Lạc Vào Thế Giới Cổ Tích

Chương 42: Không cố ý giấu diếm




“ Tịnh Hy, nói mình biết đi, hôm qua Vương Vũ Hàn có làm gì cậu không ?”

Từ sáng sớm cho đến xế chiều, Gia Tiểu Mẫn đã như cái đuôi theo sau Lăng Tịnh Hy hỏi đi hỏi lại cũng chỉ một câu mà Lăng Tịnh Hy đã trả lời mỏi cả miệng nhưng cô nàng cũng không tin.

“ Mình đã nói chỉ là anh ấy muốn nói chuyện với hỏi thăm mình vài câu thôi.”

Gia Tiểu Mẫn trừng mắt. – “ Mình không phải con nít, tên Vương Vũ Hàn đó là hạng người gì chứ ? dễ bỏ qua cho kẻ làm em trai hắn đau lòng sao ?”

Nói tới đó, cô nàng im bặt bởi vẻ mặt của Lăng Tịnh Hy rất khó coi, cô biết mình không nên nhắc đến nhưng chỉ là buột miệng thôi mà.

“ À, ờ … Tịnh Hy, cậu đã lấy hồ sơ xin thực tập chưa ?” – Gia Tiểu Mẫn đổi đề tài.

“ Hồ sơ gì ?” – Lăng Tịnh Hy ngớ ngẩn hỏi.

Gia Tiểu Mẫn phát cáu.” Ya, rốt cuộc cậu đi học để điểm danh cho có thôi hả ?”

“ Nếu đi học điểm danh cho có vậy người nào đó đi học để kiếm chỗ ngủ thôi à ?”

Gia Tiểu Mẫn bậm môi, nếu không phải làm thêm nhiều cộng học quá khuya thì đâu đến nỗi tệ thế.

Cô lườm Lăng Tịnh Hy, nhỏ giọng.

“ Là hồ sơ xin thực tâp ngành kế toán, còn 4 tháng nữa là tốt nghiệp nhưng trong ba tháng cuối chúng ta phải xin thực tập tại một công ty nào đó, trong ba tháng thực tập nếu được CEO nhận xét trong hồ sơ là thành tích tốt thì coi như hoàn thành khóa tốt nghiệp.”

Gia Tiểu Mẫn lấy trong túi xách một tâph hồ sơ đưa cho Lăng Tịnh Hy

“ Biết là cậu chưa lấy nên mình lấy hộ luôn, cuối tuần này là hết hạng nộp hồ sơ đó.”

“ Cậu định vào công ty nào chưa ?” – Lăng Tinh Hy xem sơ bên trong nói.

“ Thái Phàm có giới thiệu mình rồi nhưng mình còn chờ cậu nên chưa chấp nhận, tên công ty là NIGHT, chuyên về thu mua vật liệu xây dựng, Thái Phàm nói nếu làm tốt thì sau này khi tốt nghiệp bọn mình có thể xin vào đó luôn.” – Gia Tiểu Mẫn giải thích.

“ Để mình suy nghĩ một chút.”

Kétt … Nghe tiếng phanh xe trước mặt mình, Gia Tiểu Mẫn mắt sáng rực nhìn chiếc xe trước mặt, là Lamborghini aventador nha, riêng Lăng Tinh Hy thì cau mày bởi cô biết đó là xe của ai.

Gia Tiếu Mẫn thiếu điều muốn chảy nước bọt nhưng khi thấy người bước xuống xe, cô nuốt nó xuống ngay, trừng mắt nhìn người đàn ông bước xuống xe.

Người đàn ông đầy vẻ nam tính bước tới gần hai cô gái, gật đầu chào nhẹ.

“ Lăng tiểu thư, Vương tiên sinh bảo tôi đến đón Lăng tiểu thư, mời Lăng tiểu thư lên xe.”

“ Đại sắc lang.” – Gia tiểu Mãn hét lớn khiến xung quanh không ít người quay đầu tò mò nhìn xem nhưng họ điều ngây người bởi vẻ ngoài đầy hấp dẫn của người đàn ông này, bảo hắn là đại sắc lang, cho họ 10 bộ não cũng không dám tin.

Dương Nghị nhìn Gia Tiểu Mẫn, hắn không biết tại sao mỗi lần thấy hắn cô đều gọi như thế cho dù hắn chưa bao giờ chạm đến người cô lần nào.

