“
Tôn Tử đã dạy:' Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách.' “. Đây là suy
nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Thiên Vy bởi vì ánh mắt Tùy Tâm nhìn cô
bây giờ quá mức gắt gao. Theo kế hoạch thì sự tin tưởng của Tùy Tâm là
vô cùng quan trọng. Nếu hiện tại chưa thể khiến cô ấy tín nhiệm mình
thì cũng không thể để cô ấy mất lòng tin nơi mình. Và thế là...
- Chị Thiên Thiên à... Ừhm... Bây giờ em có chút việc bận... Em đi trước nhé!
Giọng nói rất ngập ngừng lại cố làm ra vẻ tự nhiên. Nhưng chính hai
bàn tay không ngừng mân mê gấu áo cùng khuôn mặt cúi gằm đã bán đứng cô
gái nhỏ, bóc mẽ cô đang nói dối.
- Việc bận của em là đi tìm Lam
lão đại phải không? - Tùy Tâm ngư cười như không hỏi Thiên Vy, khuôn
mặt không lộ chút cảm xúc.
- Vâng - Mặt Thiên Vy đỏ ửng lên, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu - Em đi đây.
Lời vừa dứt bóng dáng yêu kiều nhỏ nhắn đã lập tức biến mất sau cánh cửa.
* Tại phòng Lam Tư *
Thiên Vy một tay chống hông, tay kia đặt nơi trái tim, thở hổn hển.
Đây không phải lần đầu tiên và cũng sẽ không là lần cuối cùng cô diễn
trò. Mọi lần thì cô không bao giờ mất bình tĩnh như thế. Có lẽ là do
những kẻ kia sẽ chẳng có cơ hội gặp lại cô nên cô không lo. Còn lần này
lại chính là người có thể sẽ trở thành chị dâu của mình, sau này cô và
cô ấy sẽ còn chạm mặt dài dài. Đúng là tiến thoái lưỡng nan mà.
Thấy
em gái mình có mặt ở trong phòng, Lam Tư bày ra một bộ nghiêm lãnh (
nghiêm túc + lạnh lùng) hỏi cô, mắt lại thủy chung hướng về tập tài
liệu trong tay:
- Em đến đây làm gì?
Thiên Vy không hề quan tâm đến thái độ của Lam Tư, vô cùng tự nhiên kéo ghế ngồi xuống.
- Đến để chúc mừng anh chứ sao.
Nghe
câu nói vô thưởng vô phạt, hữu ý mà vô tình của cô, Lam Tư mặt không
đổi sắc, tiếp tục cầm bút khoanh vùng những điểm quan trọng trên tài
liệu.
- Cuối cùng em cũng có thể nhìn thấy chị dâu tương lai rồi.
- ThiênVy nói bằng giọng vô cùng mãn nguyện như thể đây là ước nguyện
lớn nhất của cô khiến Lam Tư vừa nhấp một ngụm cà phê thiếu chút phun
ra ngoài.- Tạ ơn thánh Ala, tạ ơn chúa Giê-su, tạ ơn thần Risna...
Nghe
ThiênVy tạ ơn đủ loại thánh thần, Lam Tư hơi nhíu mày. Không dừng
lại ở đó, Thiên Vy vẫn tiếp tục phát biểu mà câu sau còn có mức độ cấp
số nhân so với câu trước. Câu sau còn khiến Lam Tư shock hơn câu trước.
-
Em không dám nghĩ mình sẽ có một ngày nhìn thấy chị dâu. Anh xem, bây
giờ đã là thời đại nào rồi. Chính là thế kỷ XXI đó. Tình yêu đồng
tính bây giờ có thể chấp nhận được. Em cũng đã tính đến việc mình sẽ có
một anh rể.
Mặt Lam Tư lúc này so với đáy nồi e là còn đen hơn. Thiên Vy lại không biết tốt xấu đổ thêm dầu vào lửa.
-
Nói gì thì nói. Dù sao anh cũng là lão đại cơ mà. Cho dù anh có thật
sự thích đàn ông thì ai dám nói gì. Chỉ cần cưới một cô tiểu thư õng ẹo
kiêu kỳ về làm chủ mẫu thì còn ai dám dị nghị. Nhắc mới nhớ, cậu bạn
của em anh gặp trước kia đó, hình như cậu ta có ý với anh thì phải. Có
cần em làm cầu Ô Thước giúp hai người không?
Gân xanh
trên trán Lam Tư nổi hết lên. Chiếc bút trong tay bị hắn siết chặt đến
nỗi phát ra những tiếng “ rắc...rắc” thảm thương. Tay kia của Lam Tư
siết chặt thành đấm. Thiên Vy bị hắn dọa, đang tính trốn đi thì bàn
tay đang đưa lên của hắn nhẹ nhàng hạ xuống, khẽ chạm vào vành tai phải
.
- Cái gì? Có chút chuyện đó mà làm cũng không xong. Tôi còn nuôi mấy kẻ ăn hại các người để làm gì.
Sau
tiếng quát của Lam Tư, một người đàn ông lí nhí biện giải. Lam Tư
đang bàn việc công thế chẳng hó từ nãy đến giờ cô nói chuyện một mình à.
Thảo nào mình vào phòng một lúc hắn mới nhận ra. Có thể làm Vy tiểu
thư không vui, Lam Tư chiêu này quả là cao tay!
Hai
anh em nhà họ Lam ở đây trêu chọc nhau, ta đùa ngươi, ngươi chọc ta
vô cùng sảng khoái. Ởcách đây nửa vòng Trái Đất, người vừa bị Lam Tư
răn dạy không sai lệch chính là một Nghi trượng. Hắn vẫn đang ngây
ngốc suy nghĩ lý do mình bị mắng. Chẳng phải chỉ là đến muộn một phút
thôi sao? Trước đây lão đại dù không phải người hiền hòa nhưng cũng
không răn dạy thuộc hạ chủ vì một lỗi nhỏ như vậy. Lão đại đúng là ngày
càng hà khắc mà!