc điểm tự bạo, dù sao cho dù không tự bạo cũng sẽ bị thiên kiếp hủy diệt, chẳng thà để chúng nó vào thời khắc cuối cùng tự bạo, còn có thể chống thêm một phần uy lực của thiên kiếp. Vốn mấy thứ này bọn họ không nỡ lấy ra dùng, nhưng mà hiện tại, vì tranh đoạt phần thưởng, bọn họ cũng là bằng bất cứ giá nào, chỉ cần đánh chết một thập dực đại thiên sứ trưởng, bọn họ chẳng khác nào thu hồi vốn lẫn lời.

Phải biết rằng, bảo bối được luyện chế trong lò bát quái của Lão Quân so với những thứ bọn họ ném ra mạnh mẽ hơn không ít. Mà bọn họ một khí may mắn giết chết được một điểu nhân mười hai cánh, vậy là phát đạt rồi, mỗi một kiện trong bảo khố của ân sứ đều là siêu cấp tinh phẩm, bằng không cũng không xứng được ân sư cất chứa.

Dưới tình huống như vậy, không chỉ có hơn mười vị sư huynh độ qua tứ cửu thiên kiếp điên cuồng tiến lên, không ngừng đuổi giết chủ thần đỉnh cấp mà đám tiểu bối chỉ có chút bảo bối trong tay cũng ào ào xuất thủ, cố gắng kiếm chác, chẳng qua là bục tiêu của bọn họ chủ yếu là thập dực đại thiên sứ trưởng mà không phải là chủ thần đỉnh cấp.

Các cao tầng bên điểu nhân căn bản không thể ngăn cản thế công pháp bảo như ném lựu đạn này, dưới tình huống không kịp đề phòng chết một đống, tiếp theo thì tan tác, dẫn tới những thiên sứ cấp thấp cũng không thể không tháo chạy. Thắng lợi dễ dàng càng làm cho người bên chúng ta khí thế dâng cao, mỗi người hưng phấn không thôi, đuổi giết càng thêm hăng hái.

Người duy nhất trong Đạo Môn không thoải mái chắc có lẽ là Lão Quân, hắn hiện tại hận không thể vả vỡ mồm mình, vừa rồi nhất thời lỡ lời đồng ý thật sự quá thống khoái. Hắn vạn lần không ngờ sự tình thuận lợi như thế. Sư huynh đệ không ngờ dũng mãnh như vậy, thường một tên điểu nhân cấp cao vừa xuất hiện thì liền sẽ bị một đống pháp bảo nổ chết. Hợp công như vậy, căn bản không thể tính toán cụ thể được, bởi vì là mọi người hợp lực không thể tính riêng cho từng người được. Thưởng làm sao bây giờ? Một viên đan dược hay pháp bảo chia thành hai nửa sao?

Lão Quân cũng ngượng ngùng tính toán với bọn hậu bối, cho nên hắn chỉ có thể là phát phần thưởng cho toàn bộ mọi người, cứ như vậy phát xuống, ước chừng mấy ngàn năm về sau hắn đừng nghĩ đến làm việc khác nữa, cả ngày lo chế thuốc, luyện bảo trả nợ thôi. Nhưng mà ân sư của ta thì lại rất nhàn hạ, dù sao chủ thần đỉnh cấp cũng không phải dễ giết như vậy, người ta lủi còn nhanh hơn trộm, hơn nữa còn có rất nhiều cao thủ hộ vệ rất khó bị giết. Sư huynh của ta cho dù là liều mạng, cũng chỉ mới đắc thủ mấy người mà thôi, nhưng đám binh tôm tướng tép hộ vệ chủ thần đỉnh cấp lại giết được không ít, đáng tiếc là bọn họ không thèm để vào mắt cái phần thưởng này.

