Lại Một Câu Chuyện Tình Yêu Khác

Chương 512: Tới tới lui lui, lăn qua lăn lại! 【10】




- Thì ra đạo lý trong chuyện này còn có chỗ tinh vi như vậy, hạ quan đã sơ sót rồi…

Hoàng Gia Thiện rất là kính nể nhìn về phía Tần Lâm, vái chào thật dài tới đất:

- Tần trưởng quan quả thật mắt thần như điện, hạ quan vốn đang lo lắng ngài chỉ có hư danh, không nghĩ tới thần diệu hơn cả lời đồn đãi!

Tần Lâm cười ha hả hoàn lễ, lại ra lệnh tìm người phát hiện ra thi thể đầu tiên tới.

Người này sống trong con hẻm, y kể lại rằng sau khi mình phát hiện thi thể lập tức liền báo án, ấn tượng lúc đó là, thi thể đang bày ra với tư thế hiện tại, cương cứng như vậy.

- Hừ, quả nhiên là dời thi sau khi chết!

Tần Lâm cả quyết nói.

- Tại sao vậy?

Hoàng Gia Thiện giống như học sinh mê muội thỉnh giáo lão sư.

Tần Lâm lập tức giải thích, mặc dù cư dân sống trong con hẻm này không nhiều lắm, nhưng cũng thỉnh thoảng có người đi qua. Tóm lại từ khi một người đi qua không thấy gì cho đến khi một người khác đi qua phát hiện thi thể ở chỗ này, thời gian không thể nào vượt qua nửa canh giờ.

Nói cách khác nếu như Ma Sư Gia chết trong hẻm, tuyệt đối sẽ bị phát hiện trong nửa canh giờ. Thời gian ngắn như vậy, lại đang mùa Đông nhiệt độ rất thấp, hiện tượng thi cương xuất hiện trong hoàn cảnh nhiệt độ thấp tương đối chậm. Do đó người đầu tiên phát hiện phải thấy cỗ thi thể Ma Sư Gia mới vừa tử vong, thân thể vẫn còn mềm, tuyệt đối không phải là một cỗ thi thể cứng ngắc.

Hoàng Gia Thiện nghe ngây người, lại hỏi:

- Trời ơi, không ngờ rằng trưởng quan xét âm đoán dương lợi hại như vậy, xin hỏi rốt cục trước khi chết tư thế của Ma Sư Gia là thế nào vậy?

Tần Lâm sai người lấy một cái gối tới, kê dưới cổ Ma Sư Gia.

Vô cùng ăn khớp.

- Ma Sư Gia cũng không phải là chết trong con hẻm lạnh như băng, mà chết trên một chiếc giường ấm áp…

Tần Lâm nghĩ ngợi, mở mí mắt người chết ra, quan sát trạng thái vẩn đục, lại sờ sờ gò má người chết, cơ mặt căng cứng chứng tỏ thi cương phát triển đến cao trào.

Nói chuẩn xác, là ở bên trong phòng nhiệt độ khá cao.

Tần Lâm chỉ chỉ thi thể, rất kiên nhẫn giải thích cho mọi người về quá trình phát triển của thi cương theo nhiệt độ giảm xuống mà chậm lại. Tỷ như vụ án thi thể nữ nhân ở Vũ Hoa đài Nam Kinh bị Lưu Kham Chi hại, thời gian xuất hiện thi cương tương đối dài.

Từ khi Ma Sư Gia bị đánh đến phát hiện án mạng chỉ có ba canh giờ, án quyển biểu hiện sau khi y ra khỏi nhà Trần Minh Hào lại đi cùng gia đinh Dương phủ tới quán trà uống trà nóng, ăn một chén đậu hủ. Như vậy từ khi y rời khỏi tầm mắt mọi người đến khi thi thể bị phát hiện chỉ có ngắn ngủi hai canh giờ rưỡi, cho dù là chết ngay tức khắc, bởi vì tiết trời rét lạnh của kinh sư cũng không có khả năng lúc bị người phát hiện thi thể đã trở nên cứng như sắt.