“ Tiểu Mẫn, cậu về trước đi, mình có việc đi đây một chút.” – Lăng Tinh Hy nói với Gia Tiểu Mẫn, cô chán nãn thở dài trong bụng, quả thật tên này nói được làm được.

“ Vương Vũ Hàn muốn gặp cậu sao ? hắn muốn làm gì nữa đây ?” – Gia Tiểu Mẫn ghé sát tai cô thỏa thẽ.

“ Chỉ hỏi vài chuyện thôi … à, cậu nói với ông chủ xin nghĩ dùm mình một bữa vậy.”

“ Nhưng mà …”

“ Tiểu Mẫn, mình đảm bảo là anh ấy sẽ không làm gì mình đâu, cậu an tâm.” – Lăng Tịnh Hy chen ngang.

Gia Tiểu Mẫn khó chịu gật đầu, nếu cô bạn đã nói vậy thì đành chịu, nhưng dù phản kháng cũng vô dụng, tên đại sắc lang này cao to như thế, một bạt tay cũng khiến cô bay ra mười mấy mét, cô vẫn chưa muốn chết sớm thế đâu.

Đợi Gia Tiểu Mẫn đi khuất, Lăng Tịnh Hy ủ rủ đi lên xe, vừa mở cửa thì thấy Vương Vũ Hàn đã ngồi đó xem laptop, cô khựng lại kinh ngạc nhìn.

“ Còn không mau lên.” – Vương Vũ Hàn không ngước nhìn mà chỉ nói.

Lăng Tinh Hy hít một hơi rồi đi vào xe, ngồi kế hắn nhưng vẫn giữ khoảng cách.

“ Về biệt thự.”

Dương Nghị cho xe chạy đi, hắn cũng không hiểu Vương Vũ Hàn muốn gì, ban đầu bảo hắn đi đón cũng khiến hắn lấy làm lạ, có gì bảo Nick là tài xế riêng đi là được rồi nhưng khi hắn định đi thì Vương Vũ Hàn lại ngồi vào xe và bảo chạy, rốt cuộc ông chủ muốn gì đây ?

“ Tôi muốn về nhà lấy ít đồ.”

Lăng Tinh Hy biết hiên giờ thân phận của mình là nhân tình của hắn hay nói đúng hơn là món đồ chơi của hắn nên việc về căn biệt thư kia là điều không thể tránh nhưng cô còn sách vở cùng một số thứ ở nhà trọ nên muốn đem theo cùng.

“Không cần.” – hắn lạnh nhạt nói.- “ Mọi thứ ở đó không thiếu, mấy thứ rách nát cửa cô cứ vứt vào thùng rác là được.”

Lăng Tinh Hy cắn môi, hình như không khi nào tên này không sỉ nhục cô, đó là niềm vui của hắn sao ?

“ Có môt số tài liệu liên quan đến việc học, tôi muốn về lấy, sẽ không mất nhiều thời gian của ngài đâu.”

Hắn vẫn giữ lặng, Lăng Tịnh Hy khó chịu, cô vội níu tay hắn.

“ Chỉ mất 10 phít tôi, mấy thứ đó rất quan trọng với tôi.”

Lúc này hắn mới nhìn cô rồi nhìn đến tay cô đang nắm cánh tay hắn, mày nhíu chặt.

Lăng Tinh Hy biết mình thất thố buông tay hắn ra, cúi đầu.

“ Đến biệt thự Hoa Nhạt.” – Hắn lại nhìn vào laptop phun vài chữa.

Nghe hắn nói đến nhà mình cô chợt vui nhưng nhớ lại hiện giờ cô không còn ở đó nữa, cô lên tiếng.

“ Xin lỗi nhưng anh có thể đến chỗ 320 Đường XX được không ?”

Vương Vũ Hàn lại nhìn cô sau đó đóng laptop lại nói. – ‘” Đến đó đi.”

___________________________________

Trước ngôi nhà hai tầng cũ nát, Vương Vũ Hàn ngồi trong chiếc xe sang trọng nhìn bóng Lăng Tịnh Hy đi lên cầu thang, hắn dựa vào ghế da. – “ Điều tra một chút.”

Dương Nghị gật đầu, mắt cũng hướng về dãy nhà hai tầng kia.

