Lạc

Chương 16: Tôi chán ghét cái bộ mặt đeo mặt nạ này của cậu




Dịch giả: Trọng Kim
Biên: Rong

Diệp Hoan cũng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy hắn vào bệnh viện nữa? Nhưng mà lần vào bệnh viện này đúng là hơi mất mặt, hắn bị dọa sợ đến mức phải vào bệnh viện mà.

Thật ra lúc xe cứu thương chạy đến cửa quán cà phê thì Diệp Hoan đã tỉnh lại rồi, dẫu sao hắn cũng là đàn ông, hơn nữa còn từng đi lính, nên năng lực chống đỡ đả kích rất là mạnh. Chỉ có điều khi chứng kiến vẻ mặt tái nhợt bối rối của Cao Thắng Nam và quản lý quán cà phê, cùng vẻ mặt hám tiền của bác sĩ y tá vừa đi từ trên xe cứu thương xuống, lại thêm toàn bộ khách khứa trong quán cà phê cũng đã vây xung quanh hắn ba tầng trong ba tầng ngoài, mẹ nó xem hắn như khỉ làm trò vậy. Lúc đó, suy nghĩ của Diệp Hoan vận chuyển nhanh như điện, thầm nhủ nếu mình tỉnh lại lúc này nhất định sẽ khiến rất nhiều người thất vọng. Vì vậy, hắn đành phải không phụ sự mong đợi của mọi người mà tiếp tục hôn mê, giả bộ như không hề hay biết gì, được đưa lên cáng cứu thương. Cuối cùng xe cứu thương kêu í o vài tiếng vui mừng chạy như bay về bệnh viện.

Vừa khéo là, Diệp Hoan lại bị đưa đến bệnh viện hồi trước lúc Trương Tam ngộ độc thức ăn.

Tình huống trong phòng cấp cứu cực kì lộn xộn, y bác sĩ cứu chữa kiểu gì cũng không lay tỉnh hắn được. Mãi cho đến khi Diệp Hoan hé trộm mí mắt nhìn thấy bác sĩ bất đắc dĩ chuẩn bị dùng dụng cụ kích điện, hắn mới “yếu ớt” tỉnh dậy trong ánh mắt lo lắng chờ mong của mọi người.

Vì vậy các y tá liền đỡ hắn lên cáng cứu thương mà đưa về phòng bệnh để nghỉ ngơi, lúc đẩy xe qua hành lang khu bệnh nhân nội trú,đúng lúc gặp Trương Tam đang chuẩn bị làm thủ tục xuất viện.

Lúc hai người Hầu Tử Trương Tam đang nghênh ngang đắc ý đi ra phòng bệnh, đã nhìn thấy Diệp Hoan đang "Hấp hối" trên cáng. Hai người giật nẩy người, nghe nói Diệp Hoan phải nằm viện để tiện theo dõi, Trương Tam liền mừng rỡ, ném túi quần áo lên giường bệnh nói: "Tôi không đi nữa, ở lại thêm vài ngày."

Hầu Tử cũng ồn ào đừa giỡn theo: "Cũng nhàn rỗi không có việc gì, em gái y tá à, giúp anh làm cái thủ tục nằm viện..."

Thái độ của y tá không tốt lắm, lạnh lùng hỏi: "Anh bệnh hả?"

Hầu Tử giải thích rất logic: "Rõ ràng tôi không có bệnh nhưng vẫn muốn nằm viện, chẳng lẽ điều này cũng chưa tính là có bệnh à?"

Dừng lại một chút, Hầu Tử chân thành nói: "Đã có bệnh, thì phải trị!"

... ...

Vì thế, ba thằng cứ như vậy ở chung trong một phòng bệnh.

Từ nhỏ đến lớn, cả ba đều không phải là người thích an phận, nên đến bệnh viện là chuyện tình như cơm bữa. Chẳng qua là ba anh em cùng nằm viện một lúc như này đúng là lần đầu trong đời.

Lúc bọn Hầu Tử Trương Tam đang quậy phá đùa giỡn bỗng nhiên chú ý tới vẻ mặt Diệp Hoan sau khi tỉnh lại rất kì lạ. Trông hắn thê lương tuyệt vọng cứ như là đang dự tang lễ vậy, lại còn là dự tang lễ của chính mình.

"Anh Hoan, Anh bị đả kích gì hả?"

Diệp Hoan nặng nề thở dài, lắc đầu không nói, sắc mặt đen tối như cơn gió lốc trước khi trời nổi bão.