Cho nên giải thích hợp lý chính là, y đã chết oan uổng trong một gian phòng ấm áp, nằm trên giường có gối đầu, ước chừng hai canh giờ. Nhiệt độ khá cao trong phòng sẽ khiến cho thi cương xuất hiện nhanh hơn, khiến cho thi thể cố định ở tư thế gối đầu, cổ nâng cao, đầu hơi ngửa lên.

Không biết nguyên nhân gì, người chết lại bị ném thi thể trong con hẻm lạnh lẽo này, cho đến khi bị người phát hiện.

Nghe Tần Lâm nói tới chỗ này, Lục mập kêu lên một tiếng:

- Ha ha, ta biết rồi, nhất định là chết trên giường nhân tình nào đó.

Rốt cục lần này Lục Viễn Chí đoán đúng, Tần Lâm cười xấu xa gật đầu một cái, bảo y cởi quần người chết ra xem thử.

Tên mập lập tức lột quần Ma Sư Gia ra, nữ nhân tức phụ các nhà trong hẻm đang thò đầu xem náo nhiệt kinh hô thất thanh, tất cả quay mặt đi.

Cũng may vây quanh bên cạnh không phải là nam nhân cũng là đám quan bà ‘đã trải qua sa trường’, cũng không úy kỵ. Mấy quan bà da mặt dày còn nháy nhó với nhau, thấp giọng nói:

- Không ngờ rằng của lão già này lớn thật…

Chỉ cần là người từng trải cũng có thể nhìn ra một ít dấu vết còn sót lại, là bằng chứng ân ái nam nữ trước đây không lâu.

Mao thị vốn đang giả vờ than khóc, lúc này lập tức há miệng thóa mạ:

- Lão khốn này, hừ, lão nương vừa mới xoay người đi, lão đã đi ra ngoài lăng nhăng như vậy.

Thông thường mà nói, điều tra phá án xác định hiện trường đầu tiên là ưu tiên số một, Tần Lâm lập tức hỏi thăm Mao thị có biết Ma Sư Gia vụng trộm với người nào hay không.

Mao thị chém đinh chặt sắt nói:

- Chuyện này còn phải hỏi sao? Nhất định là Trương quả phụ bên kia phố, lão bất tử của ta rất có tình cảm với ả.

Tần Lâm liền lệnh cho nha dịch đi mời Trương quả phụ tới.

Ai ngờ nha dịch mới vừa đi hai bước, Mao thị chợt tỏ ra nghi hoặc nói:

- Bất quá tức phụ Tôn tam gia phía Tây Linh Quan miếu, tiểu yêu tinh kia cũng có quan hệ mờ ám với lão quỷ nhà ta… Còn có Lý Nhị tẩu, đó mới là con hồ ly tinh...

Mao thị kể ra một hơi bảy tám nữ nhân nghi ngờ cấu kết với trượng phu nàng. Tần Lâm nghe xong đầu to như cái đấu, cuối cùng huynh đệ Mao thị còn phải bổ sung:

- Tỷ tỷ, tỷ phu cũng không chỉ biết leo tường mà thôi, ngoại trừ những nữ nhân này ra còn có kỹ nữ gái điếm, y thường hay ghé chừng mười nơi như vậy.

Trời ơi, quả thật là dâm gia…

Tần Lâm, tên mập, Ngưu Đại Lực ngơ ngác nhìn nhau, ngưỡng mộ Ma Sư Gia đã chết giống như nước sông cuồn cuộn, như Hoàng Hà vỡ đê không thể nào thu thập được…

Cứ như vậy, muốn xác định địa điểm tử vong của Ma Sư Gia sẽ không phải dễ dàng như vậy, nhất định phải triển khai tra xét trên quy mô lớn. Sau khi thương lượng với Hoàng Gia Thiện, Tần Lâm bèn cho đám bộ khoái đi khắp nơi hỏi thăm tình huống.

