Lại Đây Tiểu Phàm

Chương 3: Đông Bình Sơn có mai phục




Mà lúc này Thượng Quan Thập đang ở trong phòng khám xem xét bệnh án, thế nhưng nghe được rất rõ ràng, rành mạch. Màu sắc trên mặt cũng có thể nói là như kính vạn hoa, rực rỡ sắc màu, thay đổi trong nháy mắt. Ai! Cậu ở trong lòng thở dài một hơi, trong lòng nghĩ: Hèn chi lời nói cử chỉ của Nam Cung Ngữ quen thuộc như vậy, thì ra cô chính là bản sao của mấy cô y tá ở chỗ này thôi! Không! Như vậy không tốt! Không qua bao lâu, mọi người cả bệnh viện sẽ biết Tả Dực và Hữu Dực là đứa nhỏ của hai người kia. Vạn nhất… sau khi bọn họ biết tình huống cơ thể của cậu, bọn họ sẽ dùng ánh mắt thế nào mà đối xử với cậu cùng các con của cậu chứ? Bản thân không chỉ là đàn ông, còn phát sinh tình một đêm với người đàn ông khác, cũng sinh ra đứa nhỏ! Bọn họ nhất định sẽ cảm thấy rất ghê tởm đi! Không được, cậu tuy rằng không hề gì, nhưng cậu không thể để cho người khác dùng ánh mắt khác thường đến đối xử với cậu và các con cậu được. Xem ra, cậu phải mang theo bọn chúng rời đi. Đi đâu mới được đây?

Thượng Quan Thập một mình đứng trong phòng khám, bứt tóc, không lòng dạ nào làm việc, suy nghĩ kỹ lưỡng, lập ra kế hoạch chạy trốn sau này.

“Cốc – cốc – cốc”, đột nhiên tiếng gõ cửa truyền đến cắt đứt mạch suy nghĩ của Thượng Quan Thập. Cậu phục hồi tinh thần lại, bình tĩnh nói: “Mời vào!”

“A! Hoa, là anh à! Có chuyện gì không?” Nhìn thấy Giang Hoa đi vào cửa, Thượng Quan Thập kinh ngạc hỏi.

“Không có gì, chỉ là muốn nhờ cậu một chút!” Giang Hoa mỉm cười giải thích.

“A! Vậy à! Tôi đi pha cho anh ly cà phê! Anh ngồi trước đi!” Thượng Quan Thập vừa nói, vừa đứng dậy đi pha cà phê.

Giang Hoa lại bỗng nhiên từ phía sau lưng ôm lấy Thượng Quan Thập. Thượng Quan Thập theo bản năng muốn kháng lại, tiếng Giang Hoa run rẩy mà mang một tia khẩn cầu, lại từ bên tai truyền đến: “Cậu cứ đứng như vậy là được rồi. Đừng quay đầu lại, cũng đừng đẩy tôi ra! Chỉ cần một chút nữa là được rồi… Nếu cậu quay đầu lại, tôi có lẽ cũng không nói ra được. Cho dù cậu không thích, cũng xin cậu chịu đựng một chút, được không?”

Thượng Quan Thập hiểu rõ tính tình của Giang Hoa, Giang Hoa là một người rất thận trọng, anh ta tuyệt đối không phải một người tùy tiện. Anh nhất định là gặp phải vấn đề gì đó khó có thể giải quyết, nếu không anh ấy tuyệt đối sẽ không biểu hiện yếu đuối như thế, yếu ớt như thế. Có lẽ anh đang cần sự giúp đỡ của bạn bè đi! Vì vậy, Thượng Quan Thập không nói gì, cũng không di chuyển. Cậu chỉ là lẳng lặng đứng, lấy trầm mặc thay cho câu nhận lời của mình.

Sau đó, trong phòng khám không rộng lắm, tiếng Giang Hoa kích động mà không mất vững vàng bắt đầu truyền ra.

“Tôi… đã biết tình huống của cậu, đúng như phỏng đoán của tôi bảy năm trước, vì thế tôi không kinh ngạc một chút nào. Nhưng là, tôi lại rất sợ hãi. Bởi vì cha ruột của Tả Dực và Hữu Dực xuất hiện. Tôi sợ nếu tôi không nói ra, cũng sẽ không có cơ hội lên tiếng với cậu nữa. Vì vậy, tôi muốn đánh cuộc một lần. Tôi muốn nói toàn bộ lòng mình, tất cả đều nói cho cậu… Đến bây giờ, tôi vẫn chưa từng quên, ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt ấy. Cái ngày Tả Dực và Hữu Dực đầy tháng. Tôi cùng cha đi gặp các cậu. Cậu và ba cậu, còn có bà cậu một đám người bân rộn, trong phòng cũng rối loạn ngổn ngang. Tiệc đầy tháng vốn đã định ra, cũng bởi vì hai đứa nhóc không phối hợp mà thất bại…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.