Bọn Hầu Tử Trương Tam còn chưa kịp hỏi han gì thì Cao Thắng Nam và Liễu Mi đã như hai cơn gió xoáy cấp mười hai gào thét xông vào cửa phòng bệnh.

"Tỉnh rồi?" Cao Thắng Nam nhíu mày chế giễu hắn.

Diệp Hoan nhếch miệng cười hì hì, nói: "Chê cười, chê cười rồi, haha...!"

Cao Thắng Nam khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ bình tĩnh: "Đúng là đáng chê cười, nhưng cũng không sao, loại chuyện mất mặt như thế này đâu phải anh mới làm một lần. Không biết trên mặt anh có cảm giác gì không, dù sao thì em cũng quen bị đùa bỡn như thế rồi, da mặt cũng tê tái không còn cảm giác gì nữa!"

"Anh có lẽ đã bị tiêm thuốc tê hoặc là bị ngộ độc thực phẩm rồi!"

Cao Thắng Nam biến sắc, túm áo Diệp Hoan hung dữ nói: "Họ Diệp, bớt ở đây mà giả bộ với em đi! Cha em vừa mới gọi điện thoại tới, năm giờ máy bay đến Bắc Kinh, hẹn anh đúng bảy giờ tối đi ăn cơm. Anh xem rồi xử lý đi, nếu để cha em leo cây, hậu quả thế nào thì anh tự biết!"

Liễu Mi vẫn luôn thoải mái ngồi bên cạnh bỗng ngẩn ra, thất thanh nói: "Thắng Nam, cha của cô hôm nay cũng đến Bắc Kinh? Cũng định bảy giờ tối nay hẹn hắn ăn cơm hả?"

Vẻ mặt Cao Thắng Nam cứng đờ: "'Cũng' là có ý gì?"

Liễu Mi bình tĩnh nhìn vào cái bản mặt so với khổ qua (trái mướp đắng) còn khổ hơn kia của Diệp Hoan, mệt mỏi nói nhỏ: "Hôm nay đoàn xe của cha tôi cũng đến thủ đô, cũng hẹn bảy giờ tối nay gặp hắn. Cha tôi khá là hung tàn ngang ngược, vừa rồi đã cảnh báo trước rằng, sống thì gặp người, chết phải thấy xác..."

Diệp Hoan há hốc miệng: " 'Chết phải thấy xác' là sao?"

" ‘Sống thì gặp người’ chắc không cần giải thích nữa. Còn ‘Chết phải thấy xác’ có nghĩa là, nếu anh không dám đi gặp cha em, cha em sẽ phái thủ hạ giết chết anh, sau đó ông ấy trông thấy thi thể cũng coi như đã thỏa tâm nguyện rồi...!"

Nói xong, Liễu Mi nhìn Diệp Hoan đầy thông cảm: "Anh cũng biết đó, cha em năm đó là đại đương gia của Hồng Hổ bang ở Ninh Hải. Dù hiện tại đã rời khỏi giang hồ, nhưng trên giang hồ vẫn còn những truyền thuyết về ông ấy..."

Diệp Hoan ngửa mặt lên trời thở dài, tình cảnh bi thương sánh ngang “Niệm thiên địa chi du du”(1) của Trần Tử Ngang(*) năm ấy!.

(*) Đại ý câu này là muốn nói lên hận ý vì sinh không gặp thời. Ở trường hợp của Diệp Hoan là ý nói sự tình này không nên phát sinh trên người hắn.

Còn về Trần Tử Ngang, ông là một viên quan dưới thời Vũ Tắc Thiên, cũng là nhà thơ nổi tiếng của Trung Quốc thời Sơ Đường.

Phòng bệnh bỗng rơi vào trạng thái yên tĩnh...

Bọn Hầu Tử Trương Tam cũng không dám nói tiếp nữa, bọn hắn vừa nghe đã hiểu ý, cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao Diệp Hoan lại có cái biểu lộ như đang tham dự tang lễ rồi.

Phiền toái, quả là một cái phiền toái lớn bằng trời.

Ánh mắt của hai con hàng này nhìn về Diệp Hoan tựa như là đang xem người chết vậy.

Trong phòng bệnh, không ai nói lời nào, cuối cùng vẫn là Cao Thắng Nam phá vỡ trầm mặc, cô dùng ánh mắt phức tạp thoáng nhìn qua Liễu Mi, sau đó quay sang nói khẽ với Diệp Hoan: "Cha em... Tính tình của ông cũng không hiền lành đâu..."

