Lạc

Chương 17: Cậu sau này đổi sang bán mông đi, được giá hơn




Dịch giả: trongkimtrn
Biên: Lưu Kim Bưu

Phủ thành chủ đương nhiên phải xa hoa hơn nhiều phủ Tử tước rồi, Grimm thầm nghĩ trong lòng như thế.

Đại sảnh có rất nhiều nhóm người. Hắn không thể chờ đợi được mà nhìn vào bên trong, chỉ thấy một gã Vu sư mặc áo choàng rộng màu xám đang ngồi ở chỗ cao nhất trong đại sảnh, giống như những gì Mary đã nói, khuôn mặt gã phảng phất được bao phủ bởi một tầng sương mù, không thể nhìn rõ.

Trên cái bàn trước mặt gã Vu sư này, đặt một quả cầu thủy tinh trong suốt, tỏa ra ánh sáng dìu dịu, toàn bộ đại sảnh được bao phủ bởi một luồng khí tức thần bí. Một con chẫu chuộc mắt đỏ đang ngồi chồm hỗm bên cạnh quả cầu thủy tinh, liên tục kêu ục ục ục.

Đây chính là sự thần kỳ của Vu sư sao?

Grimm có chút kích động, dù sao đây cũng là lần thứ nhất mà hắn nhìn thấy Vu sư nắm giữ lực lượng ma pháp thần bí trong truyền thuyết. Phía trước quả cầu thủy tinh, có một bé gái tóc nâu béo ị đang nhắm mắt, vẻ mặt căng thẳng vuốt lên quả cầu thủy tinh. Mọi người trong đại sảnh đều ngừng hô hấp, nửa ngày không có tiếng động nào vang lên. Hiện tại, Grimm mới nhìn về phía ba đứa bé không khác mình là mấy đang đứng phía sau gã Vu sư kia.

Là nàng?

Nàng là bé gái đầu tiên Grimm nhìn thấy ở đây, lúc này đang quệt mồm, vẻ mặt không tình nguyện. Cô nàng này chính là người đã ném quyển sách ma pháp《 Cải Tạo Khứu Giác và Đồ Phổ Mùi Vị 》 ở phủ Tử Tước lúc trước. Hơn nửa năm qua, Grimm cũng đã biết được rằng nàng chính là con gái duy nhất của Thành chủ thành Bi Seer, nắm giữ huyết thống và quyền lực cao quý, có lẽ tên quý tộc bụng phệ lúc ấy chính là Thành chủ đại nhân vĩ đại.

Còn hai người khác, dường như là huynh muội, cũng có thể là tỷ đệ, Grimm không nhận ra, nhưng nhìn qua tướng mạo như đúc từ một khuôn mẫu, liền dễ dàng biết được họ có quan hệ máu mủ. Đứa bé trai tỏ rõ sự kiêu ngạo, dù đứng ở sau gã Vu sư kia mà vẫn ngẩng cao đầu, khi nhìn những đứa trẻ đến đây để giám định tư chất Vu sư học đồ, cậu ta chỉ cười lạnh, khá giống thằng con trai thu phí ở cửa vào phủ Thành chủ. Còn bé gái lại có chút thẹn thùng, có lẽ là do cô rất ít khi bị nhiều người chú ý như thế.

“Chẳng lẽ bọn họ đã giám định được là có tư chất làm Vu sư học đồ?” Grimm thầm suy đoán.

Grimm đoán không sai, hai huynh muội này chính là hai đứa bé đã được gã Vu sư kia giám định ra là nắm giữ tư chất làm Vu sư học đồ ở một thành thị khác. Có thể bộc lộ tài năng từ trong hàng trăm đứa bé, đồng thời còn được những quý tộc lão gia hàng ngày cao cao tại thượng lại đi nịnh bợ chính mình, đây quả thật là điều khiến người ta có khoái cảm ‘‘Một bước lên trời”.

Đứa bé trai tên là York Rees, bé gái tên là York Liana, vốn sinh ra trong gia đình săn bắn phổ thông. Sau khi cả hai người đều được phát hiện có tiềm lực trở thành Vu sư, lập tức những quý tộc cao cao tại thượng hàng ngày lại như những con chó đi nịnh bợ hai người. Nhất thời đã làm York Rees có một cảm giác mình là trung tâm thế giới, bản thân mình chính là con cưng của trời.

York Rees nhìn về phía những đứa trẻ đang chen lấn xô đẩy để đến chỗ kiểm tra tiềm lực Vu sư, ánh mắt gã mang đầy vẻ miệt thị.