Bởi vì đan dược thì bọn họ tự luyện, về phần bảo bối của Lão Quân, bọn họ ai cũng có. Hơn nữa quan hệ cũng gần gũi, khi nào muốn nói một câu là được, cho nên cũng không để ý lắm. Bọn họ chính là thèm nhỏ dãi bảo khố của ân sư mà thôi. Cho nên liền đem những công lao thuận tay mà làm đưa cho đệ tử của mình, Lão Quân đáng thương a, lại có thêm một số lớn nợ nần rồi.

Không nói về đại chiến ở Đạo Môn nữa, chuyển cảnh về bần đạo, một người một kiếm cứu ân sư. Cái Thiên Hỏa tỉnh đó, kỳ thật chẳng qua là một cái giếng trời có diện tích hơn mười dặm vuông mà thôi, không biết sâu bao nhiêu, chỉ biết trong miệng giếng ngày đêm không ngừng phụt ra ngoài huyễn tật thiên hỏa, vì thế nên có tên là vậy.

Huyễn tật thiên hỏa được xưng là hỏa diễm mạnh nhất thế gian, cực kỳ bá đạo, hung hãn, trên đời cơ hồ không thứ gì nó đốt không hủy được, dùng nó để tế luyện pháp bảo, phẩm chất của bảo vật sẽ đề thẳng rất nhiều. Chẳng qua là, một khi bảo vật không vượt qua được tế luyện, vậy khẳng định sẽ bị hủy diệt. Bất quá, một khi pháp bảo không bị huyễn tật thiên hỏa đốt hủy, vậy sẽ trở thành tuyệt thế thần khí vô cùng cường hãn. Kỳ thật, gọi là thần khí được huyễn tật thiên hỏa tế luyện qua cũng có rất nhiều hàng giả, chúng nó bất quá là được hư hỏa bên ngoài thiên hỏa tỉnh tế luyện, nếu đem bỏ vào trong giếng thì vẫn sẽ bị hủy như thường.

Dựa theo thuyết pháp của ân sư, ông ấy là người sử dụng Thiên Hỏa tình nhiều lần nhất, tuy nhiên cũng chỉ luyện chế được mười kiện bảo vật, trong đó chân chính có thể để cho huyễn tật thiên hỏa tùy ý thiêu đốt cũng chỉ có mỗi một mình Hạo Thiên thần kiếm mà thôi. Nguồn: http://truyenfull.vn

Cho nên bảo bối có thể vượt qua cửa ải huyễn tật thiên hỏa ít đến thương cảm, cả thần giới, ngàn năm cũng khó ra một món, hơn nữa nơi này phi thường hẻo lánh, hoàn cảnh cũng rất tệ, huyễn tật thiên hỏa bá đạo khiến cho bên trong phạm vi mấy mươi vạn dặm xung quanh Thiên Hỏa tỉnh không có một ngọn cỏ, hơn nữa, không gian trong phạm vi này cũng chịu sự ảnh hưởng của huyễn tật thiên hỏa, trở nên cực kỳ không ổn định, thế cho nên không thể sử dụng bất kỳ pháp thuật không gian này, khoảng cách xa như vậy chỉ có thể bay đến. Thậm chí nơi này ngay cả truyền tấn thuật cũng có thể bị ngăn cách, chỉ cần vào nơi này thì đừng nghĩ đến việc liên hệ với bên ngoài. Có nhiều điều kiện bất lợi như vậy làm cho nơi này hoang vắng cực kỳ, thông thường sẽ không có người tới nơi này, là một nơi tuyệt hảo để phục kích.

Bần đạo mở tốc độ bay đi, mất cả ngày mới đi đến ngoại vi Thiên Hỏa tỉnh, khi khoảng cách đến Thiên Hỏa tỉnh chưa đến ngàn dặm, bần đạo rốt cục có chút phát hiện, một chi đội gồm mười lục dực thiên sứ chiến tướng đang tuần tra xung quanh. May mắn nhãn lực của ta so với bọn hắn tốt hơn nhiều, cho nên trước khi bọn hắn phát hiện ra đã nhanh chóng ẩn thân trốn tránh.