Liễu Mi cướp lời nói: "Tính tình của cha tôi còn dữ hơn..."

Nói xong, hai cô gái đồng thời im lặng, quay sang nhìn nhau, ánh mắt đầy khiêu khích và thù địch.

Trong không khí dường như có hai dòng điện cường độ mạnh va chạm vào nhau, sát khí lập tức tràn ngập trong phòng, khiến người ta ngạt thở.

"Diệp Hoan, tóm lại anh định đi gặp ai?" Hai người đồng thanh nói, hơi kinh ngạc, lại trợn mắt nhìn nhau.

Trước mặt Nam Kiều Mộc thì các cô không có sức cạnh tranh, nhưng giữa ba người các cô thì không ai sợ ai. Bởi vì các cô có điểm xuất phát giống nhau, lúc cần tranh giành phải tranh giành, tình yêu và hạnh phúc, hai thứ này vốn dĩ đều ích kỷ. Địa vị Kiều Mộc không ai trong các cô có thể vượt qua, nhưng người khác... Ai có tư cách hơn bản thân mình chứ?

Cao Thắng Nam và Liễu Mi đều rất đẹp, phụ nữ đẹp đều có một điểm chung… Kiêu ngạo.

Tâm lý phụ nữ nói phức tạp thì phức tạp, nói đơn giản thì cũng đơn giản. Nếu đã không thể vượt qua Nam Kiều Mộc, vậy thì các cô cũng không tranh giành nữa mà cố gắng quan hệ tốt với cô ấy, nâng Kiều Mộc cao cao lên đầu như thần linh mà cung kính, sau đó... Còn dư lại ba người phàm thì lại chém giết lẫn nhau, người sống sót sẽ có địa vị cao hơn, người chết trận thì đem chôn.

Hạnh phúc chỉ có từng đó, nếu nhiều thêm một người thì cái phần của mình liền ít đi một chút. Tình trường cũng như chiến trường, không được phép có chút thương xót nào. Tương lai người khác gọi mình là "Tiểu tam", thì mình có thể hít sâu một hơi mà nhẫn mà nhịn, nhưng nếu như họ gọi mình là "Tiểu tứ" "Tiểu ngũ", ai nghe như vậy mà không thổ huyết cơ chứ? Cho nên xếp hạng là vấn đề rất quan trọng, phải được nâng lên cấp độ chính trị!

Lúc hai người phụ nữ còn đang trợn mắt giằng co, thì Diệp Hoan vốn im lặng một lúc lâu bỗng nhiên lớn tiếng khóc "Huhu". Hắn khóc như mưa, nhìn thấy mà thương.

"Hai bà nương các cô dứt khoát giết chết tôi là được rồi! Lão tử không muốn sống nữa!"

Cao Thắng Nam và Liễu Mi càng thêm hoảng sợ, thấy Diệp Hoan khóc thành như vậy, hai người cũng không nhẫn tâm bức ép thêm. Vì vậy mà sau khi hai người trừng mắt lườm nhau, thì cả hai đồng loạt hừ một tiếng, rồi cùng quay đầu đi.

"Đêm nay bảy giờ, cha em ở khách sạn lớn ở Bắc Kinh chờ anh đó, có đi hay không thì tùy anh, dù sao, lời cần nói thì em cũng đã nói." Cao Thắng Nam ném những lời này lại cho Diệp Hoan rồi xoay người đi luôn.

Liễu Mi nói tiếp: "Cha em cũng muốn gặp mặt anh vào bảy giờ tối nay. Ừm, cũng là ở khách sạn lớn Bắc Kinh. Em lại nói thêm một câu, tính tình của cha thật sự thật không tốt nha!"

Nói xong, Liễu Mi cũng cao ngạo ngẩng đầu bước đi.

Hai cô gái đi rồi, Diệp Hoan lập tức ngừng khóc, trên mặt không thấy một vệt nước mắt nào, tựa như chưa xảy ra chuyện gì.

"Hoan Ca, tai vạ đến nơi rồi...!" Bọn Hầu Tử Trương Tam với vẻ mặt lo lắng vây quanh hắn.

Ý tứ trong lời nói của hai cô gái thì bọn hắn đều nghe hiểu.