Hắn cũng thử triển khai điều tra từ phương diện khác, vụ án chuyển dời thi thể sau khi chết như vậy, công cụ vận chuyển thi thể hiển nhiên là đột phá khẩu quan trọng.

Thế nhưng lúc này sắp hết năm, trong kinh sư nhà nào cũng đi thăm thân nhân bằng hữu, lui tới bằng đủ các phương tiện như xe ngựa xe lừa, hoặc xe đẩy tay loại lớn vận chuyển hàng Tết. Khí trời lại lạnh như vậy, ngay cả bán củi cũng đánh xe bò vào thành, những công cụ giao thông này cũng có thể chuyên chở thi thể.

Bọn bộ khoái đi từng nhà hỏi, kết quả người trong cả con hẻm này không có ấn tượng gì với đủ các loại xe, đủ các màu sắc đi ngang qua, quả thật quá nhiều.

- Nếu điều tra quy mô lớn cần thời gian, chúng ta hãy xem thử nguyên nhân tử vong trước đi...

Tần Lâm nháy mắt với Lục mập.

Hoàng Gia Thiện hảo tâm nhắc nhở:

- Trên đỉnh đầu người chết có một chỗ sưng, mới vừa rồi bản quan đã nhìn qua, có lẽ là do đầu bị tổn thương, gió độc xâm nhập cho nên phát tác bỏ mình.

Trúng phong là cách gọi chung của Trung y học đối với các loại bệnh mạch máu não cấp tính, chia ra ‘đứt mạch máu não vì thiếu máu’ và ‘đứt mạch máu não xuất huyết’. Trung y đã sớm biết rõ vấn đề này, Hoa Đà trị chứng nhức đầu cho Tào Tháo trong truyền thuyết chính là giải phẫu mở hộp sọ mà từ trước đó chưa ai làm.

Hoa Đà chẩn đoán được Tào Tháo xuất huyết não, cố gắng thuyết phục y mở hộp sọ lấy cục máu ứ ra, kết quả bị Tào Tháo mang lòng nghi ngờ từ chối. Vả lại bất kể Hoa Đà có được điều kiện kỹ thuật giải phẫu mở hộp sọ thật sự hay không, chỉ bằng vào chuyện ông biết đau đầu là do ứ máu trong đầu tạo thành, cũng nói lên phương pháp trị liệu mở hộp sọ lấy máu ứ ra đã xuất hiện trước thế giới một ngàn bảy trăm năm.

Ý của Hoàng Gia Thiện nếu dịch ra thuật ngữ y học hiện đại, chính là nói Ma Sư Gia chết bởi ngoại thương đưa tới xuất huyết trong đầu.

Tên mập lại không kiểm tra vết sưng trên đầu người chết, mà lấy một chiếc dao cạo nhỏ nhắn tinh xảo trong túi da trâu ra, cạo tóc người chết soạt soạt. Dao cạo này vô cùng sắc bén, chỉ sau vài nhát đã cạo được gần nửa đầu tóc.

Mao thị đầu tiên là sợ run chốc lát, tiếp theo gào thét lớn lên:

- Các… các ngươi giở trò gì vậy, vì sao cạo tóc lão quỷ nhà ta? Hiện tại người đã chết, cũng không có cách nào trở thành hòa thượng.

Tên mập cũng không quay đầu lại, trả lời bằng câu Tần Lâm dạy y:

- Vết thương nằm ở đỉnh đầu, cần phải cạo sạch tóc để nghiệm tra, như vậy mới minh bạch.

Tuy rằng Mao thị là phụ nhân chua ngoa lắm điều, nhưng nàng ở kinh sư đã lâu, làm sao không biết lợi hại của Cẩm Y Vệ. Thấy bọn Tần Lâm, Lục Viễn Chí mặc Phi Ngư phục, cũng không dám kêu la phản đối nữa.

Hoàng Gia Thiện nghĩ ngợi một hồi mới gật đầu một cái. Theo Nho gia nói là thân thể phát phu là do phụ mẫu không thể tùy tiện hủy thương, tóc này cũng không phải có thể tùy tiện cạo. Nhưng nhân mạng tày trời, vì tra rõ vụ án, cạo sạch tóc người chết cũng là chuyện bất đắc dĩ.