Bần đạo lúc này đã có thể khẳng định phán đoán của mình, ngay cả thiên sứ cấp bậc này cũng chỉ xứng làm thám báo, thân phận người ở trong đó có thể thấy cao quý cỡ nào. Với lại, huyễn tật thiên hỏa chỉ có hữu dụng đối với thần tộc phương đông chúng ta, thiên sứ chắc là sẽ không dùng nó để luyện chế bảo bối. Như vậy hiện tại thiên sứ quân đoàn làm ra long trọng như thế, nguyên nhân ở đâu chứ? Ngoại trừ muốn ở nơi này phục kích ân sư ra, ta cũng nghĩ không ra bọn hắn có lý do khác.

Bất quá vì để nghiệm chứng thêm, bần đạo vẫn tiếp tục tiến vào bên trong. Khoảng cách còn năm nghìn dặm, ta thấy được đội tuần tra bát dực thiên sứ, còn một nghìn dặm, thập dực đại thiên sứ trưởng xuất động. Sâu vào nữa, đất đai đã bị huyễn tất thiên hỏa đốt cháy, pháp thuật độn thổ mất đi hiệu lực, ta chỉ có thể dựa vào ẩn thân tiềm hành chi thuật chậm rãi tiến vào. Hoàn cảnh chết tiệt của nơi này ngay cả phạm vi tra xét của thần thức cũng giảm xuống rất nhiều, thật sự là buồn bực a! Mãi đến khi khoảng cách đến Thiên Hỏa tỉnh không đến trăm dặm, bần đạo rốt cục mới thông qua thần thức, thấy rõ ràng hết thảy phía trước, nhất thời không chịu nổi lửa bốc lên đầu.

Chỉ thấy ân sư của ta cùng Phật tổ đứng sóng vai trước Thiên Hỏa tỉnh, đang dốc sức chiến đấu với bốn cao thủ thiên sứ cánh trong suốt cùng với tên Ngọc Đế ghê tởm kia, tình thế rất là không ổn. Khoảng cách giữa ân sư và Phật tổ đến Thiên Hỏa tỉnh chưa đến mấy chục thước, sau lưng bọn họ chính là cột lửa màu tím cao mấy ngàn thước do Thiên Hỏa tỉnh phun ra. Thiên Hỏa tỉnh có tiện tích hơn mười dặm vuông, cột lửa cũng to như vậy, lấy nhục thân của ân sư và Phật tổ căn bản không thể xuyên qua cột lửa, một khí bọn họ bị éo lại gần Thiên Hỏa tỉnh, kết cục chính là hình thần câu diệt.

Lâu rồi không gặp, lão nhân gia phong thái vẫn như xưa, bộ dáng cơ hồ không có biến hóa gì. Lúc này, trên tay ân sư cầm một thanh thượng phẩm kiếm tiên, từng đạo tiên kiếm khí theo tay vung ra, đem thế công của đối phương nhất nhất hóa giải, ngẫu nhiên còn có thể thừa dịp phản kích. Cho dù không có Hạo Thiên thần kiếm cùng Tru Tiên kiếm, lão nhân gia người vẫn mạnh mẽ như thường, đối mặt với nhiều địch thủ, tạm thời giữ vững được cục diện không thắng không bại.

Về phần Phật tổ, lúc này lại là chủ lực của trận chiến, nguyên lai, sau khi hắn biết là bị Ngọc Đế lừa gạt thì tức giận dị thường, không ngờ trực tiếp vận dụng hóa thân Bất Động Minh Vương vạn nắm khó gặp. Hóa thân Bất Động Minh Vương mang ý nghĩa giết chóc, đây chính là biểu hiện khi Phật tổ phẫn nộ tới cực điểm. Khi công kích mạnh mẽ của hắn tiến đến, vong vây của đối phương mấy lần đều có nguy cơ sụp đổ, nhưng mà mỗi lần đều bị Ngọc Đế giảo hoạt liều chết ngăn lại, làm cho Phật tổ tức giận không chịu được, đáng tiếc hắn cũng không có biện pháp.