Nếu có thể nắm giữ tư chất làm Vu sư học đồ dễ dàng như thế, vậy tại sao ba thành thị trước đó chỉ có hai huynh muội bọn họ và tên ngu xuẩn ngoài cửa thông qua cơ chứ? Trong thành thị này có thể có một người là con gái Thành chủ đã may mắn lắm rồi, hơn nữa còn phải thông qua việc hối lộ Vu sư mới đạt được danh ngạch.

"Tinh Thần lực 6, không đủ tiêu chuẩn! Người tiếp theo." Đúng vào lúc này, gã Vu sư thần bí lên tiếng, cùng lúc đó, vẻ mặt của bé gái béo ị đang chạm vào quả cầu thủy tinh cũng chuyển từ căng thẳng thành tái nhợt, người ở đằng sau hối thúc cô bé rời khỏi quả cầu.

"Ôi, lại không đủ tiêu chuẩn."

"Đúng vậy, xem ra chúng ta không có chút hi vọng nào rồi!"

Đám người vốn đang ngừng thở đều thở dài dồn dập, trải qua một ngày kiểm tra tư chất, ngoại trừ con gái Thành chủ là người đầu tiên thông qua, vẫn chưa có ai giám định ra được là nắm giữ tư chất làm Vu sư. Nếu không phải do đã giao nộp một kim tệ, những người còn lại hầu như đã sớm từ bỏ.

"Tinh Thần lực 5, không đủ tiêu chuẩn! Tiếp theo." Đứa bé trai đằng trước quả cầu thủy tinh mếu máo tiếc nuối, ảo não rời đi.

Người này tiếp nối người kia rời đi. Dần dần, Grimm càng ngày càng đến gần, đáy lòng hắn cũng từ từ dâng lên một cảm giác tuyệt vọng, xem ra muốn làm Vu sư cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Grimm biết bé trai đứng trước hắn, nó là con trai ông chủ quán rượu Loan Nguyệt, tên là Wade. Quán rượu Loan Nguyệt chính là chỗ sang trọng nhất thành Bi Seer, cho nên chắc chắn kim tệ trong nhà tên này nhiều đến mức đếm không xuể.

Wade căng thẳng ngồi ở phía trước quả cầu thủy tinh, đưa tay sờ lên, theo ánh sáng dìu dịu mà quả cầu tỏa ra, gã cũng nhắm đôi mắt lại.

"Tinh Thần lực 9, không... Hả?"

Ánh mắt sắc bén của Grimm đã nhìn thấy, Wade lặng lẽ đưa một cái túi cho gã Vu sư kia, trong túi vậy toàn những viên đá kỳ quái, có khoảng hai mươi, ba mươi viên. Tâm tư nhanh nhẹn của hắn lập tức đã nghĩ tới một khả năng, là hối lộ?

"Hừm, Tinh Thần lực 10, đứng ra phía sau ta đi." Vu sư nhận lấy túi, thay đổi lời nói.

Wade hưng phấn: "Cảm tạ đại nhân." Nói xong, gã kích động đứng ở phía sau gã Vu sư.

Sắc mặt Grimm khó coi, hắn không có thứ gì có thể hối lộ đối phương, tin chắc rằng gã Vu sư vĩ đại này cũng không thèm để mắt đến một kim tệ còn lại của mình đâu? Với tâm tình bối rối, Grimm đi tới phía trước quả cầu thủy tinh, không biết làm thế nào cho phải.

"Đặt tay lên quả cầu, nhắm mắt lại." Grimm bản năng làm theo lời gã Vu sư. Nhất thời, trong cảm quan của hắn thì đại sảnh dường như đã trở nên yên tĩnh, phảng phất toàn bộ thế giới bị một cái lồng lớn úp lên.

"Hả? Xảy ra chuyện gì?" Grimm mở mắt ra, chỉ thấy mọi người trong đại sảnh lại giống như những hình ảnh ngắt quãng, đứng bất động.

Con gái thành chủ còn đang quệt mồm thút thít, nước mắt rơi giữa không trung. York Rees thì cười lạnh, lộ ra hai cái răng khểnh. Grimm xoay người lại, cái tên thu phí ngoài cửa khiến người ta chán ghét vẫn đang tùy ý vứt một kim tệ ra phía sau, lúc này kim tệ lại dừng ở giữa không trung.

Tất cả mọi người trong đại sảnh phảng phất bị đóng đá vậy, họ như đang đứng yên giữa một thời không bất động?

Hả? Không đúng!