Tuy rằng thân hình Lục Viễn Chí mập mạp nhưng làm những chuyện này cũng hết sức nhanh nhẹn dứt khoát, chỉ sau vài nhát dao đã cạo sạch tóc Ma Sư Gia, vết thương trên đầu lập tức lộ ra hết sức rõ ràng.

Quả thật lần này rõ ràng hơn lúc trước chỉ vạch tóc ra kiểm tra, chỉ thấy vị trí đỉnh đầu quả thật có một nơi bị sưng, hình thành một cục u màu xanh khá lớn.

Tên mập thi triển tay chân liên tục, lột sạch Ma Sư Gia, lật qua lật lại nghiệm thi, sau một lúc bèn báo cáo cho Tần Lâm:

- Tần ca, toàn thân cao thấp người chết có nhiều chỗ vết thương, kế cánh tay trái có một vết thương ứ máu, cánh tay phải có hai vết thương, chân trái có một chỗ sưng phù. Đây toàn là vết thương do ẩu đả với người khác, thương thế rất nhẹ không gây chí mạng, duy chỉ có vết thương trên đầu sưng to, rất có thể từ đó gió độc xâm nhập, thương phát bỏ mình.

Xuất huyết não, đa phần vết thương bên ngoài lại hết sức bình thường, nhưng trên thực tế mạch máu trong đầu đã vỡ, máu chảy ra, áp lực lên não gia tăng, chèn ép tổ chức cơ quan não, gây ra hiệu quả chí mạng.

Đừng nói trên đầu Ma Sư Gia bị vết thương sưng to như vậy dẫn tới xuất huyết não, cho dù là vết thương nhỏ hơn gây ra xuất huyết não, Tần Lâm cũng đã gặp.

Tần Lâm cười khổ sờ sờ cằm, nghĩ ngợi một chút mới nói:

- Xem ra, vụ án rất có thể là Trần Minh Hào đánh Ma Sư Gia khiến cho y xuất huyết não… à không, là gió độc xâm nhập vào đầu. Tên này còn đi tới nhà nhân tình nào đó phong lưu khoái hoạt một phen, kết quả chết trên giường. Nhân tình kia thấy vậy sợ hãi, cho nên mới chuyển thi thể y tới nơi này.

Mọi người nhất tề gật đầu, đây là giải thích hợp lý nhất trước mắt đối với vụ án.

Hoàng Gia Thiện cũng khen phải luôn miệng:

- Nói như vậy, kẻ nhân tình di chuyển thi thể kia cũng chỉ có tội biết chuyện không báo, cuối cùng Trần Minh Hào vẫn phải chịu trách nhiệm cho cái chết của Ma Sư Gia. Sau khi bị y đánh ba canh giờ, Ma Sư Gia đã chết, cách kỳ hạn bảo cô hai mươi ngày rất sớm, dựa theo luật Đại Minh, Trần Minh Hào không tránh khỏi phải đền mạng cho nạn nhân.

Lời còn chưa dứt, chợt nghe cách đó không xa phịch một tiếng vang lên, có vị lão nhân gia tóc bạc hoa râm ngã xuống.

Thời này dân phong thuần hậu chất phác, còn chưa bị những chuyện lường gạt làm mất đi lòng tin. Dân chúng chung quanh, nha dịch ba chân bốn cẳng đỡ lão nhân gia dậy, bấm Nhân Trung, đổ nước gừng, bận rộn cứu chữa một hồi, rốt cục lão nhân cũng chậm rãi tỉnh lại.

