Lại Đây Cho Ông Hôn Một Cái

Chương 17




Ngô Củ đem hộp mở ra, kỳ thật đây là những thứ Ngô Củ đã sớm chuẩn bị. Dù sao cũng đi sứ Cử quốc, đường xa sẽ có dựng trại đóng quân. Bọn họ tuy rằng mang theo một ít thịt khô, nhưng là ngày mùa hè cho nên cũng không bảo tồn được lâu, thịt tươi cũng ít, đừng nói có rau dưa.

Thời đại này đồ ăn rất ít nêm gia vị. Rau dưa làm ra có hương vị tương đối quái dị. Cho nên món chính của quý tộc vẫn là lương thực cùng thịt. Đi xa sẽ không mang theo rau dưa khó bảo tồn.

Ngô Củ đã sớm đoán được như vậy, cho nên đặc biệt đặt mua chút đồ, chờ khi trên đường "gian khổ" sẽ đem ra dùng, nào biết hiện tại liền dùng. Tuy rằng lấy ra có một chút ngoài ý muốn, bất quá vẫn là lo trước khỏi hoạ.

Phía dưới dao nhỏ còn có một vật rất kỳ quái, giống như cái bàn xếp làm từ kim loại. Người khác nhìn vào cảm thấy rất quái dị, vì bọn họ chưa bao giờ gặp qua loại "binh khí" này. Kỳ thật đây cũng không phải binh khí, mà là dụng cụ nướng đồ ăn.

Ngô Củ vén tay áo lên, tự lấy dụng cụ ra lau một lần, sau đó đặt ở trên đống lửa. Đồ vật cố định xong, người bên cạnh đều hai mặt nhìn nhau.

Ở đây có Hổ Bí Quân thiện chiến cùng người quý tộc, cho nên căn bản không biết nấu ăn, càng không biết đồ dùng tiên tiến. Bọn họ đều là chưa từng nghe hay thấy đồ vật này.

Mọi người vây xem, chỉ có Công tử Nguyên đặc biệt khinh thường. Trong lòng hắn cười lạnh, muốn nhìn Công tử Củ xấu mặt. Hắn nghĩ thầm Công tử Củ cũng chỉ là phô trương cho mọi người thấy thôi. Ở trước mặt Hổ Bí Quân nấu nướng đã đủ xấu hổ, bị truyền ra sẽ không thể nhìn người, không dám ngẩng đầu.

Công Tôn Thấp Bằng đã thưởng thức qua tay nghề của Công tử Củ. Rượu Ô Mai thật sự là uống bao nhiêu cũng không đã thèm. Người trong phủ của hắn mỗi ngày đều làm loại rượu này, hầm rượu đã tràn đầy, nhưng vẫn cứ thấy chưa đủ. Hiện giờ vừa thấy Công tử Củ chuẩn bị làm món ăn, hắn hoàn toàn không có thấy hèn hạ gì, ngược lại hỏi:

"Đại Hành Nhân, Thấp Bằng tới hỗ trợ được chứ?"

Ngô Củ cười cười, thoạt nhìn thực hiền hoà, nói:

"Không cần hỗ trợ, một hồi liền có thể ăn."

Mọi người đều yên tĩnh chờ kết quả.

Thực mau, sau khi cố định dụng cụ nướng kim loại, Ngô Củ lấy dao nhỏ sắc bén ra. Trước tiên cắt thịt heo rừng xuống, sau đó bỏ một miếng mỡ lên trên khai. Phía dưới ngọn lửa đốt nóng. Miếng mỡ được nhẹ nhàng cọ một vòng, làm cái khai nướng rung động. Một mùi mỡ cháy lang tỏa bốn phía, thực mau mọi người liền có cảm giác ngón trỏ run run.

Khai nướng được làm nóng, lại có một ít mỡ heo quét qua. Ngô Củ thực nhanh nhẹn cắt lấy thịt cắt thành từng miếng vừa ăn, mỗi một miếng thịt đều gần như giống nhau. Tuy rằng Ngô Củ chưa bao giờ giơ đao múa kiếm, nhưng kỹ thuật dùng dao nấu ăn tương đối xuất sắc.

Cắt thịt heo xong, Ngô Củ liền đem thịt heo đặt ở trên khai. Thịt xếp đầy một khai, Ngô Củ mở hộp nhỏ, lấy gia vị rắc lên, rồi dùng một cái muỗng gỗ cẩn thận bôi gia vị lên từng miếng thịt, một miếng cũng không bỏ qua.