Grimm chú ý tới cái bàn nằm ở một nơi hẻo lánh trong đại sảnh, trên bàn có mấy cái mâm, trên mâm in hoa văn tinh xảo, nhà bình dân căn bản sử dụng không dùng nổi cái mâm xa xỉ như thế.

Trên mâm đặt bánh ngọt được làm tinh xảo cùng với hoa quả, chúng là thức ăn mà thành chủ đại nhân chuẩn bị cho những người đến kiểm tra tư chất Vu sư. Nhưng không một ai thực sự muốn đến ăn, bởi vậy nó có tác dụng trang trí hơn là ăn uống. Song vào lúc này, trên đống hoa quả lại có hai sinh vật mọc ra xúc tu mềm mại với đủ mọi màu sắc, toàn thân chúng là những con mắt lít nha lít nhít đếm không hết. Chúng giống như con sứa đang bồng bềnh nô đùa, lay động lắc lư giữa không trung.

Chuyện này... Chuyện này quả thật khó mà tin nổi! Đây là con gì?

Grimm có thể cảm giác được thân thể mình đang run rẩy, sắc mặt hắn lúc này nhất định rất khó coi. Mặc dù hắn đã rất nhiều lần ngóng trông về thế giới Vu sư thần bí, nhưng bây giờ, thế giới đó mới chỉ lộ ra một góc nhỏ của tảng băng chìm, đã mang đến cho bản thân hắn một cảm giác cực kỳ khó hiểu và sợ hãi. Đây là một thế giới khác hẳn so với thế giới hiện thực mà hắn nhận thức.

Grimm đánh bạo, cẩn thận từng li từng tí đi về phía hai sinh vật quỷ dị không rõ kia. Nhưng khi vừa mới tới gần cái bàn, hai sinh vật này dường như lại bị kinh sợ, liền bơi đến vách tường. Lúc này, vách tường lại như sóng nước, hai sinh vật quỷ dị đó ung dung nhập vào vách tường, biến mất không còn tăm hơi.

Hơi sửng sốt, đầu óc của Grimm đang choáng váng bởi việc biến mất vào trong vách tường của hai sinh vật quỷ dị kia, nhưng bởi vì tới gần bàn ăn, hắn đột nhiên phát hiện, ngoại trừ bốn ngọn nến bình thường trên bàn ăn, còn có một ngọn nến dường như rất bất thường. Dù ngọn nến này đang bốc cháy, thế nhưng bản thân ngọn nến lại không phải sản phẩm tinh xảo xa xỉ của quý tộc, mà là một đầu heo bị nướng chín đến đỏ rực.

Grimm cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao lúc vừa mới bắt đầu, bản thân hắn cũng nhìn thấy ngọn nến này, lại cảm thấy rất bình thường, nhưng sau khi tới gần đột nhiên lại cảm thấy trái với sự thực tế nhỉ? Thật quỷ dị. Hai con mắt trên đầu heo chậm rãi giật giật, nhìn chằm chằm vào Grimm, đối diện với đôi mắt của hắn.

Một bầu không khí quỷ dị sởn cả tóc gáy tràn ngập.

"Ha ha! Cuối cùng thì ta cũng đột phá đến cảnh giới chí cao rồi! Bầu trời! Mặt đất! Ác Long! Cũng không thể ngăn nổi ta!" Thình lình, một tiếng cười lớn ngạo nghễ vang lên trong thế giới yên tĩnh đáng sợ này. Cũng không biết có phải do năng lực phản ứng tư duy của Grimm trở nên chậm chạp hay không, mà hắn tuy cảm thấy đột ngột, nhưng cũng không có cảm giác sợ hãi, liền quay đầu lại nhìn về chỗ phát ra tiếng cười.

Đó là một quyển bút ký tiểu thuyết của người ngâm thơ rong mà lúc quý tộc cảm thấy tẻ nhạt thì sẽ lôi ra đọc. Câu chuyện bên trong đại khái là về một tiểu tử nghèo và một tiểu thư quý tộc yêu nhau, nhưng lại bị gia đình đối phương ngăn chặn, tiểu tử nghèo tức giận, sau đó hắn phấn đấu từng bước một, trải qua vô số kỳ ngộ, cuối cùng đánh bại Ác Long tà ác và mạnh mẽ nhất trên thế giới, chứng minh được bản thân, cưới được người mình yêu. Tổng thể mà nói, chính là một câu chuyện nhạt nhẽo, trong tiểu thuyết này cũng có một ít tranh minh hoạ, tranh minh họa miêu tả hình ảnh nhân vật chính đánh bại từng kẻ địch tà ác.