Lăng Tịnh Hy vào trong thu dọn ít sách vở, cô không lấy đồ đạc bởi Vương Vũ Hàn bảo không cần, nhìn quanh căn phòng, cô thở dài, đôi mắt chợt buồn đi.

Số phận sau này sẽ ra sao ? cô có thể đánh gục hắn không khi chỉ có hai bàn tay trắng, ý nghĩ lúc đó chỉ là do quá căm hận nhưng giờ bình tĩnh lại thì thấy thật ngu ngốc, Vương Vũ Hàn là ai kia chứ ? cô có thể đánh gục hắn sao ? mơ cũng không thấy nói chi là làm.

Lấy trong hộp tủ ra một khung ảnh cũ, tay cô vuốt hẹ mặt khung, đáng lẽ cô đã vứt bỏ hết nhưng không nghĩ lại bỏ sót nó, trong ảnh là hình ảnh cô đang được Thiếu Phong ôm vào lòng, nụ cười trên môi anh thật hiền hòa còn cô thì bị anh ôm chặt nên hơi cáu nhưng vẫn cười rất vô tư.

Qúa khứ qua đi nhưng tình yêu vẫn xót lại, biết bao nhiêu lần muốn quên đi nhưng hàng đêm luôn mơ thấy, mệt mỏi thật nhưng cũng cố hết sức mà quên, tạm biệt tất cả.

Đang muốn bỏ nó vào lại chỗ cũ thì Vương Vũ Hàn bước vào cửa từ khi nào, cô nhìn hắn sửng sốt, chưa kịp nói gì thì khung ảnh đã bị hắn giựt lấy, hắn cười lạnh.

“ Thì ra thứ quan trọng mà cô nói là đây sao ?”

Không đợi cô trả lời, khung ảnh đã bi hắn quăng ra cửa sổ, tiếp theo là nghe tiếng xoảng.

Lăng Tịnh Hy bật dậy muốn chạy lại xem nhưng tay bị hắn giữ lại.

“ Không nghĩ hạng đàn bà như cô vẫn ti tiện như thế … Sao ? vẫn muốn quay lại với Thiếu Phong à ?”

“ Vương tiên sinh đã hiểu lầm, tôi chỉ muốn vứt nó đi thôi nhưng chưa kịp làm gì thì Vương tiên sinh đã bước vào rồi.” – Cô không muốn bị hắn sỉ nhục thêm nên phải nói dối.

“ Còn không ?” – Câu nói không đầu không đuôi làm cô đần ra.

Vương Vũ Hàn nhíu mày. – “ Những gì liên quan đến hai người, đem hết ra đây ?”

“ Đó là thứ duy nhất.” – Sợ hắn không tin, cô bồi thêm .

“ Nếu Vương tiên sinh không tin, có thể lục xét.”

Nhìn quanh phòng hắn lại nhìn cô lạnh giọng. – “ Nên nhớ thận phận của mình là gì ?”

Sau đó xoay người bỏ ra cửa.

Lăng Tịnh Hy mệt mỏi ngồi xuống giường nhưng chợt nhớ một chuyện, cô chạy đến chỗ hắn lên tiếng.

“ Vương tiên sinh, tôi muốn xin ngài một chuyện.”

Hắn xoay người nhìn cô nói tiếp. – “ Tôi muốn giữ lại nhà trọ này.”

Hắn cười lạnh. – “ Không lẽ ngoài tôi ra cô vân muốn ở nơi này hầu hạ kẻ khác.”

Hai tay siết chặt, cố không cho mình hét lớn, cô nói chậm rãi.

“ Tháng sau ba mẹ tôi từ Hy Lạp trở về, họ có thể sẽ đến đây tìm tôi.”

Ý tứ của cô quá rõ, cô không muốn cha mẹ biết cuộc sống của mình hiện giờ hèn hạ đến mức nào nên muốn giữ lại nhà trọ, để khi họ về vẫn thấy cô ở đây.

Vương Vũ Hàn nhìn cô với vẻ phức tạp, môi nhếch lên. “ Tùy cô nhưng nên nhớ … tôi không thích món đồ chơi của mình không an phận.”

Lăng Tịnh Hy hơi kinh ngạc bởi hắn đã chấp nhận nhưng không suy nghĩ nhiều, bây giờ quan trọng là không cho cha mẹ biết là được rồi.

Được một lúc hắn lại nhìn cô chăm chăm, lên tiếng.