Hai vị cha vợ muốn gặp mặt Diệp Hoan trong cùng một thời gian, gặp thế nào đây? Chẳng lẽ bổ một người thành hai mà đi gặp mặt hai nhà, một bên một nửa?

Cha Cao Thắng Nam là cục trưởng cục công an, cha Liễu Mi là lão đại xã hội đen. Không thể đắc tội bên nào, cũng không có thể để bên nào leo cây. Bình tĩnh mà nói, cho dù đắc tội một bên, mà đi gặp một bên kia. Có thể mặc kệ cảm thụ của cha vợ, thế nhưng còn suy nghĩ của hai nàng thì hắn có thể mặc kệ sao? Nếu như hắn thất tín, các cô sẽ bị tổn thương tới mức nào đây?

Hai người đều tình có tình cảm sâu nặng với hắn, đều cùng hắn trải qua nhiều chuyện khắc cốt minh tâm (không thể nào quên), cuộc đời có thể làm ra rất nhiều lựa chọn lấy hay bỏ, nhưng về chuyện tình cảm như thế này, hắn nên lấy ai? Bỏ ai đây?

Sắc mặt Diệp Hoan trắng bệch, gương mặt vặn vẹo dữ tợn, không biết là vì phẫn nộ hay là do đau buồn.Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Các cô ấy... Hai bà nương này quả thực muốn bức anh mày vào tuyệt lộ mà...!"

"Anh Hoan, mau tranh thủ thời gian tìm biện pháp ứng phó đi. Hiện tại đã là ba giờ chiều, trước bảy giờ phải đưa ra một chủ ý nào đó, nếu không ngày này sang năm chúng ta cũng chỉ có thể nhìn vào ảnh chụp đen trắng mà nhớ lại giọng nói vẻ mặt của anh thôi!"

Thái dương của Diệp Hoan chảy mồ hôi lạnh, hắn hỏi: "Gặp ai? Không gặp ai? Con mẹ nó chứ anh mày quyết định như nào được? Mặc kệ tao để bên nào leo cây cũng đều là chuyện tự đi tìm chết đó"

Hầu Tử Trương Tam cũng rầu rỉ, chuyện này đổi lại là ai cũng không thể xử lý êm thấm được.

Trương Tam giận dữ nói: "Nếu như người đến không phải cha vợ mà là mẹ vợ, ít nhiều gì em còn có thể giúp anh giải quyết một chút..."

Hầu Tử ngạc nhiên hỏi: "Cho dù mẹ vợ đến, thì mày có biện pháp gì để giải quyết?"

Trương Tam lạnh lùng cười cười: "Anh Hoan đi gặp một trong hai bên, còn bên kia để tao chặn ở giữa đường. Sau đó thì... Tao sẽ quyến rũ bà ấy, giữ chân bà ấy chừng một hai giờ, anh Hoan lại nhanh chóng gặp mặt bà mẹ kia, rồi chạy tới bên này. Như vậy chẳng phải có thể vượt qua chuyện này rồi sao?"

Cho dù phiền toái này đã vô cùng cấp bách, Diệp Hoan và Hầu Tử vẫn không nén nổi mà ngây dại.

Mãi một lúc sau, Diệp Hoan ung dung hỏi: "Tam nhi à..., anh mày thật sự không hiểu cái sự tự tin này của mày lấy đâu ra? Mày có vốn liếng gì mà quyến rũ mẹ vợ tao hả?"

Hầu Tử một bên nói: "Anh Hoan, đừng để ý tới tên khốn kiếp này, cậu ta dùng biện pháp đó là muốn làm cha anh đấy... Thật là thằng cháu trai mà!"

Trương Tam vội vàng lắc đầu giải thích: "Anh Hoan, đừng nghe cậu ta nói bậy, em cũng không có ý này, thuần túy là muốn giải quyết khó khăn cho anh thôi mà!"

Hầu Tử có cơ hội bắt bớ, tổn hại người nên mở miệng nói tiếp: "Cho dù mày có ý giúp đỡ nhưng cũng không có cái bản lãnh đó. Tao nói khách quan một chút, luận về tướng mạo, người ta đều nói nhân loại chúng ta là do Thượng đế tạo nên. Còn mày, Trương Tam là trường hợp cá biệt, con mẹ nó, mày là do thượng đế dùng chân nặn ra đấy, cho nên nhìn cái bộ dáng của mày thì bà ngoại không yêu cậu ruột không thương. Bà mẹ vợ chắc phải có khẩu vị rất nặng mới có thể bị mày quyến rũ?"