"Gặp... Gặp quỷ rồi." Grimm nhìn quyển tiểu thuyết kia, lắp ba lắp bắp nói.

Một người tí hon bằng giấy đang cố giãy giụa ra khỏi quyển sách, sau đó gã chậm rãi đứng lên. Người tí hon này có tất cả bộ phận của con người, nét mặt giống y như thật, gã đang vô cùng kinh ngạc, ngơ ngác nhìn bốn phía.

Người tí hon bằng giấy này chính là hình minh họa của nam chính trong quyển tiểu thuyết kia. Chỉ là lúc này mặc dù gã không còn thô sơ như trong bức tranh minh hoạ, đã có nét mặt tinh xảo như nhân loại, nhưng đây chẳng qua là nhìn chính diện, chứ bàn về bản chất thì gã vẫn là một tờ giấy mỏng manh đang dựng đứng, hơn nữa trên lưng của gã còn in đầy chữ trên trang sách.

"Quái lạ, đây là đâu? Không phải ta đã trở thành Thần linh rồi sao?" Người tí hon hô lên kinh hoàng, ngơ ngác nhìn xung quanh. Đột nhiên, dường như gã nhìn thấy Grimm, khuôn mặt nhỏ bất chợt hiện lên vẻ nghiêm túc, rút ra một thanh trường kiếm bằng giấy, chỉ về phía hắn: "Ngươi là ai? Là Thần linh ở Thần Giới sao?"

"Ngươi là ai, là Thần linh ở Thần Giới sao? Ngươi là ai? Là Thần linh ở Thần Giới sao? Ngươi là ai?..." Thình lình, mấy viên gạch trên sàn nhà nứt ra, tổ hợp lại thành một vết nứt rất dài, vết nứt mở ra đóng vào, giống như một cái miệng đang nói vậy. Mặc dù Grimm và những quý tộc bất động trong đại sảnh đang đứng trên vết nứt, nhưng lại không rơi xuống, dường như vết nứt này chỉ là ảo giác, mà lời nói của người tí hon thì cứ lặp lại liên tục.

Bên trong bóng tối vô tận dưới khe nứt, một cái lưỡi đỏ thắm trồi ra, đầu lưỡi dâng lên từ dưới chân Grimm, thậm chí hắn có thể nhìn thấy rõ ràng đầu lưỡi này được tổ hợp từ vô số con rắn nhỏ bé ngọ nguậy. Đột nhiên, nó cuốn lấy người tí hon đang đứng ngây ra trên trang sách, trong tiếng kêu gào thảm thiết, nó liền biến mất vào chỗ sâu ở vết nứt trên mặt đất.

"Đây không phải là sự thật..." Grimm kinh ngạc đến ngây người, run rẩy tại chỗ.

Bỗng nhiên, quả cầu thủy tinh trên bàn dường như phát ra một đợt sáng chói mắt. Cùng lúc đó, Grimm đang hoảng hốt lại bị kéo đến sát bên cạnh quả cầu thủy tinh, trong nháy mắt khi hai tay hắn chạm vào quả cầu thủy tinh, thì thế giới không còn bất động như trước nữa, kèm theo đó là tiếng nói truyền vào trong tai hắn:

"Tinh thần lực 12. Không tệ, đứng sau lưng ta đi!" Sắc mặt Grimm tái nhợt, hắn ngẩng đầu lên, theo bản năng mà bước đến phía sau gã Vu sư.

Ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, tất cả mọi chuyện quỷ dị đều biến mất, thậm chí quyển tiểu thuyết kia cũng không có bất cứ sự dị thường nào, trên mặt bàn cũng không có ngọn nến đầu heo kia, sàn nhà vẫn hoàn hảo. Tựa hồ hết thảy mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác, hay là mộng cảnh mà thôi.

"Chết tiệt! Tên này gặp được vận may gì mà lại có tư chất làm Vu sư?"

"Xong rồi xong rồi, con của ta đã từng bắt nạt hắn, mong hắn sau này đừng quay lại trả thù nha!"

Đại sảnh nhốn nháo trong chốc lát, sau khi gã Vu sư hừ lạnh một tiếng thì không gian đã yên tĩnh trở lại. Bên cạnh Grimm, cô con gái thành chủ và Wade, con trai chủ quán rượu Loan Nguyệt kinh ngạc nhìn qua Grimm một chút. Nhưng khi nhìn thấy bộ trang phục người hầu của hắn, bọn chúng lại bĩu môi khinh miệt, không còn tâm tư nói chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.