Thịt heo rừng protein cao hơn thịt heo nuôi nhà rất nhiều, chất thịt cũng ngon, thành phần dinh dưỡng phong phú. Nhưng có chỗ không tốt chính là thịt heo rừng nếu không cẩn thận xử lý sẽ có mùi hôi.

Ngô Củ cũng không kịp xử lý thịt heo, cho nên đành phải dùng hương liệu che giấu mùi này. Hơn nữa là thịt nướng hẳn có thể át mùi tanh, ăn cũng ngon hơn.

Ngô Củ một mình bận rộn, những người khác đều an tĩnh nhìn. Động tác của Ngô Củ phảng phất không phải người nấu ăn bình thường, mà là một nhà nghệ thuật. Vốn có diện mạo xuất sắc, ngày thường lãnh đạm không buồn không vui nhìn không ra biểu tình. Nhưng thời điểm nấu ăn, thế nhưng có một loại thần thái sáng láng làm người ta có ảo giác, cảm thấy đột nhiên rất linh động.

Tay áo màu trắng ở phía trên khuỷu tay, lộ ra đôi tay suông thẳng cùng khuỷu tay trắng nõn mịn màng. Cánh tay cùng gương mặt bởi vì ở gần lửa có chút hơi hơi đỏ lên. Cái loại đỏ này gần như phấn hồng, cũng không quá đậm, ngược lại có vài phần sắc thái kiều diễm.

Tề Hầu ngồi ở một bên nhìn nam tử động tác linh hoạt, trên mặt không có một tia không tình nguyện. Trong lòng hắn đột nhiên có chút không xác định.

Nhị ca thật sự là làm người ta càng ngày càng nhìn không thấu. Ta có phải không... nên lưu hắn đến bây giờ?!

Thực mau, theo Ngô Củ nói.

"Được rồi"

Mẻ thịt nướng đã chín, tất nhiên trước tiên phải đưa cho Tề Hầu. Ngô Củ cười nói:

"Lữ Chủ thư thử xem tay nghề Củ như thế nào?"

Tề Hầu tiếp nhận, cười nói:

"Ta đây từ chối thì bất kính."

Hắn nói, dùng một xiêng gỗ lấy thịt. Động tác ăn ở trước mặt Hổ Bí Quân thật là văn nhã.

Thời đại này tuy rằng đã xuất hiện đũa ngà voi, xiêng gỗ cũng là một dụng cụ ăn, nhưng đại đa số người vẫn có thói quen dùng tay ăn. Đặc biệt là loại món ăn dân dã, trực tiếp dùng tay xé ăn càng ngon.

Tề Hầu ăn thực văn nhã, vừa thấy đã biết được tiếp thu giáo dục tốt, có gia giáo phi thường nghiêm khắc.

Một miếng thịt heo vào miệng, cắn xuống cảm giác vừa giòn vừa cay. Lớp bên ngoài bởi vì dính khai nướng cho nên xốp giòn, cộng thêm tiêu nên hương vị thật sự khá lạ. Tề Hầu chưa từng ăn qua loại hương vị này.

Hơn nữa thời điểm nướng thịt, Ngô Củ luân phiên trở thịt. Kỳ thật Ngô Củ cũng có kiến thức về chuyện này. Thịt nướng không chỉ nướng một mặt một lần, phải nắm giữ độ nóng, trở mặt liền tục cho tới khi thịt chín. Nguyên liệu nấu ăn dễ bị mất nước khi nướng. Thịt heo rừng thân đã dai, hơi nước mất quá nhiều, sẽ cứng không còn cảm giác mềm.

Tề Hầu ăn một miếng, tức khắc bị kinh diễm rồi. Thịt heo rừng rõ ràng chỉ là vừa bắt được, nhưng một chút mùi tanh cũng không có, hương vị dị thường tươi ngon. Thịt hơi cay, lại có chút mùi vị nói không nên lời, ăn vào không hề thấy ngậy.

Ngô Củ đem thịt nướng ra phân cho Công Tôn Thấp Bằng, đương nhiên còn có Công tử Nguyên. Bởi vì Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha không ở bên lửa trại, đã vào doanh trướng, cho nên Ngô Củ còn cố ý nói Tử Thanh lấy một ít thịt đưa đến cho bọn họ làm món nhấm rượu. Dù sao heo này chính là Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha săn được. Đông Quách Nha còn vì con heo này mà bị rác áo, theo lý nên được ăn nhiều một chút.