Sắc mặt Trương Tam lập tức đen lại.

Diệp Hoan thở dài: "Hầu Tử, con mẹ nó cái mồm của mày lớn lên như thế nào? Có thể nói ít đi vài câu tổn thương được không? Phiền toái lớn bằng trời còn chưa giải quyết xong, đừng tiếp tục khiến cho Trương Tam khóc làm chúng ta ngột ngạt."

Hầu Tử cười nói: "Anh Hoan, cái tên Trương Tam này sau khi cùng cô gái Tina bên kia đại dương kia liếc mắt đưa tình, thì niềm tin tán gái của cậu ta cũng tăng nhiều, không giáo huấn nó một chút nó lại thực sự không biết bản thân mình được mấy phần trọng lượng. Cứ nhìn diện mạo này của Trương Tam mà xem, nhìn xa thì tưởng nó đang nhăn mặt với anh, chỉ có người thân quen mới biết mặt nó vốn dĩ là xấu vậy. Anh nói xem, trông nó đã khốn khổ thế rồi, thế mà mẹ nó còn lên giọng như con cóc ngoác mồm...!"

Diệp Hoan nhanh chóng ngắt lời: "Ngừng! Trương Tam sắp khóc rồi. Hầu Tử, mày cũng đã đả kích xong. Giờ cái mồm của mày có thể yên tĩnh rồi chứ? Bây giờ tranh thủ nghĩ cách giúp lão tử đi, xem hôm nay đối phó với cửa này thế nào."

Trương Tam quả thật bị Hầu Tử tổn thương tới sắp khóc, dùng sức sụt sịt mũi, ồm ồm nói: "Em có biện pháp, một biện pháp rất khả thi..."

"Mau nói!" Diệp Hoan sốt ruột.

Trương Tam căm hận quay đầu đi: "... Em không muốn nói!"

"Làm sao mày mới chịu nói đây?"

Trương Tam dùng ngón tay chỉ Hầu Tử: "Bảo nó dập đầu xin lỗi em!"

"Nằm mơ đi, thằng cháu trai!" Hầu Tử nhảy lên đạp một phát, Trương Tam linh hoạt tránh né.

"Còn có biện pháp khác không?" Diệp Hoan liên tục thở dài.

"Có!" Trương Tam vẫn mang vẻ mặt oán khí như cũ mà trừng mắt với Diệp Hoani: "Anh phải coi em như cha."

"Cha ơi! Cha ruột!" Diệp Hoan gọi ngay, không hề do dự.

Trương Tam tựa như Don Quixote chiến thắng cối xay gió, mặt mày lập tức hớn hở: "Tốt rồi, tôi tha thứ cho hai người. Thật ra thì, em thực sự cảm thấy em và mẹ vợ anh rất là ‘trai tài gái sắc’ đấy, cái tiếng “Cha” này anh kêu không oan đâu..."

"Mau nói biện pháp cho con đi!" Diệp Hoan cắn răng thúc giục.

"Biện pháp rất đơn giản. Em đi giựt túi, cướp đồ của một trong hai ông cha vợ anh, ừm, tốt nhất là cướp của cha Cao Thắng Nam. Sau khi cướp được thì bỏ chạy, cha vợ anh chắc chắn không đuổi kịp em. Ông ta là cảnh sát, mất túi nhất định sẽ đến đồn công an báo án, làm ghi chép, mọi thứ đều làm theo luật. Thực hiện xong những thủ tục này cần phải đi qua đi lại, nên sẽ chậm trễ thời gian ít nhất hai tiếng. Như vậy thì bữa tiệc lúc bảy giờ tất nhiên phải lùi lại đến chín giờ. Anh Hoan, anh chỉ cần giải quyết xong cha Liễu Mi trước chín giờ là được rồi!"

Diệp Hoan cân nhắc hồi lâu, chậm rãi nói: "Ý mày là, chúng ta làm cho thời gian bị chênh lệch?"

"Đúng, chính là ý này! Nếu như túi tiền, điện thoại gì gì đó của cha Cao Thắng Nam đều ở trong túi, có khi lúc báo án xong, thì ông ta còn phải mặt dày đi khắp nơi nhờ xe người ta mà vào nhà hàng, vậy anh càng có đủ thời gian rồi..."

"Nếu Cao Thắng Nam ra sân bay đón cha thì sao, làm sao cướp được đồ kia? Võ công của bà nương Cao Thắng Nam kia có thể sánh ngang với Lữ Bố thời Tam Quốc rồi. Mày sẽ bị cô ấy đánh chết đấy..."