“ Từ nay không được cắt tóc nữa.”

Hắn vừa quay đi thì cô lại hỏi.

“ Tóc là của tôi, tôi muốn làm gì là quyền của tôi.”

Muốn quản cô ư, không dễ vậy đâu.

“ Là món đồ chơi thì phải nghe lời chủ nhân, cả người cô đều là của tôi, nếu vẫn bướng bỉnh như thế, ngay lặp tức cô sẽ biết hậu quả là như thế nào ?” – Hắn chậm rãi nói.

Cô cười nhạt, cô biết không nên chọc giận hắn nhưng không biết tại sao mỗi khi hắn muốn cô làm theo lời hắn thì cô lại muốn đối đầu, muốn phản kháng, có thể do trong tiềm thức cô, trong mỗi giác quan trên cơ thể luôn bài xích hắn nên cứ chống đối thế thôi.

_________________________________

Nguyệt Thự

Chiếc xe nhanh chống quay về biệt thự xa hoa kia, Lăng Tịnh Hy như robot đi theo sau Vương Vũ Hàn vào trong, biệt thự vẫn như ngày nào, không có gì thay đổi, chỉ có điều nó lại chứa thêm một kẻ không ra gì, là cô đây.

Đến đại sãnh, một người phụ nữ ngoài 40, chắc là quản gia biệt thự, nhìn bà trong có vẻ hiền lành tuy đôi mắt nhìn cô như tia lade muốn xuyên thủng người cô vậy.

“ Cậu chủ, cậu đã về.” – Người phụ nữ nghiêm trang cúi chào cùng với mấy người giúp việc sau lưng.

“ Cô ta tên Lăng Tịnh Hy, sau này cô ta sẽ sống ở đây, dẫn cô ta lên phòng đi.”

Nói xong hắn đi lên cầu thang, cũng không nói thêm lời nào.

“ Mời Lăng tiểu thư theo tôi.”

Lăng Tịnh Hy nghe người đó nói với mình, cô cúi chào lễ phép rồi theo sau bà đi lên lầu. Họ đi đến căn phòng quen thuộc, Lăng Tịnh Hy do dự không muốn vào nhưng cửa đã mở sẵn, cô đành cắn răng theo vào trong.

Bên trong mọi thứ vẫn như cũ, chỉ khác một chút là cái giường ngày ấy giờ đã được đổi thành cái giường lớn hơn, ra giường màu trắng tinh, khung giường lớn có thể chứa khoảng 7, 8 người, trong đầu cô hiện lên suy nghĩ.

‘ Không lẽ hắn biến thái đến mức muốn cùng một lúc với nhiều người hay sao ?’

Cô rùng mình một cái, đầu lắc mạnh cho cái suy nghĩ kia bay đi.

“ Tôi là quản gia của Nguyệt thự, mọi người hay gọi tôi là dì Phùng, nếu Lăng tiểu thư không ngại cũng có thể gọi tôi như thế ?”

Dì phùng nhìn người con gái trước mặt, cô khác với mấy vị tiểu thư lúc trước, không trang điểm hay ăn vận khiêu gợi, lại lễ phép khiến bà cảm thấy thích, bà cũng lấy làm lạ khi cậu chủ lại đưa cô gái này về nhà, không những thế lúc sáng này cậu lại ra lệnh cho người chuyển chiếc giường lớn này vào phòng, lại căn dặn mua một số đồ dành cho phụ nữ, nhìn cậu chủ lúc đó tuy vẻ mặt không cảm xúc nhưng lời nói thì toàn liên quan đến phụ nữ khiến bà cùng những người giúp việc rất tò mò, và nhất là cậu chủ lại muốn cô gái này ngủ trong phòng cậu càng khiến bà kình hoàng hơn.

“ Vâng, dì Phùng.” – Đối vói người lớn tuổi, Tịnh Hy luôn lễ phép nên không phân biệt là thù hay bạn.

Dì Phùng khẽ cười .- “ Lăng Tiểu thư tắm rữa trước đi, sau đó xuống lầu dùng cơm tôi.”

Nói xong bà ra hiệu cho hai cô gái phía sau tiến lên muốn cởi áo cho Lăng Tịnh Hy nhưng bị cô ngăn lại.

“ Tôi có thể tự làm.” – Sau đó vụt chạy vào nhà tắm đóng khóa cửa lại, cứ sợ họ sẽ xong vào trong vậy.