Cuối cùng Ngô Củ đem thịt heo còn lại nướng và cho Hổ Bí Quân, mọi người đều có phần. Tất cả đều xúm lại ở bên lửa trại, tuy rằng còn gác đêm không thể uống rượu, nhưng một đám Hổ Bí Quân đều phi thường hưng phấn. Bọn họ còn tưởng rằng lần này đi ra ngoài chỉ có thể ăn bánh nướng lương khô, không nghĩ tới thế nhưng có thịt tươi. Hơn nữa bọn họ cả đời cũng chưa ăn qua món ngon như vậy.

Món ăn ngon cũng là một loại mê hoặc rất kỳ quái. Bởi vì ham muốn ăn ngon tăng cao, những Hổ Bí Quân cũng không có coi khinh Ngô Củ, ngược lại cảm thấy Đại Hành Nhân không tầm thường. Thế nhưng cùng người dưới hoà đồng, lại còn tự mình nướng thịt cho Hổ Bí Quân ăn. Bởi vì món thịt heo nướng mà danh tiếng Đại Hành Nhân trở nên rất tốt.<HunhHn786>

Công tử Nguyên ăn thịt heo nướng cũng bị kinh diễm rồi. Hắn không ăn đủ, nhưng thấy Ngô Củ đã đem thịt heo nướng cho những Hổ Bí Quân, tức khắc không cao hứng.

Ta là Công tử cao quý thế nhưng hắn dám lấy đồ ăn ngon phân cho những binh lính tầm thường. Quả thực là buồn cười!

Một con heo rừng nướng không đủ, ăn chưa đã thèm, mọi người lại mang bánh bột ngô ra ăn.

Ngô Củ dứt khoát đem bánh bột ngô đặt ở trên khay nướng. Trên khay nướng vẫn còn lưu lại mỡ heo và gia vị, bề mặt bánh bột liền được hỗn hợp này bao phủ.

Công Tôn Thấp Bằng ăn đến hăng say, thiếu chút nữa đã quên Tề Hầu sắm vai Chủ thư còn ngồi ở bên cạnh. Hắn cười nói với Ngô Củ.

"Đại Hành Nhân, ngài dùng cái này nướng bánh, ta thế nhưng ăn ra mùi thịt! Thật sự ăn rất ngon!"

Ngô Củ chỉ là cười cười. Tề Hầu ngồi ở một bên, cũng cùng mọi người ăn bánh nướng. Tuy rằng hương vị cực tốt, nhưng không che giấu được cảm giác quái dị trong lòng Tề Hầu.

Cô rõ ràng muốn cho hắn mất mặt, kết quả hắn không bị suy suyễn, ngược lại được ủng hộ. Hơn nữa Công Tôn Thấp Bằng là người đi theo Cô lâu năm, tuyệt đối là trung thần, cũng nhìn hắn với con mắt khác!

Tề Hầu cũng không biết nên dè chừng đối phương, hay nên bội phục đối phương đây?!

Mọi người ăn xong, thời gian đã không còn sớm, Hổ Bí Quân phải thay phiên tuần tra. Ngô Củ rửa sạch sẽ tay, đem tay áo buông xuống, nói:

"Lữ Chủ thư, thời gian không còn sớm, cùng ta về doanh trướng chứ?"

Tề Hầu mỉm cười, nhưng cơ bắp lại run run một chút. Hắn cảm giác người này thật là càng kêu càng thuận miệng.

Hai người trở về doanh trướng, Ngô Củ vẫn như cũ không có kêu Tử Thanh tới hầu hạ. Tiến vào xong, Ngô Củ trước tiên quỳ xuống tạ tội, nói mình cùng Thiệu Hốt vừa rồi xưng Tề Hầu là Chủ thư kỳ thật cũng là bất đắc dĩ, là kế sách tạm thời.

Cách này rất hay. Tề Hầu muốn làm khó dễ Ngô Củ cũng không có biện pháp. Hắn cũng không có lý do trị tội Thiệu Hốt. Hắn chỉ lộ ra một nụ cười thực ôn hòa, đem Ngô Củ từ trên mặt đất nâng dậy.

"Nhị ca có tội gì? Mau đứng lên."

Bởi vì hai người vừa rồi ở bên lửa trại, lại nướng thịt, khó tránh khỏi làm cho một thân đều mùi khói. Tề Hầu muốn tắm gội thay quần áo. Ngô Củ cũng có chút thói ở sạch, bất quá còn phải đợi Tề Hầu tắm gội xong mới có thể tắm gội.