Thực lực của bốn điểu nhân này đều ở trên Cáp Mặc, nhưng mà so với Hòa Lạp thì có chút không bằng, chắc hẳn bọn hắn chính là nghĩ pháp người mạnh nhất đi diệt Đạo Môn để phòng ngừa Đạo Môn trợ giúp. Về phần thân thủ của Ngọc Đế, càng làm cho bần đạo chấn động. Bần đạo thật không ngờ, Ngọc Đế luôn luôn giống như đắm chìm trong tửu sắc tại sao lại có thân thủ mạnh như vậy, sức chiến đấu của hắn chỉ sợ không hề dưới Hòa Lạp.

Đứng xem ở bên ngoài có tám chủ thần đỉnh cấp mười hai cánh đứng chung một chỗ, bố trí ra một cái ma pháp trận quỷ dị, không ngừng liên thủ thi triển ra pháp thuật mạnh mẽ, gây phiền toái cho ân sư hai người. Mặt khác còn có mấy người tướng lãnh của thiên đình ở đây, bất quá, thân thủ của bọn hắn không cao, chắc là bởi vì cao thủ của thiên đình đều đã bị Hầu Tử lôi kéo rồi.

Bần đạo cũng không quả nhiều như vậy, vấn đề lớn nhất của ta hiện tại chính là như thế nào cứu giúp ân sư cùng Phật tổ hai người. Xông vào nhất định là không được, lấy bổn sự của ta, chỉ cần vừa bại lộ, e là chưa đến vài giây đồng hồ đã bị đám chủ thần đỉnh cấp kia liên thủ oanh sát. Lén vào cũng không có khả năng, dù sao ân thân thuật của ta tối đã cũng chỉ có thể qua mắt được thập dực đại thiên sứ trưởng, tùy tiện một tên chủ thần đỉnh cấp liếc mắt một cái liền có thể phát hiện ra ta, về phấn bốn tên cao thủ kia, ta cách bọn hắn hơn chục dặm liền nhất định sẽ bị phát hiện, điều này hiển nhiên không khác gì chịu chết, hơn nữa còn là chết không có ý nghĩa.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được, ta đây sốt ruột a, quả thực không khác gì kiến bò trên chảo nóng. Ân sư hai người đã khổ chiến bảy ngày không có nghỉ ngơi, nếu cứ tiếp tục, hậu quả khó lường. Có lòng muốn đi tìm viện quân nhưng mà không biết tìm ai cho tốt, Linh sơn của Phật tổ cùng Đạo Môn chúng ta đều đang bị vây công, chờ đánh đuổi địch nhân xong rồi đến cứu người ít nhất cũng là mười ngày sau, khi đó, sợ là cũng không cứu kịp ai nữa.

Nhưng vào lúc này, bần đạo đột nhiên nhìn thoáng qua Thiên Hỏa tỉnh, nhất thời có một cái chủ ý mạo hiểm. Đó là từ phía sau ân sư đi ngang qua Thiên Hỏa tỉnh cùng bọn họ tụ lại một chỗ. Tuy rằng ta bây giờ là thể chất miễn dịch lửa, hơn nữa nguyên thần của bản than cũng là do huyễn tật thiên hỏa hình thành, tuy nhiên có thể an toàn xuyên qua huyễn tật thiên hỏa thì cũng không có nắm chắc. Không có biện pháp, huyễn tật thiên hòa từ trong Thiên Hỏa tỉnh phụt lên thật sự quá mãnh liệt, ta nghĩ là vào Thiên Hỏa tỉnh, một thời ba khắc có lẽ không có việc gì, nhưng mà sớm hay muộn sẽ bị thiêu thành tro tàn, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nhưng mà tình huống hiện tại ta có thể lựa chọn sao? Vì ân sư, bần đạo cũng chỉ có thể thử một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.