Dì Phùng cùng hai cô người làm cười tũm tỉm nhưng cũng không nói niều, lặng lẽ ra ngoài.

Trong phòng tắm rộng lớn, Lăng Tịnh Hy cũng không xa lạ nơi này, cô đi vào buồn tắm đã chứa đầy nước, thử nước đã ấm, cô cởi đồ rồi bước vào trong tắm rửa, muốn tắm sữa tắm, thấy bên cạnh có chai sữa tắm cô cầm lấy, hơi ngạc nhiên vì không hiểu sau lại có loại sữa tắm mà cô hay dùng ở chỗ này, loại oải hương dễ chịu.

Mang tâm trạng hết khó hiểu lại nghi ngờ cố gắng tắm cho xong, cô không muốn nghĩ theo chiều tốt bởi nó sẽ làm đầu óc cô nổ tung mất.

Sau khi tắm xong, chợt nhớ quên mang đồ vào, cô lấy khăn tắm quấn ngang mình đi ra ngoài, mở cửa tủ quần áo ra, cô choáng váng.

Trước mặt, một hàng đồ Tây Âu tối màu sang trọng và một hàng toàn váy áo phụ nữ đủ màu sắc nhưng không màu mè, cô nuốt nước bọt.

‘ Không nghĩ hắn lại có nhiều phụ nữ đến thế ?’

Nhưng suy nghĩ đó chợt bay đi khi váy áo toàn đồ mới tinh, còn có cả tem chưa cắt nữa chứ - ‘Không lẽ hắn mua cho mình ?”

Cô lại lục tìm đồ ngủ xem có không thì càng kinh hoảng bởi ngay cả đồ lót cũng có nhưng đồ lót thì toàn loại tối màu không có màu sáng, đồ ngủ cũng vậy, chỉ có điều cô mà mặc đồ ngủ này thì thôi khỏi mặc cho rồi.

Không hở trước, cũng hở sau, dù không hở cũng mỏng lét, khuôn mặt cô đỏ bừng cầm cái áo hai dây ngắn ngủn nhìn ngây ngốc, cơn tức giận cùng xấu hổ trỗi dậy.

“ Biến thái.”

“ Tôi có thể xem đó là lời cô đang khen tôi ?”

Vương Vũ Hàn không biết đứng trước cửa từ khi nào, hắn chỉ muốn về phòng xem cô sau lâu rồi mà không xuống ăn, hắn cũng không có nhẫn nại mà chờ nên về phòng xem sao nhưng không nghĩ lại thấy được cảnh xuân như thế này, trên người cô chỉ quấn mỗi khăn tắm của hắn, nhìn thấy đôi chân thon dài đó, cùng khe rãnh trước ngực, người hắn tự dưng nóng lên.

“ Tiểu yêu tinh.”

Lăng Tịnh Hy cau mày không hiểu sau mỗi lần hắn gặp cô cứ gọi cô như thế ? cô đâu có tai nhọn hay mắt mèo đâu mà tiểu yêu tinh cái nỗi gì.

“ Tôi muốn về nhà lấy đồ của mình.” – Mặc cái này ư ? vậy khỏi mặc cho rồi.

Hắn tiến tới chỗ cô, tay vuốt ve khuôn mặt cô.

“ Hình như cô là kẻ không có não ? đây là lần cuối tôi lặp lại … là món đồ chơi, cô chỉ có thể nghe lời, hiểu chưa ?”

Tay hắn siết chặt cằm khiến cô cau mày nhưng cũng chỉ còn cách phục tùng, cô cắn răng gật đầu.

Tay hắn lại vuốt xuống xương quai xanh, lại đi xuống dưới, Lăng Tịnh Hy chặn tay hắn lại, hắn nhíu mày, cô lúng túng. – “ Tôi … tôi đói bụng.”

“ Hừm … để tôi ăn no rồi cô sẽ được ăn.”

Hắn nhếch môi, không nói gì thêm lặp tức bế bổng cô lên đi đến chiếc giường lớn, cô hoảng sợ ôm cô hắn, môi cắn chặt.

Nếu đã chấp nhận thì có chống cự cũng chỉ làm đau mình nhưng mọi chuyện vẫn chưa bắt đầu, cô nhẫn nhục không có nghĩa cô buông xuôi, trò chơi vẫn mới bắt bắt đầu thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.