Ngô Củ ra doanh trướng, nói Tử Thanh đi nấu nước ấm mang lại đây. Tử Thanh liền đi làm. Qua một hồi, mấy Hổ Bí Quân nâng vào một thùng gỗ nước ấm đặt ở giữa doanh trướng, sau đó lại lui ra ngoài. Tử Thanh cũng lui ra ngoài,

Ngô Củ nói:

"Quân thượng, mời tắm gội, Củ lánh mặt."

Tề Hầu cười một tiếng, nói:

"Nhị ca cớ gì phải tránh? Sắc trời muộn rồi, bên ngoài cũng không có gì hay, nhị ca chỉ cần ở trong trướng nghỉ tạm được rồi."

Tề Hầu nói, cũng không có mất tự nhiên, thực mau đem áo ngoài cởi ra, ngay sau đó cởi bỏ bốn khoan ngọc đái, đem áo ngoài cùng ngọc đái tùy tay ném ở bên cạnh giường, lại đem quần áo của mình cởi sạch sẽ, thong thả rảo bước tiến vào thùng gỗ.

Ngô Củ nhanh quay đầu lảng tránh, suýt nữa bị hoảng sợ. Kỳ thật bởi vì Tề Hầu từ nhỏ chính là Công tử, tuy rằng hắn không có mẫu thân, không được ưa thích, nhưng cũng được người hầu hạ, tất nhiên không sợ người khác nhìn thân thể hắn.

Tề Hầu thân hình cao lớn, khoác áo choàng màu đen nhìn có chút gầy, cũng không cảm thấy lực lưỡng. Nhưng một khi cởi bỏ quần áo ngoài, cơ bắp cơ hồ đúng là bừng bừng phấn chấn lộ dưới lớp áo trắng, thoạt nhìn rất rắn chắc hữu lực.

Tề Hầu ngồi ở trong thùng tắm, đem hắc quan cởi xuống. Mái tóc màu đen dài rối tung trên vai, trực tiếp rũ vào trong nước ướt nhẹp.

Tuy rằng nghiêng đầu cong thân, kỳ thật Ngô Củ vẫn dùng dư quang nhìn Tề Hầu. Thấy hắn đem đầu tóc cũng cởi xuống, tức khắc có chút bất đắc dĩ.

Tóc dài như vậy, lúc này lại là hành quân, gội đầu không có máy sấy không biết khi nào mới khô, chỉ sợ cũng khỏi ngủ. Tề Hầu không ngủ, khẳng định ta cũng ngủ không được!

Nói thật ra, Ngô Củ đi đường ngồi xe ngựa say xe, buổi tối lại nướng thịt, kỳ thật có điểm mệt mỏi, muốn sớm nghỉ ngơi, nhưng bây giờ còn phải ngồi thiền với Phật.

Ngô Củ mới vừa nghĩ như vậy, Phật đã mở miệng nói chuyện.

"Nhị ca lại đây, bả vai Cô có chút tê cứng, giúp Cô xoa bóp."

Ngô Củ có chút chần chờ, liền nghe Tề Hầu tiếp tục cười nói:

"Đều vì dọc đường để nhị ca gối đầu. Cô thấy nhị ca ngủ ngon lành, cũng không dám động, bả vai liền cứng đờ."

Ngô Củ trong lòng yên lặng phun tào.

Dù tính ta gối đầu, cũng là gối lên chân của ngươi, cùng bả vai cách xa vạn dặm đó!

Nhưng Ngô Củ vẫn thực cung kính đi qua, động tác đặc biệt chần chờ, trong đầu suy nghĩ liên tục, nghĩ làm như thế nào từ chối việc này.

Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh ầm ĩ.

Thiệu Hốt lớn giọng hô to:

"Đừng ngăn cản ta! Đừng... Đừng cản ta..."

Ngô Củ linh cơ vừa động, lập tức nói:

"Quân thượng, có người ở ngoài trướng ồn ào, Củ đi xem."

Tề Hầu không kịp ngăn cản, Ngô Củ đã nhanh chóng đi ra. Động tác phi thường nhanh, ở trong đêm tối giống như con thỏ trắng chạy trốn, nháy mắt liền không thấy bóng.

Tề Hầu còn đang tắm, đôi tay đáp ở bên cạnh, hơi hơi ngẩng đầu lên.

"Rầm"

Nâng lên bàn tay ướt át, hắn đem tóc đen xõa trước mặt hất về phía sau. Tóc dài hoàn toàn nâng lên, lộ ra gương mặt góc cạnh rõ ràng lại sắc bén vạn phần. Ánh mắt có chút thâm thúy nhìn chằm chằm mành còn nhẹ nhàng lay động......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.