Trương Tam nở một nụ-cười-đã-dự-trước: "Không sao! Điều này cần anh Hoan ra tay. Anh cần tính toán thời gian để trước khi cô ấy ra sân bay thì gọi điện thoại cho cô ấy, bảo cô ấy tự mình đến khách sạn lớn Bắc Kinh để xem qua phòng ăn và chọn menu (thực đơn) cho tốt. Còn về chuyện ra đón cha ở sân bay thì không cần đi, bảo cô ấy để cha tự mình thuê xe. Tình trạng giao thông ở Bắc kinh thì anh biết rồi đó, sau khi đã chuẩn bị phòng ăn và menu xong, tất nhiên Cao Thắng Nam không đi đâu được nữa, chỉ có thể thành thật ngồi đợi ở đó thôi..."

Diệp Hoan và Hầu Tử kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trương Tam, dường như hôm nay mới quen biết cậu ta vậy.

"Cái này... Cái này mẹ nó đây còn là tên Nhị Hóa (ngu ngốc) trước kia sao? Có phải cải trang không?" Hầu Tử tiến lên gắng sức bấu véo da mặt của Trương Tam, kéo đến mức dài ra

Trương Tam phiền phức đẩy ra: "Trước đây lão tử luôn giấu tài, đại trí giả ngu mà, loại cảnh giới này cho dù hai người thúc ngựa cũng không đuổi kịp đâu!"

Diệp Hoan cẩn thận suy nghĩ, sau đó cười hắc hắc, nói: "Đừng làm rộn! Biện pháp này rất đáng tin, nếu như quá trình thực hiện không có sai sót gì, thì cửa ải đêm nay không chừng thật có thể vượt qua. Ha ha, lão già kia, cứ đợi gặp tao ngộ trời giáng tai họa bất ngờ ở phi trường đi..."

Hầu Tử chần chờ nói: "anh Hoan, ba người chúng ta ở chỗ này bàn bạc tính toán hãm hại cha vợ của anh, anh có thấy hơi chút bất lương không?"

Diệp Hoan gật gật đầu, đau xót thở dài: "Con đường của tiểu nhân, vạn bất đắc dĩ mới phải đi vào. Hôm nay cứ làm chuyện bất lương một lần, nhưng lần sau không thể viện cớ như thế này nữa. Sau này chúng ta nhất định phải sống cao thượng!"

Trương Tam ngửa mặt lên trời thở dài: "Em đã cao thượng một tuần rồi(*)! Mẹ nó, hôm nay phải phá công..."

(*) Ý nói không làm trộm một tuần rồi^^

Diệp Hoan hung hăng đá cậu ta một phát, mắng: "Mau mau ra sân bay giựt túi đi, cần nắm chắc thời gian, làm xong việc này rồi mày lại quay lại cái cao thượng của mày, cũng không ai ngăn cản mày đâu!"

Trương Tam lao vút ra cửa như một làn khói.

Hầu Tử vội vàng nói: "Anh Hoan, em có thể làm chút việc gì không?"

Diệp Hoan bình tĩnh gật đầu: "Phân công cho mày hai nhiệm vụ..."

"Anh cứ nói!" Hầu Tử xoa xoa tay.

"Thứ nhất, lên mạng tìm ảnh chụp của Cao Kiến Quốc thuộc công an tỉnh Giang Nam. Sau đó nhắn tin gửi vào điện thoại di động của Trương Tam, đừng để cái tên Nhị Hóa đó cướp nhầm người. Thứ hai, đợi Trương Tam xong việc, lúc nó trở về mày bắt nó rồi tẩn cho nó một trận nhừ đòn đi, cái từ “Cha” này lão tử không thể gọi không công được."

.......................

Chú thích:

(1) Đây là một câu trích trong bài thơ Đăng U Châu đài ca của Trần Tử Ngang. Nguyen bài thơ:

Đăng U Châu đài ca

Tiền bất kiến cổ nhân,

Hậu bất kiến lai giả.

Niệm thiên địa chi du du,

Ðộc sảng nhiên nhi thế há.

Dịch nghĩa:

Bài hát lên đài U Châu

Phía trước không thấy người xưa

Phía sau không thấy ai đến

Ta nghĩ rằng trời đất rộng lớn mênh mông

Riêng ta đau lòng rơi lệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.