Có người láng giềng nhận ra lão nhân này thở dài nói:

- Đáng thương thay, Trần lão đầu sinh con trai làm Đại Hán tướng quân, tốt xấu gì cũng phục vụ cho Hoàng thượng, cuối cùng cũng nở mặt nở mày. Lần này lại phải đền mạng cho Ma Sư Gia, quả thật người tốt không được kết cục tốt…

Vừa nghe nói Trần lão đầu là phụ thân của Trần Minh Hào, Mao thị lập tức nhào tới giống như mãnh hổ xuống núi, chộp lấy cổ áo lão nhân lớn tiếng kêu lên:

- Lão già kia, con trai lão giết nam nhân của ta, lão nương liều mạng với lão!

Mọi người thấy vậy vô cùng kinh ngạc, Ma Sư Gia kia trêu hoa ghẹo nguyệt, hai người ngày ngày đánh nhau, Mao thị hận mong cho y sớm ngày đi gặp Diêm Vương. Vì sao lúc này lại có biểu hiện kỳ dị như vậy, dường như muốn liều mạng đòi công bằng cho trượng phu?

Rốt cục là hai tên đệ đệ to xác kia hiểu lòng của tỷ tỷ mình nhất, tiến lên nửa khuyên giải nửa hù dọa:

- Lão nhân gia, con trai lão giết chết tỷ phu ta, ngoại trừ đền mạng ra, chẳng lẽ không bồi thường bạc cho tỷ tỷ chúng ta an thân nửa đời còn lại? Chớ nói nhiều lời, lấy ba ngàn lượng ra rồi hãy nói.

Trần lão đầu nước mắt chan hòa, quỳ xuống đất thi lễ với Mao thị:

- Ngàn vạn lần không nên như vậy, con ta không nên giết chết Ma Sư Gia, không lấy ra được ba ngàn lượng, lão đầu nhi lập tức trở về cầm cố thế chấp, sẽ đền bạc cho nàng…

Mao thị phun một bãi nước bọt vào mặt Trần lão đầu, kêu lên oai oái:

- Ai cần lão cầm cố, lấy hết ruộng đất của lão đền cho lão nương vẫn còn xa mới đủ ba ngàn lượng. Tiểu Nhị Tiểu Tam, chúng ta đến Trần gia thu khế ước đất.

Trần lão đầu ủ rũ như đưa đám, nhìn dáng vẻ cũng không dám cự tuyệt yêu cầu của Mao thị.

Đám hàng xóm láng giềng bàn tán xôn xao:

- Ôi, đây mới gọi là hành thiện tích đức bị trời phạt, tạo nghiệt làm ác phúc báo nhiều. Phụ tử Trần gia là người tốt mấy chục năm, chỉ một lần sơ xuất lập tức nhà tan cửa nát. Ma Sư Gia âm hiểm xảo trá, nối giáo cho giặc, trước khi chết còn được phong lưu khoái hoạt trên bụng nữ nhân. Mao thị ngang ngược hung hãn, không giữ phụ đạo, quay đầu lại ngược lại nhân họa đắc phúc, chúng ta biết nói gì đây?

- Vậy cũng không có cách nào…

Cũng có người lắc đầu thở dài:

-Từ xưa đều là giết người thì đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền, con trai Trần gia sơ xuất một chút đã đánh chết Ma Sư Gia, quan phủ bắt y đi, tóm lại là phải đền mạng.

Mao thị dương dương đắc ý nhìn xung quanh một vòng, ưỡn ngực ngẩng đầu lỗ mũi hướng lên trời, dáng vẻ không giống như quả phụ có trượng phu vừa mới chết, mà giống như Đại tướng quân ca khúc khải hoàn hồi triều, ra lệnh cho hai tên đệ đệ to xác cùng đưa Trần lão đầu đi lấy khế ước ruộng đất.

Tần Lâm thấy vậy cau mày, nhìn Ngưu Đại Lực nháy mắt, lão Ngưu liền mang theo mấy tên thân binh Hiệu Úy đi tới, cản Mao thị lại:

- Chậm đã, trưởng quan chúng ta chưa kết án, vì sao các ngươi dám tự ý thỏa thuận nhân mạng. Bà nương kia, chẳng lẽ không biết đây là trọng tội trong luật Đại Minh?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.